Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 92: Hành Trình Vượt Biển




Chương 92: Hành Trình Vượt Biển

Ánh mắt Khải Lâm nhìn chằm chằm vào nhẫn trữ vật, hắn có chút không thể tin được.

Vào ngày đó khi Tản Viên Sơn Thánh đưa cho hắn nhẫn trữ vật hóa ra trong đó còn có thêm thân thể của Phi Cô chẳng qua là nàng lúc đó đang hôn mê nhưng Khải Lâm lại không chú ý tới.

Tuy nhiên không chỉ Khải Lâm mà còn có Huyền Kim, theo như những Ma Pháp Sư ngày đó nói thì Phi Cô chính là con gái của Nguyên Điện chủ nhưng tại sao ngày đó Huyền Kim lại không nhận ra người này, hay là lão đã nhận ra nhưng không nói ra điều này Khải Lâm cũng không biết.

Hắn thật sự cũng rất tò mò về những gì mà Nguyên Điện chủ nhìn thấy trong tương lai nhưng hắn biết những thứ này là cấm kị nên cũng không đề cập tới.

Khi thấy được sự b·ạo đ·ộng trong nhẫn trữ vật ngày càng lớn thì Khải Lâm không chút do dự mà thả lỏng đi áp chế của bản thân, ngay lập tức một đạo hào quang lóe lên, trong căn phòng này lập tức xuất hiện thêm một nữ tử.

Đây là một bạch y nữ tử, nhan sắc phải gọi là phong hoa tuyệt đại vừa xuất hiện thì lập tức cảnh giác ánh mắt nhìn về bốn phía. Ngay sau khi nhìn thấy Khải Lâm thì nữ tử này nhíu mày suy tư.

Khải Lâm nhìn thấy mọi chuyện nhưng không lên tiếng, mà đợi chờ hành động tiếp theo của nữ tử này.

Nhìn thấy phong thái ung dung của Khải Lâm Phi Cô không khỏi nhíu mày sau đó giọng nói cũng vang lên, tuy nhiên lại có dấu hiệu như ra lệnh.

"Tiểu tử gọi Trấn Thiên Thu ra đây, nói với hắn có giỏi thì bước ra đánh với lão nương một trận, đường đường là một Ma Pháp Sư mà lại trốn chạy như vậy thật khiến người khác coi thường"

Giọng nói của Phi Cô vang lên, hiển nhiên nữ tử này cũng không nhìn rõ được tu vi hiện tại của Khải Lâm vì vậy nội dung trong nó căn bản không có chút nể nang nào.

Khải Lâm thấy vậy chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, đồng thời bản thân cũng không có hành động gì mà từ từ mở miệng.

"Trấn Thiên Thu không có ở đây, nếu nhớ nhung hắn cô có thể tự đi tới Tế Hồn giáo mà tìm"

Vốn không thoải mái vì b·ị b·ắt lúc này lại nghe được câu trả lời của Khải Lâm vang lên khiến Phi Cô không nhịn nổi mà ra tay.

"Tiểu bối ngông cuồng"

Vừa nói nàng vừa tản khí tức trên người ra, lập tức uy áp Ma Pháp Sư cao cấp lập tức bành trướng lao thẳng ra ngoài ầm ầm hướng về phía Khải Lâm.

Thấy vậy Khải Lâm không chút ngạc nhiên hay gì, với thân thể mạnh mẽ của bản thân thì trước đây hắn đã không có chút e ngại gì với uy áp này chứ đừng nói đến bây giờ bản thân hắn đã bước vào cảnh giới Ma Pháp Sư, với tu vi hiện tại cùng việc không bị thiên địa áp chế kết hợp với rất nhiều con bài trong tay hắn có thể tự tin rằng bản thân vô địch trong cùng cảnh giới này.

Không một chút quan tâm tới uy áp đang áp xuống thân thể Khải Lâm vẫn nhẹ nhàng rót đầy hai chén trà trên bàn sau đó mới mở miệng.

"Ngồi đi"



Nhìn thấy sự thản nhiên của Khải Lâm thì Phi Cô không khỏi hiện ra vẻ rung động, khuôn mặt giống như không thể tin được mà thất thanh kêu lên.

"Ngươi, ngươi không phải..."

