Ma Nữ Nghê Thường

Chương 135




(*Một lưu ý nho nhỏ là mốc thời gian của chương 135 này đã là khoảng hai năm sau so với chương 134, vì chương 135 này theo bản gốc bên Tấn Giang là đã qua một quyển khác của truyện rồi. Như vậy để tránh cho các bạn cảm thấy không hơp lý khi bên trên vừa nói là mùa thu mà tỉnh lại cái gần tàn đông rồi, vì mình không chia theo quyển như tác phẩm gốc nên nhắc một chút cho mọi người không nhầm lẫn nhé)

Mê mê mang mang mà lắc lắc đầu óc hôn trầm, lúc mở mắt vừa vặn nhìn thấy những hạt bụi nhỏ lúc chìm lúc nổi giữa không trung trong vệt sáng lẻn vào phòng.

Dường như bản thân cũng tương tự lúc chìm lúc nổi giữa không trung, khắp nơi đều nhẹ nhàng, tay chân tựa hồ đã không còn thuộc về mình, trên người có vài nơi mang theo cảm giác khó chịu khác thường rất rõ ràng lại khó có thể mở miệng nói thành lời, cũng đã thành thói quen, chỉ chậm chạp từ từ ngồi dậy, thói quen ngồi ngẩn ngơ trong chốc lát khi chưa hoàn toàn tỉnh táo, đợi đến khi hắt xì một cái, mới lại run rẩy kéo mền che kín.

Lạnh quá...

Lúc này mới tính là thực sự tỉnh táo, vén chăn, không dám trì hoãn, nhanh chóng mặc quần áo khoác áo lông cừu trên vai, cho đến khi mang đôi giày nhung mềm mại xong mới thở phào nhẹ nhỏm, lại ngồi trên giường thêm một chút, đứng dậy dạo bước, đẩy nhẹ khung cửa số chắn đi ánh nắng sang một bên.

Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời ấm áp, nhưng thực sự là ngăn không được từng cơn lạnh lẽo rét thấu xương, cho dù là ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, trong núi vẫn có nhàn nhạt sương khói lượn lờ, nơi gần tầm mắt tuyết phỉ trắng ánh bạc, xa xa sương mù mông mông, giống như thủy mặc, là cảnh tuyết đẹp nhất vào mùa đông.

Hít vào làn không khí lạnh lẽo lại trong lành của vùng thâm sơn, lúc thở ra, liền biến thành đoàn đoàn sương trắng.

Thật đúng là năm tháng trong núi rất dễ chịu a, vô luận là ở ngọn núi nào.

Nhìn nhìn sắc trời liền biết thời điểm không còn sớm, đều bởi vì tối hôm qua bị nàng huyên náo có chút qua mức, cho nên lúc này mới thức dậy, nhưng mà người bên gối vẫn là tinh thần gấp trăm lần, lúc này tỉnh lại đã không thấy tung tích, e rằng lại đang xử lý chuyện gì đi, xu thế tiêu diệt Xuyên Thiểm dần dần vơi đi, hôm nay mặc dù Minh Nguyệt hạp có thể nói là cục diện an toàn, nhưng mà dù sao bên ngoài vẫn là không yên ổn, nghe nói quan phủ bóc lột tàn nhẫn, địa tô lại nặng, các loại tin đồn đại rất nhiều, lục lâm qua lại cũng trở nên mật thiết, lại thêm năm trước Quảng Nguyên thất thu, mùa màng không tốt, phụ cận cũng trở nên hơi hỗn loạn...

Thở dài đóng cửa sổ lại, thu hồi suy nghĩ, hảo hảo đem bản thân chỉnh trang thỏa đáng, cũng không bận tâm đến chuyện ăn uống, chẳng qua là liền lấy một chút điểm tâm trên bàn trà ăn qua loa cho xong việc, tuy rằng trời đông giá rét, trà lại là nóng, điểm tâm cũng không khô cứng, phòng này người khác không thể đơn giản tiến vào, cho nên Luyện nhi rời đi cũng không tính là quá lâu.

