Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Giới Nguyên Sinh

Chương 26: Bán Elf Elvylia




Chương 26: Bán Elf Elvylia

Sau khi đi lang thang được một hồi, chúng tôi bắt gặp một cửa tiệm mang tên MM’s Shizae.

Bên ngoài trưng diện khá nhiều bộ váy sặc sỡ trông rất thu hút, chúng tôi quyết định ghé vào.

“Kính chào quý khách, chào mừng đến với MM’s Shizae!”

Bước chân vào bên trong, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một nhân viên phục vụ, ngay cả người làm ở đây cũng ăn mặc rất lộng lẫy. Cô ấy hơi cúi người, mở lời chào với nụ cười duyên dáng trong bộ váy hồng khá đáng yêu.

Luri và những người khác cũng lịch sự chào lại và chúng tôi tiếp tục tiến vào trong. Cô ấy tung tăng đi chọn lựa những bộ đồ mới cho mình.

“Ssu-chan, con thấy bộ váy này thế nào?”

Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, Luri đã tìm được cho mình một bộ váy ngắn và hớn hở chạy đến chỗ tôi.

“Hơi đơn điệu nhỉ? Mà, trông nó cũng đẹp đấy.”

“Phải chứ? Mẹ cảm thấy nó khá hợp với mình!”

Thật vậy, bên trong là một lớp vải mỏng màu trắng và lớp phủ bên ngoài có màu xanh lục, trông khá nhẹ nhàng và tươi sáng. Chiếc váy chỉ ngắn đến nửa đùi và có tông màu chủ đạo là màu trắng, một vài hoạ tiết mang sắc lục được in trên chiếc váy trông cũng khá thích mắt.

Nhận thấy một cô gái đang có vẻ dặt dè, tôi tiến đến và mở lời.

“Nếu thích thứ gì thì cứ thoải mái chọn lấy nhé, tiền bạc không phải là vấn đề đâu.”

“À, vâng. Nếu thế thì… Tôi muốn mua bộ đồng phục này.”

Cô ấy lấy ra một bộ đồng phục từ Trường Đại Học Ma Pháp Testoria.

“Trông nó khá hợp với vóc dáng của cô đấy nhỉ, quyết định vậy đi.”

“Vâng, cảm ơn anh!”

Nó cũng là một bộ váy ngắn giống với Luri nhưng có phần thon gọn hơn, chiếc áo có màu đen tuyền cùng một chiếc cà vạt đỏ, bên trên cổ áo là một viên ngọc cùng màu được khắc ký hiệu của Nguyên Tố Hoả. Chiếc váy cũng là màu trắng nhưng kèm theo đó là 7 tấm vải được đính từ thắt lưng kéo dài xuống phần chân váy, chúng có màu đen và viền vàng trông khá sang trọng.

Sau một khoảng thời gian, Luri chọn thêm một vài bộ đồ khác cùng với đồ lót. Tôi cũng thúc dục Nora mua cho mình vài bộ đồ nhưng cô ấy lại từ chối, vì thế nên tôi đã lén mua một bộ váy 2 tầng màu đỏ cho dịp sinh nhật sắp tới của cô ấy.

“Tạm biệt quý khách!”

Sau khi mua đồ xong, Tôi thử hỏi người nhân viên ở cửa tiệm về một quán trọ gần đây.

“Cô có biết gần đây có nhà trọ nào còn cho thuê chỗ ở không nhỉ?”

“À, nếu là nhà trọ thì ở ngay trước ngã ba kia có một căn bên phía tay phải, nơi đó cũng khá sang trọng đấy!”

“Hiểu rồi, cảm ơn cô.”

“Vâng, hẹn gặp lại mọi người vào lần tới ạ!”

Chúng tôi vẫy chào và đi theo hướng mà cô ấy chỉ dẫn, cũng khá may mắn khi có một căn trọ nằm ngay tại đây.



Bước chân vào bên trong nhà trọ, thứ làm tôi ấn tượng đầu tiên là thiết kế của nó khá giống với Hội Mạo Hiểm Giả. Điểm khác biệt duy nhất là không có những tờ treo nhiệm vụ mà là những tờ thực đơn và bảng giá thuê trọ.

Ở đây có cả bàn tròn lẫn bàn dài được bố trí hợp lý với kết cấu của căn nhà, có một số người đang ngồi cùng nhau ăn cơm trưa một cách vui vẻ, cảm giác như nơi đây nhộn nhịp hơn khá nhiều so với ở hội.

