Chương 79: Hành Trình Kết Thúc
Bỏ qua sự ngạc nhiên của Khải Lâm, Sơn Thánh liền nói:
"Ngươi khiến ta rất hài lòng, nhưng hiện tại ngươi còn có việc phải làm, ta sẽ sử dụng chút thời gian còn lại của bản thân để giúp ngươi"
Nói xong Sơn thánh liền lẩm bẩm thứ gì đó ngay lập tức toàn bộ không gian nơi này b·ạo đ·ộng một cách kịch liệt, toàn bộ Nghiệp Hỏa nơi này lập tức tiến vào người Khải Lâm.
Khải Lâm vốn chưa có chuẩn bị gì lúc này lại trở nên bị động, nhưng đây cũng không phải lần đầu vì vậy hắn lập tức ổn định tâm thần.
Lúc này Khải Lâm bỗng nhiên cảm nhận được một ý chí đang điên cuồng cắn nuốt trong những đạo Nghiệp Hỏa tiến vào trong cơ thể hắn.
"Đây là ý thức pháp bảo, nó hiện tại đã bị ngươi làm suy yếu vì vậy khả năng phá bỏ ý thức này để thay bằng ý thức của người sẽ khá cao. Còn lại ngươi tự lo liệu lấy"
Tiếng nói của Sơn Thánh vang lên bên tai, Khải Lâm ngay sau khi nghe được thì không chút do dự mà làm theo.
Dưới cảm nhận mạnh mẽ Khải Lâm lập tức phát hiện những đạo Nghiệp Hỏa sau khi tiến vào trong cơ thể thì lập tức nhưng tụ lại, sau đó một ánh mắt đỏ máu bỗng nhiên hiện lên từ trong đó.
Dù biết trước được sự việc nhưng khi nhìn thấy ánh mắt này Khải Lâm vẫn giật mình, nhưng được hắn áp chế rất nhanh.
Hai con mắt sau khi xuất hiện thì rất nhanh chóng hóa hình, lúc này nó đã hiển hóa ra một con rắn thân hình không ngừng ngọ nguậy.
Ngay khi hiển hóa thân hình thì con rắn ngay lập tức lao tới cùng với Nghiệp Hỏa bao quanh, miệng nó há rộng ra như muốn lập tức cắn nuốt linh hồn Khải Lâm.
Khải Lâm thấy vậy thì gầm lên:
"Súc sinh"
Tiếp sau đó hắn nhanh chóng vận dụng Nghiệp Hỏa để t·ấn c·ông con rắn kia.
Một linh hồn và một con rắn được hiển hóa không ngừng lao vào cắn xé nhau trong cơ thể Khải Lâm, cả hai không bên nào nhường bên nào.
Thời gian rất nhanh đã trôi qua hơn một nén hương tuy nhiên sự tranh giành vẫn chưa kết thúc, tuy nhiên lúc này trong cơ thể Khải Lâm đã không còn ồn ào như trước đây.
Lúc này Khải Lâm thay vì lao vào cắn xé hắn quyết định dụ con rắn kia vào trạng thái cắn nuốt, Nghiệp Hỏa từ cơ thể hắn được vận dụng đến cực hạn nhưng con rắn cũng không hổ là ý thức của bảo vật đã tồn tại cả ngàn cả vạn năm.
Dù gặp rất nhiều khó khắn thậm chí là linh hồn đã tổn hao rất nhiều nhưng dù sao ý thức của con rắn cũng đã suy yếu rất nhiều vì vậy sau hơn một nén hương nữa thì ý thức của nó dưới sự cắn nuốt không ngừng của Khải Lâm cùng dần dần tan biến.
Sự tan biến này khiến con rắn kia lộ vẻ hoảng sợ, tiếng gào thét của nó không ngừng vang lên sau nó nó cựa quậy để thoát ra ngoài, nhưng Khải Lâm sao có thể để chuyện đó xảy ra được.
Hắn mất bao nhiêu công sức cùng với tính mạng gần như tiêu tan chỉ vì vật này, cho nên linh hồn hắn dù đang suy yếu nhưng hắn vẫn không ngừng cắn nuốt con ý thức của con rắn kia.