Sau khi ăn điểm tâm qua loa liền đi ra ngoài, ở bên ngoài, khí lạnh càng lớn, bất quá ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người, vào thời điểm cuối đông đầu mùa xuân này cũng coi như là thoải mái dễ chịu, trạm gác trên con đường mòn từ khi xây dựng lên cũng không có huỷ bỏ đi, dọc đường đi hướng chỗ lính gác hỏi thăm hướng đi của Luyện nhi, được đáp lại là: "Nghe nói Thiết Mục nhị vị tỷ tỷ hôm nay muốn đi ra ngoài làm việc một chuyến, lúc này trại chủ hẳn là đang ở trước cửa trại đưa tiễn, có cần thuộc hạ đến bẩm báo lão nhân gia nàng một tiếng, nói là cô nương ngài tỉnh dậy đang tìm nàng?"

Tuy nói rằng chưa từng thật sự có một chức vụ ở nơi này, nhưng mà có lẽ do ảnh hưởng từ những thay đổi một cách vô tri vô giác trong ngôn hành cử chỉ của Luyện nhi a, so với khi ở Định Quân sơn, thậm chí so với hai năm rưỡi trước đây, địa vị của bản thân trong lòng mọi người tựa hồ bất tri bất giác đã tăng lên rất nhiều, cho nên một số thời khắc đều trở nên không quen.

"Không cần." Khách khí gật đầu một chút, mỉm cười nói: "Ngươi khổ cực rồi, ta tự mình đi tìm nàng là được, cũng xem như đi tản bộ một chút."

Đây cũng không phải là lời khách khí, trước đó vài ngày tuyết rơi rất nhiều, trong vài ngày gần như đều bó chân không đi ra ngoài, hôm nay xác thực cũng muốn tản bộ một chút, dọc đường đi, khung cảnh nắng ấm trên nền tuyết trắng, trên mặt đất tuyết đọng thành một vùng trắng phau, dưới ánh mặt trời phản xạ nên thước thước ngân quang, xa xa là những đỉnh tuyết trắng, càng thêm cảm giác đồ sộ, bất quá, dù sao tới gần lập xuân, đất Thục lại là vùng đất được bao quanh bởi các dãy núi, cũng không quá lạnh, nơi này nếu lưu ý nhìn kỹ, cũng có thể nhìn thấy nhưng mầm xanh ẩn trong tuyết trắng, trên những khe núi đá có rêu xanh, coi như là có sức sống tràn trề, tạo thành một cảnh tượng hài hòa thú vị với nền tuyết trắng.

Lại vòng qua vài con đường, liền nhìn thấy có người, từ xa xa khói bếp đang lượn lờ bay lên, trên đỉnh từng gian nhà gỗ xây dựng dựa theo thế núi đều dày dặc tuyết trắng, chỉ là từng mảng tuyết trắng trên mặt đất đã bị dẫm luu lại dấu vết, người trong trại lui tới hoạt động đi ngang qua, khiến cho sơn cốc tịch mịch khi vào đông này lại tăng thêm rất nhiều náo nhiệt.

Cảnh là cảnh đẹp, lại không quá nhàn hạ để thưởng thức, lần này đi xuống bảy cong tám quẹo, nghĩ đến lộ trình đến trước trại cũng không ngắn, Thiết Mục hai người chẳng qua là xuống núi làm việc cũng không phải là đi xa, Luyện nhi lại không thích dong dài, tiễn biệt gì gì đó chẳng qua là giao phó vài câu mà thôi, nghĩ rằng sẽ không trì hoãn quá lâu, chờ đến khi thẩt sự đến nơi hẳn là đã không kịp.

