Chương 73: Nhiễm Vật Chất Nguyền Rủa
Tại nơi mà ánh mắt Khải Lâm nhìn lại, lập tức một t·iếng n·ổ lớn vang lên khiến cho đất đá bay tung tóe khắp nơi.
"Haha, Trấn Thiên Thu ta hôm nay thật muốn biết một Khí Linh cấp bậc Chiến Sĩ sẽ mạnh như thế nào?"
Tiếng thét của Trấn Thiên Thu vang lên, sau đó thân hình dần lộ ra, bộ dáng hắn lúc này có chút chật vật so với trước đây, tuy nhiên từ cơ thể hắn lúc này lại có một khí tức mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Hiển nhiên người này đã sử dụng một bí thuật tăng sức mạnh nào đó khiến cho thực lực của hắn lúc này đã bước qua Ma Pháp Sư đại thành tiến thẳng vào Chiến Sĩ sơ cấp.
Vừa nói Trấn Thiên Thu cũng lập tức hành động. Chỉ thấy lúc này phía đằng sau hắn đã xuất hiện một thân hình mờ ảo cao hơn một trượng, thân ảnh đó ngày càng rõ ràng, ngay khi ngưng hình Trấn Thiên Thu liền lập tức lao tới.
Bàn tay phải hắn nắm thành quyền còn tay trái giống như kết thêm pháp quyết nào đó.
Nhìn vào hành động lao tới của Trấn Thiên Thu nhưng bên này Khải Lâm lại không có chút biểu hiện hoảng hốt nào, dường như những chuyện này hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Ánh mắt điên cuồng của Khải Lâm bây giờ lại càng hiện ra rõ ràng, dường như chỉ có chiến đấu mới khiến hắn cảm thấy thỏa mãn được tất cả mọi chuyện.
Bàn tay Khải Lâm giơ ra trước mặt, trong lòng bàn tay hắn lúc này dường như tồn tại một không gian vặn vẹo, ngay khi sự văn vẹo này xuất hiện hắn lập tức nắm chặt bàn tay.
Cùng lúc bàn tay hắn nắm chặt thì tại nơi mà Trấn Thiên Thu đang lao tới bỗng nhiên bị một cùng không gian giữ chặt lại, vùng không gian đó tồn tại trong một thời gian ngắn sau đó nổ tung, từng vùng không gian bị xé rách nhưng rất nhanh hồi phục lại như bình thường.
Thân ảnh Trấn Thiên Thu biến mất trong tức khắc, tuy nhiên điều này không khiến cho Khải Lâm có chút nhíu mày nào, mà việc này còn khiến hắn cười phá lên:
"haha, rất tốt"
Cùng với tiếng cười của hắn vang lên, tại phía sau lưng hắn lúc này một vùng không gian bỗng nhiên vặn vẹo, sau cùng hiện ra thân ảnh của Trấn Thiên Thu, lúc này trên tay Trấn Thiên thu đang cầm theo một cây mâu dài hơn hai thước, trên đó còn có khói xám đang bốc lên, cắm thẳng tới bả vai của Khải Lâm.
Thân hình Khải Lâm lúc này liền nghiêng sang trái một cái lập tức né được đòn t·ấn c·ông của Trấn Thiên Thu.
Thấy vậy Trấn Thiên Thu không chút hốt hoảng lập tức thừa thế vung ra thêm một đòn khiến cho trên ngực Khải Lâm lập tức xuất hiện một vết chém sâu, máu tươi liềm chảy ra.
Ngay sau khi công kích thành công thân hình Trấn Thiên Thu lập tức lại biến mất, nhưng trong lúc này Khải Lâm đã phát hiện ra trên tay Trấn Thiên Thu vừa xuất hiện một đồ vật trông giống như cái Huân.
Nhìn thấy điều này trên miệng Khải Lâm lập tức cười lạnh, hai mắt hắn nhắm lại.
