Ma Nữ Nghê Thường

Chương 95




Nếu là ngày trước, nghe lời phủ định như vậy, trong ngực sẽ hơi khó chịu.

Nhưng mà thực tế, lại bình tĩnh hơn một chút so với tưởng tượng.

Có lẽ là vì, từ khi bắt đầu chặng đường dài đằng đẵng cho tới nay, từng hành động khác nhau của nàng đều được mình tỉ mỉ thu vào trong mắt, tạc vào trong lòng. Những sự thật này dần dần tích lũy, vô hình trung làm cho bản thân tăng thêm lòng tin nhiều hơn - lòng tin đối với nàng, lòng tin đối với đoạn tình cảm này.

Cho nên hiện tại, tuy cảm thấy thất vọng, nhưng không mất mát.

Đống lửa chiếu sáng, Luyện nhi vẫn cười khúc khích không dừng, giống như đang chìm đắm trong cảnh tượng thú vị nào đó. Thừa dịp cuộc trò chuyện đang ngừng, tôi hít sâu một ngụm gió đêm, nâng tay xoa mi tâm, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, mới cảm thấy đoạn đối thoại vừa rồi có chỗ không ổn.

Chắc là đề tài này đến quá nhanh khiến cho mình bỗng nhiên hồi hộp, rồi vô tình bị mê man. Dựa theo ý nghĩ nam nữ gì đó mà nàng nói, đại khái cũng hiểu được vì sao chuyện này lại chọc nàng cười không ngừng. Nếu đổi lại là mình nghiêm túc tưởng tượng Luyện nhi biến thành dáng vẻ con trai, chỉ sợ cũng là xa lạ và quá mức cưỡng ép, cả người không được tự nhiên.

Tuy rằng vẫn hơi chút để ý câu "không cưới" kia.

Chỉnh đốn tâm tình, yên lặng ôm đầu gối, đợi Luyện nhi bên kia cười xong sẽ tiếp tục đề tài. Vẻ mặt tươi cười của nàng rất có sức cuốn hút, dưới ánh lửa nhảy múa càng thêm sinh động, ngắm nhìn sẽ khiến người không tự chủ cong khóe môi theo nàng. Nhìn nàng như vậy, tâm tư dần dần lắng xuống, trở nên bình tĩnh.

Có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt này, tiếng cười kia dần dần nhỏ lại, mặc dù Luyện nhi ngưng cười, nhưng nét mặt thoải mái vui vẻ, xoay đầu lại, mắt cười giãn lông mày nhìn tôi.

Vốn định mở miệng tiếp tục, thế nhưng khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau kia, tôi thức thời mím chặt miệng.

Bởi vì thiếu nữ kia hiển nhiên có lời muốn nói:

- Ta không phải nam nhi, cũng không cần làm nam nhi, ngươi càng không thể nào là nam nhân đồ bỏ (thứ làm người chán ghét) gì đó, rõ ràng là ý kiến không đạo lý, còn dài dòng nhiều như vậy làm gì?

Quả nhiên, nàng nhẹ nhàng mở miệng, xem thường cười nói:

- Câu chuyện này, hay là chúng ta dừng lại ở đây đi?

Đề nghị này vậy mà lại trùng hợp với suy nghĩ trước đó của tôi, đương nhiên sẽ không lắc đầu cự tuyệt, tôi hơi hơi xoay đầu, trong lòng phán đoán tiếp theo nàng sẽ nói cái gì đây.

Lần này, mặc kệ nàng nói cái gì, sẽ không tự làm rối mình thêm một lần nữa.

- Cho nên nói...

Tất nhiên Luyện nhi không biết tôi đang suy nghĩ gì, chắc là những ngày qua đã bị phiền não quấn lấy quá nhiều, hiếm thấy nàng nói nhiều như hiện giờ, nàng lại tiếp tục nói:

- Nếu sự thật hai ta đều không thể làm nam tử được, vậy đào đâu ra tình yêu nam nữ gì đó, chẳng phải là kỳ quái? Ngươi nói muốn ta suy nghĩ cẩn thận, nhưng đến bước này, lại không nghĩ tiếp được nữa, cho nên chỉ hiểu được một chút thôi, ngươi hiểu không?

Sau cùng nàng bổ sung một câu kia như muốn giải thích sự tình vô cùng phức tạp, lo lắng người bên cạnh không hiểu được.

