Chương 74: Tản Viên Sơn Thánh
Ánh mắt người đàn ông ẩn dấu vẻ t·ang t·hương của năm tháng, hai con ngươi đã có chút mờ đục, ánh mắt này có chút không tương xứng với bề ngoài của hắn.
Ngay khi mở mắt bộ dáng người đàn ông có chút mê mang nhưng rất nhanh lại hiện ra vẻ trí tuệ, hai trạng thái này liên tục thay đổi, phải mất hơn một ngày thời gian người này mới có thể khôi phục được trạng thái bình thường.
Phía xa thân thể đang nằm đó lúc này cũng mở mắt, đây là một thiếu niên khuôn mặt khoảng hai mươi tuổi khuôn mặt thanh tú, trên người không một mảnh quần áo che thân, phía trên ngực thanh niên này có một hạt châu màu xanh lá đang lơ lửng ở đó.
Người này chính là Khải Lâm, hắn đã hôn mê ở đây suốt hơn một tháng trời.
Ngay khi mở mắt Khải Lâm thấy rằng bản thân đang trong một vùng không gian xa lạ, xung quanh bốn phía đều là một vùng đỏ lửa, một khí tức nóng bỏng lập tức phả vào mặt khiến một chút mê mang trong mắt hắn liền biến mất.
Đúng lúc này một tiếng nói vang lên khiến Khải Lâm giật mình.
"Người trẻ tuổi, ngươi tỉnh rồi". Lời nói từ người đàn ông phía xa vang lên.
Khuôn mặt Khải Lâm ngưng trọng, sau đó lộ ra vẻ cảnh giác nhưng ngay lập tức hắn nhận ra bản thân lúc này có chút không đúng.
"bụp"
Thân thể hắn đang lơ lửng trên không lúc này liền rơi xuống đập mạnh xuống đất, tuy nhiên Khải Lâm lập tức nhận ra bản thân hiện tại lại không có cảm giác, khuôn mặt có chút nghi ngờ nhưng sự đề phòng lại chiến đa phần.
Ngay lập tức cả người Khải Lâm bật dậy sau đó ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía người đàn ông phía xa, bàn tay lúc này lại sờ xoạng khắp người như kiểm tra thứ gì đó.
Người đàn ông kia thấy vậy chỉ mỉm cười cổ quái, nhưng cũng không mở miệng nói gì.
Sau một lúc ổn định được tâm tình lúc này Khải Lâm mới nhớ đến tình cảnh trước đây.
Lúc đó hắn bị khí linh của cái Vạc đen xâm nhập cơ thể, sau đó hắn rơi vào điên cuồng rồi không ngừng chém g·iết. Từng kí ức hắn từng cảnh tượng không ngừng hiện lên, từng người bị hắn g·iết cũng rõ ràng hiện ra cuối cùng hắn mới lấy lại được quyền điều khiển thân thể nhưng lại dính vật chất quỷ dị rồi thân thể tan vỡ hắn cũng vì vậy mà hắn rơi vào hôn mê.
Đồng thời Khải Lâm cũng không quên được trong lúc hai luồng sức mạnh cắn xé nhau thì hắn đã cảm nhận được năm mảnh vỡ đồng đen như muốn lao ra ngoài chính điều này mới khiến hắn đánh cuộc một phen.
Sau khi nghĩ lại mọi chuyện và nhìn những tình cảnh đang diễn ra hắn rất nhanh có đáp án vì vậy Khải Lâm liền nhìn về phía người đàn ông, mặc dù vẫn có sự đề phòng nhưng hắn vẫn chắp tay cúi người làm lễ.
"Cảm tạ đại nhân đã cứu giúp, vãn bối tên là Khải Lâm"
Tiếng nói của Khải Lâm vang lên.
Người đàn ông kia khi nhìn về phía Khải Lâm lúc này bỗng nhiên lộ ra vẻ hứng thú, nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười nhìn hắn.
Điều này khiến Khải Lâm đề phòng đồng thời cũng có chút không được thoải mái.
"Người trẻ tuổi, người chắc chắn mấy phần có thể trốn thoát khỏi bàn tay của ta?"
