Ma Nữ Nghê Thường

Chương 134




Đợi đám người này triệt để rời đi, ước chừng đã là chuyện của nửa canh giờ sau.

Luyện nhi cho người mang ngân lượng tới, luận công lao trước kia mà nhất nhất phân phát xuống, khi ở Định Quân sơn trong trại xác thực đã tích lũy không ít dư tài, lúc trước bị tấn công có hảo hảo giấu đi mà tránh được một kiếp, về sau cùng nhau vận chuyển tới đây, tài vật này số lượng rất lớn, tuyệt đối không để ai phải chịu thiệt thòi.

Tặng ngân tặng mã, đưa tiễn ly biệt, bầu không khí mặc dù coi như không tệ, chỉ là luôn khó tránh khỏi có chút trầm lắng, làm cho người ta ít nhiều cảm giác không được tự nhiên, sau khi người đi, sắc trời đã hoàn toàn là đêm tối trầm lắng, nhìn qua nhóm thủ hạ còn lại, Luyện nhi nói dăm ba câu một lần nữa phân công mọi người đảm nhận các chức vụ quản sự, rồi sau đó tự nhiên mà nhảy trở về đài cao, cười nói: "Được rồi, đi cũng đã đi rồi, chúng ta cũng đừng tiếp tục nhàn rỗi, cũng đã nhàn rỗi nửa năm rồi, cũng nên một lần nữa đứng lên lập lại uy nghiêm, tránh cho người ta lại cảm thấy nhóm trại binh nữ nhi chúng ta là dễ khi dễ!"

Sau đó nàng phân phó xuống, phái thủ hạ tra sát phụ cận có kẻ nhà giàu ác bá nào vơ vét mồ hôi nước mắt của người dân hay không, đặc biệt để ý đến người được gọi là Hoàng lão gia gì gì đó mà hãn phụ kia từng nhắc đến, nếu như ức hiếp dân chúng, tất nhiên không được buông tha, sau đó căn dặn những người còn lại gấp rút thao luyện, chuẩn bị sẵn sàng để hành động.

Buổi nói chuyện lần này của nàng không kéo dài, chỉ vài lời, lại nói đến vẻ mặt hưng phấn hăng hái, đọng lại cái kết thập phần cuốn hút, tĩnh lặng quan sát dưới đài, ánh lửa kia làm nổi bật lên từng gương mặt giống đều chịu sự ảnh hưởng này, quét qua bầu không khí sâu lắng ngưng trọng vừa rồi, giống như đem đủ loại tình cảnh lúc trước ném ra sau đầu, cũng lộ ra sắc khí kích động, dường như đang mong đợi không thôi.

Tiền đồ tràn đầy làm cho mọi người bận rộn hy vọng, những chuyện đã qua cũng rất dễ dàng cho qua.

Bỗng nhiên có chút lo sợ.

Xử lý xong hết thảy, Luyện nhi liền quay đầu lại, từ nửa canh giờ trước, bản thân liền thủy chung đứng ở sau lưng nàng tĩnh tĩnh quan sát như vậy, không nói một lời, bởi vì xác thực không cần thiết để lên tiếng, nàng xử lý rất khá, so với trong tưởng tượng còn muốn tốt hơn.

Cho nên, cho tới nay, là ta xem thường nàng sao?

Mà những cảm giác lo lắng kia, chính là dư thừa sao?

"Làm cái gì vậy, ngây người giống như là đi vào cõi thần tiên rồi sao? Này!" Trong tầm mắt có một bàn tay thoáng dao động, chớp mắt mấy cái, chuyển đôi mắt nhìn về phía nàng, cô gái trước mắt chính là đang đắc ý mà mỉn cười, thấy ta hoàn hồn, liền nói: "Nghĩ gì vậy? Người cần đi đều đi chuyện cần làm đều làm, sự tình thỏa đáng rồi, chúng ta cũng trở về phòng a, trước làm chính sự, ngày mai lại đi ra tiền trại xem xét một chút."

