Ma Nữ Nghê Thường

Chương 94




Rất nhanh, Thiết lão gia tử đã hấp tấp giục ngựa đi xa.

Trong khoảng thời gian sau khi ông ấy rời đi, tự mình bỏ ra chút thời gian đi dọn dẹp những thứ rải rác ở viện, nghiêm túc chọn ra những thứ hữu dụng ở trong đó, rồi thu xếp buộc từng cái thật chặt, đề phòng cần dùng trên đường trở về.

Nghe nói tuyến bắc là con đường an toàn hoàn thiện nhất trong những con đường, lão gia tử cũng từng đi qua con đường này, nói đến tựa như đã tính trước kỹ càng, nhưng dọc đường hiển nhiên vẫn phải vượt qua rất nhiều vùng đất hoang vu, huống hồ lần này chỉ có ba người chúng tôi, cho nên dành nhiều thời gian chuẩn bị này nọ, nhìn chung là cẩn thận sẽ không xảy ra thiếu sót lớn.

Không giúp được gì cho những chuyện quan trọng, cũng chỉ đành tận lực cho những việc vặt nhỏ nhặt ở chỗ này.

Ôm tư tưởng như vậy, tập trung tinh thần qua một lúc thật lâu, cụ thể không biết qua bao nhiêu thời gian, chỉ biết là sắc trời dần dần tối xuống, mãi cho đến khi mắt kém đến không cách nào chuyên tâm làm việc nữa, lúc này mới duỗi thắt lưng thở ra một hơi, nhìn thành quả lao động trước mắt, trong lòng dâng lên một chút nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh, sau khi giải trừ trạng thái chuyên tâm, phục hồi tinh thần lại, cảm giác nhẹ nhõm đã bị một loại cảm giác kì lạ khác thay thế.

Quay đầu, nhìn bên cạnh đống lửa hừng hực, thiếu nữ từ lúc bắt đầu vẫn không xê dịch chỗ khác, tôi nhíu nhíu mày, rốt cuộc đã biết cảm giác không thích hợp hậu tri hậu giác bắt nguồn từ đâu.

Có lẽ bởi vì sống chung từ nhỏ đã quen việc giữa cả hai có khi sẽ không đối thoại nhiều lắm, dù sao thì suốt ngày đều gặp mặt biết tìm đâu ra nhiều chuyện để nói đến vậy? Hơn nữa Luyện nhi cũng không phải người thích lải nhải, cho nên ngày thường chỉ cần bồi bên cạnh, cảm giác được sự tồn tại của nàng là bản thân có thể an an tâm tâm đi làm việc, hoàn toàn không lo nghĩ ai đó lạnh nhạt, ở chung giống như người một nhà vậy.

Mà giờ phút này cảm nhận được bầu không khí, dường như không giống bình thường.

Nhìn con người đang chăm chú vào ánh lửa, giương miệng không thèm nhìn sang bên này, rất rõ ràng đang tản ra một loại khí tức không vui. Trong lòng thầm nghĩ hỏng rồi, chẳng lẽ thật sự là vô tâm không để mắt đến nàng khiến nàng mất hứng? Hay là chiến tranh lạnh từ lúc còn ở nhà trọ căn bản chưa từng kết thúc?

Vô luận suy đoán như thế nào cũng không có kết quả, quyết định ngẫm nghĩ chút, lấy thức ăn từ trong hành lý ra, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng. Trước hết không nói gì, chỉ chuyên tâm lật nướng bánh bọc thịt khô, đợi cho đến khi nướng đến có mùi hương mới đưa đến trước mặt Luyện nhi, nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi vừa rồi chỉ lo thu xếp đồ đạc, trời tối rồi, ngươi đánh nhau từ buổi trưa chắc là chưa cơm nước gì nhỉ? Trước mắt ăn tạm cái này chút, lót dạ rồi nói tiếp, được không?

Từ góc độ sinh tồn mà nói, Luyện nhi là người rất thực tế. Lúc này nghe vậy quả nhiên xoay đầu lại, liếc mắt nhìn tôi, lại nhìn đồ ăn trước mặt một chút, dường như suy tính gì đó, sau đó phụng phịu tiếp nhận, xé thành hai nửa, một nửa đưa vào miệng mình, nửa còn lại có chút qua loa nhét về tay tôi.

