Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 109: Cơ Hội Tăng Thực Lực




Chương 109: Cơ Hội Tăng Thực Lực

Biết được mục tiêu sắp tới đã xuất hiện vì vậy Khải Lâm nhanh chóng thay đổi chủ đề sau đó rời đi.

Ở lại lúc này là Diên Vân với bộ mặt vẫn rất bình tĩnh ngồi đó uống một tách trà, còn về phía Diệp chính là thị nữ của hắn thì lộ ra bộ mặt nghi hoặc.

"Công tử, người làm như vậy liệu người này có biết được dụng ý của ngài hay không?". Diệp nói.

Diên Vân nghe thì chỉ mỉm cười mãi cho tới một lúc sau hắn mới lên tiếng.

"Ta cũng đâu có ý gì, chỉ là gặp người cùng đẳng cấp mà tự sinh ra hảo cảm nói chuyện phiếm mà thôi"

Giọng nói của Diên Vân lúc này lại như mang theo một loại ma lực rất quỷ dị khiến cho tần số âm thanh mà hắn phát ra liên tục thay đổi, tuy nhiên khi rơi vào tai người khác lại khiến họ sinh ra những cảm xúc khác biệt.

Minh chứng rõ nhất chính là Diệp, sau khi nghe lời nói của Diên Vân vang lên thì ánh mắt của nàng mê mang đi trong một khoảnh khắc sau đó hồi phục lại, tiếp sau đó liền khôi phục, nhưng cả khuôn mặt nàng lúc này đã hoàn toàn tái nhợt không còn một giọt máu.

Đây dường như mới thật sự là cái đáng sợ của Diên Vân này, về phương diện âm luật hắn hẳn là đã có bước tiến rất lớn so với những gì người này để lộ ra ngoài.

Diên Vân đứng lên, Diệp thấy vậy vội vàng vung tay thu lại tất cả những thứ trước mặt sau đó ma pháp vận chuyển rồi xóa hết mọi vết tích mà ba người mới lưu lại ở nơi đây sau đó nàng mới vội đuổi theo Diên Vân.

Nhưng khi nàng vội bước chạy theo công tử của mình thì âm thanh của Diên Vân bỗng vang lên bên tai nàng:

"Tốt nhất đừng để cha ta có được tin tức gì từ trên người ngươi".

Diệp nghe vậy thì khuôn mặt lộ vẻ khổ sở, sau đó nàng cắn chặt răng, hai mắt nhắm chặt bàn tay bỗng vung lên đập mạnh lên chán của mình nhưng ngay khi bàn tay nàng sắp chạm vào chán thì nàng giật mình nhanh chóng mở mắt, thân ảnh hai người lập tức biến mất.

Về phía Khải Lâm.

Trên đường rời đi Khải Lâm gặp không ít một số thân ảnh có người độc hành như hắn những cũng có nhưng tốp người lại tập hợp thành tổ đội có ba hay bốn người đi ngang qua hắn, nhưng kì lạ là những người này dường như đã quên đi những chuyện trước đây, không còn chút hứng thú gì với hắn, mà nghĩ lại chuyện này cũng phải, hiện tại đã là vòng thứ hai hiển nhiên không ai lúc này lại ngu ngốc đến mức tự đi tìm rắc rối.

Cảm thấy những người này không có uy h·iếp đến bản thân vì vậy Khải Lâm tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi lên không biết bao nhiêu là suy nghĩ, thứ hắn nghĩ tới chính là nội dung trong lời nói của Diên Vân kia.

Dựa vào đó Khải Lâm phần nào hiểu thêm khá nhiều về thế giới ma pháp này, hệ thống tu luyện của thế giới ma pháp cũng như luyện thể thuật của Lạc Việt cũng không phải là duy nhất.

Từ thời vạn cổ hệ thống tu luyện của thời đại kia khác hẳn hoàn toàn với thời đại của bây giờ, phương thức tu luyện cùng từng cảnh giới cũng hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa thứ khiến Khải Lâm suy tư rất nhiều và cũng khá là hứng thú đó chính là đạo của chính mình trong lời nói của Diên Vân.



"Chữ đạo trong lời nói của người kia cùng sự mê mang khi nhắc đến từ này khiến ta cảm nhận được từ này rất tối nghĩa và khó có thể lí giải. Vậy ruốt cuộc đạo của chính mình là gì?".

