Chương 50: Chủ Quan
Quá trình dung hòa hai thuộc tính kết thúc mặc dù trong đó có nhiều hung hiểm nhưng cũng mang không ít cơ duyên cho hắn.
Lúc này Khải Lâm mới có thể chú ý những thứ bên này, nếu như không có Lạc Hải hắn hẳn là không thể trải qua kiếp nạn này vì vậy ánh mắt hắn lúc này nhìn về phía Lạc Hải mang theo sự cảm kích.
Lạc Hải thấy vậy chỉ gật đầu coi như là một cách giao tiếp bình thường sau đó Khải Lâm mới bắt đầy chú ý tới những người xung quanh. lập tức hắn có chút ngẩn người khi thấy những người này.
Bỗng nhiên một lão già là trong nhóm người của ba thành sau khi biết được thân phận Khải Lâm trước đây bỗng nhiên lên tiếng.
"Người trẻ tuổi trước đây ngươi cùng người của ba thành khác cùng nhau đồng hành tiến vào Mãng Hoang địa vực, sau đó không lâu chúng ta đã hoàn toàn mất dấu của ba thành kia, có phải ngươi nên giải thích một chút".
Khải Lâm nhìn khuôn mặt lão già này thì hắn có thể cảm nhận được sự cao ngạo không coi ai vào mắt của người này. Có lẽ người này nghĩ hắn chính là người của bộ lạc Lạc Việt vì vậy mới nhỏ nhẹ với hắn như vậy.
Điều này khiến Khải Lâm trong lòng nổi lên sự khinh thường sau đó hắn nhìn về phía Lạc Hải sau đó trên môi nở một nụ cười.
Khải Lâm ban đầu vốn không muốn quan tâm đến những chuyện xung quanh vì dù sao thân thể hắn lúc này cũng không hợp để lo những chuyện khác.
Nhưng những người này hiển nhiên không muốn bỏ qua cho hắn, trong lúc này hắn lại nhớ lại sự bá đạo của Lạc Hải lúc trước, điều này hợp với hoàn cảnh lúc này dù vẫn cảm thấy có chút áy náy vì có thể sẽ gây phiền phức cho đám người nhưng chuyện này nên để lúc khác trả ơn.
Lạc Hải dường như có thể thấy được sự khó xử của Khải Lâm vì vậy lúc này ánh mắt nhìn qua hắn một lần rồi gật đầu một cái.
Khải Lâm thấy vậy thì không còn một chút do dự ánh mắt hướng về phía lão già kia mở miệng:
"Đúng là trước đây đám người chúng ta bị Trấn Thiên Thu của Tế Hồn giáo phục kích sau đó ta và Phi Cô bị hắn bắt đi còn những người khác ta không biết"
"Haha, thật nực cười"
Lão già kia nghe vậy thì cười to hiển nhiên người này không tin những lời mà Khải Lâm nói, không chỉ lão già kia mà tất cả mọi người cũng không thể tin được, dù cho Khải Lâm có ba đầu sáu tay thì chuyện này cũng rất hoang đường.
"Lời ta nói đều là sự thật, tin hay không thì tùy ông"
Khải Lâm thấy vậy không chút do dự mà đáp lời, trong lời hắn dường như còn thể hiện một chút bá đạo không cần kiêng nể ai.
"Ngươi!"
Lão già kia nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, người này đã tức giận rồi, đường đường là một ma pháp sư đã sắp bước vào cao cấp lại bị một thằng nhóc chỉ là Pháp Sư trung cấp không kiêng nể gì mà lên mặt thì hẳn ai cũng không bình tĩnh nổi. Nhưng dù không thể bình tĩnh nổi thì cũng phải nhìn đại cục làm trọng, thế lực của Lạc Việt xưa nay thần bí ngay cả Nguyên điện và Tế Hồn giáo đều mang lòng kiêng kị nói gì tới một ma pháp sư như hắn.
Nhưng Khải Lâm dường như không muốn dừng lại.
"Ngươi gì mà ngươi, không phục thì đến đây chiến một trận"
Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn về hướng hắn. Lời nói này đã không thể dùng từ bá đạo để diễn tả mà phải dùng tới sáu chữ: Cuồng vọng, không biết sống c·hết.
Khải Lâm làm vậy cũng có lí do, đó chính là vì yêu cầu của Lạc Hải trong đó, nếu người này thật sự ra tay giúp thì chuyện này sẽ khiến hắn rất đau đầu. Nhưng mọi chuyện lúc này lại đúng như Khải Lâm suy nghĩ điều này khiến lòng hắn nặng chĩu,
Lạc Hải mở miệng:
"Các vị liên tục nhắm vào Khải Lâm hẳn là không coi chúng ta ra gì, nếu như không phục thì chúng ta đánh một trận dùng thực lực nói chuyện"
Nghe vậy lão già kia cùng những người khác đều biến sắc, họ không thể ngờ được để bảo vệ một người trẻ tuổi mà Lạc Hải lại cương quyết như vậy. Mặc dù có sự e ngại nhưg đường đường là một trong những người dẫn đầu của ba thành không thể vì chút chuyện này mà cam bái hạ phong.