“Kính chào quý khách! Mọi người đến tìm trọ hay dùng bữa ạ?”

Sau khi bước vào không lâu, một cô hầu gái tai cún tiến đến chào hỏi.

“Trước nhất thì chúng tôi muốn tìm một phòng trọ cho 4 người.”

“Vâng, vậy thì xin mời đi theo lối này!”

Chúng tôi đi theo cô ấy vào một căn phòng gần đó, hiện diện bên dưới phòng bếp là hai cô hầu gái khác thuộc tộc Hắc Miêu.

“Isagi-san, có người đến thuê trọ này!”

“Vào đi.”

Ngay khi nhận được sự đồng ý, cô ấy liền mở toang cánh cửa và thúc dục mọi người tiến vào.

Bên Trong là một cô gái Nhân Tộc đang diện một bộ đồ đen trông khá nghiêm nghị.

“Mọi người đến thuê trọ nhỉ?”

Ngay khi nhận được câu hỏi, Luri liền lên tiếng trả lời. Tôi cũng nghĩ là việc này nên để cho cô ấy sẽ tốt hơn.

“Vâng, chúng tôi đang muốn tìm một phòng 4 người, à không, 3 người thôi!”

“Hiện tại thì chúng tôi chỉ còn 2 phòng đôi và 1 phòng 4 người, liệu mọi người có thể thay đổi ý định của mình không?”

“Vâng, 1 phòng 4 người cũng không vấn đề gì!”

Ngay khi Luri đồng ý, Isagi lấy ra một tờ đơn đăng ký.

“Vậy thì mời mọi người điền thông tin của mình vào đây.”



Sau khi hoàn thành quá trình đăng ký, chúng tôi nhận được một chiếc chìa khoá mang số phòng 206, đây là phòng xa nhất ở tầng 2. Phòng ốc khá rộng rãi và thoải mái, 9 vàng mỗi tháng cho một nơi sang trọng cũng không tồi.

“Uwaha, nơi này ấm cúm thật đây, còn có cả lò sưởi nữa này!”

Khi mọi người chỉ mới bước vào căn phòng, Luri đã nhảy ầm lên một chiếc nệm êm ái gần đó.

“Ne` ne` Ssu-chan, chúng ta sẽ ngủ ở trong góc phòng nhé?”

“Sao cũng được.”

Nhận được tín hiệu đồng thuận từ tôi, Luri liền đẩy 2 chiếc giường ở phía xa lại gần nhau.

“Enhe- nhe- nhe- nhe… Không được rồi~ đến giúp mẹ một tay nào!”

Thật là, cô ấy cứ như trẻ con vậy.

“Bây giờ ta và Luri sẽ đi đến Hội Mạo Hiểm Giả để nhận thẻ thành viên và bán lại ít Ma Thạch, hai người cứ ở đây ăn trưa trước đi, chúng ta sẽ quay lại sau.”

“Cậu chủ cứ đi đi, tôi sẽ đợi người về ăn cùng.”



“Vậy thì ta sẽ cố gắng về sớm.”

Dịch chuyển đến một nơi vắng bóng gần hội, chúng tôi nhanh chóng đến nơi.

Vì muốn đảm bảo an toàn cho hai người họ nên tôi để lại một phân ảnh vô hình tồn tại dưới dạng linh hồn. Nó liên kết trực tiếp với tôi nên tôi có thể nắm được nhất cử nhất động của bọn họ.

“Hai người họ thân nhau thật đấy nhỉ?!”

“Thân nhau à… Còn hơn cả thế ấy chứ. Mối quan hệ của họ từ lâu đã vượt trên cả thứ cảm xúc được gọi là tình yêu rồi.”



Ngay khi dịch chuyển đến gần Hiệp Hội, tôi nghe thấy một vài giọng nói lớn tiếng.

“Không! Tôi không muốn quay về đâu!”

“Nhưng thưa tiểu thư, nếu như cô không về thì chúng tôi biết ăn nói làm sao với ông chủ và phu nhân đây…”

“Không chịu! Các người quay về đi!”

Cứ tưởng là ai làm ồn, ra là Chrissia. Có vẻ như cô ấy bỏ nhà ra đi để trở thành một Mạo Hiểm Giả. Bên cạnh cô ấy là 4 người mặc những bộ giáp của các vệ binh, nhìn vào tình hình hiện tại thì khá chắc là họ đang muốn lôi đầu cô ấy về nhà theo lệnh của ‘ông chủ’.