Lúc này mới phát hiện khoảng chừng trăm người dưới đài đang tốp năm tốp ba mà phân tán ra, trong bóng tối bao bọc có hai người trại binh có chút quen mặt đang đi về phía con đường chính dẫn xuống tiền trại, có lẽ là dựa theo lời căn dặn mà hành động, Thiết Mục hai người cũng đã sớm không thấy tung tích, có lẽ là chuẩn bị xuất phát, theo kế hoạch mà hành động.

Mỉm cười với nàng, không biết nên nói gì cho phải, cũng may Luyện nhi cũng không định nói thêm gì với ta nữa, thấy ta mỉm cười với nàng, cũng hì hì cười cười, bộ dáng tâm tình quá mức tốt, nắm tay nói: "Đi, chúng ta trở về phòng." Liền xoay người mà đi.

Thân bất do kỷ đi theo bước chân của nàng, đi được hơn hai bước, vẫn là nhịn không được quay đầu lại, lúc này người trong sân đã ít hơn rồi, chỉ còn lại khoảng chừng trăm người, lúc tản đi tất nhiên cũng so với khi còn gần ba trăm người nhanh hơn rất nhiều, tối nay, e rằng sẽ có một vài gian phòng không có ánh nến a, bởi vì trong đó đã không còn người ở, phòng trống.

Nghĩ như vậy, cũng không phải là không hài lòng hành động của Luyện nhi, chẳng qua là...

Không muốn nghĩ quá nhiều, chỉ là trong đầu luôn hiện ra một vài ý niệm, không thể chống cự, chỉ có thể áp xuống, giả vờ như không có việc gì mà gìn giữ sự điềm nhiên, tránh làm ảnh hưởng tới tâm tình Luyện nhi, lại nói dù có ảnh hưởng tới cũng là chuyện vô ích.

Luyện nhi quả nhiên là tâm tình vô cùng tốt, chân lướt như bay nắm lấy tay của ta quay trở về, trên tay hai chúng ta cũng không chút ánh sáng nào, sắc trời tối đen, đối với nàng là không có ảnh hưởng gì, nhưng bản thân vốn là có chút choáng thần, ánh mắt càng không bằng nàng, lập tức bị lôi kéo đến mức gần như là bước chân rối loạn có chút khó đuổi kịp, cuối cùng bước nhanh vài bước mà tiến lên, vội lên tiếng: "Chậm một chút, chậm một chút, đi nhanh như vậy làm cái gì, không phải cũng không việc gì sao?"

"Tại sao không có?" Không ngờ nàng quay đầu lại nhìn sang một cái, dưới chân vẫn là liên tục, chẳng qua là có chút chậm lại, nói: "Bởi vì vừa rồi A Thanh trở về trại đến bẩm báo, lại không thấy ngươi, ta mới nghĩ giải quyết chuyện bên kia trước tiên cũng tốt, nhưng mà lúc trước ngươi chiếm được tiện nghi của ta, ta vẫn còn chưa thể chiếm lại, việc này mới chính là quan trọng! Tối nay ngươi không thể lại chống chế!"

Lúc này đúng lúc dẫm lên một hòn đá, lảo đảo bất ổn một chút, không ngờ nàng vội vã lại là vì...Nhìn thấy phòng nhỏ ở xa xa, tuy rằng bản thân không để ý, thế nhưng không nghĩ vừa trở về liền...Miễn cưỡng cười một cái, vẻ mặt ôn hoà khuyên nhủ: "Chống chế tất nhiên là sẽ không, nhưng mà Luyện nhi, đêm còn rất dài, từ buổi trưa đi đến bây giờ, ngươi không đói bụng sao? Ngươi không đói bụng ta thế nhưng đã đói bụng, chúng ta trước ăn một chút gì đó đi, rửa mặt xong, lại nói những chuyện này cũng không muộn, được không?"

"Ngươi đói bụng?" Nàng dùng ánh mắt hoài nghi từ trên xuống dưới quét qua một vòng, dường như đang xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng ước chừng cảm thấy cũng hợp tình hợp lý, miễn cưỡng nói: "Cũng được, nhưng, thực sự không cho phép chống chế."