Khải Lâm tự suy nghĩ trong lòng.

Sau đó hắn lập tức dừng lại, mọi suy nghĩ cũng nhanh chóng bị cắt đứt, vốn đinh phản ứng nhưng rất nhanh hành động của hắn liền dừng lại, tất cả là do trong tầm mắt của hắn một số người trong ánh mắt của hắn cũng xảy ra cảnh tượng tương tự, cùng với việc vòng hai đã bắt đầu thì việc này không khó đoán.

Trên bầu trời lúc này bỗng nhiên biến đổi, khi Khải Lâm người mắt lên nhìn thì rơi vào mắt hắn chính là một cảnh tượng quen thuộc.

Ở đó ngay phía trên bầu trời chính là một vòng xoáy không gian với rất nhiều họa tiết đước khắc ấn rất tỉ mỉ, những họa tiết này hắn đã từng tận mắt nhìn thấy một lần, đó chính là vòng xoáy lao lung.

Ngay khi hai trăm đạo ánh sáng trên mặt đất từ khắp các phía bay lên dung nhập vào trong vòng xoáy lao lung kia thì ngay bên ngoài cánh của truyền tống ở Quảng Trường tại thánh địa ba lão già đang nhắm mắt đả tọa trên mi tâm có từng kí hiệu ma pháp sư không ngừng lóe lên bỗng nhiên mở mắt.

Ngay khi họ mở mắt ấn kí ma pháp sư lập tức biến mất một cách nhanh chóng, sau đó cả ba đề quay lại ánh mắt v·a c·hạm với nhau, giống như cả ba đang bàn bạc việc gì đó, cho tới hơn nửa nén hương thời gian sau cả ba mới kết thúc hành động quỷ dị này.

"Lão nhị ngươi thấy thế nào?"

Âm thanh khàn khàn của một trong ba người vang lên, người này chính là một trong hai nhị lão đã có mặt để mở ra cánh cánh cửa truyền tống mấy ngày trước.

"Lần này đúng là rất nhanh, lần mở của trước thì thời gian vượt qua vòng này cũng khoảng nửa tháng thế mà lần này lại chưa tới bốn ngày, việc này đúng là có một chút quỷ dị, chỉ sợ...".

Người được hỏi là lão nghị lập tức lên tiếng trả lời, nhưng nói đến giữa câu thì lại dừng lại bàn tay vuốt râu lộ vẻ suy tư, nhưng trong ánh mắt có thể thấy vài phần kiêng kị.

"Ý của nhị ca là?"

Lạc Thương Thiên lập tức hỏi, sau đó cả ba rơi vào trầm mặc, hơn mười vạn năm trước lời tiên đoán của vị tổ tiên kia trước khi vẫn lạc vẫn được lưu truyền cho tới ngày nay.

"Ngày người đặc biệt kia xuất hiện cả quỹ tích của thế giới này sẽ có biến động rất lớn"

Không ai biết người đặc biệt kia là ai nhưng cho tới bây giờ, dưới sự diễn biến qua trăm ngàn lần thì họ cũng phần nào biết được một chút da lông về tiên đoán của năm đó.

"Chuyện này vẫn chưa xác định, cứ đợi xem mọi chuyện tiếp theo như nào đã, còn về tiểu tử tên Diên Vân kia cần phải chú ý, ta nghe nói hắn với Diên Thừa không hợp tính nhau nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, việc làm của lão già điên đó thật sự rất khó để suy đoán và ngăn chặn".

Lão nhị lại lên tiếng.



Hai người bên cạnh nghe vậy thì gật đầu trầm tư, mãi cho tới một lúc lâu sau mới có tiếng nói vang lên.

"Tên kia đúng là một tên điên".

Lại nói về bên trong không gian đại điển.



Dưới sự truyền tống liên tục chỉ hơn một canh giờ sau cả ba trăm người qua được vòng một đã được truyền tống đến địa điểm tiếp theo.

Khải Lâm lúc này bị truyền tống đến một vùng không gian dày đặc sương mù, nơi đây giống với một u cốc hẻo lánh, xung quanh hắn không có lấy một bóng người, những người ở phía trước hắn lúc này cũng hoàn toàn biến mất.