"Ta còn có thể là ai khác sao"

Giọng nói của Phi Cô vang lên tuy nhiên bị Khải Lâm ngắt lời, sau đó ánh mắt hắn hiện ra vẻ lạnh lùng nhìn về phía Phi Cô.

Đối mắt với ánh mắt của Khải Lâm thì Phi Cô lập tức hiện ra vẻ không được thoải mái thân hình bất giác lui lại vài bước sau đó tránh đi ánh mắt của hắn.

Thu lại ánh mắt, Khải Lâm lập tức uống cạn chén trà trong tay sau đó thản nhiên ngồi đó mà không nói gì, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh,

Cho tới hơn nửa ngày sau Phi Cô mới thở dài một hơi ngồi xuống ghế tuy nhiên vẫn chưa nói gì, thời gian lại tiếp tục trôi đi qua vài canh giờ nữa thì dường như không nhịn nổi nữa mà mở miệng.

"Tế Hồn giáo các ngươi..."

Chưa kịp nói xong thì đã bị Khải Lâm ra hiệu dừng lại khiến cho lời nói vừa hiện ra lập tức bị chặn lại ở họng khiến Phi Cô nhíu mày.

"Ta không phải người của Nguyên Điện, càng không phải là người của Tế Hồn giáo, càng không phải người của bất kì thế lực nào vì vậy những chuyện này không cần nói trước mặt ta"

Nghe vậy Phi Cô không tin tuy nhiên Khải Lâm cũng không giải thích gì thêm.

"Nơi đây không phải là khu vực của Tế Hồn giáo, với kinh nghiệm của cô hẳn là biết nơi đây, đi đi đừng làm phiền tới ta"

Phi Cô nghe vậy thì có chút tức giận sau đó nàng mới chú ý tới xung quanh mới thấy có điều khác biệt sau đó linh thức mới tản ra ngoài nhìn ngắm xung quanh.

"Đây là Làng Chài"

Nhìn thấy cảnh sắc nơi đây cảm xúc của Phi Cô bỗng nhiên thay đổi, tuy nhiên bản thân nàng khi nghĩ lại lời nói như đuổi khách của Khải Lâm thì lại cảm thấy bực dọc, bị một nam nhân không chút do dự đuổi đi như vậy thì đây đúng là lần đầu nàng gặp phải, điều này khiến nàng nghi ngờ về nhan sắc và sự hấp dẫn của bản thân.

Không chút do dự Phi Cô quay mặt đẩy cửa bước ra, nhưng khi bước đến gần cửa thì nữ tử này quay phắt người lại ánh mắt chằm chằm nhìn về phía Khải Lâm.

"Ngươi, ngươi hiện tại có tu vi gì?"



Khải Lâm nghe vậy thì trầm ngâm trong chốc lát, sau đó hai mắt nhắm chặt lại lập tức trên mi tâm hắn một mặt trời với sáu đạo hào quang vang hiện ra, một khí tức mạnh mẽ hơn Phi Cô lập tức hiện ra nhưng được hắn áp chế không lan ra bên ngoài.

Phi Cô thấy vậy thì khuôn mặt hiện ra vẻ kh·iếp sợ, mặc dù có suy đoán từ trước nhưng khi được chứng thực nàng cũng không khỏi phiền muộn, nàng không quên được lần đầu nàng gặp thì đối phương mới chỉ là một Pháp Sư sơ cấp, nhưng vì chiến lực không tệ nên được nàng để ý tới vây mà cho đến lúc này đối phương cũng đã là một Ma Pháp Sư, mặc dù không nhìn thấu tu vi của Khải Lâm nhưng Phi Cô lại sinh ra cảm giác nếu toàn lực chiến đấu thì hiện tại bản thân cũng không phải đối thủ của hắn.

Thở dài một hơi Phi Cô cúi người làm lễ một cái sau đó quay người lập tức bay lên trời chỉ trong một thời gian ngắn đã biến mất, tình cảnh này bị một số người nhìn thấy thì không khỏi kinh hô ra vài tiếng, phải một lúc lâu sau nơi đây mới trở lại bình thường.

Khải Lâm đang ngồi trong phòng nhưng không biểu thị bất kì thái độ nào thì bỗng nhiên một âm thanh vụt qua tai, âm thanh này rất nhẹ nhàng.

