Ma Nữ Nghê Thường

Chương 230




"Kỳ thật, tỷ tỷ a, xưa nay trong trại này cuối cùng ai mới là gia chủ a? Ta đều hồ đồ rồi."

Khi Lục nhi lanh miệng hỏi ra một câu như vậy, A Thanh trầm ổn cũng nhịn không được mà dừng lại động tác trong tay nhìn nàng một cái, nhíu mày hỏi ngược lại: "Vì sao lại nói như vậy? Ngươi cảm thấy là ai?"

Lục nhi tên thật đương nhiên không phải là Lục nhi, tựa như A Thanh tên thật cũng không phải là A Thanh, từ sau khi vào sơn trại này, thân phận và danh tính lúc trước đều đã cùng chết đi, hôm nay các nàng cũng chỉ là trại binh Lục nhi cùng A Thanh, nếu như nhất định phải nói có cái gì khác biệt, vậy đó chính là A Thanh kỳ thật gọi là Đông Thanh, chữ Đông là một bối phận, đại biểu nàng là thuộc trong nhóm trại binh đầu tiên xây dựng trại.

Mà Lục nhi mới gia nhập sơn trại này không bao lâu, được phân công cho A Thanh chỉ bảo, danh tự cũng là A Thanh đặt cho, A Thanh chính là thượng quan* cùng trưởng bối của nàng, một tháng ở chung xuống, Lục nhi vui tươi trong sáng vốn dễ thân cận đối với vị thượng quan này đã là thập phần thân mật khăng khít, khi nói chuyện riêng tư lại càng không cấm kỵ, hôm nay thấy đối phương nhíu mày cũng là không sợ, vẫn giặt quần áo trong tay, ngoài miệng đáp lại: "Tiểu muội cảm thấy đương nhiên chính là trại chủ, chỉ là ta vào trại cũng đã hơn một tháng rồi a? Cũng chưa từng thấy qua trại chủ một lần, ngay cả lão nhân gia nàng là hình dạng gì cũng không biết, xưa nay đều là đại quản sự kia chỉ Đông nói Tây ra lệnh, cũng đừng trách tiểu muội nghi hoặc a."

(*Cấp trên)

Nhắc tới vị đại quản sự kia, Lục nhi liền không khỏi nhếch miệng, nàng đối với người này luôn không có bao nhiêu thiện cảm, lúc trước chính là người này đối với nàng làm rất nhiều khảo nghiệm khi vào trại, loại dò xét tìm hiểu bao gồm cả kiểm chứng ý chí khi giết người cũng không phải là ký ức vui vẻ gì.

Nàng không sợ giết người, nàng chính là giết tên biểu huynh có ý đồ chiếm tiện nghi mình mới trốn nhà vào rừng làm cướp, chỉ là khi buộc phải giết một phu nhân đã bị trói gô chung quy là không đành lòng, dù cho phu nhân này nghe nói là tư thông nam nhân không biết liêm sỉ phản đồ trong sơn trại...Đương nhiên cuối cùng nàng vẫn làm theo, không thể không hạ quyết tâm mà làm, chỉ là ngay lúc đó ánh mắt của vị đại quản sự kia cũng theo đó mà lưu lại trong lòng, nói không rõ đó là ánh mắt gì, chỉ là mỗi lần nhớ lại, Lục nhi luôn cảm thấy không quá dễ chịu.