Cũng may hơn hai năm nay coi như cũng đã quen thuộc với địa hình nơi này, đi đến một đoạn này liền đi ra khỏi đường lớn, nhảy vài bước hướng về phía rừng rậm, rất nhanh lướt qua những khe đá mà người thường khó qua được, lại một đường thẳng mà đi xuống, không bao lâu sau trước mắt liền sáng tỏ thông suốt, nơi biên giới của cánh rừng này có một đường dẫn ra sườn đồi, đến cạnh dốc núi mà thăm dò, nơi đối diện xa xa kia chính là cửa chính của sơn trại, còn có vài bóng người đang trò chuyện vui vẻ, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Vội vã tiến đến, vốn muốn đến chào hỏi một tiếng, nhưng khi nhìn thấy các nàng đang trò chuyện, liền đổi chủ ý, giảm tốc độ, chẳng qua là mỉm cười nhìn nhau xem như tiễn biệt là được rôi.

Trong tầm mắt, Thiết San Hô cùng Mục Cửu Nương chẳng qua là mặc trang phục nam tử đơn giản, quả nhiên chẳng qua là xuống núi xử lý một chút chuyện, ngay cả tay nải cũng không có mang theo, chẳng qua là hai tay trống trơn chỉ mang theo vũ khí, có thể sẽ trở về trong ngày cũng không chừng, Luyện nhi đang nói chuyện với Thiết San Hô, cũng không biết là nói cái gì, khiến Thiết San Hô đỏ mặt ngẩn lên, trốn ra phía sau lưng Cửu Nương một chút, ngón tay quét qua ở trên mặt, lè lưỡi làm mặt quỷ, khiến cho Luyện nhi cười dài một tiếng mà bỏ qua.



Sau khi an cư ở Minh Nguyệt hạp, tổng cộng đã trải qua gần ba năm thị thị phi phi, lại thêm chuyện tình cảm có sự tương đồng, cảm tình của Luyện nhi và các nàng càng ngày càng tốt, càng ngày càng gần, cho đến lúc này, e rằng ngoại trừ ta và sư phụ đã không có ai sánh bằng, thậm chí ngay cả Thiết lão gia tử cũng có thể không bằng rồi.

Nếu không, mấy năm này Luyện nhi sẽ không đã biết rõ Thiết Phi Long vẫn luôn tim kiếm tung tích của nữ nhi, lại vẫn giúp thỏa mãn tâm nguyện của San Hô và Cửu Nương, dấu diếm hành tung của các nàng, thậm chí dựa vào địa thế bí ẩn và cách xa tin tức bên ngoài của Minh Nguyệt hạp, không trực tiếp liên lạc với Thiết Phi Long, chẳng qua là thỉnh thoảng thả ra chút tin dồn, để cho lão gia tử biết rõ mọi chuyện vẫn rất tốt, tránh cho ông lại lo lắng.

Kỳ thật không chỉ là Luyện nhi, bản thân mình, đối với Thiết Mục hai người, tình bạn cũng trở nên thâm hậu hơn, hai người này quả thật là không tệ, hơn nữa, có lẽ là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a, đối với một đoạn tình cảm có trạng thái tương tự, luôn có chút âu sầu trong lòng.

Chẳng qua là càng như vậy, lại càng có chút ẩn ưu tồn tại.

Nói thực ra, bản thân không có tính cách dễ dàng quan tâm đến chuyện của người khác, lúc trước đối với Thiết San Hô, cũng chính là thuận tiện tương trợ một chút, cũng không đặc biệt để ý, nhưng mà đến hôm nay tình bạn sâu sắc hơn, liền không thể không nhìn thẳng vào một loại cảm giác, cảm giác này, thay vì nói là trí nhớ, chi bằng nói rằng càng giống như là dự cảm, một cảm giác lộn xộn của trực giác, đặc biệt là thời gian gần đây, mỗi lần nhìn thấy Thiết San Hô, luôn có chút bất an khó hiểu, cảm giác dường như sẽ phát sinh chuyện gì xấu vậy.