Hiểu được dụng ý của nàng, cho nên trong lòng ấm áp, tháo túi nước bên hông đặt giữa hai người, sau đó cùng nhau chia sẻ bữa cơm tối.

Trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện, chỉ có bó củi ở trong lửa cháy nổ tạo âm thanh "tất tát".

Nuốt xuống miếng thức ăn cuối cùng, Luyện nhi mở túi nước uống một hơi, sau đó phủi phủi tay, đôi mắt tròn như ngọc trai xoay chuyển mấy vòng, dường như đã hạ chủ ý, rốt cục mở miệng nói:

- Ta hỏi ngươi, ngày mai chúng ta sẽ phải rời khỏi chỗ này, có thể không gặp lại một số người, ngươi thành thật trả lời, sẽ cảm thấy luyến tiếc sao?

Từ sớm đã chờ nàng nói, thậm chí còn đang nghĩ nên dẫn dắt nàng nói như thế nào, hiện tại nghe lời này, có chút bất ngờ, ngẫm lại cảm thấy hợp lý, nếu đoán không sai, một số người trong miệng nàng, hẳn là chỉ một người, đó là chuyện phiền nhất của nàng gần đây.

Mà đối với bản thân tôi mà nói, càng không biết con dao hai lưỡi này là phúc hay họa.

- Từ khi tới nơi này, đều ở trong phòng, còn chưa kịp ngắm nhìn bên ngoài đã phải rời khỏi, nói tiếc nuối thì thật sự có một chút, nhưng...

Đã là dao hai lưỡi, tất nhiên phải cư xử cẩn thận. Tôi rũ mắt cười khẽ, cân nhắc dùng từ nặng nhẹ, nói:

- Nhưng làm gì có luyến tiếc? Thế gian này, thứ làm cho ta luyến tiếc không nhiều lắm, ở đây không có.

Một lời từ tận đáy lòng, Luyện nhi dường như vẫn không hoàn toàn tin tưởng, hơi híp mắt liếc qua, hoài nghi nói:

- Nói thật dễ nghe, vì sao lúc nãy nhờ nghĩa phụ truyền lời phải tỏ vẻ nho nhã như vậy? Cái gì thán vô duyên, tình cảm tạ, giọng điệu như hát hí khúc thời khắc biệt ly, không phải luyến tiếc thì là gì?

Nàng nói chuyện luôn khiến người bất ngờ, cũng may đã quen rồi, tôi cười nhạt, bình tĩnh giải thích:

- Chuyện trong hí kịch sao có thể so sánh được? Mặc dù không hẳn là luyến tiếc gì đó, nhưng vẫn nên có vài câu khách sáo, dù sao người ta giúp đỡ chúng ta nhiều vậy, sắp chia tay nói đôi câu, cũng coi như cho một lời nói rõ, không phải sao?

- Hừ...

Dường như có thể chấp nhận câu trả lời này, Luyện nhi nhẹ "hừ" một tiếng, vẫn chưa phản bác lập tức, lại ném thêm hai khúc củi vào đống lửa, mới sẵng giọng:

- Nếu nói như vậy, sao lúc ở nhà trọ không nói rõ ràng trước khi rời đi? Lại phải thêm vào sau đó, ngươi cũng đừng khi dễ ta không biết nói lời khách sáo thế nào.

Giọng điệu của nàng lúc này không tốt, nhưng đã giảm bớt không vui rất nhiều rồi, nét mặt cũng có chút ý cười nhàn nhạt. Tôi vốn đã cười rộ theo nàng, trong đầu lại nhớ tới cảnh lúc rời khỏi nhà trọ, nhớ tới ấn tượng cuối cùng đối với anh bạn trẻ kia, lập tức thở dài nói:

- Ngươi không thấy lúc đó hắn đã sợ hãi thành bộ dáng gì sao, làm sao còn nói rõ ràng được? Thật ra lúc nãy là do lão gia tử thúc giục nên mới nóng nảy, bây giờ nghĩ lại, mấy lời khách sáo đó cũng không cần nói. Có lẽ, sau khi tận mắt thấy cảnh tượng kia, hắn cũng sẽ không tiếp tục có ý niệm gì với ta nữa.

Nói ra cái kết luận này, vốn tưởng có thể làm Luyện nhi vui vẻ, dù sao mặc kệ xuất phát từ tâm tính nào, phiền não trước đó của nàng đã được cởi bỏ, lẽ ra nên tiêu sầu mới phải.