“Luri, đợi một tí nhé.”

“Ah, được.”

Tôi định làm ngơ nhưng mà dù gì thì cô ấy cũng mang trong mình chút ít dòng máu Long Tộc, mặc dù có hơi phiền phức nhưng mà tôi nghĩ là mình sẽ nhúng tay vào. Hay là lôi kéo cô nhõi này trở thành đồng đội để tăng thêm một ít không khí nhộn nhịp nhỉ?…

Tôi chậm rãi tiến thẳng đến chỗ cô ấy và lên tiếng.

“Chrissia Arizenka, cô… có muốn trở thành một Mạo Hiểm Giả không?”

“Hả? Ngươi là ai?”

“Có! Tất nhiên là có rồi!”

“Vậy, cô sẽ trở thành đồng đội của ta chứ?”

“Nếu anh có thể đuổi họ đi, chắc chắn rồi!”

“Được. Các ngươi nghe thấy rồi đấy, cô ấy là đồng đội của ta, cô ấy muốn ở đây và trở thành một Mạo Hiểm Giả. Không một ai được phép đưa cô ấy đi.”

“Láo xược, đ·ánh c·hết tên này và đưa tiểu thư về nhà!”

Ngay khi tên chỉ huy đưa ra hiệu lệnh, cả 4 người bọn chúng cùng nhau rút kiếm với ý định nhắm vào tôi.

“Hả? Kiếm…”

Trước khi chúng kịp nhận ra thì những thanh kiếm trên tay đã tan thành hàng ngàn mảnh vụn, khoảng cách thực lực thật sự quá lớn.

“Ta nhắc lại một lần nữa, không một ai có thể đưa cô ấy đi.”

“Tên khốn! Ngươi đã làm gì hả?”

Một trong số chúng bỗng dưng phát cuồng và lao lên với nắm đấm trên tay.

Tôi không hề phòng bị mà cứ để cho hắn ra đòn thoải mái.

Ngay khi cánh tay của hắn chạm vào, chất lỏng từ Slime Ma Thực trên cơ thể tôi ngay lập tức ăn mòn lớp giáp của hắn và khiến hắn bị bỏng.

“Argh… Ngươi… rốt cuộc là thứ gì thế hả?”

“Không ổn rồi, chúng ta đi!”

Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, tên chỉ huy ra lệnh rút lui. Cuối cùng bọn chúng cũng chịu rời đi.

“Ah~ cảm ơn anh nhé, Ssukasa-san!”

“Chuyện nhỏ thôi, chúng ta là đồng đội mà, nhỉ?”

“Ah, chuyện anh nói lúc nãy… là thật sao?”

“Tất nhiên rồi, lừa cô làm gì chứ.”

“Thật tốt quá, em vẫn chưa có đồng đội hay người quen nào ở đây.”

“Giờ thì có rồi nhỉ.”

“Vâng, hehe!”

Từ bên trong Hiệp Hội, một cô gái thuộc Ưng Tộc với đôi cánh lớn nhẹ nhàng bước ra.

“Ah, Ssukasa-san, thẻ thành viên của anh và Luriana-san xong rồi này.”

“À, ừ. Chúng tôi đến để lấy nó.”

“Phí làm thẻ là 3 đồng bạc cho một người, của anh hết 6 bạc.”

“Đây.”

“Cảm ơn anh!”

“À, tôi muốn bán Ma Thạch và Lõi Ma Lực.”

Ma Thạch là thứ chỉ có ở Ma Thú và các động vật bậc cao như Nhện và Rồng, Ma Thạch có thể dùng để tinh luyện v·ũ k·hí và áo giáp nên nó có giá bán rất cao tùy theo chất lượng. Ma Thạch được phân ra thành 10 phẩm tùy theo cấp độ của chúng. Cách nhận diện cấp độ của Ma Thạch là thông mà màu sắc của chúng.

Cũng giống như Đấu Khí, chúng được chia thành mười màu khác nhau theo thứ tự tăng dần là Trắng - Vàng - Lục - Lam - Tím - Đỏ - Cam - Thất Sắc - Hoàng Kim Ánh Lam - Sắc Màu Hắc Hóa. Nó thường có hình thù của một viên ngọc 6 cạnh và đa số đều nằm ở phần trán của Ma Thú.

