Chương 23: Trận Chiến Sinh Tử - Sức Mạnh Của Một Thần Thú
Từ bên trong khóe mắt, tôi nhận thấy một sinh vật nhỏ bé đang bước chân ra khỏi ngã rẽ, cùng với đó là một áp lực khủng kh·iếp khiến toàn bộ cơ thể của tôi cứng đờ.
Khoác trên mình một chiếc áo choàng mang sắc trắng - hồng cùng vẻ mặt buồn ngủ và đôi mắt luôn luôn nhắm liệm, Bạch Tử Chu Thần Arelia…
Sinh vật tôi không muốn gặp nhất đang ở ngay đây và chậm rãi tiến gần đến nơi tôi chôn chân bất động.
“Cô là… ai vậy?”
Sau một hồi quan sát, Ellumi lên tiếng, Luri cùng với đó cũng đang đổ mồ hột. Nhưng có vẻ như hai người họ không phải là mục tiêu khi vẫn có thể cử động bình thường.
Cô ấy đã gần đến mức có thể chạm vào tôi bằng việc vươn cánh ta ra, ngay sau đó cô ấy cũng làm thế thật và đặt bàn tay của mình lên trên bụng của tôi.
“Này, cô làm gì vậy? Trả lời đi chứ!”
Ellumi vẫn đang liên tục đặt câu hỏi nhưng dường như cô ấy cũng biết là mình không nên tiến lại gần.
C·hết tiệt…
Cô ấy vẫn chỉ im lặng, tiếp tục vươn tay lên trên và sờ vào Long Đoạn Liệt - những vết rằn hiện hữu trên phần thái dương của tôi. Hiện tại tôi đang ở dạng 1m72 nên cô ấy có thể dễ dàng với tới.
“Arelia, cô đâu rồi? Arelia!”
Không lâu sau đó, một tiếng nói vang lên từ nơi Arelia vừa mới bước ra.
Cô ấy chậm rãi bỏ tay ra khỏi người tôi và quay về hướng phát ra âm thanh. Ngay lúc đó, tôi đã có thể lấy lại sự tự chủ của bản thân và lập tức nhảy ngược lại về phía Luri và ôm chặt cô ấy.
“Ssu-chan…”
Luri với vẻ trầm ngâm cất tiếng gọi tên tôi một cách sợ hãi và ôm chặt lấy cánh tay của tôi.
Tôi định dùng Ma Pháp Dịch Chuyển để đưa cả Luri lẫn Ellumi ra ngoài nhưng điều đó hoàn toàn không thể, tôi không cách nào sử dụng được Ma Pháp Dịch Chuyển.
“Ah, đây rồi, cô đi đâu thế?”
Không ổn, không ổn, không ổn… Không ổn chút nào…
Cả Emarist cũng ở đây ư?
Không còn đường lui nữa rồi… Phía sau chúng tôi là ngõ cụt, Ma Pháp thì không thể sử dụng. Mặc dù có thể vào lại Ma Pháp Trận lúc nãy để dịch chuyển ra bên ngoài nhưng thời gian dịch chuyển của nó quá chậm, thậm chí nếu có thể thành công thoát ra khỏi đây thì cũng chưa chắc rằng điều đó có ý nghĩa gì hay không…
Đáp lại câu hỏi của Emarist, Arelia vẫn giữ im lặng và chỉ tay về phía tôi, Emarist cũng theo đó nhìn về hướng này. Luri vẫn tiếp tục chui rủi trong lòng bàn tay của tôi với cơ thể hơi run rẩy.
“Nhóc đó là ai vậy?”
Arelia chỉ im lặng và mỉm cười một cách nhẹ nhàng, nụ cười đó khiến tôi cảm thấy có chút đáng sợ.
“Mà, kệ đi. Tên nhóc đó có vẻ thú vị đấy!”
Dường như đã bỏ cuộc trước sự im lặng của Arelia, Emarist lại tiếp tục nhìn về phía tôi với ánh mắt tràn ngập sát khí.
Tôi đoán là mình không còn cách nào khác ngoài việc vung kiếm.
Bình tĩnh lại nào, việc mình cần làm bây giờ không phải là chạy trốn, mình bắt buộc bằng mọi giá phải chiến thắng. Nếu không thì- không, mình nhất định phải làm được.