Vùng không gian này rất giống với vùng đất mà hắn đã tới trong mãng hoang địa vực ngay cả không gian bốn phía cũng có vài phần tương tự, hơn nữa có một đặc điểm khiến Khải Lâm có suy nghĩ này chính là việc linh thức bị áp chế ở nơi đây.

Là một Ma Pháp Sư không bị quy tắc trời đất áp chế thì lúc này Khải Lâm cũng cảm nhận được linh thức của bản thân đã bị giảm đi một nửa, khả năng tản phát linh thức lúc này không tới hai ngàn trượng, điều này cho thấy những người phải chịu áp chế sẽ còn nghiêm trọng hơn hắn rất nhiều, việc này cũng cho hắn được một lợi thế rất lớn trong việc né tránh những chuyện không cần thiết.

Đột nhiên dị động phát sinh, ngay lập tức trên tay Khải Lâm xuất hiện một tấm lệnh bài, đây chính là lệnh bài thân phận.

Sau khi dung nhập linh thức vào trong đó, một âm thanh lập tức xuất hiện trong đại não của hắn.

"Chào mừng các ngươi đến với vòng thứ hai của đại điển, lần này bản tọa sẽ thông qua quy tắc của vòng thứ hai này"

Âm thanh dừng lại một chút sau đó lại tiếp tục vang lên.

"Đây là vùng đất linh năng, nơi đây tồn tại vô số linh thể dị năng, nhiệm vụ của các ngươi chính là thu thập linh thể dị năng để tăng điểm số cho mình, đồng thời các ngươi cũng có thể tự sử dụng cách của bản thân các ngươi để tăng điểm linh năng cho bản thân, đại điển lần này không có giới hạn thời gian, vòng đấu kết thúc chỉ khi trong không gian vòng thứ hai này chỉ còn một trăm người các ngươi sẽ được truyền tống đến vòng cuối cùng, toàn bộ điểm số hiện tại của các ngươi sẽ được tính lại hoàn toàn, ta tuyên bố đại điển chính thức bắt đầu"

Ngay sau đó giọng nói hoàn toàn biến mất, hai mắt Khải Lâm mở ra nhưng rất nhanh sự tập chung của hắn lại gắn trên lệnh bài.

Lúc này trên lệnh bài thân phận, ngoài bảng xếp hạng ra còn có thêm một bảng thông tin về phương thức tính điểm và những cấp bậc phân chia linh thể dị năng.

Dựa theo đó Linh thể dị năng được chia làm năm cấp từ cấp một đến cấp năm, mỗi cầp phân chia ra làm các màu sắc khác nhau từ cấp một đến cấp năm lần lượt là: Trắng, Hồng, Tím, Đỏ và Xanh.

Điểm số cũng từ đó mà phân chia ra: Cấp một là một điểm, cấp hai năm điểm, cấp năm mươi, cấp bốn trăm điểm và cấp năm là ngàn điểm.



Nhìn vào cách tính điểm cũng có thể thấy được sự khác biệt giữa cấp một, hai, ba và cấp bốn với năm là có sự khác biệt rõ rệt, còn khác biệt như nào thì hiện tại vẫn không có ai biết được.

Nhìn kĩ tất cả một lượt sau đó Khải Lâm cất tấm lệnh bài vào bên trong nhẫn trự vật sau đó linh thức tản ra rồi bước đi, bắt đầu cuộc hành trình ở vòng thứ hai.

Không chỉ Khải Lâm mà lúc này những người khác sau khi được thông qua quy củ cũng bắt đầu lục tục bắt đầu hành trình của mình, đặc biệt hơn là họ biết vòng thứ hai sẽ khó khăn hơn vòng một rất nhiều tuy nhiên có được cái tên Hồng Sâm dẫn đầu thì không ít kẻ vẫn ôm suy nghĩ dựa vào vận may để tiến vào vòng trong.

Vì đã có một thời gian làm quen với cảm giác bị áp chế này cho nên Khải Lâm không gặp quá nhiều khó khăn đã dễ dàng thích nghi với môi trường ở nơi đây.