Khải Lâm nghe vậy ban đầu nhíu mày nhưng rất nhanh hiểu ý trong câu nói vì vậy hắn không chút do dự mà trả lời:
"Đại nhân, ngài không biết có gì muốn giao phó xin cứ nói ra!"
Nghe được câu trả lời của Khải Lâm ánh mắt người đàn ông lập tức lộ vẻ tán thưởng, trong mắt hắn Khải Lâm mặc dù không phải đồng tộc nhưng chỉ qua vài câu nói cùng tình cảnh hiện tại vẫn có thể giữ được bình tĩnh kết hợp với tuổi tác của Khải Lâm cũng còn rất trẻ chỉ những điều này cũng khiến hắn rất hài lòng.
Sau đó người đàn ông này lại rơi vào trầm mặc suốt một thời gian dài, thấy vậy Khải Lâm cũng im lặng theo.
Dù sao hắn cũng không biết được tính khí đối phương vì vậy hiện tại tốt nhất không nên có hành động gì.
Hơn nửa ngày sau người đàn ông kia mới lại tiếp tục nói chuyện tuy nhiên lúc này cảm xúc của người này lại có sự biến hóa, cảm giác thoải mái dễ gần khi Khải Lâm nhìn thấy hắn đã không còn mà lúc này khuôn mặt và ánh mắt người này lập tức trở nên âm trầm.
"Mấy đứa trẻ cùng tiến vào đây ruốt cuộc có quan hệ gì với ngươi?"
Tiếng nói âm trầm của người đàn ông vang lên điều này khiến Khải Lâm nhíu mày lui lại, sự thay đổi đột ngột của người đàn ông khiến hắn có cảm giác không ổn, sau đó hắn lập tức cung kích trả lời vấn đề này.
Về nhóm người đi cùng hắn trong lời của người đàn ông Khải Lâm có thể nhanh chóng nhận biết những người đó chính là những Ma Pháp Sư của Lạc Việt bộ lạc.
Vì vậy Khải Lâm không chút do dự mà kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ khi gặp nhóm người này cho người đàn ông nghe, trong câu nói của hắn căn bản không có chút giả dối nào, vì hắn biết người trước mặt nhất định là một tồn tại thông thiên với tâm trí của những người này thay vì có tâm tư thì nên ngoan ngoãn một chút như vậy có thể phần nào tránh được những nguy hiểm không cần thiết.
Sau khi nghe Khải Lâm kể lại mọi chuyện thì khuôn mặt người đàn ông lập tức lộ ra vẻ mê mang, sắc mặt cũng bắt đầu có sự biến hóa, trên khuôn mặt người này dường như lộ rõ vẻ thống khổ, nhưng rất nhanh những biến hóa này tan biến, người đàn ông lại trở lại với bộ dáng hiền hòa như lúc đầu Khải Lâm mới nhìn thấy.
Đồng thời những chuyện mới xảy ra dường như người này cũng quên hết.
Thấy vậy Khải Lâm cắn răng sau đó bắt đầu thăm dò lai lịch của người này.
"Đại nhân, không biết vãn bối nên xưng hô với người như thế nào?"
Câu hỏi của Khải Lâm vang lên nhưng ngay sau đó hắn lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy người đàn ông kia lại lập tức rơi vào mê mang, nhìn thấy tình cảnh này Khải Lâm không ngừng nhớ tới mấy tồn tại cấp cao mà hắn đã gặp được, bộ dáng cũng không khác gì người này, đặc biệt những người này cũng đều có cùng một câu trả lời đó là....
"Ta không biết nữa"
Câu trả lời của người đàn ông khiến cho Khải Lâm thoát khỏi suy nghĩ hiện tại, nhưng câu trả lời lại khiến khóe miệng Khải Lâm giật giật. Hắn lúc này mới thấu hiểu được câu nói của Tô Càn trước đây, những tồn tại cấp cao luôn có một tính cách không giống người thường, mọi chuyện quả nhiên là như vậy.
Sau câu trả lời người đàn ông lại trầm mặc hơn nửa ngày.
Khải Lâm thấy vậy thì rất là bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng không thể làm gì khác, mà ngồi xuống nhìn về phía người đàn ông suy đoán không ngừng hiện lên trong đầu.