Mặc dù không thể sử dụng được Ma Pháp nhưng tôi vẫn có thể khai mở lĩnh vực. Lĩnh vực của mỗi người đều được liên kết thẳng với chủ thể, vì lẽ đó nên ta có thể khai mở lĩnh vực bất cứ lúc nào. Đối với Ma Pháp thì ta cần phải giải phóng Ma Lực ra bên ngoài để có thể dụng phép, tuy nhiên lĩnh vực thì lại không bị ràng buộc bởi nguyên tắc đó vì nó được liên kết trực tiếp với Ma Tố. Bởi lẽ đó nên ta có thể ngay lập tức sử dụng nguồn Ma Lực bên trong cơ thể để khai mở lĩnh vực của mình, miễn là nguồn Ma Lực bên trong cơ thể vẫn chưa chạm đáy.
“Oiya~ bé thỏ con tội nghiệp, ta sẽ chẳng làm hại những sinh vật không có khả năng kháng cự đâu, nhóc không cần phải bảo bọc bé thỏ con quá mức như thế!”
Cô ấy nói với một nụ cười trên môi, đúng là nếu như chiến đấu khi ôm theo Luri thì khả năng chiến thắng sẽ trở thành con số 0 mất.
“Luri.”
Tôi gọi tên cô ấy để ra hiệu cho trận chiến sắp bắt đầu.
“Mhm`…”
Cô ấy gật đầu với vẻ cam chịu và chậm rãi rời khỏi vòng tay của tôi.
Aahh, ánh mắt ấy làm cho con tim tôi đau nhói… Con xin lỗi, Luri, con sẽ làm được gì đó… nhất định.
Tôi đứng dậy và dùng tay phải để bám vào một khoảng không vô định.
“『 Cosmicesty 』.”
Triệu hồi Thần Kiếm từ bên trong lĩnh vực, tôi hướng thẳng thanh kiếm về phía Emarist.
“Ohhhh~ thanh kiếm đó là hàng của Terriar à? Nhóc đào đâu ra món đó vậy?!”
Cô ấy vừa nói vừa tỏ vẻ háo hức, nhưng chuyện đó hiện giờ không còn quan trọng nữa rồi, tôi phải tìm ra sơ hở của cô ta và cố gắng dứt điểm càng nhanh càng tốt.
“[Thiên Không Thanh Vũ].”
Bỏ qua câu hỏi của Emarist, tôi tiếp tục sử dụng chiêu thức quen thuộc của mình để dồn ép cô ta không chút do dự.
Cũng giống với việc khai mở lĩnh vực, các Ma Pháp được tạo ra bởi Thần Kiếm vẫn có thể sử dụng như bình thường. Lý do là vì Thần Kiếm có khả năng tự mình tạo ra Nguyên Tố và trực tiếp hút Ma Lực của chủ thể, bởi lẽ đó nên dù có bị khóa khả năng dụng phép thì việc tạo ra phép màu bằng Thần Kiếm vẫn là điều khả thi.
Tuy nhiên…
“Này, này, nóng tính quá đấy chàng trai trẻ, nhóc còn chưa trả lời câu hỏi của ta mà.”
Tất cả những đường kiếm của tôi đều bị cô ta phản ngược lại một cách mãnh liệt.
“[Vũ Tức - Lục Hình: Ngũ Hành Tuyệt Vũ].”
Thức thứ sáu là kỹ thuật phối hợp cả 5 Nguyên Tố với nhau, luân phiên đổi chỗ cho nhau để bù đắp cho điểm mù của mỗi Nguyên Tố, tạo nên một kỹ thuật toàn diện.
Với Phong Tố tạo ra những nhát chém sắc lẹm, Thủy Tố dùng để bồi thêm sát thương hoặc phản đòn một cách hoàn hảo, Hoả Tố dùng để t·ấn c·ông diện rộng, Thổ Tố dùng để tăng cường sát lực của mỗi nhát chém, và Lôi Tố với tốc độ cực cao cùng độ chính xác tuyệt đối sẽ tung ra một đòn dứt điểm.
“[Tức Phong - Đả Triều - Hoả Xa - Hư Thạch].”
Tôi phóng thẳng đến cô ấy một lần nữa, luân phiên thay đổi các Nguyên Tố và t·ấn c·ông một cách mượt mà.