Là người chịu trách nhiệm chỉ bảo nàng, A Thanh tất nhiên là biết rõ ràng tâm tư của nàng, thấy vậy liền nhắc nhở: "Chuyện này ngươi đối với ta nói một chút thì thôi, về sau không nên nhắc lại, nếu không sợ rằng ai nghe được sẽ lại hiểu lầm. Đại quản sự là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, mặc dù tính tình của nàng bảo thủ một chút, chỉ là trong trại có phần đắc nhân tâm, lúc trước nếu như không phải nàng dẫn đầu làm loạn cùng đám buôn bán nô lệ và đạo phỉ kia, chỉ sợ một đám tỷ muội chúng ta cũng không gặp được cứu tinh, hôm nay đã sớm vùi lấp như yên hoa liễu hạng mà cầu chết cũng không xong...Nghe nói đại quản sự chính là con cháu trung lương, trong tộc đắc tội với hoạn họa mới gặp đại nạn, nàng đọc sách nhiều, lại từng trải, quản lý rất nhiều chuyện trong trại cũng là hợp tình lý..." Nói tới đây A Thanh dừng một chút, lại nghiêm mặt nói: "Đương nhiên, vô luận ai là quản sự, gia chủ thật sự trong trại chỉ có một người, điểm ấy không thể nghi ngờ! Trại chủ lão nhân gia nàng có đôi khi không có ở trong trại, ngươi cũng là gia nhập đúng lúc, bất quá ước chừng người rất nhanh sẽ có thể trở về, đến lúc đó liền thấy được."

A Thanh bình thường không nói nhiều lời, rất hiếm khi đề cập đến chuyện lúc trước, cho nên Lục nhi đối với những chuyện khi bắt đầu xây dựng trại biết rất ít, chỉ mơ hồ biết rõ ban đầu mười mấy nữ tử được trại chủ cứu giúp là tù nhân đặc biệt bị một nhóm quan binh cấu kết bán cho một đội buôn bán nô lệ, vốn muốn bán đến nơi yên nhộn nhịp, cũng tại Định Quân sơn gặp phải một nhóm thổ phỉ, sau đó không biết làm sao, lại được Luyện nữ hiệp tiện tay diệt ác cứu giúp mọi người, lại mượn hang ổ của đạo phỉ mà xây dựng lại, lúc này mới có đại trại Định Quân sơn này...

Tuy rằng đối với tình hình cụ thể trong đó kỳ thật cảm thấy rất hứng thú, chỉ là Lục nhi cũng không phải là tùy tiện bất cẩn, cho dù chỉ nghe được những điều qua loa vụn vặt, nàng biết A Thanh nhất định cũng có một đoạn quá khứ thập phần đáng quên. Nàng coi trọng người bằng hữu này, bình thường đối với những tâm tình đối phương cố kỵ cũng không muốn tìm hiểu nhiều, lúc này cũng liền đổi đề tài, cười hì hì nói: "Thật sao? Vậy thật sự là tốt rồi, vào trại những ngày này, nghe mọi người truyền tai nhau nói trại chủ của chúng ta là như thế này thế kia, lại nói giống như là nữ thần có tiên cốt tiên dung, ta cũng sớm mong chờ có thể thấy phong thái của lão nhân gia nàng a!"

A Thanh chỉ cười cười, không có nói thêm nữa, trong nhãn thần vẫn không khỏi toát ra sắc khí thừa nhận.

Trên thực tế không đến mấy ngày, Lục nhi quả nhiên đã được như ý nguyện mà nhìn phong thái của trại chủ nhà mình, người thiếu nữ tuổi trẻ kia hiện thân dưới ánh mặt trời rực rỡ, quang kiếm chớp nhoáng trong lúc mỉm cười, liền dễ dàng đem bảy tám đại hán lục lâm kéo đến gây hấn đánh cho ngã trái ngã phải quân lính tan rã, thân thủ xuất thần nhập hóa không cần nói, đạo nhân ảnh kia đứng dưới bầu trời quang đãng, giữa núi cao linh cảnh, càng là anh hoa vô song giống như thần thánh...Thậm chí rất nhiều năm sau, Lục nhi cũng vẫn là nhớ rõ một màn này.

Chỉ có điều khi chứng kiến đến một màn như vậy, nàng còn chưa biết, sau này bản thân có thể may mắn trở thành một trong số những người hiếm hoi trong trại, được làm thân binh thân cận của trại chủ.