Tôi mỉm cười gật đầu, biểu thị đã hiểu. Không thể so sánh thời đại này với trước đó, dù sao chuyện này cũng không dễ hiểu đối với con gái gia đình bình thường, huống chi là Luyện nhi lớn lên trong rừng núi tính tình thẳng thắn, một mình nàng có thể mày mò đến bước này đã là vô cùng thiên tư thông minh, nan năng khả quý* lắm rồi.

(*) thiên tư thông minh: thông minh sẵn có

(*) nan năng khả quý: đáng quý, quý hóa (chỉ việc khó mà làm được)

Hoặc là, mình thật sự quá ích kỷ, đủ loại lý do như vậy, chẳng qua chỉ là vì bản thân nhát gan mà thôi.

Nghĩ đến đây, nhìn nàng đang bối rối, tôi quyết định lên tiếng.

- Luyện nhi, ngươi...

Rõ ràng quyết chí phải làm rõ, đến lúc mở miệng lại giống như bị thứ gì đó chặn lại, ngập ngừng một chút, lời sắp nói ra biến thành:

- Ngươi... quên rồi sao? Ta, chưa bao giờ nói với ngươi tình yêu nam nữ đó, còn nhớ rõ không? Ta đã từng nói, loại tình thứ ba đối với ta mà nói, chỉ là ái tình.

Sau khi thốt ra, tinh thần uể oải. Có câu "đánh chết cái nết không chừa", quả nhiên không dễ dàng chiến thắng tật khó sửa vài chục năm.

Nhưng mà ngoài uể oải, chưa chắc không có hy vọng.

Dưới ánh lửa rực cháy, thiếu nữ bên cạnh nghe xong câu này, vẫn chưa trả lời liền, chỉ thấy nàng nghiêng đầu nhìn đống lửa, hai hàng lông mày như nhíu như không, một đôi con ngươi sáng rực xoay chuyển. Mặc dù thuở nhỏ không thích học văn viết chữ, nhưng xưa nay ngộ tính (năng lực thông suốt) của Luyện nhi kinh người, hiện tại nhìn vẻ mặt nàng như đang suy nghĩ, tôi cũng không quấy rầy, tùy ý nàng suy nghĩ, chỉ ở bên cạnh lặng im chờ đợi.

Trong chốc lát, bầu không khí rơi vào trầm lắng, không có tiếng nói cười càng lộ ra vẻ hoang vắng và tĩnh mịch của nơi đây. Tuy có nhiều di tích cổ che chắn, gió không lớn nhưng âm thanh "vù vù" liên tục thổi vang. Tôi nghe âm thanh này, lại nhìn sang người kia đang tiếp tục ném hai đồ vật vô dụng vào trong ngọn lửa hừng hực cháy cao, cây khô bị đốt phát ra một chuỗi tiếng "tất tát".

Thế lửa rực cháy không có gì đẹp mắt, nhưng Luyện nhi thì đẹp, cứ nghiêng đầu nhìn như vậy khiến cổ hơi mỏi, tôi thu hồi tầm mắt, hơi ngã người ra sau, dùng khuỷu tay chống đỡ, thuận thế ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Đêm nay bầu trời sao vẫn sáng như trước, mà lần trước hai người chúng tôi song song ngồi ngắm lửa dưới vùng trời sao này, hẳn là cái đêm tìm nước kia nhỉ...

Vô tình nghĩ tới, trong đầu hiện lên gì đó, nhịn không được lập tức hé miệng cắn cắn môi...

Đang lúc mê man suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng động "sột soạt", phục hồi tinh thần đã thấy Luyện nhi cũng bắt chước tôi, hơi ngã người xuống dùng khuỷu tay chống đỡ, khác nhau chính là nàng cúi đầu hướng xuống, vậy mà lại cao hơn tôi. Bởi vì hai người rất gần nhau, thế cho nên thân ảnh kia ngăn chặn tầm mắt, che mất một góc trời.

Gần quá, gần đến cảm thấy bối rối, lúng túng định chuyển đầu sang chỗ khác, chợt bị người đưa tay bưng khuôn mặt.

- Luyện nhi!

Động tác này tuyệt đối không gọi là quang minh chính đại, chẳng biết nàng học được từ đâu. Ngoại trừ bất ngờ, trong lòng còn tồn tại một loại cảm xúc nào đó không thể nói rõ, đành phải gọi một tiếng, đang định kêu nàng buông tay, lại nghe người kia nói:

- Ngươi quả nhiên xấu xa, kêu một mình ta đắn đo suy nghĩ, bản thân lại nằm nhìn sao, ta không cam tâm.