Đòn đầu tiên là một nhát chém theo đường chéo từ dưới lên trên bằng Phong Tố, tôi thay đổi quỹ đạo của đường kiếm và bồi thêm một nhát chém theo hướng ngược lại bằng Thủy Tố. Tiếp đó, tôi xoay người và tạo ra một nhát chém xoáy bằng Hoả Tố, trong khi ngọn lửa dữ dội đánh bật cô ấy ra xa, tôi liền phóng thẳng để chỗ cô ta và biến đổi kết cấu của Cosmicesty bằng Thổ Tố, đồng thời chém một nhát kiếm cực mạnh từ trên xuống dưới, trọng lượng khổng lồ của thanh kiếm sau khi được biến đổi đã khiến mặt đất xung quanh bị lõm xuống thành một cái hố. Emarist rơi thẳng xuống tầng 57 và tôi cũng theo đó sử dụng Nguyên Tố cuối cùng.
“[Hắc Lôi • Thần Tốc].”
Không đợi cô ấy tiếp đất, tôi dùng những tảng đá lớn bị văng lên trời để làm bàn đạp và phóng thẳng đến chỗ cô ấy với tốc độ tối đa. Mặc dù đường kiếm lần này vẫn bị chặn nhưng vì không thể giữ được thăng bằng nên cô ấy đã không thể đỡ được hoàn toàn nhát chém cuối cùng, đường kiếm của tôi đã phạm vào phần hông bên trái của cô ấy và dòng điện đen lan tỏa ra xung quanh cũng gây cho cô ấy khá nhiều thương tổn.
Thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ…
“Không tệ đâu, nhóc con!”
Cô ấy vẫn giữ nụ cười trên môi và nói với vẻ giễu cợt.
Tôi vẫn không chần chừ thêm bất cứ giây phút nào và tiếp tục ra chiêu.
“[Vũ Tức - Thất Hình: Liên Diệp Băng Vũ].”
Tôi tung ra những nhát chém liên tiếp không ngừng nghỉ, hơi lạnh thấu xương từ Băng Bố truyền qua thanh kiếm của Emarist, ngấm dần vào cơ thể và làm chậm tốc độ của cô ta.
Nhân lúc đó, tôi liền tung ra chiêu tiếp theo.
“[Vũ Tức - Cửu Hình: Vô Cực Xích Vũ].”
Ngay khi cô ấy tiếp đất, tôi liền cắm thanh kiếm của mình xuống dưới nền đá và khai mở lĩnh vực từ 20 hướng khác nhau theo hình Nguyên Tử, triệu hồi ra hàng loạt các dây xích đen phóng thẳng về phía cô ta, 24 sợi xích xuất hiện từ bên trong lĩnh vực quấn chặt lấy Emarist, khiến cô ấy không thể kháng cự. Mặc dù đã làm chệch hướng 18 sợi xích chỉ trong tích tắc nhưng vẫn còn đó 6 vòng khác bấm lấy cô ấy, hiện tại tôi đang có chút lợi thế.
Không bỏ qua cơ hội này, tôi tiếp tục t·ấn c·ông một cách dồn dập.
“[Vũ Tức - Thập Nhất Hình Thức: Ám Nguyệt Tiêu Cung Phi Mạt Loạn].”
Tôi chém ra hàng loạt những đường kiếm theo nhiều hướng khác nhau, những đường kiếm lớn hình vầng Trăng khuyết tới tấp ập đến Emarist, bên trong những vòng cung lớn mang theo vô số các nhát chém hình bán nguyệt tiếp tục phân tán ra từ nhiều hướng khác nhau, tạo thành một bầu trời đầy trăng bay khắp tứ phía, phạm vi ảnh hưởng của nó lớn đến mức khiến toàn bộ sự sống từ tầng 57 đến 59 biến mất ngay tắp lự.
Chấn động đã khiến cho những sợi xích của tôi phân rã, thế nhưng vẫn còn đó một sinh vật đang hiện hữu, tôi tiếp tục lao về phía trước và t·ấn c·ông cô ấy một cách điên cuồng.
[Vũ Tức - Thập Hình: Hư Ảnh Xuyên Tạc].”
Tôi tạo ra 18 phân ảnh của bản thân và luân phiên chém hàng tá đường kiếm xuyên qua mục tiêu đang rơi thẳng xuống tầng 60, cô ta chặn được khá nhiều nhưng phần lớn vẫn bị dính trực diện.
Bằng cách tích hợp Vật Chất Tối với lưỡi kiếm, các nhát chém từ những phân ảnh của tôi đều tạo ra một uy lực khủng kh·iếp. Không những thế, nó còn mang theo một trọng lượng cực lớn khiến mọi thứ xung quanh quỹ đạo của đường kiếm bị nghiền nát.
