Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Giới Nguyên Sinh

Chương 20: Vampire Hỗn Huyết




Chương 20: Vampire Hỗn Huyết

Thật bất thường.

Chúng tôi hiện đang ở tầng thứ 45 nhưng chẳng hề có bất cứ động tĩnh nào đến từ Quái Vật cả. Không một bóng người hay bất cứ Ma Vật nào.

“Ssu-chan, có hơi kỳ lạ nhỉ?…”

Luri-mama cũng cảm thấy khúc mắc và bắt đầu lên tiếng để hỏi ý kiến của tôi.

“Phải, chỗ này có vẻ không được bình thường cho lắm.”

Đáng lý ra thì bây giờ chúng tôi đã phải đối đầu với hàng tá Ma Vật rồi, thế nhưng tôi chỉ cảm nhận được duy nhất một sự hiện diện mờ nhạt ở phía cuối hang động.

“Nhưng con nghĩ cũng không có vấn đề gì đâu, Luri-mama đừng quá lo lắng.”

“Uhm.”

Khi nghe tôi nói vậy thì Luri-mama liền gật đầu đáp.

“Con sẽ tăng tốc một tí, Luri-mama hãy bám chặt vào nhé.”

“Mẹ hiểu rồi.”

Tôi phóng thẳng đến phía cuối hang động, nơi có một sự hiện diện yếu ớt mà tôi nghĩ là kẻ gác cổng.

Khi đến nơi thì…

“L- làm ơn, cứu tôi với!”

Một giọng nói yếu ớt nhưng cũng chất chứa một thứ gì đó mạnh mẽ bên trong âm vang ấy.

Tôi dìu Luri-mama xuống đất và tiến lại gần nơi vừa phát ra âm thanh cầu cứu, chủ sở hữu của giọng nói đó là một Vampire tóc vàng đang bị phong ấn ngay bên phía tay phải của lối vào.

Một Ma Pháp Trận mạnh mẽ đang trói buộc cô ấy bên trên di tích.

Trên người không một mảnh vải, cả khuôn mặt lẫn cơ thể của cô ấy đều nhợt nhạt trông thấy, cùng với đó là những quầng thâm hằn sâu bên dưới hai hàng mi.

Mặt dù cơ thể dường như đ·ã c·hết đi một nửa nhưng bên trong đôi mắt ấy vẫn còn đó sự quyết tâm. Một đôi mắt long lanh ánh đỏ hồng đang nhìn thẳng vào tôi với mong muốn nhận được cứu rỗi.

Cảnh tượng này khiến tôi có chút thương xót, tôi có thể nhận thấy bên trong cô ấy khao khát muốn sống một cách mãnh liệt.

Khi nhìn vào cô ấy thì tôi cũng thấy được phần nào bản thân mình ở tiền kiếp, thật thảm hại nhưng cũng thật đáng thương.

“Xin hãy… cứu tôi với…”

Lại một lần nữa, cô ấy cầu cứu và nhìn tôi một cách tuyệt vọng.



“Ta từ chối.”

“Không- thể nào… T- tại sao?…”

Cô ấy trưng ra một bộ mặt bối rối và thẫn thờ khi nhận được một lời từ chối chóng vánh của tôi.

“Tại sao? Thế thì ngươi nói xem, tại sao ta lại phải cứu ngươi?”

“Làm ơn, tôi sẽ… làm mọi thứ.”

‘Làm mọi thứ’ cơ à… Cũng đáng để suy ngẫm đấy chứ.

“Vấn đề không phải ở đó, ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng chấp nhận cứu vớt một người đáng ngờ như ngươi?”

Ở phía bên kia nơi cánh cổng dẫn đến Ma Pháp Trận Dịch Chuyển không hề có bóng dáng của bất cứ ai, cũng không thể loại trừ khả năng cô ấy là kẻ gác cổng nơi đây.

Mà, bây giờ mới để ý, đây là lần đầu tiên tôi gặp một sinh vật có ý chí của riêng mình kể từ khi bước chân vào chốn Mê Cung này.

“Đ- đáng ngờ? Không… Tôi không- phải kẻ địch mà, làm ơn… Tôi thực sự- rất muốn… thoát khỏi nơi tù túng này, cầu xin anh- xin hãy giải thoát cho tôi, làm ơn.”

Cô ấy vẫn tiếp tục van xin với tông giọng ngập ngừng và run rẩy.

Tôi tiến lại gần để xác nhận bằng chính đôi mắt của mình, có vẻ như bên trong thâm tâm cô ấy không hề nói dối.