“Anh có chúng ư?”

“Ờ, cũng khá nhiều. [Vô Hạn Lĩnh Vực].”

Tôi lấy ra tất cả Ma Thạch và Lõi Ma Lực mình kiếm được bên trong Đại Mê Cung Arcus, tổng cộng là 35 viên Ma Thạch và 704 Lõi Ma Lực.

Ma Thạch có giá bán rất cao tùy vào chất lượng của nó. Tuy nhiên Lõi Ma Lực là thứ đại trà tồn tại trong mọi loại sinh vật sống nên giá trị của nó chỉ giao động trong khoảng 1 - 200 đồng vàng tùy vào chất lượng của chúng. Mà, nếu đó là một chiếc Lõi xịn sò chứa đầy Ma Lực thì giá bán cũng không hề thấp.

“Ah- cái này… Nhiều đến vậy sao?”

“Phiền cô kiểm định hộ tôi nhé.”



“Ah, vâng, tôi sẽ mang chúng đến cho Đội Ngũ Giám Định Ma Thạch.”

“À còn nữa, tôi muốn lập một tổ đội Mạo Hiểm Giả cho 3 thành viên Rank F đang ở đây. Tên là… ‘[Tân Thánh Long]’.”



Tổng số tiền kiếm được từ đống Lõi Ma Lực và Ma Thạch là 136.322 đồng vàng. Với một số tiền khổng lồ như thế này thì hiện tại chúng tôi sẽ không cần phải lo về vấn đề tài chính nữa. Chỗ tiền đó đã được tích hợp vào bên trong thẻ thành viên của tôi và sử dụng như một chiếc thẻ tín dụng. Không ngờ là nơi đây cũng có cái trò này đấy.

Thế giới này… thật sự thú vị.

Hiện tại đã là nửa đêm, mọi người hầu như đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng sau khi nhận ra một vài điều bất thường, Ellumi cũng theo đó mà tỉnh giấc.

“Cô cũng nhận ra à, chuyện này cứ để ta.”

“Vâng. Vậy, em xin phép.”

Tôi gật đầu đáp lại và cô ấy tiếp tục với giấc ngủ của mình.

Giờ thì… Bên kia cánh rừng đang có một vụ việc gì đó, khiến cho hàng loạt sự hiện diện biến mất.

Bình thường thì tôi sẽ không quan tâm đến những chuyện này nhưng mà lần này lại có sự xuất hiện của một Bán Thiên Tộc, chủng tộc cực kỳ hiếm gặp.

Không chỉ vậy, bằng một cách nào đó mà Ma Lực của cô ta phản ứng với tôi khá mãnh liệt.

Chỉ vài giây nữa thôi thì người về với Tế Đàn sẽ là cô ta, tôi nhanh chóng dịch chuyển đến vị trí của cô ấy.

Móng vuốt của Thiết Trảo Hùng đã sắp chạm đến cơ thể nhỏ bé đằng kia, tôi nhanh chóng tặng nó một lỗ giữa ngực và chặn đứng móng vuốt của nó bằng tấm lưng của mình.

Thấy tôi trừng mắt nhìn thẳng vào bản thân với v·ết m·áu trải dài trên khuôn mặt, cơ thể của cô ấy lúc trước đã run bây giờ còn run rẩy hơn nữa và bên dưới bắt đầu ướt đẫm.

Tôi chậm rãi tiếp cận cô ấy và bế cô ấy lên.

“Ng- ngươi là ai? Đ- đó là con hàng của ta, không được đi!”

Đúng là một tên buôn nô lệ tham lam, vừa được cứu mạng đã không biết ơn lại còn đòi tiền.

Mà, dù sao thì tôi cũng khá dư dả sau khi bán được mớ đồ kiếm được bên dưới Mê Cung.

Tôi vứt cho hắn ta một túi tiền cỡ trung chứa 100 vàng và quay đi.

Nghe được âm thanh phát ra từ những đồng vàng va vào nhau, hắn liền lếch tới vào ôm nó vào người, đúng là một người hết mình vì đồng tiền.

Cũng bởi giá của một nô lệ thường rất thấp nên hắn mới có phản ứng như vậy.

Tôi bỏ qua hắn và tiếp tục bước đi.