Ngay khi ánh mắt hắn nhắm lại toàn bộ không gian khắp tầng thứ ba này lập tức hiện ra trong tâm thần hắn, từng hành động cử chỉ của từng người nơi đây lập tức chậm lại, cuối cùng toàn bộ nơi đây đã dường như dừng lại trong một cái nhắm mắt của hắn.
Lúc này bàn tay Khải Lâm xòe ra, ngay lập tức từng đạo Nghiệp Hỏa thiêu đốt dần dần xuất hiện, sau đó bàn tay hắn nắm chặt một nắm đấm ẩn chứa sự thiêu đốt không ngừng của Nghiệp Hỏa được vung ra, sức mạnh Nghiệp Hỏa cùng một quyền này mạnh không biết hơn bao nhiêu lần so với lúc tự thân Khải Lâm thi triển.
Nắm đấm của Khải Lâm vung ra đánh mạnh vào một cùng không gian phía bên tay phải của hắn cách hắn hơn nửa trượng, lập tức cả vùng không gian này tan vỡ.
"ầm..."
"xoẹt..."
"phụt"
Ngay lúc không gian bị xé rách một ngụm máu đỏ tươi lập tức phun thẳng vào mặt Khải Lâm, nhưng chuyện này không khiến hắn có chút để ý nào.
Lúc này thân thể của Trấn Thiên Thu b·ị đ·ánh bay sau đó một lần lẫn nữa đập mạnh vào vách đá, cả người hắn lúc này đã tơi tả vô cùng.
"Ngươi, ngươi không phải ....?". Trấn Thiên Thu run rẩy nói.
Khuôn mặt lúc này của Trấn Thiên Thu đã hiện rõ sự kh·iếp sợ, một quyền tiếp xúc vừa rồi khiến hắn như có phát hiện gì đó nhưng không để hắn kịp nói hết câu thì từ phía xa thân hình Khải Lâm đã biến mất.
Trấn Thiên Thu kinh hãi, lúc này hắn không kịp nghĩ nhiều ngay lập tức thúc dục một ma trận cấp năm, đây chính là ma trận trước đây hắn dùng để vây khốn nhóm người của ba thành Hoàng, Vân, Phong.
Đồng thời hai Quỷ Khôi cũng được hắn triệu hồi ra sao đó dưới sự điều khiển của hắn lao tới trước mắt Khải Lâm, sau đó hai Quỷ Khôi này lập tức tự bạo, lực tự bạo của Quỷ Khôi đạt đến cấp bậc Ma Pháp Sư lập tức tạo ra một sóng xung kích cực mạnh trấn vỡ cả một bình đài đá cách đó không xa.
Cùng lúc với Quỷ Khôi tự bạo, ma trận cấp năm với hơn sáu mươi bốn trận kì liên tục biến hóa lập tức vây lao tới vây khốn Khải Lâm.
Tử Mệnh chú cũng được hắn thi triển ra, một vùng u quang lập tức bao phủ trong ma trận khiến cho một vùng không gian nơi đây biến mất khỏi tầm nhìn của những người xung quanh.
Khải Lâm ngay khi nhìn thấy những hành động của Trấn Thiên Thu thì cười lạnh.
Trong mắt hắn bây giờ, nói đúng ra là khí linh cùng ý chí trong cơ thể Khải Lâm thì những thứ này căn bản không đáng để nhắc tới.
Hai Quỷ Khôi tự bạo trong mắt hắn lúc này căn bản không cần nói tới, sức p·há h·oại của hai Quỷ Khôi mặc dù mạnh nhưng chỉ với một cái phất tay toàn bộ sức mạnh liền lập tức bị tản ra.
Thân Khải Lâm không chút dừng lại mà liền lao tới. Lúc này tiếng nói của Khải Lâm vang lên:
"Chuyện vô vị như này cũng nên dừng lại rồi"
Âm thanh của hắn vang lên lập tức khiến Trấn Thiên Thu biến sắc, dù đã lấy ra hết thủ đoạn nhưng hắn không hề nắm chắc dù chỉ là một phần thắng, vì hắn đã có phán đoán rằng sức mạnh của Khải Lâm lúc này phải ngang với một vị Chiến Tướng, tồn tại cấp bậc này khiến hắn chỉ mới vừa nghĩ tới đã run rẩy toàn thân.