Nói là thân binh, kỳ thật bất quá cũng là giúp làm chút ít chuyện vặt mà thôi, dù sao Ngọc La Sát Luyện đại trại uy danh lan xa trước giờ không cần người khác tới bảo vệ. Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến niềm tự hào của Lục nhi, kỳ thật nàng biết mình có thể trở thành thân binh là nhờ nhiễm ánh hào quang của A Thanh, A Thanh tính cách ổn trọng ít nói làm nhiều, cũng khó trách đại quản sự Đông Duẩn lại chọn nàng, mà Lục nhi là do nhân tiện, bất quá không sao, bởi vì một lần thuận tiện này, Lục nhi thậm chí nhìn Đông Duẩn cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

Có thể thân cận một trại chủ giống như thần thánh đã đủ để làm cho người ta hân hoan, khi phát hiện thì ra nàng không quá ngỗ nghịch, trại chủ kỳ thật cũng thường cười cười nói nói rất dễ chung sống, loại cảm giác hân hoan này lại càng là quá mức, mang theo tâm tình tốt như vậy, Lục nhi trôi qua một năm vui vẻ, hoàn toàn quen với gia đình Định Quân sơn này, mà Ngọc La Sát liền chính là gia chủ độc nhất vô nhị của gia đình này.

Hết thảy dường như là thuận lý thành chương, đương nhiên đến mức chỉ sợ rằng không có ai phân tâm để cân nhắc qua, trong lòng Ngọc La Sát, gia đình là dạng gì, người nhà là cái dạng gì.

Ít nhất thân binh cận thân như Lục nhi là chưa từng nghĩ đến.

Thẳng đến một ngày của mổt năm sau đó.

Sơn trại Định Quân sơn thành lập được gần hai năm, trong khoảng thời gian ngắn danh tiếng đã là nhất thời có một không hai, chuyện này là do mọi người đồng tâm hiệp lực thu xếp cho thoả đáng, càng là bởi vì trại chủ của các nàng vô địch thiên hạ chưa bao giờ thất bại. Năm nay Luyện đại trại chủ tất cả lớn nhỏ đã giao phong qua không biết bao nhiêu là trận chiến, lục lâm hào kiệt khu vực Thiểm Xuyên đã từ đến cửa thách thức biến thành đến nhà thăm hỏi, nhưng mà Luyện trại chủ là ham mê võ học, cho dù là đến cung kính thăm hỏi cũng khó tránh khỏi muốn lôi kéo người khác đánh nhau luận bàn một chút, gặp được đối thủ tốt càng là thật tình vui vẻ, cứ như vậy liền thật sự đắc tội qua một số người, nhưng cũng thực sự kết giao được rất nhiều lục lâm trời sinh tính tình ngay thẳng.

Ngày hôm nay chính là như vậy, trong nhóm người tới thăm hỏi có một vị bằng hữu là đại hán họ La có hảo công phu, đặc biệt là một đôi Thiết Sa Chưởng khổ luyện nhiều năm cương mãnh vô cùng, giang hồ đặt biệt hiệu là La Thiết Thủ. La Thiết Thủ này mặc dù là làm buôn bán vốn không phải là đạo tặc, nhưng cách làm người hào sảng, thất bại cũng liền vui lòng phục tùng mà cúi đầu xưng thần, Luyện trại chủ lần đầu tiên đấu nội công cùng Thiết Sa Chưởng này, cũng là đấu đến thập phần vui vẻ, song phương nâng cốc nói cười, đợi đến khi thoả thích mà lui tiệc, khó tránh khỏi cũng có chút cảm giác men say.

Là thân binh cận thân tất nhiên sẽ biết tửu lượng của trại chủ nhà mình là bao nhiêu, lúc này đã sớm đến phòng nhỏ trong rừng mà chuẩn bị tốt đồ tỉnh rượu, Luyện đại trại chủ uống xuống một chén canh giải rượu vào bụng, lại tiếp nhận khăn ướt mà xoa xoa mặt, trong mắt men say liền giảm đi vài phần, lại vẫn còn có chút mê mê mang mang, không có thần lợi hại bằng bình thường, nhưng thật ra là thêm vào vài phần ngây thơ.



"Trại chủ lão nhân gia ngài hôm nay thật sự là uống không ít, cho dù là cố ý chuẩn bị rượu nhẹ, uống như vậy cũng không chịu nổi a." Làm thân binh một năm, sau khi quen thuộc Lục nhi đã sớm thoát khỏi sự cẩn trọng ban đầu, lúc này liền không nhịn được mà đáp lời: "Bình thường không phải ngài không thích uống sao? Hôm nay làm sao vậy? Không phải là đánh đến đặc biệt sảng khoái, cho nên cũng uống đến đặc biệt sảng khoái đi?"

