Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 80: Sát Tâm




Chương 80: Sát Tâm

Khải Lâm bước đi trên vùng thảo nguyên rộng lớn với biết bao tâm tình cùng những chuyện không thể lí giải được, điều khiến hắn khó có thể quên nhất chính là những cảnh tượng trong ảo cảnh suốt hơn năm mươi năm kia, dù nói là ảo cảnh nhưng tất cả đều trải qua một cách rất chân thật, cho đến bây giờ Khải Lâm nghĩ tới hắn vẫn có thể cảm nhận được những chuyện này dường như chính là một phần kí ức đối với hắn chứ không đơn giản là ảo cảnh bình thường.

"Không đúng?"

Bước chân Khải Lâm bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt hắn ngay lập tức phát hiện dường như hắn đã bỏ qua một chi tiết gì đó.

Trong ảo cảnh kia tất cả những người xuất hiện bên cạnh hắn đều là những người hắn đã từng gặp nhưng có một ngoại lệ duy nhất đó là Tiểu Tư con gái hắn.

Trong kí ức Khải Lâm lúc này hoàn toàn không có hình ảnh về người này, điều này khiến Khải Lâm nghĩ tới những đoạn kí ức mà hắn đã bị mất.

"Nếu thật sự là người trong những kí ức đã bị mất của ta chắc hắn cô ấy là một người rất quan trọng đối với ta, nhưng người này là ai?"

Tự lẩm bẩm trong miệng, nhưng trong thoáng chốc nghĩ tới người này trong đầu Khải Lâm lại hiện lên tình cảnh hắn ra tay bóp c·hết Tiểu Tư điều này khiến cho cả người hắn run lên, một cảm giác cô độc lập tức bao phủ cả tâm thần hắn.

Phải mất một lúc lâu Khải Lâm mới có thể áp chế được cảm xúc trong lòng, nhưng cả người hắn đã ướt nhẹp, cảm giác bất ngờ đó mặc dù đã qua nhưng sự kh·iếp sợ vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu tan.

Sau khi ổn định tâm tình một chút Khải Lâm mới bắt đầu chú ý tới một số chuyện khác nhưng bước chân của hắn vẫn không có chút nào dừng lại, do di chuyển không ngừng nghỉ vì vậy mất hơn một ngày Khải Lâm đã rời khỏi thảo nguyên, lúc này trước mắt hắn chính là vùng xa mạc rộng lớn.

Nhìn vào quang cảnh trước mắt Khải Lâm chỉ có thể thở dài, mặc dù hắn đã nhiều lần nhìn thấy cảnh tượng này nhưng cảm xúc vẫn như lần đầu nhìn thấy, chỉ là lúc này với tu vi của bản thân hắn việc rời khỏi đây đã không còn khó khăn như trước.

...

Một tháng sau, tại Thiên Nguyên đại lục trong Phong thành.

Một thanh niên khuôn mặt bình thường, trên người mặc một bộ lam y, mái tóc cột dài buộc ra phía sau đang hòa mình trong làn người tấp nập.

Người này chính là Khải Lâm mới rời khỏi Mãng Hoang địa vực, mất hơn một tháng đi đường cuối cùng hắn cũng rời khỏi đó tuy nhiên do phạm vi quá lớn khiến Khải Lâm có chút định vị nhầm phương hướng vì vậy khi xuất hiện hắn lại đi tới Phong thành, nhưng việc này không có nhiều ảnh hưởng với hắn vì hắn biết nơi đây vốn không có nơi ở cố định.

Bước đi trên đường linh thức Khải Lâm thu lại hoàn toàn linh thức, dù sao việc này cũng không quá cần thiết hơn nữa hắn cũng không muốn gặp nhiều phiền phức, việc hắn cần làm lúc này chính là tìm một nơi từ từ luyện hóa hết những tạp chất trong cơ thể từ đó bắt đầu trùng kích lên Ma Pháp Sư, sau đó dựa theo thời gian mà tính thì khoảng cách đến với ngày hội Lạc Việt cũng chỉ còn chưa đến năm năm nữa vì vậy nơi đây cũng chính là nơi hắn cần tới, dù sao Luyện Thể thuật của hắn cũng đã trì trệ bán linh thể hơn mười một năm rồi.