Lúc này Khải Lâm không thể cảm nhận được tu vi của người này, việc này chỉ có một lí do đó là đẳng cấp sức mạnh vượt qua nhau quá xa khiến hắn không thể phát giác ra bất kì thứ gì.
Đồng thời lúc này Khải Lâm cũng phần nào suy đoán được thân phận của người này.
Trước đây khi cái Vạc xuất hiện Khải Lâm đã nghe được những lời nói của nhóm người Lạc Hải đã nói, Đức Thánh trong lời của họ rất có thể là người này, nghĩ đến đây Khải Lâm bỗng nhiên run lên.
Tiếp xúc với người Lạc Việt một thời gian Khải Lâm có thể biết được cách xưng hô Đức Thánh biểu thị cho việc gì, đó chính là một loại tín ngưỡng và niềm tin của cả một bộ lạc, đồng thời phải có công đức vô lượng đối với hậu thế, nhưng tất cả những thứ đó chỉ là thứ yếu điều khiến Khải Lâm giật mình đó là tu vi của họ dường như đã bước vào cảnh giới trong truyền thuyết đó, vì vậy họ mới có thể xưng thần xưng thánh.
Nghĩ tới đây Khải Lâm không khỏi đổ mồ hôi lạnh khắp người, nhưng hắn lại có chút không hiểu, điều không hiểu này khiến hắn ngay cả suy nghĩ rõ ràng và nói ra cũng rất khó.
Đến lúc này sau hơn nửa ngày không nói chút gì thì người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng, nhưng trong quan sát của Khải Lâm thì sự mê mang của người này không những không biến mất mà lại càng trở nên trầm trọng hơn.
"Ta là ai?..."
"Ta là... Ta sống ở nơi tên là Tản Viên, người đời gọi ta là Sơn Thánh, nhưng ta lại không biết ta tên là gì, Tản Viên đó ruốt cuộc ở nơi nào, bây giờ ta đã không thể nhớ rõ được nữa".
Người đàn ông tự lẩm bẩm với chính mình nhưng cũng như đang nói với Khải Lâm. Khải Lâm nghe vậy thì trong lòng ầm ầm chấn động, mặc dù đã có suy đoán từ trước nhưng khi nghe người đàn ông này tự mình nói ra Khải Lâm cũng không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
Dù trong lòng lúc này đang không ổn định nhưng Khải Lâm vẫn đứng lên, lần này hắn vái một vái thật sâu, đây là tất cả sự kính trọng của hắn đối với người đàn ông trước mắt.
Thế giới ma pháp kẻ mạnh chính là quy tắc mà người có thể khiến hậu thế cúng bái qua tuế nguyệt trường hà thì cũng xứng đáng nhận được sự tôn trọng của bất kì ai. Đồng thời tu vi của người này rất có thể đã đạt tới cảnh giới kia, chỉ cần lí do này cũng khiến Khải Lâm hâm mộ không thôi.
Vị Tản Viên Sơn Thánh này tự lẩm bẩm trong một thời gian dài nhưng Khải Lâm lúc này cũng đã quen với việc này vì vậy hắn cũng im lặng chờ đợi.
Quả nhiên sau hơn nửa ngày thời gian thì người này mới lại mở miệng, tuy nhiên lúc này sự mê mang của vị Sơn thánh này lại biến mất thay vào đó là một vẻ cơ trí ánh mắt t·ang t·hương của hắn lúc này như có thể nhìn thấu cả thế gian.
"Người trẻ tuổi ngươi rất giỏi, chỉ dựa vào tu vi Pháp Sư trung cấp lại có thể đi tới bước này đồng thời lại có thể chống đỡ được một phần sức mạnh của ta mà vẫn có thể không mất đi ý thức hoàn toàn điều này rất đáng mừng. Hơn nữa ngươi có thể thắp sáng cả năm ngọn nến và lấy được năm mảnh vỡ để quay lại đây thì việc này nhất định phải thưởng, nói đi ngươi muốn thưởng thứ gì?"
Tiếng nói của Sơn Thánh vang lên khiến Khải Lâm kích động nhưng hắn cố gắng áp chế xuống sau đó vội vàng xua tay.
"Có thể giúp ngài đó chính là một sự vinh hạnh cho một tiểu bối vô tri như ta, sao còn dám..."