Trại chủ lão nhân gia bình thường là không muốn được hầu hạ, uống say rồi lại cũng không để ý có ai đang thay nàng cởi giày thay áo, lúc này chỉ là ngồi ngay ngắn bất động để mặc người hầu hạ, lười biếng ngay cả mắt cũng bắt đầu khép lại, trong miệng vẫn là nói rất rõ ràng: "Sảng khoái? Thiết Sa Chưởng của La Thiết Thủ kia xác thực đúng là tốt, thú vị thật ra cũng thú vị, nhưng sảng khoái vẫn là chưa thể nói tới, người trong thiên hạ có thể cùng ta đánh đến sảng khoái không nhiều lắm, hắn không nằm trong số đó."

"Vậy cũng đúng, bất quá trại chủ ngài là gặp qua cao thủ khắp thiên hạ chưa nếm một lần thất bại, có thể làm cho lão nhân gia ngài cảm thấy thú vị cũng đã là vinh hạnh đặc biệt của rồi a."

Khi nói như vậy Lục nhi chính là đang cúi thấp đầu thay trại chủ nhà mình thoát giày, cho nên nói đến có chút bâng quơ, tuy rằng có chút bâng quơ nhưng cũng là chân tâm thật ý, nàng chính là cảm thấy như thế.

"Chưa nếm qua một lần thất bại sao?" Lại nghe được từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười mông lung mang theo men say: "Ai nói? Rõ ràng ta chính là đã thất bại triệt để trước một đệ nhất cao thủ a."

Hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, thiếu nữ vốn nhắm mắt ngồi ngay ngắn đã sửa thành một tay chống cằm nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn, nhìn bộ dáng là đôi mắt hé mở cong môi mỉm cườii vui vẻ...Tựa hồ men say lại đã dâng lên. "Trại chủ?" Lục nhi trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, đang đưa mắt nhìn sang A Thanh đang rót nước bên cạnh để xin giúp đỡ, trại chủ nhà mình lại cười một tiếng, thờ ơ như không thấy: "Làm sao vậy? Không tin? Tin hay không, thua là thua, thắng là thắng, ta cũng không sợ nói rõ ràng với các ngươi, tránh cho các ngươi cho rằng ta đang nói khoác."

Kỳ thật rất muốn cãi lại, thế nhân chỉ thường nói khoác là thắng lợi như thế nào, làm sao lại có người nói khoác là thất bại như thế nào? Chỉ là Lục nhi còn chưa mở miệng liền bị A Thanh kéo một cái.

Nhân lúc này, trại chủ đại nhân cũng liền mở miệng, chỉ là những lời nói men say mông lung kia, mười câu cũng có chín câu là không đầu không đuôi.

Đặc biệt câu nói đầu tiên của Luyện đại trại chủ là có chút tốn hơi thừa lời.

"Cao thủ kia...Tuy rằng ta nói nàng là cao thủ, nhưng lại không phải là thứ gì tốt..." Nàng không vui mà nói, vốn ánh mắt có chút tan rả giờ phút này lại ngưng kết lại lệ khí: "Một người lớn như vậy, nửa đêm canh ba khi dễ hai tên thủ hạ của ta, còn khi dễ...Khi dễ nàng...Thật sự là lão bà không biết xấu hổ! Sau này ta nhất định phải tìm một cơ hội cùng lão bà đó tính hết nợ!"

Nửa đêm canh ba? Thủ hạ? Nói đến thủ hạ, ngoại trừ bọn tỷ muội Định Quân sơn còn có ai? Cùng A Thanh nhìn nhau một lần, Lục nhi rốt cuộc là nhịn không được, cẩn thận hỏi: "Trại chủ, chuyện này...Ai bị khi dễ a?"