Đồng thời Khải Lâm cũng cảm giác được tại Lạc Việt bộ lạc hắn có thể tìm thấy một phần câu hỏi của hai đạo thôi diễn trên người hắn.

Nhưng thế gian là vậy, bản thân ngươi dù không muốn tìm kiếm phiền phức nhưng cũng cần phải xem những người xung quanh như thế nào.\

Do bộ dáng của Khải Lâm nhìn có chút yếu ớt hơn nữa khí tức trên người hắn do có hạt châu trước ngực cùng với Quyền Trượng Linh Hồn khiến cho những người khác nếu không có tu vi cao hơn hắn rất nhiều thì không thể nhìn rõ tu vi của hắn cho nên hắn lập tức rơi vào tầm ngắm của một số người không có mắt.

Đây là một nhóm có bốn người, cả bốn đều là nữ nhân, nói là nữ nhân nhưng nhìn bộ dáng họ không khác gì những thiếu nữ, những người này đều sở hữu thân hình bốc lửa, trên cơ thể khúc nào ra khúc đó.



Trong mắt bốn người Khải Lâm lúc này chỉ là một tên mới bước vào Pháp Sư thậm chí còn chưa củng cố được ở Sơ cấp vì vậy một cô gái áo hồng trong bốn người liền bước ra sau đó giả vờ như đang bước đi bình thường sau đó v·a c·hạm với Khải Lâm.

"Ưm"

Khải Lâm đang bước đi, sự v·a c·hạm này khiến hắn giật mình, sau đó bất giác mà kéo vội đỡ cô gái này, sau đó vội vàng hỏi thăm.

"Cô gái, cô không sao chứ?"



Cô gái kia thấy vậy ngay lập tức tỏ ra bộ dáng yếu ớt, sau đó vội lui lại tránh xa khỏi người Khải Lâm.



"Xin lỗi công tử, ngài ngài có làm sao không?"

Giọng nói có chút yếu ớt thêm một chút bộ dáng sợ sệt cùng với bộ dáng khá ngốc nghếch khiến cho Khải Lâm trong nhất thời không biết phải làm thế nào.

"Ta không sao"

Giọng nói Khải Lâm có chút âm trầm, hắn phát hiện giọng nói của nữ tử này khi rơi vào tai hắn lập tức khiến cho tâm thần hắn chấn động, cơ thể cũng từ đó mà mất dần đi cảm giác đề phòng.

"Mị thuật"



Câu nói này lập tức hiện lên trong đầu Khải Lâm tuy nhiên hắn lại không để chút cảm xúc nào lộ ra ngoài.

Dưới ánh mắt hắn nữ tử này chỉ có thực lực là Pháp Sư trung cấp, đồng thời dưới linh thức tản ra một cách bí mật Khải Lâm cũng phát hiện ra có hơn mười mấy đôi mắt đang tu lập nhìn về phía hắn.



Khải Lâm cười thầm trong lòng nhưng bước chân lập tức rời đi, giống như chuyện này đã dừng lại ở đây.

"Công tử xin dừng bước"

Bỗng nhiên tiếng nói của cô gái kia vang lên, trong giọng nói vẫn pha lẫn chút sợ sệt nghe vậy Khải Lâm lập tức quay đầu lại, bộ dáng có chút nghi hoặc.

Thấy được vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt Khải Lâm, cô gái này bỗng nhiên chỉ lên ngực Khải Lâm.

"Công tử, San San làm làm y phục của ngài bị rách..."



"Không sao".-



Không để cô gái này dứt câu Khải Lâm đã lập tức lên tiếng bộ dáng hắn sau đó như muốn quay người rời đi.

Thấy vậy, khuôn mặt cô gái tên San San này lập tức biến sắc, sau đó hai hàng nước mắt chảy lăn dài trên má, hai chân khụy xuống.

Việc này lập tức gây sự chú ý cho những người đang đi bên đường, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Khải Lâm trong đó có một số ánh mắt có chứa vẻ không tốt, dù sao là một nam nhân lại đi bắt nạt một cô gái yếu ớt, việc này rất bị coi thường cho dù ở bất kì đâu.

Khải Lâm thấy vậy thì khuôn mặt lập hiện lên vẻ sửng sốt sau đó vội chạy tới đỡ cô gái này dậy. Thấy vậy cô gái này cũng lập tức nắm lấy cơ hội.