"Ta tên Huyền Nhã, đa tạ"

Khải Lâm mỉm cười sau đó đặt tách trà xuống bàn sau đó đứng dậy bước lên giường hai mắt nhắm chặt lại bước vào trạng thái đả tọa, cánh cửa phòng đang mở lúc này cũng tự động đóng chặt.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, lúc này con thuyền khổng lồ này nhanh chóng tiến vào một hành trình dài và đầy nguy hiểm.

Trong suốt thời gian này Khải Lâm khá yên tĩnh không bị làm phiền tuy nhiên hắn vẫn có thể cảm nhận được ba luồng linh thức không ngừng quét qua căn phòng này tuy nhiên hắn cũng không có hành động gì cản trở chúng.

Rất nhanh đã thêm ba ngày nữa trôi qua con thuyền đã tiến sâu vào trong vùng biển rộng lớn này, Khải Lâm trong suốt thời gian này vẫn ở trong phòng thì hôm nay bỗng nhiên bước ra ngoài.

Sự xuất hiện của Khải Lâm hơn nữa còn từ tầng thứ ba hảo hạng lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt đa phần trong số ngày đều là người tu luyện ma pháp, trong số này cũng xuất hiện thêm hai Pháp Sư sơ cấp và trung cấp.

Ánh mắt của một số người lập tức hiện ra vẻ không tốt nhìn về phía Khải Lâm, dù sao trong mắt họ thì Khải Lâm không khác gì một thiếu gia nơi phồn hoa chưa trải sự đời hơn nữa sự hào phóng ngày hôm đó của Khải Lâm với tên đại hán cũng bị một số người nhìn thấy vì vậy tham niệm trong lòng lại càng tăng lên.

Bước chân Khải Lâm chậm rãi sau đó đi tới trước mạn thuyền, ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm, bỏ qua tất cả ánh nhìn từ những người khác, với tu vi và chiến lực của hắn bây giờ hiển nhiên là không quan tâm tới những người này.

Đứng trên mạn thuyền từng cơn gió nhẹ lướt qua khiến mái tóc và bộ lục y trên người Khải Lâm bay phấp phới trong gió, từ đó khiến hắn có vẻ đạo mạo, tiên phong đạo cốt, một khí thế không giận mà uy lại càng được thể hiện rõ khí hắn bắt chéo hai tay ra sau lưng.

Ánh mắt Khải Lâm nhìn về phía đường chân trời lúc này một cảm giác khó diễn tả thành lời bỗng nhiên xuất hiện, nhưng lần này Khải Lâm không để nó biến mất ngay lập tức mà đắm chìm trong đó.

Từ ngày hắn bắt đầu bước lên con đường ma pháp thì đây có lẽ chính là giây phút bình yên nhất mà hắn có được, trước đây hắn luôn bị vướng vào những trận chiến không đáng có, điều này khiến hắn rất mệt mỏi, sự cuồng nhiệt của hắn lúc này đã có thêm một sự uể oải, nếu tính theo độ tuổi của người thường thì lúc này Khải Lâm cũng đã đi qua một nửa cuộc đời có tâm trạng như thế này cũng là dễ hiểu.

Nhắm mắt yên lặng hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng của gió, hương thơm của biển sự yên bình và cảm giác thư thái khiến Khải Lâm không muốn thoát ra nhưng đúng lúc này một tiếng gọi vang lên.

"Chủ nhân, trà của ngài"

Một lão già mặt mũi trông khoảng bốn năm mươi tuổi, mái tóc đã có chút bạc đi, trên người mặc một bộ y phục mỏng đang cầm một tách trà nóng bướng tới gần Khải Lâm, người này đúng là Cư Tô bị Khải Lâm thu phục trước đây sau đó bị hắn nhốt vào trong hạt châu, ngay khi bị lôi ra ngoài người này bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn hẳn ra cuối cùng nhận Khải Lâm làm chủ nhân, hầu hạ hắn việc bưng nước pha trà.

Sự xuất hiện của Cư Tô khiến cho những người khác nhíu mày, một số người thấy Khải Lâm từ đầu thì nghi hoặc không biết người kia lên thuyền từ lúc nào, hơn nữa với tu vi là bát chuyển thuật sĩ mà lại có bộ dáng như người hầu cho Khải Lâm thì thân phận của Khải Lâm lập tức trở nên thần bí.