Khải Lâm lúc này khá ung dung mà bước tới, mặc dù lúc này ánh mắt hắn vẫn hiện rõ sự điên cuồng nhưng trong đó bây giờ lại bắt đầu xuất hiện vẻ trí tuệ.
Dưới sự bao phủ của ma trận cấp năm Khải Lâm vung ra một quyền, một quyền vung ra ma trận này giống như một tờ giẩy mỏng lập tức tan nát.
Ma trận tan nát khiến Trấn Thiên Thu bị phản phệ, một ngụm máu tưới lập tức phun ra.
Còn về phía Tử Mệnh chú vì nằm giữ Nghiệp Hỏa trong người nên chuyện này căn bản không đáng lo chứ đừng nói đến lúc này sức mạnh trong người hắn đã không phải là một Pháp Sư như trước đây.
Chỉ trong vài cái nháy mắt thân hình Khải Lâm đã hiện ra trước mặt Trấn Thiên Thu.
Ngón tay trỏ của hắn lập tức đặt lên chán Trấn Thiên Thu, người này lập tức hiện ra ánh mắt không cam lòng, một sự lạnh lẽo và điên cuồng lập tức rơi vào tầm nhìn của Khải Lâm.
Khuôn mặt ung dung của hắn lúc này lần đầu tiên biến sắc, sau đó không chút do dự mà vội lui lại, nhưng tất cả lúc này đã hơi muộn màng.
"C·hết đi cho ta!"
Tiếng nói điên cuồng của Trấn Thiên Thu vang lên sau đó cơ thể hắn bành trướng lên, hắn đúng là muốn tự bạo.
"ầm...."
Tiếng ầm vang cùng một lực xung kích mạnh khiến Khải Lâm bị lui lại phía sau, thứ hắn kiêng kỵ không phải là sự tự bạo của Trấn Thiên Thu mà là một vật chất màu tím óng ánh.
"Đây là vật chất Nguyền Rủa"
Suy nghĩ thoáng qua nhưng tất cả đã không kịp, cùng với sóng xung kích mạnh mẽ khiến cho tốc độ của vật chất này khi lao tới Khải Lâm nhanh hơn vô số lần.
Hai sợi Nguyền Rủa lập tức tiến thẳng vào người hắn, trong đó có một tia đã trực tiếp tiếp xúc với v·ết t·hương trên người hắn.
Vất chất Nguyền Rủa này không chỉ lao tới Khải Lâm mà lan tỏa ra khắp nơi trên tầng thứ ba này, lúc này những người còn sống sót của hai thế lực Lạc Việt và Nguyên điện lập tức chống đỡ.
Do bị Nguyền Rủa xâm nhập lúc này khí linh trong người Khải Lâm dường như yếu dần đi, ý thức tự thân hắn cũng dần trở lại, hai ánh mắt điên cuồng cũng dần biến mất.
...
Khải Lâm sửng sốt khi nhìn thấy sự đổ nát nơi đây, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện điều không đúng trên cơ thể mình.
Dưới vật chất Nguyền Rủa ăn mòn nếu không muốn bị tiêu tan thì chỉ có một cách duy nhất là tự bạo thân thể để tránh khỏi chúng, điều này khiến Khải Lâm cảm giác được một sự lạnh lẽo nổi lên.
"Ta sẽ c·hết ở đây sao?"
Hắn lẩm bẩm trong lòng nhưng lúc này hắn bỗng nghĩ đến hạt châu trước ngực.
Không một chút do dự hắn vội liên kết với hạt châu, nhưng lúc này với sự kích thích của cái Vạc đen bên trên hạt châu lại hoàn toàn mất tác dụng, ngay cả nạp nhẫn trữ vật cũng không thể sử dụng.