"Sao lại như vậy." Vừa cười vừa nắm lấy bàn tay kia, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia nghiêm mặt nói: "Ngươi đem bản thân cho ta, ta làm sao lại keo kiệt không muốn giao mình cho ngươi? Đây chính là đạo lý hiển nhiên, rất công bằng, đừng nói là chống chế, cho dù ngươi không đề cập tới, tối nay ta cũng là của ngươi."

Không biết vì sao, nghe xong lời này, thần sắc của Luyện nhi lại tựa hồ có chút khác thường, đáng tiếc màn đêm bao phủ, nhìn không rõ ràng, chỉ biết là nàng giống như không được tự nhiên mà nghiêng nghiêng đầu, lại gật gật đầu, một hồi lâu mới nói: "Vậy, cũng được, lại nói ta cũng cảm thấy hình như có chút đói bụng, ân."

Được nàng cho phép, thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên về phòng đợi không lâu, thì có người đưa thức ăn tới, tuy rằng những ngày gần đây thân thể Luyện nhi nhìn như đã hồi phúc, chỉ là thức ăn vẫn là thức ăn dành cho người bệnh, dựa theo căn dặn thức mặn liền ít đi, nhìn ra được Luyện nhi vẫn luôn ăn không quá hài lòng, chỉ là ta luôn bên cạnh ăn cùng nàng nên không tiện oán giận, không quá hứng thú mà ăn xong, bắt đầu đem dâu rừng ta hái được bên khe suối đến để tráng miệng, thuận tiện hỏi đến hành tung lúc trước, ta thuận miệng đáp lại đôi câu, cũng không có gì để giấu giếm, chẳng qua là không nói đi giặc cái gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua, là bởi vì có chuyện cần làm, cũng là muốn mượn chuyện này điều chỉnh bản thân, đáng tiếc chính là không đủ, ý niệm trong đầu vẫn là thỉnh thoảng dâng lên, khi rửa mặt, rốt cuộc không thể áp xuống, vừa cầm theo khăn ướt trong chậu, vừa nhịn không được mà mở miệng nói: "Những ngày qua, sự việc trong trại ngươi vẫn là cẩn thận một chút a, người đi đã đi rồi, không hẳn người lưu lại tất cả đều là thực tâm thực ý, đặc biệt là những người chuyên làm những chuyện thiếp thân của ngươi, những người đó xác thực có thể tin a? Làm việc cẩn thận sao?"



"Ngươi quả nhiên lại đang lo lắng?" Nàng cúi đầu trong nước, mãn nguyện hưởng thụ hơi nước mát mẻ, nghe thấy liền khẽ nâng đầu, nheo mắt nói: "Yên tâm đi, trước kia không có gì, lần này bị bệnh liền xem như thay đổi tính tình, đều là A Thanh cùng...Chính là hai người trước kia chiếu cố ngươi, nhớ rõ sao? Ngươi luôn tin tưởng các nàng a, người cũng là do các nàng đem đi ra, không có việc gì."

"Ân...Nếu như vậy cũng tốt, đúng rồi, còn có khe hở bên trái vách đá mà nhóm người kia lẻn vào, ta cũng nghĩ để người đáng tin cậy chỉnh lý một chút, ở trong tay người ngoài là họa, nếu như giữ tại trong tay chính chúng ta lại vẫn có thể xem là một lối đi mật, có thể phòng ngừa vạn nhất, ngươi thấy thế nào?" Vẫn là cúi đầu vắt nước, thuận miệng nói, lại đem khăn đã vắt khô đưa cho nàng.

Luyện nhi tiếp nhận, lung tung lau lau nước trên mặt, không tập trung nói: "Tùy tiện, ngươi làm việc luôn tiểu tâm chu toàn, muốn làm liền làm a, cái này ta mặc kệ, muốn làm như thế nào ngươi liền nói nhóm thủ hạ làm như vây là được." Nói xong tiện tay đem khăn vừa lau mặt xong ném vào chậu nước, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nâng bàn tay lên, chưởng phong lướt qua, những cánh cửa sổ mở rộng thay nhau khép lại.