Thiếu nữ mang đôi mắt say lờ đờ phủ một lớp sương mù nghe thấy liền khẽ giật mình, rồi sau đó cau mày không cần nghĩ ngợi mà nói: "Nàng bị khi dễ...A..., nàng chính là nàng, ta mới không gọi tên của nàng, nàng không trở lại ta liền vĩnh viễn không gọi tên của nàng, nói cũng sẽ không nói với nàng nửa câu!" Nói tới đây Luyện trại chủ trực tiếp đổi thành tức giận, đập bàn nói: "Ta chỉ là đi cứu thủ hạ của ta, mới không phải là cứu nàng! Không ngờ nàng lại ở đó, ba năm rồi...Hừ! Ai thèm để ý đến nàng, bị thương cũng là đáng đời, còn không biết tự lượng sức mình như vậy mà muốn quản ta, còn đoạt uống thuốc độc, càng là đáng đời, ta sẽ không đi gặp nàng!"

Không phải muốn nói đến cao thủ sao? Đề tài này lại là thế nào a? Đối diện với một mặt...Trẻ con chưa từng thấy qua ở trại chủ nhà mình, Lục nhi thật sự vừa cảm thấy mở mắt lại vừa cảm thấy luống cuống, nhưng thật ra A Thanh yên lặng nhìn một hồi, nhất định là cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền tiến lên một bước đỡ lấy người kia, cung kính thấp giọng khuyên nhủ: "Trại chủ, ngài say rồi, thời điểm cũng không sớm, vẫn là nghỉ ngơi a?"

Thanh âm của A Thanh thấp nhu, kỳ thật rất dễ nghe, quả nhiên Luyện trại chủ nghe xong cũng ngừng lại nhìn nàng, chỉ là không biết vì sao, Lục nhi lại luôn cảm giác ánh mắt kia rất xa, kỳ thật cũng không phải nhìn A Thanh.

"Ân, nghỉ ngơi." Cuối cùng trại chủ thở hắt ra, tránh khỏi cái nâng đỡ phất tay nói: "Ta nói không đi gặp nàng, cũng sẽ không đi gặp, chính ngươi đi đi."

Sau một câu nói không đầu không đuôi, trại chủ đại nhân quả nhiên một mình vững vàng đi đến bên giường, không chút do dự mà kéo đệm chăn nằm xuống đắp kín, nhíu lông mày hai mắt nhắm nghiền, không còn tiếng động nữa. Cũng may lúc trước đã cởi áo ngoài cùng giày, cũng đã lau mặt qua, chính là cứ như vậy mà nằm ngủ cũng liền không sao, A Thanh lặng lẽ bưng chậu nước, nhìn ra hiệu cho Lục nhi một lần, liền nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi cửa.

Mà sau khi tắt ánh nến A Thanh cũng theo sau ra khỏi cửa, khi đang muốn quay sang chuẩn bị khe khẽ đóng cửa lại, Lục nhi nghe được trong phòng lại truyền tới một tiếng nói mê, chính là nói: "Sư phụ...Sao còn chưa đi? Trời đã tối rồi...Người cũng không muốn để ý tới nàng sao..." Lần này đúng là có chút lo lắng cùng oán trách.

Bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm giác khó chịu khó hiểu.

Hôm sau Luyện trại chủ nàng vẫn giống như trước mà thức dậy sớm luyện kiếm, dường như hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này. Mà giống như đã thống nhất trước, A Thanh cùng Lục nhi cũng không có nhắc lại, lại càng chưa từng nói qua với những tỷ muội khác. A Thanh nghĩ như thế nào Lục nhi cũng không biết, chỉ là có đôi khi một mình nàng hồi tưởng lại, vẫn là cảm thấy có chút cảm giác khó chịu.

Sự tồn tại kia, nàng mà trại chủ nhắc đến kia...Hoặc là hắn? Cuối cùng là dạng gì? Là người nhà sao? Là cố nhân sao? Sẽ có một ngày xuất hiện ở nơi này sao? Lục nhi cũng từng suy nghĩ miên man như vậy.

Kết quả làm sao cũng không nghĩ ra, cái "Một ngày kia" này, kỳ thật tuyệt đối không xa xôi.