Nào ngờ lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy trong ánh lửa thiếu nữ chậm rãi nhíu mi, nghi hoặc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đến gần, không hiểu nói:

- Cảnh tượng kia? Là chỉ lúc ngươi đánh nhau chém tên đạo phỉ kia? Sao lại thế, hắn vừa mới thừa nhận thích ngươi, còn không sợ chết nói muốn bảo vệ ngươi, làm sao có thể chỉ vì giết cái người đáng chết mà thay đổi tâm tư với ngươi?

Có lẽ thật sự cảm thấy rối não, nét mặt của Luyện nhi lúc này, bất tri bất giác hiện ra một chút nét trẻ con lâu rồi không thấy. Tôi áp chế ý niệm muốn đưa tay xoa đầu nàng, đang nở nụ cười định giải thích, chợt tỉnh táo lại, chần chừ nói:

- ... Ngươi, chẳng lẽ cũng nghe thấy?

Câu hỏi này quá thừa thãi, tất nhiên là nên nghe được, nếu không cho dù Luyện nhi có thiên phú dị bẩm cỡ nào đi nữa, cũng không phải là người biết bấm ngón tay coi bói, sao có thể biết cuộc đối thoại giữa tôi và hướng đạo lúc ở nhà trọ kia?

- Ừ, nghe được nha. Lúc ta chạy trở về, các ngươi còn chưa bắt đầu đánh nhau, đang nói mấy câu cuối cùng.

Trái lại nàng rất thản nhiên, hoàn toàn không có ý giấu giếm, thấy tôi hỏi lập tức gật đầu thừa nhận, dường như không cảm thấy có gì không đúng, chỉ nói:

- Khi đó ta vốn định ra tay, sau lại thấy ngươi như muốn tự mình động thủ, kẻ xông vào lại là thứ không đâu ra đâu, cho nên để ngươi hoạt động gân cốt cũng tốt, lúc này mới ẩn ở bên ngoài.

Vốn định nói nàng biết nghe người khác nói chuyện như vậy là không tốt, nhưng thái độ thản nhiên như thế, ngược lại làm người ta không biết nên bắt đầu nói từ đâu đây.

Nghĩ lại, mà thôi, tôi không để bụng, nàng cũng chẳng quan tâm. Nếu đều không để ý, tốt và không tốt có liên quan gì tới chúng tôi đâu? Các loại lễ nghi quy củ phiền phức trên thế gian này, vốn là tôi không để trong lòng, mà nàng cũng không để vào mắt.

Huống hồ so với những thứ này, chính mình còn có sự tình đáng chú ý hơn.

Quả thật, Luyện nhi nếu bởi vì nghe được đoạn đối thoại kia mà làm ra hành động quá khích gì đó, nhất định sẽ khiến tôi phiền não không thôi. Nhưng hiện giờ nàng không có hành động gì cả, lại chưa chắc đã là chuyện tốt gì để tôi vui mừng.

Chuyện này... có phải đã chứng minh rằng nàng thật ra không hề lưu tâm?

Trong lòng căng thẳng, tự mình hù mình cũng không tốt, cho nên do dự mãi, vẫn quyết định ném vấn đề này ra.

- Luyện, ừ, Luyện nhi...

Bắt chước nàng ấy ném một nhánh củi khô vào đống lửa, nhờ đó che giấu nội tâm bất an, nhưng vẫn không có dũng khí đối mặt chất vấn, chỉ có thể mắt lé nhanh chóng liếc người bên cạnh một cái, nhẹ giọng nói:

- Nếu lúc đó ngươi đã nghe hết rồi, vậy, đã nghĩ thế nào?

Lúc này thiếu nữ bên cạnh cũng không nhìn tôi, mà là nhìn ngọn lửa như đang suy ngẫm, khoảnh khắc đó, tôi không thể nhìn thấu nàng.

- Nghĩ thế nào à... - Một lát sau, Luyện nhi mới mở miệng trả lời:

- Hắn nói rất thích ngươi, lúc đầu ta thấy không vui, nhưng nếu hắn vì ngươi đánh nhau giết đạo phỉ mà thay đổi tâm tư, kiểu thích như vậy, cũng không có gì đặc biệt hơn người...

