Chương 52: Hội Ngộ
Chỉ thấy ngay lúc này, Tạ Tốn đang không ngừng công kích vào Khải Lâm bỗng nhiên hắn dừng toàn bộ mọi hành động lại, sau đó lập tức lui người về phía sau. Một tiếng cười to từ người này vang lên:
"Haha ta đánh đủ rồi, mọi chuyện cũng nên kết thúc tại đây đi"
Khải Lâm nghe vậy thì trong lòng càng khẩn trương hơn, nhưng khuôn mặt hắn vẫn còn rất bình tĩnh, Lạc Hải phía xa thấy vậy cũng khá lo lắng tuy nhiên sau khi nhìn thấy Khải Lâm vẫn rất chấn tĩnh thì hắn mới buông lỏng một chút.
Mấy người Ma Pháp Sư cũng chú ý tới sắc mặt của Lạc Hải thì lập tức hiện lên chút bất an, người được cao tầng của Lạc Việt bộ lạc để ý tới thì thân phận hiển nhiên không đơn giản chính vì vậy lão già của Vũ thành định truyền âm bảo Tạ Tốn thủ hạ lưu tình nhưng mọi chuyện lúc này đã quá muộn.
Chỉ ngay khi Tạ Tốn nói xong thì hắn đã không một chút do dự mà vung tay ra lập tức bàn tay nắm chặt miệng khẽ thốt lên.
"Bạo"
Tiếng nói vang lên lập tức những thanh kiếm đang lao tới Khải Lâm lập tức tự p·hát n·ổ, t·iếng n·ổ ầm ầm khiến cho tất cả mọi người phải lui lại rất xa, do đây là pháp bảo tự bạo nên dẫn đến tình trạng linh khí hỗn loạn khiến cho linh thức của mọi người không thể nhìn rõ sự biến hóa bên trong.
Dưới v·ụ n·ổ liên tiếp của mười sáu thanh kiếm khí tức của Khải Lâm liền lập tức biến mất, việc này khiến Tạ Tốn cười lớn những người xung quanh thì thấy tiếc cho Khải Lâm vì dù sao hắn còn quá trẻ tuổi, c·hết như vậy thật không đáng, còn về phía mấy Ma Pháp Sư của ba thành thì khuôn mặt lúc này âm trầm nhìn về phía Lạc Hải.
Khác với những người khác nhóm năm người Lạc Việt thì lại không như vậy, khuôn mặt họ hiện lên một chút vẻ cổ quái, vì tình trạng này họ đã từng gặp qua một lần. Lạc Nguyên trong lòng cười lạnh, là người từng cùng Khải Lâm chiến đấu thì hắn cũng phần nào hiểu được chiến lực của Khải Lâm vì vậy ngay từ đầu hắn đã đoán rằng khả năng mà Khải Lâm thắng là rất cao, mặc dù mọi chuyện xảy ra ngoài dự tính nhưng hắn vẫn cho rằng kết quả không đổi, đây là một loại niềm tin, tin vào đối phương dưới điều kiện là thực lực của bản thân người đó.
Ngay lúc mà mọi người nghĩ rằng Khải Lâm đã tan xương nát thịt thì từ đám bụi mù kia lập tức khí tức của Khải Lâm dần dần rõ ràng lên điều này khiến mọi người biến sắc, nhất là lão già của Vũ thành kia, lão già này vội quát lớn:
"Lùi lại"
Tạ Tốn nghe vậy thì giật mình, hắn vốn tưởng rằng Khải Lâm đ·ã c·hết vì vậy không có một chút nào phòng bị.
Lúc này từ đám bụi mù kia bỗng nhiên một khí tức lạnh lẽo nổi lên, khí tức này chính là nguồn cơn khiến tất cả mọi người sợ run khi Khải Lâm dung hòa thuộc tính trước đây, lúc này bỗng nhiên lại xuất hiện.
Dưới sự chú ý của mọi người, một vệt băng dài sinh ra trên mặt đất sau đó lan dài ra với tốc độ cực nhanh, rồi ngưng tụ ngay dưới chân Tạ Tốn, vết băng này không ngừng lan rộng ra như muốn đóng băng cả thân thể hắn, thấy vậy Tạ Tốn lập tức vận chuyển ma pháp nhưng rất nhanh hai mắt hắn trợn to như không thể tin được, một tiếng hét điên cuồng vang lên.
"A..."