"Công tử, cha mẹ ta là người rất nghiêm khắc nếu như biết ta làm hỏng đồ của công tử nhất định sẽ đ·ánh c·hết ta mất"

Khải Lâm nghe vậy sửng sốt lần hai, nhưng lần này là hắn sửng sốt thật sự, trong lòng nghĩ thầm:



"Lý do này cũng có thể dùng nữa hả?"

Nghe vậy Khải Lâm vội vàng trấn an, khuôn mặt có một vài phần nhẹ nhàng, sau đó đỡ cô gái này đứng dậy, ánh mắt bất giác lướt qua cô gái này sau đó nuốt nước bọt ừng ực, nhưng rất nhanh hắn cảm giác thấy bộ dáng không đúng vội ho nhẹ.

"Công tử, phía bên kia chính là một quán rượu nhỏ của nhà chúng ta, chi bằng ngài đi qua đó để San San thể hiện chút lòng thành sau đó đền lại chiếc áo cho ngài,... Ngài yên tâm tất cả là để tạ lỗi sẽ không có đòi hỏi bất kì thứ gì từ ngài"

Giống như sợ Khải Lâm không có sự kiên nhẫn vì vậy cô gái này nói rất nhanh bộ dáng có chút vội vàng.

Đối phương đã tốn nhiều công sức như vậy Khải Lâm cũng không tiện từ chối vì thế liền gật đầu, sau đó hắn theo bước chân cô gái này tiến đến nơi mà cô gái này mới chỉ mà một quán rượu phía trước hắn hơn năm mươi bước.

Ngay khi hai người rời đi, những người xung quanh cũng dần tản đi, tuy nhiên trong đó lại có một số người khi nhìn về hướng Khải Lâm thì lại lắc đầu tiếc nuối sau đó nhìn về phía những đồng bạn xung quanh.

"Lại một người trẻ tuổi thiếu may mắn. Haizz"

Bước vào phòng Khải Lâm lập tức cảm nhận được nơi đây có một khí tức rất quỷ dị, khí tức này khá giống với mị thuật.

"Hẳn đây là một ma trận nào đó ẩn chứa mị thuật để kích thích dục vọng khi người khác bước vào, những người này quả nhiên không phải làm chuyện này lần đầu"

Suy nghĩ của Khải Lâm xoay chuyển nhưng bộ dáng bên ngoài lập tức hòa vào cùng ma trận này, cuối cùng dưới sự dẫn đường hắn ngồi vào một cái bàn cạnh cửa sổ.

Cô gái tên San San kia sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho hắn thì rời đi, mãi đến một lúc sau khi trở lại thì không chỉ có cô ta mà còn có thêm ba người nữa.

Bốn người này chính là bốn cô gái bên ngoài quán rượu này ban nãy, nhưng khi Khải Lâm tiến vào lại không gặp ba người này ngoài cửa.

Ngay khi bước ra ánh mắt chỉ quét qua Khải Lâm một chút bốn người này đi tới gần bắt đầu cười nói đồng thời chân tay không ngừng sờ xoạng lên người Khải Lâm.

Dưới sự kích thích tử thân xác hai mắt Khải Lâm dần dần hiện ánh hồng, dường như hắn đã bị mị thuật xâm nhập vào cơ thể.

'haha, sảng khoái"



Tiếng cười của Khải Lâm vang lên, bộ dáng lúc này của hắn không khác gì đã hoàn toàn chìm trong khoái lạc.

Càng lúc tiếng cười nói lại càng to lên, nhưng quỷ dị là phía bên ngoài lại không nghe được những âm thanh này.



Khải Lâm dưới sự khoái lạc bất giác ôm lấy dang tay ra sau đó ôm lấy leo cô gái tên San San kia, từ đầu cũng chỉ có cô gái này luôn tỏ ra bộ dáng sợ sệt mặc dù lúc này có vẻ như đã khác nhưng Khải Lâm lại giống như không phát giác ra chuyện này.

Ngay khi Khải Lâm ôm lấy eo cô gái này rồi kéo tới ôm vào lòng thì hành động của hắn lại càng mạnh bạo hơn.

Ở khoảng cách gần như vậy mùi hương trên người cô gái này lập tức phả vào mũi hắn khiến cho hắn theo bản năng mà hôn lên cổ của cô gái này, sau đó là hôn lên một bên sương quai xanh, lâp tức tiếng rên khe khẽ vang lên như muốn kích thích thêm tâm thần hắn.