Tiếc thay cho những sinh mạng vừa mới biến mất… Hay liệu rằng họ sẽ cảm thấy vui khi được giải thoát nhỉ?

Đường về nhà không quá xa nên tôi quyết định cuốc bộ về nhà thay vì dịch chuyển, cũng để trấn an cô ấy một chút.

_______________________________

『 Elvylia Mediana 』

Tuổi: 11.

Giới tính: Nữ.

Cân nặng: 45kg.

Chiều cao: 147cm.

Vòng 1: 78cm.

Vòng 2: 52cm.

Vòng 3: 77cm.

Chủng tộc: Bán Thiên Tộc / Bán Elf.

½ dòng máu Thiên Tộc, ½ dòng máu Elf.

Ma Lực: 15.884.631 LP.

Đấu Khí: 12.665 LP.

Danh hiệu: Rỗng.

_______________________________

Mặc dù không phải là một Pháp Sư hay chức nghiệp gì cả như lại sở hữu một nguồn Ma Lực thật khủng kh·iếp, đó chính là tiềm năng vô hạn của những cá nhân thuộc Thiên Tộc.

Tuy hiện tại cô ấy chỉ là một người chân yếu tay mềm nhưng nếu được dạy dỗ đàng hoàng thì nhất định thế giới sẽ có thêm một Pháp Sư vĩ đại.

Cuộc đời thật trớ trêu khi cô ấy lại rơi vào kiếp nô lệ.

Dường như vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cô ấy co rúm người run rẩy và không dám nhúc nhích.

“Đừng sợ, ta không ăn thịt gái nhà lành đâu. Bình tĩnh đi.”

Tôi siết chặt tay mình thêm một chút, có vẻ cô ấy đã bình tâm hơn sau khi nghe tôi nói vậy.

“Ngoan lắm.”

Mái tóc của cô ấy khá đặc biệt, nó mang sắc trắng chủ đạo và chỉa ra xung quanh là rất nhiều các màu sắc khác nhau, tuy hiện tại nó đang rối bời nhưng tóc cô ấy thực sự rất đẹp. Cô ấy có một khuôn mặt trẻ con đúng với độ tuổi của mình và thân hình của cô ấy cũng rất cân đối. Trên cổ là một chiếc vòng nô lệ và khoác lên mình là một chiếc áo dài rách nát màu nâu sẫm, trang phục thường thấy của các nô lệ. Mắt của cô ấy mang một màu đỏ thẫm và tối dần vào bên trong đồng tử, bên trong nó có một cảm giác thật u buồn…

“Tên cô là gì?”

Chỉ mới nghe giọng tôi thôi mà cô ấy đã thoáng giật mình, thật là một cô bé nhút nhát.

“E- Elvy…lia… ạ.”

“Elvylia nhỉ? Một người thuộc Thiên Tộc như cô sao lại trở thành nô lệ thế này?”

“Em… không nhớ. Ngay khi nhận thức được sự tồn tại của mình thì em đã là một nô lệ rồi…”

“Vậy à.”

Kỳ lạ thật. Một chủng tộc cao quý và mạnh mẽ như Thiên Tộc lại vứt bỏ đứa con của mình khỏi Thánh Vực.



Nếu như tôi chăm chỉ luyện tập đôi mắt của mình nhiều hơn một chút thì có lẽ đã có thể biết được chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ rồi.

Mà, mặc dù vẫn chưa thể sử dụng được khả năng nhìn vào quá khứ nhưng tôi vẫn có thể thâm nhập vào ký ức của cô ấy.



[Vô Cực Tâm Nhãn: Thần Thức Thấu Thị].

Đây là… Thật đáng thương.

Quá khứ của cô ấy liên tục là những ngày tháng bị chủ nhân h·ành h·ạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Chúng đ·ánh đ·ập nô lệ chỉ để mua vui cho bản thân, thở ra những nụ cười kinh tởm trên nỗi đau của người khác.

Những nô lệ càng đau đớn thì bọn chúng càng khoái chí, cứ như thế, chúng chà đạp lên những nô lệ nhỏ bé cho đến khi thỏa mãn bản thân mình.

Những nô lệ cố gắng chạy thoát đều bị hắn sử dụng công tắt của vòng cổ để bắt họ lại.

Chỉ cần một nút bấm thôi cũng đã khiến họ đau đớn đến tột cùng mà không thể phản kháng.

Những cảnh tượng này thật sự đáng giận.