Lúc này nàng xoay đầu lại, ánh mắt đối nhau, có thể thấy rõ ngọn lửa khiêu động phản chiếu trong con ngươi nàng, sau đó, tôi nghe nàng nói:

- Nếu là ta, thích chính là thích, sẽ không bởi vì ngươi giết mấy người làm chuyện gì đó mà bỗng nhiên không thích. Chỉ cần ngươi thành tâm đối đãi ta, ta cũng thật tình đối đãi ngươi, người khác việc khác có quan hệ gì đâu? Người nọ thích ngươi căn bản không bằng ta, loại tình này ngươi không cần cũng được.

Nàng nghiêm túc.

Mà mình có thể đáp lại, chỉ là gật đầu:

- ... Ừ, phải.

Nói đến đây, cứ tưởng đã kết thúc, nhưng mà Luyện nhi chưa ngừng lại.

Dường như nói xong thuận tiện, hoặc là thật sự đã sửa sang lại trong lòng, nàng chỉ hơi dừng một chút, không chút nghĩ ngợi tiếp tục nói:

- Kỳ thực trước đó, ta đã nói với ngươi có ý nghĩ muốn nói cho ngươi biết, cũng liên quan chuyện đó, hiện tại nói luôn đây.

Nghe câu chuyện này rốt cục bị nhắc tới, tâm tư vừa mới buông lỏng đột ngột lại bị nhấc lên giữa không trung.

Ngay từ đầu ánh mắt kia vẫn không dời đi, lúc nói chuyện nàng vẫn không e dè nhìn chằm chằm bên này, tôi không biết bản thân lúc này, rơi vào trong mắt Luyện nhi, sẽ là thần sắc như thế nào.

- Cũng thật là, ngươi mãi cứ nói không hết, còn nói muốn ta ngẫm nghĩ nhiều chút, ngẫm kĩ chút, mệt ta mấy ngày qua hao tổn rất nhiều tâm tư suy nghĩ.

Mặc kệ sắc mặt mình thế nào, dường như cũng không ảnh hưởng tâm tình của nàng, giọng Luyện nhi vẫn như thường, thậm chí còn mang chút oán giận, giống như đang nói một chuyện chỉ là chuyện rất bình thường:

- Sau đó ta mới hiểu được, ngươi vòng vo nửa ngày, chẳng qua chỉ là muốn nói cho ta biết, chúng ta dù không phải một nam một nữ, nhưng chuyện ta làm với ngươi, là loại tình thứ ba mới có thể làm, cho nên giữa chúng ta càng giống với tình yêu nam nữ, có đúng không?

Trái tim thật sự sợ hãi nhảy một cái.

Lần này, không có sai sót, không có lạc đề, không có trả lời dở khóc dở cười, nàng thật sự nói đúng điểm!

Nhất thời sau lưng lạnh run, bàn tay xuất mồ hôi, cứng ngắc không thể nói ra lời, chỉ quan sát nàng, liên tục gật đầu rất nhẹ.

Luyện nhi dường như cũng không thèm để ý tôi quan sát, nhìn thấy cái gật đầu đồng ý, liền cau mày tiếp tục nói:

- Thế nhưng sao lại thế được? Giả sử ta là nam nhi, ngược lại dễ nói, tình yêu nam nữ cũng được, cưới ngươi cũng được. Nhưng rõ ràng ta không phải, hơn nữa cũng không muốn làm. Nam nhi trên thiên hạ này không có mấy người có thể thắng nổi ta, ta rất thích mình hiện tại, hoàn toàn không muốn làm nam tử gì đó.

Hiểu được ý của nàng, lại không biết nên nói thế nào mới tốt.

- Vậy... - Cuối cùng, tôi chỉ có thể thuận theo lời của nàng, cẩn thận dò xét từng li từng tí:

- Nếu đổi lại ta là nam nhi, Luyện nhi có nguyện ý gả cho ta không?

- Ngươi?

Thiếu nữ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khóe miệng cong lên, giống như vừa nghe được một chuyện buồn cười vậy, chỉ thấy độ cong càng lúc càng lớn, cuối cùng nàng ngửa đầu cười không ngớt, vừa cười vừa cất cao giọng nói:

- Không, trong thiên hạ không có chuyện gì kỳ quái hơn chuyện này.... Cái này quá quái rồi, không thể được, mà ta cũng không muốn cưới ngươi.