Khải Lâm lúc này nhận lấy tách trà uống một ngụm sau đó dặn dò không được để ai làm phiền tới hắn sau đó lại tiếp tục đắm chìm trong sự tuyệt diệu của cảm giác yên bình này.

Cứ như vậy từng ngày trôi qua những người nơi đây đều đã quen với việc mỗi ngày người trẻ tuổi ở tầng thứ ba trên thuyền luôn một mình đứng ở mạn thuyền từ bình minh tới lúc mặn trời lặn dáng vẻ cô đơn giống như một ông lão đang nhớ lại mọi chuyện, trong suốt thời gian này có một số người hiếu kì muốn đi tới bắt chuyện nhưng lập tức bị Cư Tô phía xa không chút khách khí mà chặn lại, cứ như vậy việc này khiến một vài Pháp Sư nơi đây cảm thấy không được thoải mái.

Cho tới ngày thứ mười từ lúc Khải Lâm đi ra ngoài thì một Pháp Sư sơ cấp sau rất nhiều ngày thăm dò xác định Khải Lâm không phải đang ẩn dấu tu vi thì bước ra hướng tới phía Khải Lâm mà đi tới nhưng lập tức bị Cư Tô ngăn lại.

"Các hạ xin dừng bước, thiếu gia lúc này không tiếp khách"

Cách xưng hô của lão già này cũng có sự thay đổi, dù sao nhìn bên ngoài và tuổi tác thì hai người cũng khá cách biệt vì vậy thay đổi như vậy cũng là hợp lí.

Người bước tới này là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ bạch y, dáng vẻ đạo mạo dù không anh tuấn nhưng khuôn mặt cũng dễ nhìn, mỗi hành động của người này đều hiện ra vẻ thành thục của người có học thức, sau khi nghe vậy thì khuôn mặt hiện ra vẻ không tốt.

"Haha, không tiếp khách, các ngươi thật sự cho rằng nơi đây là của các ngươi sao? Tránh ra!"

Người này sắc mặt không tốt nhìn về phía Cư Tô sau đó quát lớn, nhưng khi lão già này định lên tiếng thì tiếng nói của Khải Lâm vang lên.

"Lão Tô lui xuống"

Giọng nói của Khải Lâm bình thản vang lên, không có một chút nào là vội vã khi người đàn ông này tiến tới, chính vì vậy sự việc này cũng gây ra sự chú ý cho những người phía dưới, từng ánh mắt lúc này đều đang hướng về chỗ này, trong đó có người như đang chờ đợi chuyện hay để xem, còn có những người thì cười lạnh hiển nhiên họ cảm thấy ngứa mắt khi nhìn thấy bộ dáng cao nhân trên người trẻ tuổi như Khải Lâm.

Cư Tô nghe vậy thì hướng về Khải Lâm cúi người hành lễ trông rất cung kính sau đó mới lui ra nhường đường, thấy vậy người đàn ông này dùng ánh mắt kinh miệt nhìn Cư Tô một cái sau đó hướng về phía Khải Lâm đi tới.

Cư Tô thấy vậy thì không hiện ra chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại cười lạnh chờ đợi tình cảnh thê thảm của tên ngu dốt không có mắt này.

Nhưng khuôn mặt người đàn ông này lại càng không tốt khi hắn thấy Khải Lâm căn bản không quan tâm tới bản thân đang đi tới, dù sao hắn cũng là một Pháp Sư nhưng đối phương căn bản không chút để ý khiến hắn mất hết mặt mũi với những người khác, vì vậy người đàn ông mở miệng muốn giáo huấn.

"Tiểu bối,..."

"Im lặng"

Câu nói của người đàn ông mới vang lên thì bị Khải Lâm chặn họng, điều này khiến hắn thật sự tức giận, bàn tay bỗng nhiên vung lên, hướng về phía bả vai Khải Lâm chụp tới.

"Ngông cuồng không biết điều để ta thay cha mẹ người dạy dỗ ngươi"

Nhưng không để hành động của người đàn ông hoàn thành thì Khải Lâm lúc này bỗng nhiên mở mắt.

"Hừm"