Nhân loại… thật sự là một giống loài rác rưởi.

“Mhm… Chủ nhân… T- tại sao ngài lại cứu em? Lại còn sử dụng một số tiền lớn như thế…”

Lý do à…

“Chẳng vì sao cả. Bám chặt vào, ta tăng tốc đây.”

“V- vâng.”

Trời đang bắt đầu trở lạnh, cũng may mà nơi này không cách xa nhà trọ cho lắm, tôi nhanh chóng tăng tốc và đưa cô ấy về đến nhà.

Hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, tôi bế cô ấy tiến vào bên trong khu vực tắm dành cho nữ ở phía sau nhà trọ.

Cứ thế này mà ngủ thì sẽ rất khó chịu, tôi đặt cô ấy xuống đất.

“Elvy, cởi đồ ra.”

“Hả? À, vâng…”

Không một chút kháng cự, cô ấy chậm rãi cởi bỏ chiếc áo bẩn của mình.

Cơ thể cô ấy chi chít những vết sẹo được hình thành từ những chiếc roi da.

Trước hết thì…

“[Nguyên Tử Phân Hạch • Atomic].”

Ma Pháp cấp độ Nguyên Tử, tôi đã luyện tập nó rất nhiều nên tôi rất tự tin vào độ chính xác của mình. Chỉ chưa đầy nửa giây, chiếc còng trên cổ cô ấy bị phân tán ngay lập tức và vở thành hàng tỷ mảnh.

“Hả? Ah… C- cảm ơn ngài đã giải thoát em khỏi thứ này! Nhưng mà còn việc cởi đồ… Ngài định… làm gì vậy ạ?”

“Tắm, cho cô.”

“Em được phép ạ?”

“Tất nhiên rồi. Cơ thể cô đang rất yếu, cứ để ta.”

Đến cả việc tắm cũng là điều gì đó xa xỉ đối với họ à…

“Vâng…”

Sau khi nhận được sự đồng ý, tôi nhẹ nhàng kì cọ cơ thể của cô ấy. Nó khá mảnh mai và mềm mại.

“Những vết sẹo này, không đau chứ?”

“Không ạ, dù gì thì chúng cũng có khá lâu rồi.”

“Vậy à. Ngâm mình một tí nhé?”

“Vâng.”



Sau khi tắm rửa cho cô ấy xong, tôi lau người và đưa cô ấy vào bên trong phòng ngủ. Vì không có bộ đồ nào cho cô ấy nên tôi dùng tạm khăn tắm để quấn quanh người.

Ngay khi định trở về phòng thì lại có một tiếng động nhỏ phát ra từ bụng cô ấy, bây giờ thì không còn gì ăn nên tôi lấy tạm cho cô ấy một ổ bánh mì ngọt.

“Ăn không?”

Cô ấy có vẻ bối rối, nhìn vào ổ bánh mì một lúc và lên tiếng.

“Đ- được ạ?”

“Ăn chậm thôi.”

“C- cảm ơn chủ nhân. Vậy… em xin phép ạ.”

Cô ấy bắt đầu nhâm nhi ổ bánh mì một cách chậm rãi như lời tôi nói.

Có vẻ cô ấy đã rất mệt nên tôi đưa cô ấy về phòng sau khi ăn xong.

“Cứ ngủ trước đi nhé, tôi ra ngoài một tí.”

“Vâng ạ.”

Tôi đang bắt đầu nghĩ đến việc nghiên cứu một loại Ma Pháp có thể loại bỏ hệ tuần hoàn ăn uống khỏi cơ thể. Việc nạp thức ăn, thức uống và đi vệ sinh mỗi ngày như thế này cũng khá phiền phức.

Sau khi lượn quanh nhà trọ một vòng và suy nghĩ vẩn vơ vài thứ, tôi quay trở lại phòng ngủ của mình.

Ngay khi mở cánh cửa ra thì thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là một cô gái nằm dưới sàn nhà cùng với chiếc khăn tắm quấn quanh người.

“Elvy, Elvy…”

Ngủ rồi à…

Bế cô ấy lên giường vậy.

Gương mặt của cô ấy đáng yêu thật đấy, ai lại nỡ để một cô gái như vậy ngủ dưới đất được chứ.

Tôi bế cô ấy lên giường cạnh Luri và chìm vào giấc ngủ cùng với mọi người.

Một ngày nữa lại qua đi.

—----.—----.—----