Lúc này hai mắt Khải Lâm đã tràn đầy tơ máu sự suy yếu khiến hắn gần như muốn từ bỏ, nhưng ý chí và sự điên cuồng của hắn đâu cho pháp hắn làm như vậy, cuối cùng khi Khải Lâm gần như mất đi ý thức thì may mắn rằng ý thức đang muốn cắn nuốt hắn đã hoàn toàn tiêu tan.
Thân thể máu thịt của Khải Lâm bây giờ đã hoàn toàn trông như một cái xác khô khắp cơ thể chỉ còn da bọc xương, bộ quần áo trên người hắn giờ đây đã rộng thùng thình, trong lúc cắn nuốt với ý thức kia hắn đã không ngần ngại mà thiêu đốt cả lực lượng thân thể, nếu không với sức mạnh hiện tại hắn không thể điều động Nghiệp Hỏa liên tục trong thời gian dài như vậy.
Sơn Thánh thấy vậy thì mỉm cười.
"Mong rằng tương lai ngươi sẽ không khiến chúng ta thất vọng".
Người này tự lẩm bẩm nhưng không ai biết "chúng ta" trong lời nói của hắn là chỉ tới những ai.
Khải Lâm sau khi cắn nuốt hoàn tất thì không chút do dự vận dụng Luyện Thể thuật để hấp thụ linh khí, nhưng không để kịp hành động thì tiếng vù vù bỗng nhiên vang lên bên tai.
Ngay lúc này Khải Lâm cảm nhận được từ ý thức bị hắn cắn nuốt bắt đầu bốc lên Nghiệp Hỏa dữ dội sau đó Nghiệp Hỏa này không ngừng chui vào trong cơ thể hắn với tần suất nhanh hơn trước đây cả chục lần.
Đồng thời với Nghiệp Hỏa trong người hắn không ngừng được gia tăng thì một lượng linh khí khổng lồ như vô tận cũng lập tức thẩm thấu, nếu như Khải Lâm không cắn nuốt được ý thức kia nhất định hắn không thể nào mà cảm nhận được những đạo linh khí khổng lồ này.
Đây là một loại cảm ứng khá giống với Phệ Linh trong truyền thừa Quyền Trượng Linh Hồn.
Cùng với từng luồng linh khí nồng đậm tràn vào trong cơ thể Khải Lâm có thể cảm nhận được những ấn kí đang dần được thành hình, nếu với người khác thì đây có lẽ là chuyện vui nhưng hắn lại không như vậy.
Những linh khí này sinh ra mặc dù rất nồng đậm nhưng chúng cũng dính một bộ phận Nghiệp Hỏa chưa hoàn toàn dung nhập với hắn vì vậy rất có thể trong tương lai những thứ này sẽ gây bất lợi cho hắn.
Đứng trước cám giỗ trở thành Ma Pháp Sư thì Khải Lâm lại cắn răng sau đó ánh mắt kiên định.
Hít thở thật sâu sau đó Khải Lâm quyết định áp chế việc vẽ ấn kí Ma Pháp Sư nhưng cơ thể vẫn không ngừng nhận lực lượng linh khí khổng lồ đang tràn vào trong cơ thể.
Dưới áp chế của hắn thì ấn kí đang được hình thành bỗng nhiên biến mất, cùng với thân thể suy nhược thì luồng linh khí này lập tức bồi bổ cho hắn khiến cho trong khoảng thời gian chưa tới một nén hương thì thân thể máu thịt của Khải Lâm đã trở lại bình thường.
Nhưng Khải Lâm có vẻ đã coi thường lượng linh khí khổng lồ này, cùng với thân thể được chữa trị thì luồng linh khí không ngừng tuôn vào trong kinh mạch hắn khiến cho kinh mạch hắn phồng lên.
"a..."
Một sự đau đớn khiến Khải Lâm thét lên, hơi thở hắn hổn hển nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ kiên định, đúng ngay lúc bản thân hắn định mạnh mẽ cắt đứt quá trình hấp thụ này thì Khải Lâm phát hiện ra trong lúc linh khí không ngừng tuôn vào cơ thể, trong cơ thể hắn ngoài viên ma đan đan rung động bỗng nhiên bắt đầu hình thành thêm một vòng xoáy.