“Thế, tại sao cô lại bị phong ấn ở đây?”

“Tôi… bị bọn họ bắt giữ.”

“Bọn họ?”

“Dòng máu hỗn huyết của tôi có chút đặc biệt, chúng giúp loài Nhện phát triển rất nhanh, vì thế nên tôi b·ị b·ắt giữ ở nơi đây như một nô lệ và liên tục bị rút máu đến c·hết mỗi ngày.”

Cô ấy trả lời một cách nhỏ nhẹ và chậm rãi, tiếp tục nói với vẻ mệt mỏi vẫn còn hiện hữu bên trên khuôn mặt.

“Một số cá thể mạnh mẽ thuộc Chu Tộc đã nhận thấy điều đó và bắt giam tôi tại đây, họ kìm hãm tôi vào di tích này và sử dụng Ma Pháp Phong Ấn để ngăn tôi trốn thoát. Cứ thế ngày qua ngày, tôi bị rút cạn dòng máu chảy trong huyết quản và lại hồi sinh với cơ thể mới vào ngày hôm sau. Mỗi ngày ở đây đối với tôi không khác gì địa ngục, vì vậy nên… cầu xin anh, xin hãy giải thoát tôi khỏi nơi tù túng này…”

Số phận của kẻ yếu à… Tôi hiểu rõ cảm giác đó.

“Cô biết lý do vì sao nơi đây không có kẻ gác cổng nào không?”

“Tôi không… Từ lúc tôi bị phong ấn ở đây thì đã không có một bóng người nào xung quanh nơi này rồi…”

“Vậy à…”

Có vẻ như ở đây cũng có một số trường hợp đặc biệt, tôi không nhìn thấy bất kỳ lời nói dối nào bên trong ánh mắt của cô ấy cả.



Cô ấy dường như đã không thể chịu đựng được nữa và ngất xỉu ngay bên trên di tích đang phong ấn chính mình.

Tôi chậm rãi tiến lại gần và đặt tay lên trên Ma Pháp Trận.

“[Ma Trận Phân Hạch].”

Tôi giải phóng ràng buộc bằng cách can thiệp và tách rời kết cấu của Ma Pháp Phong Ấn, cô ấy từ từ rơi xuống ngay sao đó. Vì không còn ý thức nữa nên cô ấy rơi xuống một cách tự do, tôi đỡ lấy cô ấy bằng vòng tay to lớn của mình.

Vì phong ấn được làm hoàn toàn bằng Ma Pháp nên không có vấn đề gì khó khăn cả, nếu như chúng phong ấn cô ấy bằng cách cho cơ thể hoà làm một với di tích này thì sẽ khá vất vả đấy…

“Luri.”

Tôi gọi tên người mẹ đang lặng yên của mình, trao đổi ánh mắt với cô ấy để ra hiệu cho việc cần làm ngay lúc này.

Luri-mama liền gật đầu và nhắm mắt lại để thực hiện công việc cứu chữa của mình, mang đến phước lành hồi phục cho cô gái Vampire đang nằm gọn trong vòng tay của tôi đây.

“[Sinh Linh Hoàn Phục].”

Một ánh sáng xanh của sự cứu rỗi bao quanh cơ thể, cô ấy ngay lập tức lấy lại sức sống, từ từ mở mắt và đặt chân xuống đất một cách chậm rãi.

Có vẻ như cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ bởi ánh nhìn chằm chằm của tôi nên đã dùng tay để che đi những thứ cần che.

“Uh- ah- cảm ơn anh rất nhiều!”

Ngay sau khi cất tiếng thành lời, cô ấy liền cúi đầu một cách chân thành nhất có thể.

“[Vô Cực Hư Không].”

Tôi lấy ra từ bên trong ‘lĩnh vực’ của mình một chiếc áo khoác lông được làm từ da của Gấu Xám và đưa về phía cô ấy, sẽ thật khó coi nếu cứ để như vậy.

“Mặc nó vào đi.”

“Cái này dành cho tôi ạ?”

“Đừng hỏi chuyện thừa thãi.”

“V- vâng…”

Có vẻ như cô ấy khá sợ hãi trước những lời nói của tôi, liền nhận lấy chiếc áo và khoác nó lên người.

Cơ thể của Vampire Hỗn Huyết gần như giống hệt với cơ thể người, tuy khuôn mặt không được khớp lắm nhưng ngoại hình của cô ấy khá giống với Luri-mama, chỉ gầy hơn một chút và cao hơn một chút thôi. Mái tóc của cô ấy cũng khá mượt mà, cùng với đó là một làn da trắng nõn và đôi mắt đỏ để lại cho tôi chút ấn tượng.