Kiếp này là sống trong một câu chuyện xưa, chuyện cam chịu số phận, liền có thể thản nhiên đối mặt, duy nhất chỉ đáng tiếc là lúc trước đọc sách không tinh, rất nhiều chuyện cũng không thể nhớ được, chuyện liên quan đến Luyện Nghê Thường không nhớ được bao nhiêu, chuyện của Thiết San Hô này lại càng không thể nhớ nổi, năm đó khi Thiết Phi Long đuổi nữ nhi đi là ấn tượng mơ hồ duy nhất, mà sau này sẽ phát sinh chuyện gì, thì hoàn toàn không thể nhớ nổi, cho dù là hình ảnh loáng thoáng cũng không có.

Loại tình huống này, lại luôn cảm thấy sợ là kết cục không tốt, loại cảm giác này, ngay cả bản thân cũng không thể nào giải thích được, không biết nên tin hay không, nếu như tin, lại nên làm thế nào cho phải? Đã có đủ nhiều các vấn đè rắc rối, ngẫu nhiên nhớ tới chuyện này lại càng có chút phiền não.

Đáng tiếc, cho dù phiền não, lại ngay cả một người để bàn bạc cũng không có.

Nếu như nói với Luyện nhi, e rằng sẽ chỉ bị cười là lo lắng thái quá a.

Như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình dần dần trầm xuống, lực chú ý cũng tản đi, đợi đến khi lần nữa nhìn ra cửa trại, Thiết San Hô cùng Mục Cửu Nương sớm đã không thấy tung tích, chỉ thấy Luyện nhi phân phó chút gì đó đối với trạm gác trước trại, liền lại vào trong, chưa đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía này vài lần.

Ngay khi bản thân nghi hoặc khoảng cách như vậy chắc có lẽ không thể dễ dàng phát hiện, bỗng nhiên thấy nàng nhướng mày cười cười, tay áo khẽ động, cũng không báo trước, ở ngay trước trạm gác tung người lên cao mất trượng, dường như lướt theo gió, không để người khác kịp nhìn thấy rõ, đã thuận thế núi mà lên xuống mấy cái, đứng yên ngay trước mắt.

"Sao lại chạy đến đây rồi? Đúng rồi, đã dùng điểm tâm chưa?" Không đợi hoàn toàn đứng vững, thanh âm mang theo nụ cười đặt câu hỏi đã truyền vào trong tai.

Không kịp kinh ngạc, cũng không kịp hỏi nàng làm sao phát hiện được bên này, nhìn thấy vị trí đáp xuống có chút nguy hiểm, vội vàng đưa tay kéo nàng lui về phía sau mấy bước, cách xa vách đá, lúc này mới yên lòng, nói: "Dùng qua điểm tâm trên bàn rồi, nghe lính gác nói ngươi đến đưa San Hô cùng Cửu Nương đi ra ngoài làm việc, liền chạy đến xem một chút, ngươi cũng thật là, các nàng đi ra ngoài cũng không nói cho ta một tiếng, hại ta không kịp đến, chỉ có ở đây nhìn một chút coi như đưa tiễn."

"Các nàng chỉ đi Quảng Nguyên, phụ cận nơi đó xảy ra nạn đói nên náo loại, dân đói muốn cướp lương thực của quan phủ, đặc biệt mang tin tới báo với ta, ta cho các nàng đi xem tình hình, chạng vạng tối liền trở về, có gì cần cố ý đến đưa tiễn chứ." Luyện nhi không cho là đúng mà hồi đáp, xác nhận suy đoán vừa rồi của ta, bỗng nhiên có thâm ý khác mà cười cười, nói: "Hơn nữa, ta vốn cho rằng tối thiểu còn phải nửa canh giờ nữa ngươi mới có khả năng tỉnh lại a, đêm qua huyên náo rất muộn, cuối cùng ngươi cũng trực tiếp ngủ thiếp đi rồi."