Khi lại mở mắt ra, một đôi mắt thông suốt rồi lại mang theo thần thái khác thường."Được rồi a." Nàng mỉm cười dịu dàng nhìn qua nói: "Cũng đã rửa mặt xong, lại không có chuyện gì khác đi."

Làm sao không rõ lời này của nàng là có ý gì, từ khi vừa mới bắt đầu, chúng ta kỳ thật đều đang đợi đến một khắc không có chuyện gì khác này, nên đến cũng sẽ đến.

Nhẹ nhàng cười cười, nếu muốn cho nàng, sẽ không nên lưu lại tiếc nuối gì.

Khoảng cách giữa hai người vốn là rất gần, vừa rồi Luyện nhi lau mặt không phải quá cẩn thận, trên đuôi lông mày còn lưu lại bọt nước nho nhỏ, lóng la lóng lánh, có chút phản chiếu ánh nến ấm áp, khiến cho trong lòng người ngứa ngáy, kìm lòng không được mà vươn tay, cẩn thận vuốt đi, nàng không hiểu mà chớp mắt mấy cái, nhưng thật ra không có tránh né, thản nhiên để mặc động tác của ta.

Cuối cùng, bên hông lại bỗng dưng siết chặt.

Trên môi là hơi thở nóng bỏng, còn có lời nói hàm hồ, "Ngươi thật là xấu..." Câu chữ bị ngậm vào trong miệng, tan ra giữa đôi môi: "Cũng không nói cho ta biết...Hôm nay trước...Mặt mhiều người như vậy liền nói ra, ta phải... Hừ, hảo hảo phạt ngươi..."

Đầu óc có chút choáng váng, nhất thời không biết lời này là có ý gì, thu thần suy nghĩ một chút, mới suy đoán đây là chỉ lúc trước bản thân ở trên đài kể ra những chuyện trước kia, Luyện nhi lại dường như đã quên mất trong khách điếm cuối cùng là chính nàng không cho phép nói ra, chỉ hàm hàm hồ hồ lầu bầu nói rằng phải trừng phạt, động tác lại làm cho người khác không cảm giác được đau đớn gì.

Lúc này đương nhiên không phải là thời cơ để biện hộ, bởi vì suy nghĩ nhất thời dường như lại dẫn đến sự bất mãn, lần này nàng không nói, cũng sẽ không cho người ta cơ hội để thở dốc.

Kịch liệt càng lớn.

Lồng ngực nổi lên từng cơn khó chịu, hòa trộn lẫn chua xót, dường như muốn nổ tung, xem ra sau ba phen mấy bận nàng cũng đã trở nên tinh tiến rồi, đã muốn đạt được ước muốn là đánh bại người trong cuộc tỷ thí này, còn lại chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Vì ý niệm trong đầu không đúng lúc của bản thân mà mơ hồ cảm thấy buồn cười, dẫn đầu ngón tay của nàng đi tới bên nút áo, động tác hỗ trợ kia, miễn cho quần áo vô tội lại gặp nạn, khi cảm giác lạnh lẽo dần dần càng nhiều, đưa tay muốn tắt bấc đèn, còn chưa đủ đến gần, liền thân bất do kỷ mà cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh xuất hiện trong tầm mắt đổi thành phương màn trên giường.

"Luyện nhi...Tắt đèn..." Thán nhẹ, thở khẽ, vỗ vỗ người đang bao trùm áp chế bản thân, sự áp chế này tuy rằng bá đạo lại không đáng ghét, dù động tác bá đạo, khí tức cùng thân thể nhỏ nhắn của nữ nhi cũng không mang đến nửa điểm cảm giác uy hiếp.

"Không muốn." Thanh âm ngay tại bên tai, là chân chính liền vang ở bên tai, trên vành tai cảm thấy cứng rắn xiềng xích cùng mềm mại liếm láp, còn có nhiệt độ phả ra của từng lần hô hấp: "Ngươi vào ban ngày nhìn thấy rất rõ ràng rồi a? Ta đây cũng muốn thấy rõ ràng mới được."