Khải Lâm không có gì quá ngạc nhiên với vòng xoáy này, đây chính là đan hải, điều này xuất hiện đột ngột khiến cho Khải Lâm trong chốc lát ngay ra, nhưng ngay khi hắn cảm nhận được trong đan hải này lại càng không ngừng hấp thụ linh khí, điều này khiến Khải Lâm trong sự hoảng hốt lộ ra vẻ vui mừng.
Đồng thời lúc này trong viên ma đan kia dưới Nghiệp Hỏa dung nhập không ngừng dường như nó đang có dấu hiệu bài trừ Băng thuộc tính ma pháp.
Mọi chuyện diễn ra đúng với suy nghĩ của Khải Lâm, chỉ thấy ngay khi Ma đan kia đạt đến giới hạn thì Băng thuộc tính ma pháp ngay lập tức bị bài trừ sau đó dung nhập thẳng vào đan hải kia.
Cùng với sự dung nhập của thuộc tính ma pháp Khải Lâm lập tức cảm nhận được sự hấp thụ linh khí đang điên cuồng hơn trước rất nhiều, dù không biết chuyện này là tốt hay xấu nhưng hắn lúc này không quan tâm.
Tuy nhiên Khải Lâm lúc này lại không để ý tới viên hạt châu trên ngực hắn sau một thời gian rất lâu không có phản ứng gì lúc này bỗng nhiên phát sáng sau đó một tầng năng lượng mờ ảo lập tức bao quanh Khải Lâm sau đó che dấu đi những chuyện xảy ra trong cơ thể hắn.
Sơn Thánh bên cạnh đang quan sát Khải Lâm nhưng bỗng nhiên sự quan sát này bị cắt đứt khiến cho hắn có chút ngạc nhiên nhưng cũng không có phản ứng gì.
Do có sự biến hóa trong cơ thể khiến cho Khải Lâm dễ dàng hấp thụ hoàn toàn linh khí tuôn vào cơ thể, hơn nửa nén hương thời gian sau cuối cùng chuyện này cùng kết thúc.
Mở mắt ra thở dài một hơi, khuôn mặt Khải Lâm hớn hở vội quay mặt nhìn về phía Sơn Thánh, nhưng khuôn mặt hắn lập tức biến sắc.
"Đại nhân, ngài...?"
Chỉ thấy lúc này thân ảnh Sơn Thánh đã gần trở nên vô hình.
"Ta không sao, cậu bạn nhỏ mong cậu hay nhớ lấy những điều ta nói sau đây"
Âm thanh Sơn Thánh vang lên nhưng lại bị ngắt quãng.
"Nhận lấy cái Vạc này chính là cậu đã kết nhân quả với bộ tộc Lạc Việt vì vậy mong cậu trong tương lai sẽ ra tay trợ giúp nếu bộ lạc gặp nguy hiểm, hơn nữa vào một ngày cậu trở nên mạnh mẽ có lẽ sẽ quay trở lại đây vì vậy đây chính là đồ vật có thể giúp cậu có thể tìm thấy những gì cậu muốn tìm"
Vừa nói Sơn thánh vừa vận dụng sức mạnh cuối cùng sau đó thân thể tiêu tan để lại chỉ có một ngọc bội màu tím đang lơ lửng trước mắt Khải Lâm, kèm theo câu nói.
"Đại kiếp sắp đến, hãy cẩn thận, hai đạo thôi diễn trên cơ thể ngươi ngay khi đột phá lên Ma Pháp Sư hãy dung nhập với ngọc bội này nó sẽ có thể hoàn toàn bị trừ khử"
Khải Lâm nhìn nơi mà Sơn Thánh biến mất mà hai chân run lên, hắn không kìm được mà hai hàng lệ rơi xuống. Thời gian ở với Sơn Thánh mặc dù không dài và cũng không tiếp xúc nhiều nhưng sự đối xử của người đàn ông này khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Hai chân hắn quỳ xuống hướng về phía Sơn Thánh mới biến mất dập đầu ba cái.
