Ma Nữ Nghê Thường

Chương 231




Tuy nói là khí định thần nhàn mà căn dặn người khác đi theo mình, chỉ là trên thực tế Luyện đại trại chủ tâm tình không tệ bước chân liền nhanh nhẹn nhẹ nhàng, đáng thương cho thuộc hạ một đường chạy thật nhanh cũng đừng mơ tưởng có thể đuổi kịp, kết quả chỉ có thể trước tiên lĩnh mệnh mà đến tụ nghĩa sảnh chờ đợi.

Mà trại chủ đại nhân cũng thật sự là lưu loát, đợi đến khi thay xong quần áo lướt vào phòng, nhóm người của Trác lão cùng khách nhân đều vẫn chưa đến. Lúc này trong bữa tiệc đã ngồi một đám hán tử lục lâm hào phóng, thấy một bộ váy dài màu đỏ vô song mỹ nhân nhẹ nhàng bước tới, ai cũng đều là hai mắt sáng ngời, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại nhận thấy người này là ai liền liên tục không ngừng nhao nhao cúi đầu im lạng, dù sao, ai cũng không muốn vì nhất thời mạo phạm sát tinh mà mất đi một mạng.

Một màn này rơi vào trong mắt tựa hồ khiến cho Luyện trại chủ rất hài lòng, nàng cười nhẹ nhàng lại không khách khí chút nào mà phất vạt áo một cái ngồi xuống chủ vị, lại bễ nghễ đảo mắt một vòng quần hùng trong sảnh, ánh mắt liền cố định tại cửa ra vào chính sảnh.

Dường như đã tính toán tốt thời điểm, bên trong này chủ nhân vừa mới ngồi xuống, những khách nhân còn lại ở phía bên kia cũng nhao nhao bước vào cánh cửa chính sảnh, ánh mắt Lục nhi sắc bén phát hiện nữ tử mang nón lá vành trúc kia sau khi đi vào việc đầu tiên chính là nhìn thẳng tắp về phía chủ tọa, nhưng mà trại chủ nhà mình đúng vào lúc này lại dời đi ánh mắt, cười đến hăng hái lại điềm nhiên như không có việc gì.

Vì vậy người kia cũng cúi đầu kéo nón lá vành trúc xuống, ẩn trong đám người mà ngồi xuống.

Vì vậy nét vui vẻ trên gương mặt trại chủ nhà mình lại lạnh xuống vài phần.

Lục nhi quyết định bản thân vẫn là chăm chú cẩn thận quan sát là được rồi.

Tiệc rượu cứ như vậy liền bắt đầu, kỳ thật tình cảnh này ở trong trại là chuyện thường, bọn tỷ muội đã sớm quen thuộc, nhưng là bởi vì đủ loại chuyện trước đó, Lục nhi lại luôn cảm thấy hôm nay chính là có chút ít không được tự nhiên...Cái khác không nói đến, trại chủ bên cạnh liền so với thường ngày trở nên mất kiên nhẫn hơn rất nhiều, mặc dù vẫn là ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa mỉm cười liếc nhìn quần hùng như thường ngày, chỉ là ánh mắt lại luôn hữu ý vô ý mà đảo qua một góc của tiệc rượu, cố tình góc khuất kia kỳ thật cũng có một ánh mắt thường nhìn chăm chú lên, cũng khó chính là Luyện đại trại chủ mỗi lần đều tránh đi rất đúng lúc để hai ánh mắt không thể đối diện, thường xuyên qua lại, ngược lại khiến cho Lục nhi ở bên cạnh âm thầm theo dõi liền cảm giác lòng bàn tay có chút mồ hôi trộm thấm ra.