Vì vậy không còn lời nào để nói, chỉ có thể ngưỡng đầu thừa nhận.

Có lẽ là do cá tính, người bên cạnh động tác vẫn là như mưa rào kịch liệt, mặc dù kịch liệt, kỳ thật so với lần đầu tiên nếm thử lúc ban ngày có chừng mực hơn rất nhiều, mặc dù còn không phải là quá quen thuộc, cũng đã đại khái biết rõ nên khống chế như thế nào, hoặc có lẽ là thiên phú khiến cho nàng có thể đơn giản nắm giữ bí quyết trong đó a, ưu thế này, trong từng lĩnh vực đều hữu hiệu, chỉ cần nàng nguyện ý.

Chẳng qua là, khi sự hành tẩu đúng mực mà ẩm ướt mềm mại này lướt đến cần cổ, ở một số nơi, lần nữa truyền đến cảm giác hung hăng căng thẳng giống như bị phỏng.

Không lại tiếp tục lên tiếng, đã quen với những hành động của nàng trên phương diện này, hoặc là chính mình cũng có chút thiên phú kỳ quái a, chỉ có điều ngày mai phải nhớ kỹ chọn một kiện quần áo có thể hảo hảo che đậy dấu vết mới được...Đầu óc mơ mơ hồ hồ mà nghĩ như vậy.

Lần tiếp xúc gần nhất bất quá chính là mấy canh giờ trước ở ngay tại đây, lần nữa chạm đến, đối với cỗ thân thể này Luyện nhi đã sớm quen thuộc hơn rất nhiều, thăm dò cũng không còn là do tò mò làm chủ, mà đã là có mục tiêu cùng ý tưởng, hơn nữa chính là gấp gáp không thể chờ đợi mà muốn thực hiện.

Cái gọi là chốt mở mẫn cảm, tựa hồ trong lòng nàng dĩ nhiên đã có khái niệm.

Này không thể nghi ngờ chính là rất muốn mạng người.



Vốn còn có thể lưu tâm đến động tác của nàng, điều chỉnh phối hợp cho thích hợp một chút, để cho động tác dễ dàng hơn một chút, nhưng mà dần dần, sự phối hợp này bắt đầu trở nên vụng vỡ, quyền khống chế từng chút bị bức thiết cuốn, bị đôi tay kia nắm giữa, còn có, đầu lưỡi kia.

Đầu lưỡi kia là cực linh hoạt, liên tục tác quái, hai tay lại hưng trí bừng bừng mà lướt xuống, chính là không hề cố kỵ, cao thấp không thể phân biệt mà liên tục khơi dậy từng đợt cảm nhận kỳ dị, đó là sự hòa lẫn giữa đau đớn này ngứa ngáy, hay là tư vị giữa chua xót cùng khó nhịn, rung động giống như truyền đến từ những nơi được chạm vào, khuếch tán đến tất cả xương cốt tứ chi, cũng không biến mất, ngược lại càng lúc càng nhiều, làm cho người ta từng điểm một nóng ran, nhiệt độ tăng cao, cắn răng, lại không chịu nổi mà trong đầu dần dần choáng váng.

Nàng biết rất rõ ràng nàng đang làm cái gì, bởi vì nàng đã hiểu được cuối cùng chuyện này là vì cái gì.

Ta rất rõ ràng bản thân đang làm cái gì, cho nên toàn bộ đều tùy ý nàng, muốn như thế nào liền như vậy.

Sau khi nhẹ nhàng thăm dò vài lần, một khắc này tiến đến cũng không đột ngột, khi chính bản thân Luyện nhi trải qua cũng không đem chuyện này để vào mắt, lúc này lại khe khẽ ân lên...một tiếng, dường như vô sự tự thông, nâng tay lên chạm vào bờ môi, vốn là một nụ hôn mang đến nóng ướt làm cho người ngạt thở, rồi sau đó là sự đau đớn mới lạ tràn đầy.

Mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi tròng mắt kia tìm thấy chính mình.