Dẫu vậy thì…
“Aahh~ lâu lắm rồi mới có một người ra tay mãnh liệt với ta như vậy đó~!”
Mặc dù toàn thân đã chìm trong sắc đỏ của dòng máu nhưng nụ cười trên môi cô ta vẫn không đổi, tôi vẫn không thể nào tung ra một đòn dứt điểm.
“Quái vật.”
Mặc dù trận đấu chỉ mới diễn ra không lâu nhưng sức lực của tôi đang dần bị bào mòn khi liên tục sử dụng quá nhiều Ma Lực cho Thần Kiếm.
“Này, đừng gọi ta như thế chứ! Trông ta cũng dễ thương mà, nhỉ?!”
Cũng giống như Arelia, Emarist cũng có một thân hình nhỏ nhắn trạc tuổi 12. Nhưng đó không phải là thứ nên chú ý vào lúc này, tôi tiếp tục nhập tâm trở lại với trận đấu.
“Rất tiếc nhưng tôi không nghĩ vậy.”
“Thế à… Ngươi cũng là người dùng Vũ Tức giống như hắn ta nhỉ? Liệu rằng ngươi có biết gì về ‘Tối’?”
Cô ấy đặt một câu hỏi cho tôi, tôi cũng đã thấy được sự vĩ mô của ‘Tối’ thông qua Tâm Nhãn của mình.
“‘Tối’ là sự vĩnh hằng, vô tận và bất diệt, là kiệt tác hoàn mỹ nhất của Vũ Trụ, không một thứ gì có thể vượt qua được ‘Tối’.”
“Hohh~ đúng vậy, ‘Tối’ là thứ toàn năng nhất thế giới, để ta cho ngươi thấy Vũ Tức khi được hắc hóa bởi ‘Tối’ sẽ ác mộng đến mức nào!”
Cô ấy đứng thẳng người, hướng thanh Hắc Kiếm của mình xuống một góc -45° bên tay phải như để chuẩn bị lao lên.
Tôi ngay lập tức vào thế phòng thủ và gia tốc suy nghĩ bằng Long Đoạn Liệt.
“[Thiên Không Thanh Vũ • Hắc Phong].”
Tốc độ thật đáng kinh ngạc, mặc dù đây không phải là chiêu thức nhanh nhất của Vũ Tức nhưng tốc độ của cô ta vẫn trên tôi một bậc.
“[Thủy Âm Ngạn Vũ • Lặng].”
Những cơn gió bị hắc hoá mang theo một sát lực khủng kh·iếp khiến tôi liên tục b·ị đ·ánh bật ra xa. Nhờ có Tâm Nhãn và Long Đoạn Liệt nên tôi có thể đỡ được gần như toàn bộ đường kiếm của cô ta, thế nhưng dư âm của cơn gió vẫn gây ra cho tôi một lượng sát thương nặng nề, cô ta lại tiếp tục tung chiêu lần thứ hai.
“[Thủy Âm Ngạn Vũ • Ám Lưu].”
Emarist chém ra các đường kiếm uốn éo, mang theo đó là những dòng nước đen ngầu giống như cơ thể của Slime Ma Thực nhưng tính ăn mòn của nó còn cao hơn gấp trăm lần. Nó hấp thụ toàn bộ áp lực nước từ thức thứ hai của tôi và tôi đang bị cô ta dồn vào đường cùng, việc né tránh toàn bộ ‘Ám Lưu’ gần như là bất khả thi nên tôi lại tiếp tục nhận phải một lượng sát thương đau đớn khi cơ thể dần bị ăn mòn.
Tôi cố vùng dậy để làm gì đó với hy vọng có thể thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan này, tôi quyết định tung ra chiêu thức mạnh nhất mà mình có.
“[Vũ Tức - Thập Ngũ Hình Thức: Ám Vũ • Huyễn Thể Tà Linh].”
Tôi chuyển hoá cơ thể của mình thành dạng linh hồn bằng cách giao thiệp với Cosmicesty, việc thay đổi trạng thái cơ thể đột ngột sẽ ngốn rất nhiều Ma Lực nhưng tôi không còn cách nào khác. Những nhát chém mà Emarist gây ra cho tôi đều bị xuyên qua bởi tôi đang ở dạng linh thể. Nhân lúc không thể nhận phải sát thương vật lý, tôi liền dụng kiếm để cố t·ấn c·ông cô ta lần nữa.