Chỉ thấy khi vệt băng trên đất xuất hiện thì chỉ ngay sau đó không lâu, hai Bán Nguyệt Dao đã lao ra kèm theo hỏa diễm cực nóng lao tới, nhưng nếu chú ý kĩ sẽ thấy ở giữa hai Bán Nguyệt Dao kia dường như còn có một thương ảnh mờ ảo từ trong đó còn ẩn chứa lực lượng cực băng và Nghiệp hỏa đang dung hòa với nhau .
Dưới lực t·ấn c·ông mạnh mẽ này cùng với bản thân đang trong trạng thái không kịp phòng bị thì tiếng hét của Tạ Tốn chính là tiếng hét cuối cùng của sinh mạng hắn.
"Phập"
Hai Bán Nguyệt Dao lập tức cắm thẳng vào hai bên vai của Tạ Tốn, khiến hai vai hắn đã một phần lìa khỏi cổ cùng với lực lượng Nghiệp Hỏa thiêu đốt trong thương ảnh khiến cho cả linh hồn hắn bị thiêu cháy tan biến vào trong hư vô.
Ánh mắt Khải Lâm nhìn về hai xác ướp đã hoàn toàn tan nát trên đất mà trong lòng có chút tiếc nuối.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy đều phải hít vào một hơi khí lạnh, thủ đoạn g·iết người thậm chí cả linh hồn không tha, nếu nói về sự tàn nhẫn trước đây hẳn họ đã đánh giá quá cao Tạ Tốn rồi.
Bàn tay Khải Lâm vung ra, sau đó thu Bán Nguyệt Dao lại đồng thời còn không quên thu luôn nhẫn trữ vật của đối phương. Lão già Vũ thành thấy vậy thì ánh mắt hiện lên tơ máu lập tức bước ra.
"Tiểu bối, đồ của Vũ Thành ta không phải là vật ngươi có thể lấy được, trả nhẫn trữ vật lại đây"
Khải Lâm thấy vậy thì vội lui lại lúc này Lạc Hải liền lập tức bước tới một quyền vung ra ngăn chặn bước tiến của lão già này.
"Đại nhân, ông thật sự không biết nói lí, Tạ Tốn từng nói muốn g·iết ta, điều này khiến ta lo sợ, vì vậy nạp giới( nạp giới và nhẫn trữ vật là một nhé, vì vậy gọi theo cách nào cũng đượ) này ta coi như phí đền bù tổn thất tinh thần của ta, vậy mà ông còn muốn c·ướp lại"
Khải Lâm mặt không chút thay đổi mở miệng.
Nghe vậy lão già này tức giận đến mức cười to lên, nhưng không để lão kịp nói câu nào thì Lạc Hải đã lập tức lên tiếng.
"Hủ Sát ông làm như vậy cũng khiến chúng ta cảm thấy rất lo sợ đó"
"Ngươi..."
Nghe vậy lão già này lập tức cả ngươi run lên, miệng chỉ thốt ra được một chữ sau cùng không nói được gì. Sau đó Lạc Hải mới cố gắng hòa giải để chuyện này cứ kết thúc như vậy thì mọi người lúc này bỗng nhiên giật mình.
vù vù
ầm
Tiếng động lớn khiến mọi người chú ý, ánh mắt lập tức đảo qua linh thức lập tức ầm ầm phát tán.
Khải Lâm cũng không ngoại lệ mà tản linh thức ra lập tức hắn sững người. Đây là một nhóm có hơn mười người tuy nhiên một số người trong đó có Khải Lâm có quen biết tới. Đây đúng là nhóm người của ba thành Vân Phong và Hoàng thành.
Linh thức hắn đảo qua lập tức dừng lại trên người Vương Thi Thi, có thể nói đây là nữ tử đã đồng hành lâu nhất với hắn, vì vậy chú ý đầu tiên cũng không có gì đáng nói. Hai mắt Khải Lâm đột nhiên nhíu lại khi phát hiện ra nàng dường như b·ị t·hương, nhưng cũng may v·ết t·hương này không nặng.
Sau đó hắn mới chú ý tới một vài người quen trong đó. Có Tô lão, Tô Càn và người khiến hắn nổi hết da gà toàn thân khi nghĩ tới đó là Chẩn Thư.
Những người này khi mới xuất hiện tại đây linh thức cũng trực tiếp phát tán, cuối cùng cũng phát hiện ra đám người, sau khi phát hiện thân phận của ba thành còn lại thì đi tới.
Khải Lâm thấy vậy thì không khỏi thở dài, trước khi tiến vào đây thì còn rất đông vậy mà bây giờ cũng chỉ còn lác đác vài người.
Rất nhanh Khải Lâm nhíu mày, hắn dường như nghĩ tới gì đó.