"Nói đi"
Câu nói của Khải Lâm chưa kịp dứt thì đã bị ngắt lời, điều này khiến hắn có chút xấu hổ nhưng sự kích động lại át hết những tâm tư này.
Trước đây hắn cũng đã có suy đoán khi năm mảnh đồng không ngừng rung động như muốn bay ra, vì vậy hắn mới quyết định liều mạng một phen cuối cùng mới xuất hiện ở đây, vì vậy ngay khi nghe được những lời này sao hắn k·hông k·ích động cho được.
Thấy Khải Lâm ấp úng vì vậy Sơn Thánh lúc này chỉ có thể giả vờ ho lên.
Điều này khiến Khải Lâm giật mình sau đó như nghĩ tới gì đó vội lấy hạt châu ra rồi từ trong đó rút ra năm mảnh vỡ đồng đen sau cùng ném tới phía Sơn Thánh.
Thấy vậy Sơn Thánh cũng lập tức vung tay ra, một đạo pháp quyết được thi triển, ngay lúc này không gian bốn phía như ngưng đọng lại, từ đó Nghiệp Hỏa không ngừng bốc lên ngay lập tức trong bốn phía không gian rộng lớn liền lộ ra năm cái lỗ rất lớn, nhìn vào trong đó Khải Lâm có thể cảm nhận được Linh Khí trong không ngừng tiêu tan ra ngoài.
Đồng thời nhiều hoa văn xuất hiện khiến Khải Lâm lập tức nhận nơi hắn đang ở chính là trong chiếc Vạc đồng đen kia.
Lúc này cùng với ấn quyết được Sơn Thánh thi triển ra, năm mảnh đồng ngay lập tức theo đó mà bay lên, ngay khi năm mảnh đồng bay lên dưới sự thúc dục của Sơn Thánh một luồng uy áp khủng kh·iếp như cả bầu trời đổ sụp xuống lập tức đè lên người Khải Lâm.
Khải Lâm thấy vậy khuôn mặt liền nhưng trọng sau đó hắn vận dụng toàn bộ sức mạnh thân thể để chống lại uy áp này, nhưng thân thể hắn đúng là còn rất yếu vì vậy chỉ chưa tới mười hơi thở hắn đã lập tức phun ra một ngụm máu, hai gối lúc này khụy xuống.
Lúc này Khải Lâm mới nhận ra sức mạnh thân thể của bản thân dường như không thể vận dụng ở nơi đây, điều này không khỏi khiến hắn cười khổ, việc này hắn vốn nên sớm phải nghĩ ra.
Trước đây thân thể hắn đã tan vỡ vì vậy lúc này bản thân hắn có lẻ chỉ đang tồn tại là một linh hồn thể.
Sơn Thánh thấy vậy thì vẫn không dừng lại hành động của mình, bàn tay của người này vẫn không ngừng múa may, rất nhanh năm mảnh đồng dưới sự điều khiển sảo diệu ngay lập tức bay tới năm lỗ hổng kia, áp lực của nơi đây lại càng tăng lên điều này khiến thân thể Khải Lâm dường như không thể chịu đươc nữa mà thân thể có chút mơ hồ đi.
Mất thời gian hơn một giờ đồng hồ thì quá trình sửa chữa cái Vạc này cũng hoàn thành, lúc này Khải Lâm mới thở dài ra một hơi.
Sơn Thánh sau khi giải quyết xong mọi chuyện lúc này mới nhìn về phía linh hồn Khải Lâm đang mờ ảo bỗng nhiên thở dài, bàn ta liền vung lên.
"Việc thân thể ngươi bị tan vỡ cũng dính líu một chút nhân quả với ta, hiện tại nên giải quyết chuyện này trước"
Ngay khi tiếng nói của Sơn Thánh vang lên, Khải Lâm phía xa vốn đang suy yếu lúc này bỗng nhiên cảm giác được một lực lượng mạnh mẽ đang xâm nhập vào cơ thể, lúc này linh hồn của hắn bỗng nhiên bay lên.
Dưới sức mạnh này Khải Lâm có thể cảm nhận được thân thể máu thịt đang dần dần với một cách thức quỷ dị mà ngưng tụ lại.
"Đây chính là những khả năng mà tu vi ma pháp đem lại hay sao?"