Sau một thời gian ngắn phân tâm, Luyện trại chủ rốt cuộc cũng đem tâm tư tạm thời chuyển đến chuyện chính sự. Vừa lúc rượu qua ba tuần, nhưng nghe được chủ tử bên cạnh hừ lạnh một tiếng đặt cái chén xuống, Lục nhi ngầm hiểu lúc này liền hướng tỷ muội bên cửa ra hiệu, vai diễn hay thứ nhất liền chính thức mở màn, tiếp theo thủ cấp của Cẩm Y Vệ được bưng lên quả nhiên khiến cho chư vị đang ngồi đều cả kinh biến sắc, sau hành động ra oai phủ đầu này, Luyện trại chủ vừa cười nhẹ nhàng hướng mọi người chú đến Vương Chiếu Hi vừa được dẫn tiến đến, khiến cho vài tên đạo tặc dám chú ý đến tài vật lúc trước khó hiểu được dụng ý trong đó, trong lúc nhất thời bị dọa đến mặt xám như màu đất mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.

Có lẽ là thấy người lo lắng hãi hùng khiến cho tâm tình của Luyện trại chủ chuyển tốt hơn rất nhiều, sau khi làm xong những chuyện này, lún đồng tiền trên gương mặt kia cũng sâu thêm vài phần, sau đó nàng ra hình ra dáng mà kính mọi người một ly rượu, lại lườm lườm sang một chỗ, liền ném ly cong môi, tỏ ý để thuộc hạ đem vài tên tù binh Võ Đang ngẫu nhiên bắt được lúc trước áp giải vào sảnh, rồi sau đó tự mình đi qua, lại nhìn cũng không nhìn qua nhóm người của Trác lão một lần, mà trực tiếp thân cận cùng người đồng hành cùng Trác lão đang ngồi ở bàn bên cạnh môn nhân của Võ Đang Cảnh Thiệu Nam.

Khi Luyện trại chủ làm những chuyện này, thân binh bên cạnh tất nhiên toàn bộ đều đi theo. Thấy trại chủ nhà mình cùng người của Võ Đang nâng cốc nói cười, không nhìn qua vị cô nương kia nửa mắt, Lục nhi liền nhịn không được mà âm thầm đánh giá qua ―― cô nương kia cũng là mang bộ dạng không có phát hiện, bản thân làm sao nhìn trộm dò xét nàng, nàng chính là nhìn trộm dò xét vài người đang "Thân cận" kia giống như vậy.

Khoảng cách rất gần, mặc dù cách mũ rộng vành vật che chắn cũng thấy rõ ràng được chút ít, Lục nhi trước tiên nhìn qua vài lần, chỉ cảm thấy nữ tử này mặc dù cũng coi như có phần thanh lệ, nhưng nếu so với trại chủ nhà mình chính là chênh lệch khá xa, trong lòng không hiểu sao liền cảm thấy thất vọng...Đối đợi đến khi nhìn nhiều thêm vài lần, nhưng lại cảm giác người này tựa hồ đều có chút bất đồng so với những người bên cạnh, lại không biết làm sao để diễn tả ra được, có lẽ là do gần một nửa gương mặt kia còn bị bóng mờ che đi nhìn không chân thật a...Ý niệm này vừa nảy lên trong đầu, còn chưa kịp nhìn kỹ, trong phút chốc đã thấy đối phương nhíu mày lại, ánh mắt nhìn về phía bên này liền từ ấm áp hóa ra vài phần không vui!

Bị ánh mắt này làm cả kinh, ban đầu Lục nhi cho rằng bản thân đã bị bại lộ, sau khi giữ bình tĩnh mới phát hiện là vì trại chủ bên kia ―― thì ra ngay lúc nàng đang phân tâm, Võ Đang Cảnh Thiệu Nam kia lại say rượu mà trở nên làm càng, lục lâm đồng đạo ai chưa từng nghe qua Ngọc La Sát càng là tươi cười rạng rỡ lại càng là nguy hiểm? Hắn lại không biết lợi hại, thấy giai nhân đi tới nói cười mấy câu với hắn, liền không biết đã hiểu sai đến đâu, rõ ràng chính là biểu tình đứng núi này trông núi nọ, nói chuyện cũng liền không có nặng nhẹ...Ngay cả trại binh đứng dâng rượu ở bên cạnh đều nghe đến nhíu mày, thầm nghĩ trại chủ nhà mình bình thường sớm là nên bạo phát, nhưng hôm nay không biết vì sao tính khí lại vô cùng tốt.