Trước đây hắn vốn không có quan tâm tới truyện này nhưng bây giờ thì lại khác. Nếu như người của sáu thành này nếu như có cùng mục đích đi tới đây tại sao lại phải chia nhau ra mà hành động, nếu nói là tăng xác xuất để tiến vào đây thì có vẻ không được ổn thỏa cho lắm, đồng thời Lạc Việt từ trước đến nay rất bí ẩn thì lần này cũng xuất hiện, cộng thêm sự quỷ dị của Trấn Thiên Thu và nữ tử áo đỏ...
"Nữ tử áo đỏ, nữ tử áo đỏ?"
Ánh mắt Khải Lâm không tự chủ được mà nhìn về hướng Tô Càn, nữ tử áo đỏ gọi là Dạ Xoa vương kia có chút giống với nữ tử áo đỏ trước đây giao thủ với Khải Lâm ở nơi trong quán trọ kia. Tuy nhiên điều này cần điều tra thêm, nhưng những thứ này khi Khải Lâm nghĩ tới bất giác cảm nhận được việc này không hề đơn giản. Cả người hắn lúc này bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, nơi đây dường như ẩn chứa bí mật nào đó rất đáng sợ.
Cảm giác bất an khiến hắn không giàm nghĩ tiếp lúc này nhóm người kia đã đi tới gần Tô Lão ngay khi phát hiện ra Khải Lâm thì có chút ngẩn người, không chỉ lão mà tất cả những người còn sống sót kia đều nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ.
Bỗng nhiên Tô lão mở miệng:
"Khải Lâm huynh đệ Phi Cô giờ ra sao rồi?"
Những người khác không biết quan hệ của hai người Khải Lâm và Tô lão ngay khi nghe cách xưng hô này thì có chút sửng sốt, dường như đây là một chuyện cực kì khó tin, mà sự thật cũng là như vậy, dù sao hai cảnh giới là Pháp Sư và Ma Pháp Sư cũng chênh lệch nhau quá lớn.
Khải Lâm ôm quyền sau đó giải thích qua một lượt những chuyện này mặc dù khó tin nhưng hắn vẫn nói ra tuy nhiên là không bao gồm cách hắn trốn chạy khỏi Trấn Thiên Thu.
Sau khi nói qua một lượt thì Khải Lâm thở dài, bỗng nhiên một tiếng nói vang lên khiến hắn giật mình.
"Khải ca ca, huynh không sao thật tốt người ta đã rất lo lắng cho huynh đó"
Đây đúng là Chẩn Thư, những người khác thấy vậy liền dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Khải Lâm.
Khải Lâm thấy vậy thì ánh mắt cảm kích nhìn về phía Chẩn Thư nhưng rất nhanh hắn cũng vội nhìn qua chỗ khác, hắn biết ý tốt của đối phương, người này muốn giúp hắn giải vây nhưng nghĩ lại tính cách của người này lại khiến hắn ớn lạnh.
Lúc này Vương Thi Thi cũng đi tới nhưng, thấy vậy Khải Lâm mỉm cười nói chuyện một lúc nhìn vào thương thế của Vương Thi Thi mặc dù hắn muốn quan tâm nhưng hiện tại thật sự hắn thật sự cũng không có cách gì. Sau một lúc nói chuyện thì hắn cũng biết được những người này đã trải qua những gì sau khi hắn rời đi. Hai vị ca ca của nàng cũng t·hiệt m·ạng trong ngày đó hiện tại nhóm người Vương gia đi tới đây cũng chỉ còn nàng là Lý Giai Kỳ.
Tuy nhiên thời gian nói chuyện không bao lâu thì sáu thành ngay khi hợp nhất đã quyết định cùng đồng hành, mặc dù thực lực có tăng lên nhưung không hiểu tại sao lão già của Vũ thành cũng không tiếp tục gây khó rễ trước khi đi chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Khải Lâm nhưng rồi cũng không quan tâm nữa.
Ở lại cũng chỉ có Vương Thi Thi và Lý Giai Kỳ, hai người hộ giờ cũng quyết định thoát khỏi đám người của sáu thành dù sao mục đích của họ cũng không phải sáu thành đó có thể cho, hơn nữa ở cùng Khải Lâm nàng cũng thấy thoải mái hơn đôi chút.
Khải Lâm thấy vậy thì cũng không từ chối, sau khi hỏi Lạc Hải một chút thì họ quyết định đưa theo hai người, tuy nhiên Khải Lâm lại chú ý tới Lạc Nguyên, người này có chút thay đổi khi gặp Vương Thi Thi, sau đó người này cứ không ngừng làm phiền hắn, khiến hắn rất đau đầu.
Đoạn hành trình này dường như đã không còn xa.