"Thì ra ngươi cũng biết đêm qua huyên náo quá muộn?" Đều muốn trừng mắt nhìn nàng, đáng tiếc chống lại ánh mắt tươi cười khuynh thành kia, muốn giận cũng giận không nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Nói bao nhiêu lần, mọi thứ đều phải có chừng có mực, ta khi nào từng đối với ngươi như vậy? Những giáo huấn trong lần đầu tiên ngươi liền đã quên sao?"

"Không quên a, ta có đúng mực, hơn nữa lần đó cũng là lần đầu tiên của ngươi, nếu như sớm nói với ta là ngươi yếu thế, chẳng phải là sẽ không có chuyện gì sao." Đổi lại chính là một câu trả lời rất không biết xấu hổ: "Bất quá như vậy cũng không tệ, vạn nhất lại như vậy, ta lại độ chân khí cho ngươi là được."

Nàng chính là không có chút xấu hổ nào, ta lại trở nên xấu hổ, bởi vì trí nhớ theo chủ đề này mà hiện lên cảnh tượng kia, thật sự là bất kham hồi thủ*, muốn quên cũng khó quên, cũng trách lúc đó bản thân ma xui quỷ khiến bị tình cảm tác động, một lòng chỉ muốn cho đi toàn bộ, làm cho nàng thoả mãn, kết quả của sự nỗ lực hùa theo nàng lúc đó chính là hôm sau tới gần hoàng hôn cũng không thể tỉnh dậy, Luyện nhi không biết sâu cạn, dứt khoát lấy khí độ khí, dùng nội lực để bức người hồi phục ý thức.

(*Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh)

Theo nhiều nghĩa khác nhau, đều có thể nói chính là một lần đầu tiên cực kỳ không xong a...Hồi tưởng lại lúc đó, trong lòng trở nên bách vị tạp trần.

Trong lúc hối hận vân vê chân mày, khó tránh khỏi có chút thất thần không để ý đến người bên cạnh, ngay lúc đó, chợt thấy một thân ảnh lướt qua nơi khóe mắt, nơi này chỉ có hai chúng ta, mùi hương quen thuộc tới gần sẽ không làm cho người cảm thấy có cái gì phải cảnh giác, đợi đến khi kịp phản ứng, đã bị ôm lấy thật chặt từ phía sau lưng, "Làm sao vậy Luyện nhi?" Không hiểu mà hỏi lại, một loáng sau mới chính thức cảm giác không đúng.



"Luyện nhi! Ngươi làm cái gì vậy? Đừng làm loạn." Cái ôm rất chặt, chỉ có thể duy trì tư thế bị ôm sát lấy mà nghiêng đầu nhìn lại phía sau, hôm nay nàng cũng mặc một kiện áo trắng, áo lông trắng mềm mại dán bên cổ, làm cho dáng tươi cười vào giờ phút này vừa tùy ý lại mang theo ba phần ngây thơ: "Tiếp theo không có việc gì, ta vốn định trở về tìm ngươi, nếu như đã tỉnh, chuyện cuối cùng đêm qua chưa làm xong liền đòi lại a." Mang theo dáng tươi cười ngây thơ như vậy, nàng nhìn chằm chằm vào ta, cong môi nói: "Nếu như ngươi đã chính mình tìm tới, nơi này người thường là không thể lên nổi, vậy liền đòi lại ở ngay chỗ này cũng tốt."

Dường như để chứng minh đây không phải là nói đùa, lúc này đã có cảm giác lạnh lẽo tiến vào, bởi vì dựa vào có lớp áo lông dày để chịu rét, bên trong ta ăn mặc tương đối đơn giản, lúc này lại càng dễ dàng cho nàng mở cửa tiến vào, lập tức kinh hãi, đưa tay vội vàng ngăn cản nói: "Khoan đã, chờ một chút, đừng như vậy Luyện nhi! Hồ đồ, lúc này đang là trời đông giá rét, hơn nữa ngươi đã quên từng đáp ứng ta chuyện gì sao?"