"xì xì"

"xì xì"

Tại nơi Khải Lâm đang bước đi là một con đường nhỏ trong một hẻm đá thì những âm thanh khác lạ vang lên, nhưng trong linh thức của hắn lại không nhìn thấy bất kì thứ gì điều này khiến cho sự cảnh giác của bản thân hắn được kéo đến cực hạn.

"xì xì"

Những âm thanh vẫn tiếp tục vang lên khiến cho Khải Lâm càng ngày càng cảm giác được sự nguy hiểm ở nơi đây, khuôn mặt hắn ngày một nghiêm trọng, cho tới hơn nửa ngày sau, khi trải qua nhiều lần suy tính thì hắn dường như nghĩ ra thứ gì đó hai chân lúc này mới dừng lại.

Dừng chân tại một gốc cổ thụ đã khô lúc này hai mắt Khải Lâm nhắm chặt lại, sau đó linh thức cũng được hắn thu lại trong khoảng cách mười trượng, một khoảng cách an toàn giúp hắn kịp phản ứng với tất cả những công kích hướng về phía mình.

Đồng thời lúc này Khải Lâm vận dụng quyền trượng linh hồn tản ra bốn phía, tuy nhiên sau hơn một giờ thứ hắn duy trì vẫn chỉ đem lại những tiếng xì xì lâu lâu lại xuất hiện, điều này khiến Khải Lâm bất đắc dĩ.

Lần một không thành lúc này Khải Lâm bắt đầu vận dụng sức mạnh linh hồn trong quyền trượng che dấu hoàn toàn đi linh thức dao động xung quanh hắn trong phạm vi trăm trượng, lúc này hắn giống như một người hoàn toàn không có chút linh thức nào tản ra, bản thân hắn lúc này trông không khác gì một con vật yếu đuối đang bị lạc trong khu rừng toàn là mãnh hổ.

Thời gian trôi qua thêm hơn một canh giờ nữa tuy nhiên xung quanh Khải Lâm vẫn không phát sinh thêm chuyện gì, chỉ có điều khác biệt là những tiếng xì xì đã ít đi trông thấy.

Đang định tiếp tục di chuyển vào sâu trong vùng đất này thì cả hai mắt của Khải Lâm sáng lên, trong linh thức trăm trượng được sức mạnh linh hồn trong quyền trượng che dấu thì hai đốm trắm đã xuất hiện từ phía sau hắn.

Hai đốm trắng này với tốc độ rất nhanh chỉ một thời gian ngắn đã áp sát Khải Lâm.

Vốn có sự chuẩn bị từ trước, ngay khi hai linh thể dị năng kia sắp chạm vào người hắn thì Khải Lâm trực tiếp quay lại, ma pháp trong cơ thể bùng phát sau đó một vòng năng lượng nhanh chóng bao phủ lấy hai linh thể kia rồi bị Khải Lâm tóm gọn vào trong tay.

Cầm linh thể dị năng trong tay Khải Lâm cảm nhận được lượng linh khí cực kì nồng đầm và tinh khiết không lẫn chút tạp chất nào, tuy nhiên cấu tạo của linh khí trong này rất phức tạp khiến cho việc luyện hóa được nó vào trong cơ thể rất là mất thời gian vì vậy Khải Lâm trực tiếp vận dụng Phệ Linh quyết để nghiên cứu về chúng nhưng phải mất hơn nữa ngày Khải Lâm mới có thể hoàn toàn luyện hóa một linh thể cấp một này.

Cho tới cái thứ hai, Khải Lâm vẫn chưa muốn dùng nó để lấy điểm, thế là hắn không chút do dự vận dụng nghiệp hỏa cùng phệ linh quyết để luyện hóa tiếp linh thể thứ hai, quả nhiên lần này quá trình luyện hóa diễn ra nhanh chóng, không chỉ vậy lượng linh khí luyện hóa được trực tiếp theo nghiệp hỏa mà bị Khải Lâm hấp thụ lại, điều này khiến hắn giật mình.

Cảm giác ma pháp chuyển hóa trong cơ thể tăng lên một chút rất nhỏ không đáng kể nhưng điều này lại khiến Khải Lâm hắn vui vẻ không ít, một nụ cười có chút cứng nhắc đã xuất hiện trên môi hắn, trông thế nào cũng có chút không hợp lí.