Tháng chín thu lạnh, nhận được tin tức Vương Chiếu Hi người đứng đầu lục lâm Thiểm Tây phái nhi tử của hắn đến Định Quân sơn liên lạc thăm hỏi, sau đó lại biết được có vài tên đạo phỉ có mắt không tròng, dám đánh chủ ý đến hắn. Đồng thời sớm cũng nhìn chằm chằm vào tin tức lan truyền có một vị đại thần trong triều mang theo tiền tài từ quan hồi hương. Đội ngũ của hai bên đang nghỉ chân gặp gỡ ở Đại An dịch trạm, thật ra là càng dễ dàng cho sơn trại, đêm hôm đó trại chủ tự mình mang theo hơn mười trại binh, quả nhiên không cần tốn nhiều sức liền đem hai đội ngũ này cùng đưa lên núi.



Này vốn không có gì, Luyện đại trại chủ xuất mã, dễ như trở bàn tay là chuyện bình thường hơn hết, trong dự đoán của tất cả người, chỉ là sự tình ở phía sau, nhưng bởi vì một câu mà biến hóa.

"Làm sao vậy? Trại chủ lão nhân gia ngài cũng chưa từng phái thủ hạ âm thầm tiếp xúc cùng tiểu đệ sao?"

Thu xếp xong quần hùng, sau đó chính là cùng Vương Chiếu Hi kia gặp mặt, mà sau khi dâng lên kim bảo hàn huyên không đến vài câu, người trẻ tuổi nhìn như trầm ổn này bỗng nhiên liền nói ra một câu khó hiểu như vậy.

Luyện trại chủ lão nhân gia nàng rõ ràng cũng kinh ngạc, lông mày nhíu lại, liền hỏi ngược lại: "Sao lại nói vậy?"

"Là có chuyện như vậy." Vương Chiếu Hi cảm thấy là bản thân tính sai, có chút ngượng ngùng giải thích: "Tiểu đệ bởi vì tự biết bị người ta truy đuổi, cho nên khi ở gần Thất Bàn quan, vì cầu vạn toàn mà lẫn vào nhóm người của Trác lão. Ngày đó cùng gia nhập còn có một vị cô nương trẻ, ta đã từng thấy nàng cùng tặc nhân giao đấu, luôn cảm thấy thân thủ ra chiêu kia cùng trại chủ ngài thập phần tương tự, liền nghĩ lầm người này là thân tín do trại chủ phái tới tiếp dẫn, không ngờ lại sai rồi, thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn."

Này người chỉ lo cúi đầu nói xấu hổ, cho nên không có thấy, sắc mặt của Luyện đại trại chủ ở trước mắt bỗng nhiên chính là trầm xuống.

Lục nhi đứng hầu ở bên cạnh nhìn thấy được, cho nên trong phút chốc tâm liền nhảy lên mấy cái.

"Ân? Lại có nhân vật như vậy?" Sau khi trầm mặt, Luyện đại trại chủ lại cong khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Thật ra khiến cho ta muốn gặp qua một chút, chỉ là không biết vị cô nương kia hiện tại đang ở đâu? Tên họ là gì? Dung mạo tính tình như thế nào?"

Vương Chiếu Hi không nghi ngờ gì, nhất nhất thành thật trả lời: "Hẳn là vẫn ở cùng một chỗ với nhóm người của Trác lão a, tiểu đệ chỉ biết họ nàng Chu, khuê danh nhưng là không thuận tiện nghe ngóng. Vị cô nương này thường mang nón vành trúc che mặt, trên đường đi nói chuyện cũng ít, tiểu đệ càng lo sợ đường đột giai nhân, chuyện dung mạo cũng nói không quá rõ ràng...Chỉ là nghe qua mọi người nói, hẳn là người có tính tình dịu dàng, không quá giống như là người trong võ lâm.".

"Ân...Như vậy vị Chu cô nương này dùng binh khí gì để đối địch, này, Vương huynh có thể nói rõ được đi?" Luyện nữ hiệp giống như lơ đãng mà nói.

"Cái này nhưng thật ra là dễ đáp, vị cô nương kia chỉ mang theo bên mình một đoản kiếm, dài không quá một thước sáu, rộng chưa đến hai tấc."