Nhưng mà cho dù tính khí tốt cũng chịu không nổi tên lỗ mãng thật không biết tốt xấu được một tấc lại muốn tiến một thước kia, khi một câu "Hồng hoa lá xanh, mặc dù là cùng một nhà, cam quýt tuy cùng một giàn, nhưng ngọt chua lại khác nhau" vừa ra khỏi miệng, Luyện trại chủ đã là trở nên cười lạnh, lúc này thật ra Lục nhi liền phát hiện ra cô nương bên kia cũng đặt mạnh ly rượu xuống bàn, một đôi mắt trong suốt mang theo sự tức giận trừng hướng về phía bên này không còn che giấu nữa, có thể trại chủ nhà mình đã không rảnh để lo đến những chuyện khác, chỉ tiến đến nói cùng Cảnh Thiệu Nam vài câu sau đó liền phẩy tay áo bỏ đi, giống như đối với mọi chuyện xung quanh đều không có cảm nhận được... Hoặc là cảm nhận được cũng không để ý tới?

Lục nhi một bên suy nghĩ miên man, một bên tận chức tận trách mà bước nhanh đi theo trại chủ nhà mình, cũng đem sự tò mò dò xét đối với vị cô nương kia đặt sang một bên.

Người trong tiệc rượu có lẽ là còn hồ đồ lờ mờ, nhưng chọc giận Ngọc La Sát sẽ có kết cục gì, nhóm trại binh lại đều rõ ràng hơn hết, cho nên sau đó khi các nàng theo lệnh mà đi mời môn nhân Võ Đang kia một chuyến, chỉ cảm thấy mấy người kia quả thực cũng không sai biết lắm so với người đã chết.



Về phần Lục nhi, trước tiên liền theo trại chủ nhà mình đến phòng nhỏ trong rừng một chuyến, lần này nàng chịu trách nhiệm là nhặt quần áo ―― Luyện trại chủ vừa vào đến cửa liền hầm hầm mà thoát xuống một thân váy đỏ viền bạc trên người ném xuống đất, cũng không nhiều lời, tiếp tục thuần thục mà thay một bộ trang phục ngắn gọn, lại đem trường kiếm đeo ở ngang eo, liền lạnh lẽo nở một nụ cười mà nói: "Đi, đi gặp tên môn nhân Võ Đang quýt ngọt kia." Khiến cho Lục nhi đang cúi đầu sắp xếp y phục liền tim đập thình thịch run lên vài cái.

Đợi đến khi Luyện trại chủ dẫn theo thủ hạ nhẹ nhàng giá lâm trường đấu võ trong khe núi, A Thanh đã sớm tự mình đem đám người Võ Đang bao gồm cả Cảnh Thiệu Nam đưa đến nơi này, trong lúc rảnh rỗi các trại binh nghe nói việc này cũng là vui vẻ đến tham gia náo nhiệt, lúc này xung quanh đã sớm tụ tập một đám người, ngay cả đại quản sự ngoài dặm bận rộn lúc trước cũng có mặt, thậm chí cũng muốn nhìn xem tên môn nhân Võ Đang lỗ mãn nào sắp sửa gặp chuyện xui xẻo.

Đúng vậy, ai cũng không nghi ngờ tiếp theo những tên môn nhân Võ Đang này chính là sẽ gặp xui xẻo, xui đến tận mạng! Những năm qua những nam tử dám cả gan mạo phạm trại chủ nhà mình có ai không phải là nhẹ thì chân cụt tay đứt, nặng thì mất mạng xuống cửu tuyền? Cái này chính là tạo nên danh tiếng của Ngọc La Sát! Tỷ muội trong trại xưa nay đều vì chuyện này mà tự hào sảng khoái hãnh diện, tất nhiên cũng là vui mừng.

Lại không ngờ rằng, cuối cùng, vài tên môn nhân Võ Đang này lại chỉ là bị một kiểm tạo thành vết thương nhỏ không quá quan trọng, liền được trại chủ nhà mình mở một mặt khoan hồng độ lượng mà buông tha ―― đơn giản là vì một cô nương xa lạ không có liên quan bỗng nhiên xuất hiện, cùng chính là vì một câu cầu tình.

