Ma Tôn Bất Diệt

Chương 8: Thời gian rất mơ hồ




Lão hòa thượng bọn họ vốn có khái niệm thời gian rất mơ hồ.

Họ đã ở Hàn Sơn Tự ba mươi vạn năm cũng chỉ đoán chừng đại khái mà thôi.

Nhưng từ khi Phương Lăng đi đến bên cạnh họ thì cuộc sống mỗi ngày trở nên rất sinh động.

Trong thời gian khoảng ba mươi vạn năm, mười tám năm vốn chẳng là cái gì cả.

Nhưng đối với bọn họ thì mười tám năm qua chân thật hơn mọi năm tháng trước đó.

Giờ phút này, năm người đang pha trà luận đạo. trên bàn đá trước điện.

Bỗng nhiên, một khí tức không tầm thường phóng lên tận trời từ phía sau núi.

“Đột phá Thiên Cơ cảnh, đạt tới Thiên Quyền cảnh!" Lão hòa thượng vuốt vuốt lông mày dài của mình mà mỉm cười.

“Dưới tình huống không có tài nguyên tu luyện gì, chỉ dựa vào thiên phú của mình, 18 tuổi mà đạt tới cảnh giới này..."

Hoa tặc bắt chéo chân, chậc chậc nói: "Nhớ năm. đó ta là thái tử Lợi Quốc có được tài nguyên vô tận, nhưng năm 18 tuổi cũng chỉ đến Thiên Tuyền cảnh rung kỳ mà thôi”

“Võ Đạo có cảnh giới là: Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao. Quang” Triệu Man Tử lầm bẩm nói.



“Nếu muốn đột phá Võ Đạo tiến vào Tiên Đạo thì phải đạt tới Dao Quang cảnh trước 1000 tuổi.”

“Lấy tình hình bây giờ của tiểu Phương Lãng thì không đến trăm tuổi nhất định có thể đến cảnh giới Dao Quang, thiên phú này cũng coi như khủng bối”

"Năm đó nó chịu nối đau moi tim móc mắt rút xương không phải uổng phí, được trái tìm Ma Tổ trợ. giúp, Hỗn Độn Thánh Thể đã tiến hóa đến trình độ cực kì khủng bố.”

“Mặc dù ở Hàn Sơn Tự an ổn, nhưng trừ một ít độc trùng của tên béo ra thì nó chẳng có tài nguyên tu luyện nào cả.” Kiếm Ma cũng mở miệng nói.

“Ta nghĩ cũng đã đến lúc cho tiểu tử này xuống núi tự rèn luyện. Vào lúc nó 5 tuổi, Huyết Kiếm đã được. cô đọng ra rồi”

“Những năm gần đây nó cũng đã học được ba thức kiếm chiêu mạnh nhất của ta là: Trảm Long, Vấn Thiên, Trấn Ngục, chỉ cần không đụng phải những lão quái vật bên ngoài thì cũng đủ để tự vệ”

“Man Tử, Thao Thiết Thần Công của nó đã luyện thế nào rồi? Huyết Kiếm và Thao Thiết Thần Công được tu luyện cùng lúc sẽ càng bớt việc.”

Triệu Man Tử: “Ba năm trước tiểu tử này đã hoàn thành luyện công bên trong, dạ dày như Thao Thiết”

“Nhưng hình như nó đã sáng tạo ra cái mới, cũng tính là thành công. Sau này lấy máu luyện kiếm, lấy thịt luyện thể, giết một người mà luyện được hai thuật pháp, làm ít công to."

“Đại sư, ngươi cảm thấy thế nào?” Hản ta lại nhìn về phía lão hoà thượng lông mày trằng đang nhảm mắt nghỉ ngơi một bên.



Lão hòa thượng từ từ mở mắt và nói: “A di đà phậu Cánh của tiểu tử này đã cứng rồi, đã đến lúc giương cánh bay lượn”

“Không nên nhốt tiểu tử này trong Hàn Sơn Tự. nho nhỏ với đám lão bất tử chúng ta. Nó đã học được thần thông đỉnh cấp của Phật môn, Vạn Tự Chân Ngôn”

“Năm đó lão nạp đã tăng thêm Kim Hồn Chú vào thức hải của nó, nó cũng có thể tự do khống chế để bảo vệ thần hồn của mình”

“Năm ba tuổi nó đã học được Thần Hành Bộ của hoa tặc, dù gặp nguy hiểm cũng có thể biến nguy thành an. Như vậy cũng không có gì đáng lo lắng”

“Đại sư nói lời này rất đúng, tiểu tử này đã tu luyện Thần Hành Bộ tới tầng thứ hai, chỉ cần không trêu chọc những lão quái vật kia thì có thể tung hoành thiên hạ." Hoa tặc cười to và nói, trông cực kỳ đắc ý.

“Ta còn chỉ giáo Thâu Hương Chỉ cho hân, không sợ tương lai tiểu tử này bị nữ nhân hố, hắc hắc!”

“Lúc trước đã nói đừng dạy bậy bạ mấy thứ không ra gì này mà, ngươi giỏi lắm!"Kiếm Ma hừ lạnh mà nói, có vẻ hơi khinh thường.

“Sao lại không ra gì? Năm đó không biết bao nhiêu người ngấp nghé Thâu Hương Chỉ của ta đó!" Hoa tặc lập tức tức giận: “Tiểu Phương Lăng học chiêu. này thì sớm muộn gì cũng có lúc phát huy ra tác dụng thôit"

"Đống ma công giết người ăn người của các ngươi không phải cũng chẳng ra gì sao?”

“Được rồi, chớ ồn ào, tiểu Phương Lăng đến kìa”

Tên béo mở miệng nói, khi nói chuyện thịt mỡ trên mặt cũng run run theo: “Đều là người làm sư phụ, đừng mất mặt trước đồ đệ”