Một câu đáp xong, Luyện trại chủ vừa rồi còn giống như lơ đãng đã bỗng nhiên đứng người lên, không nói một lời liền rời khỏi đại sảnh. Mà so với khách nhân ngơ ngác, lúc này thật ra hai vị thân binh phản ứng còn nhanh hơn, A Thanh bước lên trước một bước, một mặt cùng Vương Chiếu Hi giải thích một mặt nhanh chóng liếc mắt ra hiệu, Lục nhi nhận được tín hiệu tất nhiên liền hiểu ý, cũng lập tức sải bước đuổi theo.

Thân ảnh phía trước đi cực nhanh, cũng không có vận khinh công xuất thần nhập hóa kia, tựa như trong sự vội vàng còn mang theo do dự. Lục nhi cũng bất chấp mọi thứ, đi theo một đoạn đường, thấy trại chủ nhà mình tựa hồ là muốn đến lệch đường sắp xếp cho khách nhân, liền nhịn không được mà mở miệng nhắc nhở: "Bẩm trại chủ, nếu như không tính nhầm, lệch đường đã không còn ai rồi...Ngài quên rồi sao? Tiệc rượu đã chuẩn bị tốt, đám khách nhân kia lúc này hẳn là đang trên đường đến tụ nghĩa sảnh mới đúng."

Nghe vậy, Luyện trại chủ dừng lại chân, nàng tựa như thực sự đã quên mất chuyện bản thân vừa phân phó cách đây không lâu, lúc này được nhắc nhở, vừa "Ân" một tiếng, lại cũng không nhiều lời, bước chân đột nhiên chuyển đổi, Lục nhi cho rằng trại chủ nhà mình sẽ cứ như vậy mà đi thẳng đến tụ nghĩa sảnh, nhưng lại thấy hướng đi của nàng chuyển sang một con đường nhỏ khác trong núi.

Con đường nhỏ này cuối cùng cũng không có thông đến tụ nghĩa sảnh, nhưng từ trên cao nhìn xuống, có thể từ xa xa nhìn thấy những con đường ở trước trại đi thông đến tụ nghĩa sảnh, khi Lục nhi đi theo trại chủ nhà mình chọn xong vị trí đứng, phía dưới đang có một đội người uốn lượn mà đến, bóng người trẻ có già có, nữ có nam có.

Lục nhi rất dễ dàng liền tập trung vào một bóng người trong số đó, đây cũng không phải là nàng có bao nhiêu dự cảm có bao nhiêu tâm linh tương thông, mà thật sự là trại chủ nhà mình quá mức tập trung nhìn quá mức chăm chú, quả thực chính là nhìn chăm chú.

Đạo thân ảnh nhỏ nhắn kia, rõ ràng là thuộc về một nữ tử.

Lúc ấy, Lục nhi cảm thấy dựa theo tính tình của trại chủ nhà mình, chỉ sợ sẽ không thể chờ đợi được mà tiến lên mời đến mới đúng, không ngờ Luyện trại chủ nàng chỉ là ở trên sườn núi lặng lẽ đứng nhìn như vậy trong chốc lát, sau đó liền bỗng nhiên quay người lại, cười nói: "Đi! Theo ta thay một thân quần áo đi đến tụ nghĩa sảnh, đang có vài trận kịch hay đang chờ đợi chúng ta bắt đầu diễn a!"

Nói xong nàng cũng không quay đầu lại mà liền mở chân, lúc này đây nhưng thật ra là khí định thần nhàn, không lại đi vội vàng.

Lần này bộ dạng và giọng nói, vốn là hết mức bình thường, lại khiến cho thân binh theo sau lưng lúc này trước tiên liền liên tưởng tới trại chủ đêm đó...Cho nên...Tâm tình của Lục nhi phức tạp mà suy nghĩ, nàng ước chừng đã rõ ràng vị cô nương này là ai.

Vị cô nương này, liền chính là "Nàng" mà trại chủ nhắc đến, là người có thể khiến cho Ngọc La Sát vốn là sát phạt dứt khoát giống như một vị thần trong lòng mọi người trở nên lo lắng, tức giận, thậm chí phát cáu giống như hài tử.