Tuy lúc nói lời này Luyện nhi vẫn cười tủm tỉm, nhưng tôi vẫn ngẩn ra, cảm thấy ở mức độ nào đó nàng thật sự nói rất đúng, tôi biết rõ đáp án, rõ ràng có thể nói cho nàng biết, nhưng cứ muốn nàng nghĩ, mình lại khoanh tay đứng nhìn, hẳn là... rất xấu...

Áy náy xông ra, cảm xúc rối ren đã tan thành mây khói, không tiếp tục giãy dụa nữa, tùy ý nàng chơi đùa hàm dưới của mình.

Luyện nhi hiếu thắng, thích đối nghịch với người khác, thấy tôi bày ra dáng vẻ không phản kháng chút nào, lập tức lộ vẻ mặt không thú vị, thả nhẹ lực đạo trên tay, xoay chuyển con ngươi, rồi dường như nghĩ đến gì đó, ý cười càng hiện rõ trên mặt. Tôi vẫn chưa kịp phản ứng nụ cười tươi sáng đó, bỗng nhiên thấy bóng người thoáng lướt đến, trên môi ấm áp.

Vừa chạm vào đã lập tức rời đi, cũng là cái thân mật duy nhất từ sau lần tôi tỉnh lại nàng đút nước cho tôi, trái ngược với mấy ngày xa lánh trước đó, lúc này tuy biết không nên, nhưng trong lòng vẫn thích kiểu thân mật này.

Có điều ngại vì trước đó đã nói câu kia, tôi lui ra sau ho khan một tiếng, ánh mắt lưỡng lự kháng nghị nói:

- Luyện nhi, ngươi đã quên ta từng nói gì...

- Phải, đương nhiên nhớ rõ, ngươi nói trước khi tìm được đáp án, chúng ta không thể làm hành động này nữa nha...

Luyện nhi kéo dài lười biếng mỉa mai nói, nhướng mặt làm ra vẻ mặt xem thường, sau đó nghiêm mặt, cúi đầu nhìn qua, khẽ cười nói:

- Vậy nếu ta đã tìm được đáp án thì sao?

Khoảng cách rất gần, nàng cúi người nói chuyện, lướt qua bóng người là có thể thấy khói lửa cùng với trời sao xa xôi. Vì ngược sáng nên nhìn không rõ biểu tình kia, cho nên không thể suy đoán, trong lòng hoàn toàn không nắm chắc.

Trong lòng không chắc, giống như treo giữa không trung, lơ lửng không giới hạn.

Thiếu nữ kia cũng không quan tâm nhiều lắm, chỉ lẩm bẩm nói:

- Thì ra trước kia ngươi đã nói ẩn ý, vậy mà lại hại ta suy nghĩ thật lâu, ta nói tình yêu nam nữ rõ ràng như thế, nhưng ngươi lại dùng từ khó đọc khó hiểu như vậy, chẳng lẽ ngươi chính là muốn nói, cho dù không phải một nam một nữ, cũng có thể có loại tình thứ ba?

Một câu trúng phóc!

Một câu trúng phóc, trái tim cũng không hạ xuống.

Gương mặt cứng đờ đến nỗi cảm thấy đau, nét mặt vẫn ngây ra, không kinh hãi không mừng rỡ, cũng không ưu tư như dự đoán.

Không biết vẻ mặt này rơi vào mắt Luyện nhi sẽ ra sao, tâm tình nàng vẫn bình thường, có lẽ vẫn đang đắc ý với phát hiện này, đang xuôi theo mạch suy nghĩ của chính mình mà tính toán:

- Nếu nói như vậy, mặc dù ta và ngươi là nữ tử, nhưng vẫn có thể có tình cảm ái mộ, vậy cũng rất tốt mà. Chúng ta vốn thích nhau, cũng đã nói cùng nhau sống chết, ngươi vốn dĩ cũng không nên gả cho người nào nữa, an ổn bầu bạn với ta là được.

Bên này nàng tính tính toán toán thật tốt đẹp, tôi đây càng nghe càng chìm xuống.

May mà, chìm cũng có chỗ tốt của chìm, chìm đến một mức độ nào đó, cũng sẽ rơi xuống đất.