Trong số mọi người ở đây, chỉ có Lục nhi hiểu được kia kỳ thật thực sự không phải là người xa lạ không liên quan, thậm chí khi nhìn thấy trại chủ biến chiêu không kịp mà phá vỡ lòng bàn tay của đối phương, liền nhịn không được mà nhẹ "AA.A.A.." lên một tiếng.

Mà người bên cạnh mặc dù không rõ ràng bằng nàng, nhưng cũng thực sự đều đã chứng kiến đủ loại chuyện phát sinh sau đó, nghe được một lời hứa nghiêm túc chắc chắn, cùng một tiếng ngạo nghễ lại hân hoan kia ―― hảo!

Trong lúc nhất thời mọi người trong tràng, chính là có bộ dạng khác nhau, ồn ào nhốn nháo.

Vô luận người bên cạnh như thế nào, ít nhất ở đây có người là cảm giác thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có chút vui vẻ ―― thân binh Lục nhi lúc này liền quên mất những cảm giác khó chịu trước đó, một lòng thay trại chủ cao hứng. Vì sao lại cao hứng kỳ thật nàng cũng nói không rõ, chỉ cảm thấy hai người này chỉ cần đừng âm thầm bí ẩn như trong tiệc rược vừa rồi liền tốt...Lục nhi trời sinh tính tình sáng sủa, tâm tình tốt tất nhiên là trên mặt cũng vui vẻ, người khác không có chú ý tới, A Thanh thân thiết với nàng nhưng là vừa nhìn đã rõ ràng, khi đang muốn mở miệng hỏi chút gì đó, vào lúc này Luyện trại chủ lại cao giọng kêu một tiếng: "Người tới."

Nghe thấy trại chủ nhà mình kêu gọi, A Thanh cùng Lục nhi lập tức thu lại tâm tư, theo bản năng liền muốn đi tới, không ngờ lại có một người so với thân binh như các nàng còn nhanh hơn một bước. Nghe thấy người lên tiếng rõ ràng chính là Đông Duẩn, A Thanh cùng Lục nhi đồng thời sững sờ, không rõ đường đường là đại quản sự vì sao lại làm thay chuyện thuộc phận sự của hai người bọn họ.

A Thanh Lục nhi cảm thấy khó hiểu, Luyện đại trại chủ cũng không để trong lòng những chuyện kia, thấy thủ hạ đi tới, liền căn dặn đưa người kia đi đến phòng nhỏ của mình nghỉ ngơi, còn chủ động dặn dò nàng dùng thuốc dán trong phòng chữa thương. Khi nói những chuyện này thanh âm của trại chủ đại nhân không tính là vang dội, chỉ là rất nhiều trại binh đều nghe rõ ràng, khó tránh khỏi càng âm thầm trao đổi, cần biết những người được coi như là tỷ muội trong trại cũng không thể tùy ý xuất nhập phòng nhỏ trong khu rừng kia, càng đừng nói đến là sử dụng đồ vật bên trong ―― Khi Luyện trại chủ rộng lượng liền cực kỳ rộng lượng, nhưng trong mắt xưa nay là không chứa được một hạt cát, nếu như chạm vào điểm cấm kỵ càng là tính toán chi li có thù tất báo, nơi ở của nàng không cho phép người bên cạnh tiếp cận quá nhiều, cho dù là thân tín ngày thường cũng có thể bảo đứng ở bên ngoài liền đứng ở bên ngoài, hôm nay lại đối với cô gái xa lạ này mở rộng cửa không chút kiêng kỵ, sao có thể không làm cho người ta kêu lên kỳ lạ?

Thấy các tỷ muội ngạc nhiên khó hiểu, A Thanh liền tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào khi biết được sự thật, vì vậy cũng liền đem cảm giác không vui khi đại quản sự đoạt đi chức vụ của mình để sang một bên.