“Cảm ơn anh.”

Cô ấy lại cất tiếng cảm ơn lần nữa sau khi đã mặc đồ xong, rất tiếc là bên trong ‘lĩnh vực’ của tôi không có mang theo phần dưới, cũng may là chiếc áo khoác đủ dài để che khuất Thánh Tích bên dưới phần rốn của cô ấy.



Tôi chỉ nhìn cô ấy với ánh mắt kiên định thường ngày để đáp lại lời cảm ơn.

“Từ giờ cô định làm gì? Nơi đây có vẻ khá thích hợp để dừng chân nên tối nay chúng tôi sẽ nghỉ ngơi ở đây, tôi có thể đưa cô ra bên ngoài nếu muốn.”

Nếu muốn ra ngoài thì tôi chỉ cần sử dụng một ít Ma Lực để dịch chuyển cô ấy lên bên trên.

“Ah- mhm… Em có thể đi theo anh không?”

Cô ấy đột nhiên đổi cách xưng hô và thỉnh cầu với vẻ ấp úng.

“Ta đang dự định sẽ đi xuống tầng sâu nhất của Đại Mê Cung Arcus, nơi đó sẽ rất nguy hiểm nên ta không thể đảm bảo an toàn cho cô được đâu.”

“Không vấn đề gì đâu ạ, em nghĩ nếu như bản thân phải tự mình bước ra thế giới bên ngoài thì cũng sẽ gặp nhiều thứ đáng sợ không kém…”

“Theo như ta được biết thì Vampire không phải là một chủng tộc yếu kém, có vẻ như cô không được tự tin vào bản thân mình cho lắm nhỉ?”

Hầu hết các Vampire đều sở hữu sức mạnh khá lớn và đồng đều, sẽ không quá bất ngờ nếu cô ấy cũng vậy.

“À thì… Việc bị rút cạn sinh lực ở đây mỗi ngày đã khiến em yếu đi rất nhiều, vốn dĩ ban đầu em cũng chẳng mạnh mẽ gì nên nếu được thì… em muốn được đi cùng anh và hỗ trợ mọi thứ trong khả năng của mình.”

Liệu đây có phải là điều cô ấy thực sự mong muốn hay là vì lời hứa khi nãy? Bắt ép một người đi cùng mình trong khi họ không muốn thì sẽ chẳng thoải mái tí nào.

“Ta sẽ xác nhận điều này, cô được quyền tự do nếu muốn.”

“Không, không phải em đang thúc ép bản thân mình hay gì đâu, cũng bởi không còn người nào thân quen nên em thực sự muốn đi cùng anh.”

“Vậy à, tên của cô là gì?”

Sẽ thật bất tiện nếu như không biết tên của nhau.

“Ellumi ạ.”

“Tên của ta là Ssukasa, Ssukasa Sziast. Còn đây là mẫu thân của ta, Luriana Sziast - người vừa mới cứu cô cách đây không lâu.”

Tôi hướng ánh mắt về phía Luri-mama đang đứng bên cạnh mình, cô ấy khẽ mỉm cười cười và tiến lại gần Ellumi.

“Cảm ơn vì đã cứu con ạ!”

Ellumi lại cúi đầu và cất tiếng cảm ơn lần nữa.

“Không có gì đâu, làm sao có thể bỏ mặc một cô gái dễ thương như vậy được cơ chứ!”

Luri-mama ôm lấy cô ấy và áp sát mặt của cả hai vào nhau, tuy nãy giờ không nói gì nhưng sau khi tôi kết thúc cuộc nói chuyện với Ellumi thì họ làm thân với nhau khá nhanh, có lẽ đây sẽ là điều mà tôi không thể nào làm được…

Mặc dù nơi đây vẫn đang phát quang nhưng hiện giờ bầu trời ngoài kia đang bắt đầu trở tối, tôi khai mở ‘lĩnh vực’ của mình để lấy ra một tấm thảm được làm bằng lông Gấu và một ít thức ăn cho Luri-mama.

Sau khi ăn xong thì họ trò chuyện với nhau một cách thoải mái đến bất ngờ, thỉnh thoảng tôi có chen ngang khi được đặt một vài câu hỏi.

Thời gian vẫn cứ trôi đi và chúng tôi cũng chìm vào giấc ngủ không lâu sau đó.

—----.—----.—----