Vì khi giao hợp với Thần Kiếm thì việc sử dụng các kiếm kỹ sẽ trở nên rất khó khăn nên tôi chỉ có thể t·ấn c·ông b·ằng những đường kiếm thuần túy, tuy nhiên sát lực mà nó mang lại không hề nhỏ chút nào, nó giống như thức thứ nhất nhưng mạnh mẽ và linh hoạt hơn rất nhiều. Tốc độ vượt bậc, sát lực khổng lồ, sự linh hoạt đến cùng cực và độ chính xác tuyệt đối, thêm nữa là đòn đánh giờ đây sẽ t·ấn c·ông trực tiếp vào linh hồn của mục tiêu, đó là những gì tôi nhận được khi cung cấp cho Cosmicesty một nguồn Ma Lực khổng lồ. Đây là chiêu thức mạnh nhất từ trước tới giờ mà tôi từng thi triển.
“[Ám Vũ • Huyễn Thể Tà Linh].”
Emarist cũng sử dụng một chiêu thức y hệt, chúng tôi di chuyển theo một quỹ đạo vô định như những chòm sao và liên tục t·ấn c·ông lẫn nhau một cách điên cuồng nhất có thể. Dư chấn của mỗi nhát chém khiến cho các khu vực lân cận vỡ vụn. 60, 61,… 69. Mê Cung liên tục bị sụp đổ mỗi khi đường kiếm của chúng tôi chạm vào nhau.
Chúng tôi tiếp tục trao đổi chiêu thức với nhau không ngừng nghỉ dù chỉ nửa giây, hàng loạt sinh vật bên dưới Mê Cung biến mất ngay tức khắc khi chúng tôi đi qua. Cơ thể của tôi đang có dấu hiệu nặng dần và bắt đầu chạm đến giới hạn, việc thi triển thức thứ mười lăm trong một khoảng thời gian dài đã khiến tôi mất quá nhiều thể lực. Khởi đầu với việc t·ấn c·ông dồn dập, tôi lại buộc phải chuyển sang thế phòng thủ một lần nữa.
“[Kim Thạch Hư Vũ • Tà Nham].”
Cô ta hủy bỏ dạng linh thể và trở về với cơ thể gốc, hắc hóa thức thứ tư và chém tôi bằng một đường thẳng từ trên xuống dưới.
Tôi cũng đã gần cạn Ma Lực và không thể giữ mình trong trạng thái linh thể được nữa, tôi cố gắng nâng thanh kiếm của mình lên để đỡ đòn bằng chút ít sức lực còn lại.
“[Vũ Tức - Bát Hình: Tả Luân Dung Vũ].”
Sử dụng các Nguyên Tố cơ bản để chặn những Nguyên Tố Hắc Hoá sẽ là một việc làm ngu ngốc, tôi quyết định chặn đòn bằng dòng dung nham nóng chảy với chút ít hy vọng.
Hai thanh kiếm chạm vào nhau và một áp lực khủng kh·iếp đè lên vai của tôi, sức nặng của nó gần như là vô lượng, nó khiến mặt đất dưới chân tôi sụp đổ và tôi lại tiếp tục rơi xuống thêm 3 tầng nữa, nhát chém của cô ta đè lên bả vai của tôi và lấy đi cánh tay trái.
Không đợi tôi kịp phản ứng, cô ta lại tiếp tục dụng chiêu.
“[Hắc Lôi Thiên Vũ • Thần Tốc].”
Lần này cô ta nhắm vào vai bên phải, khi tôi còn chưa kịp nghĩ được bất cứ thứ gì thì cánh tay phải của tôi đã rời khỏi cơ thể và bay lơ lửng giữa không trung. Tôi không biết đây đã là lần thứ mấy khi bản thân tôi cảm thấy tuyệt vọng…
Đường kiếm trước đó đã đưa cô ấy đi thẳng xuống nền đất của tầng sâu nhất trong khi tôi vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, tôi quay mặt lại và thấy một ngọn lửa đen đang trực chờ mình bên dưới.
“[Hỏa Ngục Luân Vũ • Thăng Thiên].”
Nhát chém xoáy cực mạnh tạo ra một trụ lửa đen hệt như tâm bão xoáy thẳng lên trời. Nó chạm trực tiếp vào cơ thể của tôi và thiêu đốt đến tận xương tủy, cơn bão lửa xuyên qua những cái lỗ trước đó và đưa tôi bay thẳng lên những tầng trên cùng. Ý thức của tôi cũng theo đó lụi tàn…
—----.—----.—----