Nàng quên người khác, người khác lại không có quên nàng. Tuy có một nhân vật đột nhiên xuất hiện, nhưng những chuyện trong kế hoạch khi gặp gỡ quần hùng vẫn như cũ phải tiến hành, cũng may sau đó Luyện đại trại chủ tâm tình một mực quá mức hào hứng, thậm chí không có bức bách hào kiệt lần đầu gặp gỡ giao đấu cùng nàng, mọi việc cũng liền phi thường trôi chảy. Nhân lúc rảnh rỗi, Lục nhi đem hết thảy mọi chuyện nói khẽ với A Thanh, khi nhìn thấy đại quản sự Đông Duẩn quay lại, cũng liền tới đây tìm nàng hỏi thăm về chuyện này.

Đối với vị đại quản sự này, mặc dù Lục nhi đã không có chú ý như lúc ban đầu, nhưng tóm lại là không thể trở nên thân cận, như vậy nói tới nói lui, lại tuyệt đối sẽ không tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn như đối với A Thanh, ngay cả đủ loại chuyện chứng kiến trong tiệc rược, cũng chỉ đại khái nói qua một chút những lời của Vương Chiếu Hi nói cùng trại chủ và những phản ứng của trại chủ sau đó. Chuyện này những trại binh ở đây không chỉ có một người, đương nhiên sẽ không là giả, Đông Duẩn nghe xong nhẹ gật đầu, thuận miệng dặn dò hai người đối với trại chủ tận tâm tận lực, liền lại dường như có điều suy nghĩ mà rời đi.

Lục nhi một lần nữa muốn nói với A Thanh, nói ánh mắt của đại quản sự trước khi rời đi lại làm cho bản thân không quá dễ chịu, tựa như quay trở lại thời gian bị dò xét thậm chí bức bách lúc mới vừa vào trại...Chỉ là cuối cùng nàng cũng không có nói, thứ nhất A Thanh từng căn dặn nàng đừng nói lung tung, thứ hai chính nàng cũng không hiểu được những loại cảm xúc quá mức này của mình.

Bất quá về điểm thứ hai này, nàng thật ra rất nhanh liền hiểu rõ.



Một ngày này đặc biệt bận rộn, đợi đến khi mọi việc chấm dứt đã là lúc nửa đêm. Trong lúc này ngoại trừ chạng vạng tối cho người đi ra ngoài đưa thức ăn đến phòng nhỏ, Luyện đại trại chủ không có hỏi đến nử tử đang ở trong phòng nhỏ của nàng nửa câu, cũng không có bộ dáng lo lắng một chút nào, sau khi sự vụ trong trại hết thảy đều kết thúc, mới dương dương tự đắc giữa bốn bề yên tĩnh mà di giá đến phòng nhỏ ―― chỉ có điều thân pháp nhanh hơn gió cuốn khiến cho thân binh ở sau lưng lần thứ hai đi theo không kịp.

Chính là vào lúc này A Thanh cùng Lục nhi cũng không vội mà đuổi, đêm dài sự việc cũng đã xong, tiếp theo hai nàng tất nhiên là muốn chuẩn bị lấy nước ấm đến cho trại chủ rửa mặt nghỉ ngơi. Loại chuyện nhỏ nhặt này kỳ thật trại chủ bình thường cũng là tự mình làm, chỉ là tối nay a...Hai người không hẹn mà cùng cảm thấy, trại chủ lão nhân gia nàng sợ là không có hứng thú tự thân động chân động tay đi làm a.

Đúng như dự đoán, khi nhẹ chân nhẹ tay gõ cửa, trại chủ nhà mình thậm chí ngay cả nhìn cũng không có liếc mắt nhìn qua các nàng một cái.

Lúc này Luyện trại chủ chính là ngồi ở cạnh giường đưa lưng về phía bên này, cô nương kia bị đạm đạm bóng mờ của nàng bao phủ nhìn không quá rõ ràng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở bình thản đều đều của người ngủ say giấc mới có...Trên thực tế, nhìn cơm chiều trên bàn cũng không nhúc nhích, liền biết rõ nàng hẳn là đã ngủ rất lâu rồi, Lục nhi do dự một chút, nghĩ xem nên hỏi có cần đi hâm nóng thức ăn lại một lần hay không, nhưng đi qua chưa được vài bước lại giống như một tên trộm mà âm thầm quay lại, khiến cho A Thanh đang thêm nước vào chậu đồng khó hiểu mà nhìn nàng một cái.