"Xin người yên tâm, chỉ cần có thể Khải Lâm ta nhất định sẽ làm như ý nguyện của ngài"
Khải Lâm tự thề trong lòng, hắn biết bản thân lúc này vẫn không thể làm gì được nhưng với những gì mà Sơn Thánh đã giúp hắn biết cả đời này nếu có khả năng thì nhất định sẽ dốc sức mà làm. Dù người này có ý đồ gì hắn sẽ từ từ tìm hiểu nhưng chữ ân trong này cả đời nhất định không bao giờ được quên.
Dơ tay ra cầm lấy chiếc ngọc bội Khải Lâm lập tức cảm nhận được sự mát lạnh trong tay nhưng khi kiểm tra hắn phát hiện ra bản thân hiện tại vẫn không thể xâm nhập sâu vào bên trong nó, thấy vậy hắn quyết định cất vật này trước.
Nhưng đúng lúc này nơi đây b·ạo đ·ộng khiến Khải Lâm biến sắc, sau đó cả vùng nơi đây bỗng nhiên có sự biến hóa.
Trong ánh mắt Khải Lâm hắn nhìn thấy vùng không gian này dần dần thu nhỏ lại sau cùng biến mất hiện ra trước mắt hắn là một cái Vạc đồng đen cao khoảng một trượng.
Thấy vậy Khải Lâm quyết định dùng ý niệm điều khiển nó.
"Nhỏ đi cho ta"
Dưới ý niệm này cái Vạc đồng đen lập tức thu nhỏ lại với tốc độ mặt thường có thể nhìn thấy cuối cùng Khải Lâm không chút do dự mà thu lại vứt trong nhẫn trữ vật.
"Xoẹt"
Đúng lúc này một tiếng xé rách vang lên, lúc này Khải Lâm mới để ý bản thân đang đứng ở một nơi có rất nhiều không gian bị xé rách nếu không may mắn thì không gian vừa rồi đã xé nát thân thể hắn.
"a...."
Tiếng thét vang lên, lúc này Khải Lâm bỗng nhiên bị một lực hút từ không gian hút vào sau đó biến mất khỏi nơi đây.
Ngay tại lúc mà Sơn Thánh biến mất, tại bộ lạc Lạc Việt phía trong thánh địa.
Một bức tượng trong bốn bức tượng, nếu nhìn kĩ bốn bức tượng này có ba nam một nữ đây chính là bốn vị Đức thánh của Lạc Việt.
Lập tức có một bức tượng nhìn bộ dáng có chút giống với Sơn Thánh bỗng nhiên chấn động, sự chấn động này lập tức khiến cả vùng đất này trấn động.
Việc này khiến cho cao tầng của bộ tộc Lạc Việt phát hiện, khuôn mặt lập tức ngưng trọng.
Trong một thành trì có một lão già đang đả tọa bỗng nhiên mở mắt, người này là một ông lão, da mặt nhăn nheo, mái tóc bạc phơ trên người mặc một bộ trường bào xám.
"Là chấn động bên phía Thánh địa"
Nói xong người này lập tức biến mất khỏi nơi đả tọa, sự việc này còn diễn ra ở rất nhiều nơi trên vùng đất rộng lớn này.
...
Tại một vùng thảo nguyên rộng lớn, một đạo ánh sáng từ trên trời bay xuống, sau đó một t·iếng n·ổ vang lên.
Ngay lập tức một hố sâu hiện ra, trong đó có một bóng ảnh đầu tóc bù xù trong có vẻ rất chật vật.
"Mẹ kiếp"
Âm thanh người này vang lên, mặc cho thân thể vẫn nằm đó.
Mất một thời gian khá lâu người này mới đứng dậy quan sát bốn phía, sau cùng như xác định được hướng đi từ đó mới bắt đầu hành trình rời khỏi đây.
Người này chính là Khải Lâm mới ra khỏi vùng không gian kia.
Bước đi trên thảo nguyên này Khải Lâm không khỏi thở dài.
"Đã đến lúc Khải Lâm ta bắt đầu làm sáng tỏ mọi chuyện"