Rốt cuộc có thể chớp mắt một cái. Trong thời khắc nhắm mắt, có thể cảm thấy hơi chua xót, vẻ mặt cứng ngắc cũng dần dần rút đi, tôi cười "ha" một tiếng, nhờ đó che giấu thở dài, ngồi dậy nói:

- Luyện nhi, thứ gọi là tình cảm ái mộ, không phải nói có là có, cũng không chỉ làm như ngươi nói là xem như có thể.

- Không chỉ?

Thấy tôi ngồi dậy, nàng liền đứng lên, lúc này ngồi đối diện nhau, nàng khó hiểu nói:

- Vậy còn phải thế nào? Người đều nói tình yêu nam nữ là vì cầu kết làm phu thê, từ đó tuy hai mà một bên nhau đến già, về việc này ta và ngươi sớm đã hẹn ước; ngươi nói loại tình này mới có thể làm chuyện thân mật, ta đã làm cùng ngươi, ngươi cũng tình nguyện, trừ cái đó ra, còn gì nữa?

Luyện nhi vô tâm nói, nói không che chắn, tôi nghe càng thêm lúng túng, cũng không có tâm tư đi lòng vòng, tôi chuyển ngồi thành quỳ, thẳng người đặt hai tay lên vai nàng, nghiêm túc nói:

- Luyện nhi, ngươi nghe cho kỹ, loại tình thứ ba này khác với hai loại tình trước đó, một người có thể có rất nhiều người thân, cũng có thể có rất nhiều bằng hữu, nhưng chỉ riêng người yêu nhau, chỉ có một, cũng chỉ có thể có một, một khi đã định, từ nay về sau dùng yêu thương đối đãi nhau, chính là sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng...

- Không sai. - Tôi nghiêm túc, Luyện nhi cũng chăm chú lắng nghe, nghe đến đó chợt gật nhẹ đầu, nói:

- Này không vấn đề, ngươi là người quan trọng nhất, ta cũng không thích người khác nhiều như thích ngươi, nếu sư phụ còn sống hẳn là có thể so sánh, chẳng qua người đã qua đời, không cần mang người chết ra so sánh chứ?

Nàng nói thế đương nhiên không giả, tôi nghe vào tai, trong lòng nóng lên, tiếc rằng thời cơ không đúng, đã không có thời gian dư thừa để hưởng thụ dư vị trong lời nói của nàng nữa. Bây giờ lời ở trong miệng như tên đã lắp vào cung, không bắn không được, kết quả ra sao, đã không còn tâm tư lo lắng nữa.

Muốn từ từ gợi mở muốn đợi nàng tự hiểu ra, nhưng mà cuối cùng mới nhận ra, nàng hiểu lý lẽ nhưng chưa chắc đã hiểu tình cảm, cho nên... chỉ có thể dùng phương pháp trực tiếp nhất để xác nhận.

Làm như vậy có ổn không? Chính mình không thể nào biết được, có lẽ đã kiềm chế lâu lắm, đột nhiên trở nên gấp rút:

- Luyện nhi, ngươi cũng biết cái gọi là quan trọng nhất, không chỉ cần thích nhất là được.

Nhìn thẳng vào đôi mắt kia, tôi nghiến răng nói:

- Ta nói yêu thương nhau, ngươi nói tuy hai mà một, hai câu này đại biểu cho điều gì, ngươi có thật sự hiểu? Nó có nghĩa là từ nay về sau tự trao mình ra, giống như giả sử chúng ta đã ước hẹn, mọi thứ của ta sẽ trao cho ngươi, từ nay về sau ta chỉ thuộc về ngươi...

- Vậy không phải rất tốt? Đôi ta cùng một chỗ, ngươi vốn nên nghe ta mới phải.

Thiếu nữ nhẹ nở nụ cười, dường như chỉ để ý hai câu sau, hoàn toàn chưa hề hiểu tất cả hàm nghĩa của một câu kia.

Mà nàng không hiểu hàm nghĩa, chính là phần tôi lo lắng nhất.

- Nhưng mà, Luyện nhi, ta hỏi ngươi...

Cho dù lo lắng đi chăng nữa, cũng phải hỏi ra:

- Đổi lại, ngươi có nguyện ý giao tất cả của ngươi cho ta không? Có nguyện ý từ nay về sau chỉ thuộc về một mình ta không? Hử?

Chậm rãi, nói ra từng câu từng chữ, mắt không chớp nhìn người trước mặt.

Một lát, dưới ánh lửa bập bùng, tôi nghĩ mình đã giải được nét mặt kia là, rối rắm, và do dự.

Một đêm này, cuối cùng nàng cũng không cho câu trả lời.