"Ân, đương nhiên là nhớ rõ." Đáng tiếc cách qua lớp quần áo dày cộm, muốn ngăn cản lại cảm giác lạnh lẽo đã tiến vào kia thực sự không phải là chuyện dễ dàng như vậy, Luyện nhi liền dễ dàng tránh được sự ngăn cản, vẫn bướng bỉnh tiến xuống, một cánh tay khác từ phía sau kéo lấy cánh tay của ra, đè lại, chống cằm lêm bờ vai mà lầm bầm: "Nhưng mà ta cũng không phải tạm thời nảy sinh ra ý nghĩ này, chẳng qua là muốn đòi lại chuyện chưa làm xong tối qua mà thôi, lại nói cũng không có thoát quần áo, không tính là vi phạm điều ước, cũng sẽ không làm lạnh đến ngươi, yên tâm đi."

Luận về sự tự chủ trương ai cũng không theo kịp nàng, cái gì gọi là yên tâm đi? Quả thực chính là tức đến sắp chết, bàn tay lạnh lẽo kia đã trượt xuống nơi muốn đến, hơn hai năm gần gũi sớm chiều cùng nhau đến quen thuộc, vài lần phất đàn khẽ gãy, gần như đã bị rút đi toàn bộ sức lực.

"Luyện...Luyện nhi, đừng...Đứng không vững, ta không nghĩ..." Thật sự không muốn thừa nhận sự chật vật trong giờ phút này, rời giường không lâu thân thể vẫn còn lưu lại một chút dư vị của đêm qua, rất không xong mà nhanh chóng lại tiến vào trạng thái, nhưng trong lòng vẫn là mâu thuẫn, cho nên cắn răng hít vào một hơi, đứt quãng tiếp tục biểu đạt sự kháng nghị.

Người phía sau lưng lại không nói tiếng nào, chẳng qua là lặng lẽ ôm lấy người lùi về sau hai bước, lùi đến đến bên rừng, dựa lưng vào thân cây ngồi xuống mặt tuyết trắng, kéo ta ngồi trên đùi của nàng, cẩn thận giữ vững vàng, khi làm những thứ này, bàn tay dưới làn áo lại tiếp tục mà càn rõ, những nụ hôn liên tục nhẹ nhàng rơi xuống phía sau cổ phía bên tai, biểu lộ rằng nàng cố ý.

Mà thôi...Cảm nhận được sự kiên trì này, trong thoáng chốc cảm giác vô lực càng mãnh liệt mà nương theo sự bất đắc dĩ quét sạch qua thể xác và tinh thần, mà thôi, cũng không lại lên tiếng kháng nghị, thuận theo mà ngửa đầu dựa ra sau lưng, cắn môi, chẳng qua là kềm nén mà thở dốc.

Đất tuyết lạnh lẽo cùng trên lưng ấm áp, những ngón tay lạnh lẽo lại nóng hổi, đủ loại xung đột tạo thành những xúc cảm riêng biệt, một khắc này đến rất nhanh, nhắm mắt lại, tiếp tục run rẩy, không cách nào khống chế mà khe khẽ co rút, ánh mặt trời vào đông chiếu vào gương mắt khép kín, mang đến sự ấm áp bạc đỏ, mà cùng buông xuống với thứ ánh sáng này, còn có một đạo ánh mắt.

Không mở mắt, cũng không khẩn trương, bởi vì biết rõ ánh mắt này thuộc về ai, đó cũng không phải lần đầu tiên.

Luyện nhi thích nhìn, từ đêm đầu tiên đó, liền phát hiện Luyện nhi thích nhìn, ánh mắt kia luôn chăm chú nóng bỏng, hưng trí bừng bừng, đem tất cả phản ứng của ta khi thừa nhận đủ loại hành động từ nàng mà thu hết vào trong đáy mắt.

Có đôi khi sẽ nghĩ, có lẽ là nàng hứng thú với chuyện chiếm hữu, chỉ là bởi vì có hứng thú với cảm giác không chế này cũng không chừng.