Lúc này Khải Lâm như không còn chút ý thức mà toàn bộ chỉ là hành động theo bản năng.



"Xoẹt"

Tiếng xé rách vang lên, chỉ thấy lúc này quần áo San San trên người hắn lập tức bị xé rách ra.

Bộ ngực căng tròn lập tức hiện lên trong mắt Khải Lâm, thấy vậy bàn tay hắn lập tức vuốt ve trên đó sau đó bóp mạnh một cái.

Cô gái tên san san thấy vậy khuôn mặt lại càng hiện rõ vẻ sợ hãi, sau đó kêu lên thật to, tiếng kêu như ẩn chứa sự sợ hãi đến cùng cực.

"Công tử, xin ngài đừng làm vậy"

Tiếng kêu này vang lên, nhưng lần này tiếng kêu này không bị ngăn chặn mà vang vọng ra bên ngoài rơi vào tai tất cả những người đi ngang qua đây.

Sau đó cô gái này như một con lươn mềm mại thoát khỏi vòng bàn tay của Khải Lâm sau đó chạy ra phía xa, cuối cùng quỳ xuống.

Quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù của cô gái cùng bộ dáng đáng thương của cô gái lập tức khiến Khải Lâm có chút không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, tất cả hiện rõ trên khuôn mặt của hắn.

Dưới tiếng thét của cô gái này, rất nhiều người lập tức tụ tập vào xem, khi nhìn thấy cảnh tượng này tất cả đều nhìn về phía Khải Lâm với khuôn mặt đáng thương.

"huhu...huhu"

Tiếng khóc của cô gái lúc này lại vang lên, hòa cùng khung cảnh này lại càng khiến cảnh tượng này chân thực.

"vù vù"

Đúng lúc này những tiếng xé gió vang lên, ngay sau đó một nhóm hơn sáu người do một đại hán cầm đầu bỗng chạy vào, bộ dáng đại hán này nhìn rất chất phác nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức nổi giận.

"Một tên nhóc lại muốn động vào nữ nhân của lão tử, đúng là không biết sống c·hết"

Ngay sau đó người này lập tức lao tới, bàn tay lập tức túm lấy cổ áo Khải Lâm sau đó nhấc bổng hắn lên, mặc cho Khải Lâm lúc này vẫn tỏ ra vẻ ngơ ngác hắn lập tức tung ra một cú đấm khiến cho thân thể Khải Lâm bay ra xa đập mạnh vào vách tường, mấy cái bàn bên cạnh đó cũng vì xung lực mà tan nát theo.

"Phụt"

Khải Lâm lúc này liền phun ra một ngụm máu tươi, lúc này hắn mới bắt đầu có phản ứng, khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ sợ hãi.

"Bắt hắn lại cho ta"

Tiếng nói của đại hán vang lên sau đó sáu người đứng sau hắn lập tức tiến tới bắt lấy Khải Lâm.

"Các bị bằng hữu mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, ta ta..."

"bụp"

Tiếng nói sợ hãi và run rẩy của Khải Lâm vang lên nhưng ngay lập tức bị một cái bạt tai cực mạnh khiến hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, lời nói trong thoáng chốc im bặt.



"Động vào nữ nhân của Hồng Sâm ta thì phải bị trả giá, dẫn đi"

Những hành động này diễn ra một cách rất lưu loát giống như những người này đã làm chuyện này rất nhiều lần, mặc cho mấy cô gái vừa này vẫn đang ngồi quỳ trên đất khóc nức nở trong có vẻ rất uất ức.

Dưới mênh lệnh của đại hán Khải Lâm bị dẫn đi sâu vào trong quán rượu này, thân thể hắn dưới một quyền đã b·ị t·hương rất nặng vì vậy những người này chỉ có thể kéo hắn lết theo đất mà đi.

Chính vì hắn đã suy yếu đến cực điểm nên những người khác không chú ý đến sắc mặt của Khải Lâm lúc này bỗng âm trầm, sau đó trên môi nhếch lên cùng với ánh mắt lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo đến mức này chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt Khải Lâm.

Khải Lâm lúc này đã nổi lên sát tâm.