Bản thân Lục nhi cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác giống trộm như vậy, nàng rõ ràng chỉ là nhìn thấy trại chủ đang thay cô nương kia bôi thuốc ―― kỳ thật cô nương kia chắc hẳn đã tự mình thay qua một lần rồi, nếu không lúc này sẽ không có băng quấn bị ném rối loạn lung tung ở dưới đất bên cạnh giường kia, ở trên đó còn nhiễm vết máu cùng vết dược...Lục nhi không hiểu nổi vì sao phải một lần nữa thay thuốc băng bó lại cho người kia, lại là lần đầu tiên nhìn thấy trại chủ nhà mình hầu hạ người khác như vậy, ngay cả chân mày khóe mắt đều bao hàm sự yên tĩnh chăm chú, cô nương kia cũng là kỳ quái, một vết thương dài như vậy bị người ta đụng đến, lại vẫn có thể ngủ say như thường...Cứ như vậy một người nhắm mắt một người cúi đầu, ánh nến ấm áp bao trùm lên một góc giường, dường như liền biến thành một nơi tiểu thiên địa độc nhất, người bên cạnh bước vào liền giống như làm trộm, đừng nói là làm gì, ngay cả mở miệng lên tiếng cũng cảm thấy chột dạ.

Không biết loại cảm giác này A Thanh có hay không, dù sao hai người đều là ăn ý không có quay lại hỏi, chỉ cẩn thận làm tốt chuyện nên làm, liền lại nhẹ chân nhẹ tay kéo cửa lui ra ngoài.

Sau khi lui ra ngoài mới nghĩ đến, giường đã để cho người ta chiếm được vậy tối nay trại chủ làm sao bây giờ? Nhưng lại cảm thấy một lần nữa quay lại là vạn vạn không ổn.

Dù sao...Lục nhi nghĩ thầm, dù sao trại chủ cùng cô nương kia thân mật như vậy, chính là cùng giường chung gối chen chúc một chút cũng không có sao đi?

Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, nàng mới biết mình lại sai rồi.

Sáng sớm hôm sau, Lục nhi vốn ngủ không quá an tâm liền dậy thật sớm, cùng A Thanh lại theo lệ cũ mà đưa nước để rửa mặt vào phòng nhỏ trong rừng, mà trước khi tiến lên gõ cửa, nàng cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến liền thuận theo khe hở cửa hướng mắt nhìn trộm vào bên trong.

Nắng sớm bị chắn, cửa sổ đóng kín nên trong phòng nhỏ vẫn còn rất tối tăm, dù vậy, bóng lưng của trại chủ nhà mình vẫn là rõ ràng nhìn qua liền ánh vào trong mắt, vẫn là vị trí giường bên kia, tư thế kia, dường như một điểm cũng không mệt mỏi, dường như đêm qua cùng sáng nay chỉ cách nhau vài canh giờ trong chớp mắt.

Chính vào lúc này Lục nhi chợt hiểu được tại sao đại quản sự lại có ánh mắt như vậy.

Bởi vì...Chỉ sợ trong trại sẽ không có ai vui mừng, trong lòng của trại chủ được xem như thần thánh nhà mình lại có một nữ tử như vậy, đặt ở vị trí khác biệt như vậy.

Cô nương kia ―― lúc này Lục nhi không biết được danh tính của nàng, chỉ là đã xem như có biết riêng qua, liền không khỏi bắt đầu hảo tâm mà đồng tình nàng.

Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, sau này Lục nhi cô nương chủ động thân cận Trúc Tiêm kỳ thật cũng có nhân tố là đồng cảm...Điểm này Trúc Tiêm có thể là hoàn toàn không ngờ tới...

Chương sau nên thành góc độ của đại vương, vò đầu, ở trình độ nào đó mà nói góc độ của đại vương rất khó viết...