Cái này chính là, nơi cư trú tốt nhất a.

"Lúc này mới đúng..." Bỗng nhiên nghe nàng cười, ánh mắt sáng ngời, đồng dạng là thản nhiên tương đối, lại hoàn toàn khác biệt so với sự mị hoặc lúc trước, mang theo khoái ý khi khống chế thế cục, nói: "Khi mới bắt đầu ngươi dường như có chút không tập trung, như bây giờ hẳn là mới đúng."

"Luyện nhi thích ta như vậy sao?" Điều chỉnh tiếng thở dốc, bất chấp sự tồn tại tiềm ẩn trong cơ thể kia, lúc này vẫn tính là giữ được quy luật, nhưng vẫn có thể chân thật cảm nhận được sự tồn kia, có chủ tâm không để ý tới không hỏi tới, chẳng qua là cười nói: "Yêu thích sao? Hay không tính là quá kém đi?"

Vừa rồi vẫn là hoàn toàn không kiêng nể gì cả, lúc này đã thấy gương mặt tuyệt thế này lại nhàn nhạt ửng đỏ, đương nhiên, dù là như vậy, ngoài miệng lại không có nửa điểm yếu thế: "Tất nhiên rồi, ngươi là do ta nhìn trúng nha, ánh mắt của Luyện Nghê Thường ta sao lại kém được!" Luyện nhi ngẩng đầu nói, đầu ngón tay bởi vậy mà động đậy một chút.

Hít sâu vào một hơi, cũng không lại kháng nghị, đây bất quá chỉ là mới bắt đầu mà thôi, tối nay, vốn là muốn đem hết thảy đều cho nàng.

"Nếu như yêu thích, không cần cố kỵ, liền hảo hảo hưởng dụng a." Câu lấy cần cổ nhỏ nhắn kia, áp đến bên vành tai hơi mỏng manh, nhẹ giọng nỉ non, đem thân thể thân mật khăng khít mà dán hợp lại cùng nhau.

Khoảnh khắc này, trong mắt Luyện nhi giống như hiện lên một chút nghi hoặc, lại chỉ là trong một cái chớp mắt.

Còn lại, chỉ có song phương hoàn toàn nhập tâm, hoàn toàn càn rỡ, hoàn toàn tùy ý, muốn làm gì thì làm.

Đúng, đúng vậy, Luyện nhi, điều này quả thực là không cần nghi hoặc, chỉ là muốn giao ra hết thảy cho ngươi mà thôi, bởi vì chỉ có ngươi, mới là giá trị chân thật nhất của Trúc Tiêm.

Ngoại trừ có được tình của Luyện Nghê Thường, Trúc Tiêm tựa hồ chưa từng chân chính làm được chuyện gì cả.

Không thể thay đổi vận mệnh của sư phụ, cũng chưa từng tự tay thu hồi kiếm phổ, ngay cả ý định muốn được kề vai sát cánh cùng người yêu thương chống đỡ kẻ địch cũng là nhiều lần thất bại.

Từng cố gắng muốn ngăn cản Ngọc La Sát và Võ Đang kết thù kết oán trên giang hồ, chỉ là cuối cùng, ở Kinh sư nàng vẫn là quyết định ước đấu cùng Bạch Thạch đạo sĩ một trong ngũ lão của Võ Đang, vẫn là kết cừu oán.

Từng cố gắng muốn cứu lấy sơn trại lúc nguy nan, lưu giữ thực lực, chỉ là cuối cùng, người nhất định phải rời đi vẫn là đã rời đi, chỉ có điều là thay đổi một loại phương thức khác mà thôi.

Tất cả cố gắng cho đến nay, thành tựu duy nhất liền chính là tình, gởi gắm duy nhất cũng chính là tình.

Nơi duy nhất thuộc về, nơi dung thân duy nhất.

Chân thực duy nhất.

Thở dốc, trằn trọc, không chút nào giữ lại, lần lượt, triển khai bản thân, giao phó cùng nàng.

Một ngày tốt nhất, một ngày tệ nhất.