Nhưng mà ngay cả như vậy, cũng không có cách nào để cự tuyệt nàng, dù cho sau đó nhớ lại, mỗi lần sẽ vì phần dung túng này mà xấu hổ thậm chí hối hận, cũng không có cách nào để cự tuyệt nàng.

Tâm tư khiến cho bản thân bị quấy nhiễu ngày đó, cho tới hôm nay, cũng luôn tồn tại.

Cũng may, ngoại trừ những thời khắc có chút đặc biệt, ngày thường cũng không đến mức ảnh hưởng đến sinh hoạt.

Sau khi Luyện nhi đạt được ước muốn, vui vẻ hài lòng mà ôm người quay trở về chỗ ở, nàng cảm thấy mỹ mãn, lại khiến ta mệt mỏi lại không thể không một lần nữa tắm gội thay quần áo mới, trong ngày mùa đông làm những chuyện này thật sự cũng coi là một loại chịu tội hàng đầu, không thể không lại nói nàng vài câu mới cam tâm, chẳng qua là nhìn thái độ làm lơ trước mặt, cũng biết là đang làm chuyện vô dụng.

Thời gian tiếp đó, người có việc liền làm việc của mình, không có việc gì liền tụ họp cùng một chỗ luyện công một chút, thiền định, nhàn nhã sống qua ngày. Hôm nay chình là một này không có việc gì, Luyện nhi một mực cùng ta ở trong phòng cho đến xế chiều, cũng không có người đến quấy rầy, tới khi mặt trời lặn, mới có tiếng cười vang của Thiết San Hô từ sườn núi dần dần vọng lên, đẩy cửa tiến vào, thật không khách khí mà ngồi xuống, bắt đầu dương dương sái sái nói về hành trình đến Quảng Nguyên lần này, người biết rõ liền biết nàng là đang bẩm báo, người không biết, còn tưởng rằng nàng là đang kể chuyện.

"Lại nói, hôm nay trên đường rất náo nhiệt, khắp nơi đều có người nói là đạo sĩ muốn đón dâu." Sau khi nói xong chính sự, nói qua nói lại, nàng bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy, khiến cho hai người chúng ta bật cười một hồi, Luyện nhi vừa cười vừa bác bỏ nói: "Nói nhăng gì vậy, đạo sĩ làm sao có thể đón dâu."

Nụ cười này, khiến cho Thiết San Hô cấp bách, liền vội vàng biện bạch: "Ta làm sao không biết chuyện đạo sĩ không thể đón dâu, bất quá thật sự là đón dâu a! Nghe dân chúng nói, hôm nay có những đôi đạo sĩ cưỡi ngựa đi về phía Tây, cách mỗi nửa canh giờ liền có một đôi. Ta chỉ nhìn thấy một đôi, nhưng mà thần khí a, đạo bào đỏ thẫm khoác trên thân, tinh thần oai hùng, thần sắc lẫm liệt, nghe nói đôi đi đầu còn mang theo hồng bao đỏ, giơ cao khỏi đầu, tựa như lúc tân lang nâng bái thiếp đến gia đình tân nương đón dâu, chỉ thiếu chút nhạc công thôi, bằng không càng giống như đón dâu a! Đây cũng không phải là nói càn!"

Thấy nàng nói chắc chắn như vậy, thần sắc nghiêm túc, thật sự không giống nói bừa, chuyện trên giang hồ, bản thân cũng không quá rõ ràng, nghiêng đầu nhìn nhìn Luyện nhi, đã thấy nhãn châu của nàng xoay động, tựa hồ nhớ ra gì đó, vỗ tay cười nói: "Há, ta nhớ ra rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, nơi Kinh thành từ biệt đã ba năm rồi, đây không phải đạo sĩ đón dâu, là phái Võ Đang tiếp đón chưởng môn của bọn họ, Trác Nhất Hàng Trác thiếu hiệp."