Vật chất Nguyền Rủa ăn mòn với tốc độ cực nhanh, lúc này đã sắp lao đến linh hồn của Khải Lâm, đồng thời lúc này chiếc Vạc đen phía trong vòng xoáy Lao Lung cũng bắt đầu có kịch biến, toàn bộ không gian nơi đây dần trở nên b·ạo đ·ộng.
Do trực tiếp liên kết với nó vì vậy Khải Lâm có thể cảm nhận rõ ràng việc này, vì vậy khi thấy Lạc Hải lao tới hắn lập tức quát lên.
"Chạy mau"
Tiếng thét của Khải Lâm vang lên khiến Lạc Hải dừng bước chân sau đó hắn cũng phát giác được những chuyện không đúng vì vậy lập tức ra lệnh để những người khác rời khỏi đây.
Ánh mắt Lạc Hải lúc này lại nhìn về phía cái Vạc trong đó có sự không cảm lòng vì vậy hắn dùng hết tốc lực lao lên, nhưng đúng lúc này chiếc Vạc kia tỏa ra một khí tức lập tức đẩy bay Lạc Hải ra cuối cùng đập mạnh vào vách đá, ba người khác thấy vậy vôi vàng đi tới đỡ hắn dậy sau đó truyền tống không gian đã hiện ra.
"Tiểu hữu chúng ta đi thôi"
Tiếng nói của Lạc Hải vang lên bên tai Khải Lâm, điều này khiến hắn bỗng nhiên có một cảm giác ấm áp tuy nhiên lúc này hắn đã không thể rời khỏi nơi này.
Ánh mắt nhìn về phía Lạc Hải có chút khác lạ Khải Lâm cố gắng cúi người làm lễ, sau cùng hắn mỉm cười một cái.
Lúc này t·iếng n·ổ đùng đùng đùng bỗng nhiên vang lên, Khải Lâm cũng cảm nhận được Nguyền Rủa đã sắp ăn mòn đến linh hồn vì vậy hắn nhắm mắt lại, lập tức thân thể hắn bành trướng lên cuối cùng một v·ụ n·ổ lớn vang lên.
Ngay khi hăn tự bạo thân ảnh đám người cũng biến mất tại nơi đây, đồng thời ánh mắt phức tạp của Lạc Hải cũng được Khải Lâm nhớ rõ.
Ngay khi thân thể tự bạo do phải chịu áp lực từ cái Vạc vì vậy linh hồn Khải Lâm lập tức hôn mê cuối cùng bị cái Vạc hấp thụ.
Toàn bộ vùng không gian tầng ba này dưới sự bài trừ lẫn nhau của Nguyền Rủa và Nghiệp Hỏa dẫn tới nơi đây lập tức tan vỡ cuối cùng sụp đồ trên một vùng không gian rộng lớn.
Cuối cùng cả tầng thứ ba này không còn bất kì vật gì tồn tại, ba tầng tháp chỉ sau một thời gian ngắn cuối cùng chỉ còn lại hai tầng.
Ngày và đêm lưu chuyển, thoáng chốc hơn một tháng đã trôi qua.
Tại trong một vùng không gian nóng bỏng, nơi đây khắp nơi chỉ có lửa và lửa, nơi đây xuất hiện hai hình ảnh mờ ảo, trong đó một người đang khoanh chân nhắm mắt giống như ngồi đả tọa, người này là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, nhan sắc phi phàm.
Phía trước người đàn ông này là một hình ảnh mờ ảo của một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, người này đang nhắm mắt nằm đó giống như đang ngủ, tuy nhiên vẫn có thể thấy được ngực hắn cử động, nếu không nhìn kĩ rất có thể sẽ coi đây như một cái xác.
Bỗng nhiên người đàn ông trung niên hai mắt đang nhắm chặt bỗng nhiên mở mắt ra, dưới ánh mắt này toàn bộ không gian nơi đây lập tức chấn động dữ dội.