"Vị đồng đạo này, ngươi nói vậy ta không đồng ý, chúng ta chỉ hỏi người trẻ tuổi này có mấy câu nhưng hậu bối của các người căn bản không cho chúng ta chuta mặt mũi nào, nếu đã như vậy thì ta cũng muốn biết người này có tư cách này hay không? Chi bằng thế này hãy để cho những người cùng thế hệ giao thủ với nhau các ngươi thấy thế nào?"
Lạc Hải nghe vậy thì trầm ngâm, với thực lực của bọn họ hiện tại căn bản không sợ những người này, nhưng nếu giao thủ trực diện thì chắc chắn sẽ khiến cho mục đích họ tới đây càng khó hoàn thành đồng thời lời nói trước đây của Khải Lâm đúng là khiến hắn khó xử, nhưng lúc này lời nói của Khải Lâm lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của người này.
"Phụng bồi"
Nghe thấy vậy Lạc Hải cũng thở phào một hơi, tiếp xúc với đối phương qua một thời gian người này có thể cảm thấy chiến lực của Khải Lâm không thể dùng cấp bậc tu vi để cân đo đong đếm.
Thấy Khải Lâm dứt khoát như vậy lão già kia cũng có chút chần chừ nhưng không để lão già này kịp nói gì thì một tiếng cười của trông có chút non nớt vang lên, lập tức một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi khuôn mặt thanh tú trên người mặc một bộ y phục màu xanh ngọc bước ra.
Khải Lâm lập tức nhận ra tu vi của người này là Pháp Sư đại thành tâm trạng đang hưởng thụ cảm giác ngông cuồng trước tất cả lúc này cũng hiện ra chiến ý.
Vừa mới đột phá tâm tình khá tốt cùng với bản thân cần nhất chính là kiểm chứng tu vi vì vậy đây chính là thời điểm tốt nhất.
"Ta tên Tạ Tốn là người của Vũ thành, trước giờ ta ra tay nhất định phải có n·gười c·hết, biết điều thì ngươi..."
"Tới"
Khải Lâm cảm giác người này rất dài dòng vì vậy lập tức ngắt lời.
Thiếu niên kia nghe vậy hai mắt liền lộ ra sát khí, thân thể lập tức nhoáng lên bàn tay ẩn chứa một đạo kiếm khí lao tới Khải Lâm.
Khải Lâm có chút ngạc nhiên khi đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người sử dụng kiếm làm v·ũ k·hí nhưng cảm giác này lập tức biến mất.
Chỉ thấy thân hình Tạ Tốn lóe lên lập tức một đạo ma pháp sắc bén trực tiếp chém ngang qua cơ thể của Khải Lâm.
Khải Lâm thấy vậy hai mắt cũng lập tức hiện ra hàn quang, cả người lập tức nghiêng ra lập tức né được đạo kiếm ảnh của người này.
Thấy vậy người này không chút do dự mà tiếp tục vung lên hơn năm đạo kiếm quang, sau khi vung ra thì trực tiếp t·ấn c·ông đến phía Khải Lâm, lúc này Khải Lâm cũng chọn né tránh nhưng đến đạo thứ năm hắn quyết định đón đỡ một đòn, chỉ thấy cánh tay hắn dơ ra ma pháp băng thuộc tính không ngừng lượn lừo xung quanh sau đó đón đỡ một đạo kiếm quang.
Thân hình hắn lúc này bị phản lực đẩy ra xa thân thể mất một lúc mới có thể ổn định lại, đây không phải do hắn không phản ứng kịp mà là bản thân hắn muốn kiểm chứng lực lượng thân thể sau khi đột phá.
Thấy Khải Lâm bị lui lại bởi một đạo kiếm khí, thiếu niên kia lập tức cười lạnh, cả thân thể hắn lúc này lại lao lên thêm một lần nữa, lúc này thiếu niên này đã vận dụng đến thuộc tính mà pháp của hắn chính là Phong thuộc tính lập tức cả người hắn thoát ẩn thoát hiện trong linh thức của Khải Lâm.
Khải Lâm lúc này hiện ra vẻ ngưng trọng, sau đó một quyền tay trái được vung ra hướng về phía bên trái của hắn. Một tiếng ầm lập tức vang lên nhưng tình cảnh như trong đầu Khải Lâm suy nghĩ không hiện ra.
Một quyền của Khải Lâm đúng là đánh chúng Tạ Tốn tuy nhiên người này có hộ thân phù bảo vệ cơ thể khiến cho sức mạnh một quyền của hắn giảm đi phân nửa vì vậy thiếu niên này căn bản không có chút tổn thương nào mà chỉ bị đẩy lùi ra vài bước, nhưng trước khi bị đẩy lùi người này còn vung ra một kiếm chém về phía cổ Khải Lâm.
Nếu như không phải Khải Lâm kịp né tránh thì lúc này đầu hắn đã lìa khỏi thân thể, mạng nhỏ của hắn cũng vì thế mà biến mất.
Cả người Khải Lâm lúc này ướt sũng, đây không phải do hắn quá yếu mà là chính bản thân hắn quá chủ quan, quá tin tưởng vào lực lượng của bản thân nếu như không may mắn thì bây giờ đã không có cơ hội để nhận ra những sai lầm này.
"Không thể tiếp tục như vậy được!"