Chương 10: Ma Thuật Nguyên Thủy
Chúng tôi vừa bàn chuyện xong thì Luri-mama xuất hiện từ phía sau.
“Ssu-chan…”
“Ah, Luri-mama, đến đây đi.”
“Ơ- ờm…”
Có vẻ Luri-mama vẫn còn đang hơi ngại việc tiếp xúc với Miko - người vừa mới hôm qua đã buông ra những lời phỉ báng cay nghiệt.
“Cô là… Người hôm qua nhỉ?”
“Phải, cứ gọi ta là Miko. Xin lỗi vì hôm qua ta có hơi quá lời.”
Bất ngờ đấy, tôi không ngờ là cô ấy lại xin lỗi.
“À- không, những gì cô nói cũng không hoàn toàn là sai…”
Luri-mama vẫn còn hơi ấp úng khi nói chuyện với Miko, cô ấy ngừng một lúc rồi nói tiếp.
“Nhưng mà, nếu tôi không nhầm thì cô có nói mình là đồng minh của Terriar-sama nhỉ? Tại sao cô lại không giúp họ chiến đấu?”
Luri-mama hỏi với vẻ thắc mắc.
“Chả việc gì ta phải làm vậy cả, ta không thích dính vào các trận chiến không liên quan đến mình. Ta là đồng đội của Terriar chứ không phải là đồng minh của Nhân Tộc hay Long Tộc.”
Miko nói với nụ cười tự mãn trên môi.
Cơ mà gọi cô ấy sáo rỗng như thế tôi thấy nó cứ như nào… Tôi nghĩ mình nên gọi cô ấy là Miko-sensei.
“Vậy- sao…”
“Mà, từ giờ ta sẽ trở thành đồng minh của các ngươi. Nhóc Ssu rất có tiềm năng, vì cảm thấy thú vị nên ta mới tới đây. Ngồi yên một chỗ tận vài thế kỷ chỉ để quan sát sự thay đổi của thế giới khiến ta hơi chán chường.”
Nghe như một tên NEET ấy nhỉ…
Nếu sống cùng thời với Terriar-sama thì ắt hẳn tuổi đời của cô ấy phải lớn lắm, tôi quyết định thử hỏi cho bỏ thắc mắc.
“Miko-sensei đã bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Hửm? Không ai dạy nhóc là không nên hỏi tuổi của phụ nữ trưởng thành sao?”
Miko-sensei đáp lại với vẻ nửa giễu cợt, nửa nghiêm túc.
“Chỉ là… Có hơi tò mò thôi ạ.”
“Hmm`~ thật ra ta cũng chẳng thèm đếm làm gì nên cũng chả biết nữa. Nhưng mà… Ma Nhãn của nhóc có thể thấy được đấy, nhóc vừa thức tỉnh được nó vào ngày hôm qua. Long Tộc phát triển cơ thể lẫn tri thức đều rất chậm. Tuy nhiên, đối với Á Long thì ngược lại hoàn toàn, nhưng đổi lại là cơ thể sẽ yếu hơn Long Tộc bình thường khi cả 2 bên đạt đến độ tuổi trưởng thành. Vì nhóc đã sử dụng được 1 trong 21 bí kỹ của Thánh Long Thượng Cổ trước cả độ tuổi biết đi của Long Tộc nên nhóc đã thức tỉnh được Vô Cực Tâm Nhãn. Đó là lý do vì sao con số 1,6 giây lại xuất hiện trong đầu nhóc.”
Thì ra đó là lý do mình thấy được cận cảnh chi tiết từng khung hình chuyển động như vậy.
“Ssu-chan của mẹ tuyệt vời thật nhỉ!”
Luri-mama lại hào hứng mỗi khi nói về tôi, tôi cũng quay sang cười mỉm một cái để đáp lời cô ấy.
“Nhưng làm sao để có thể sử dụng được nó ạ?”
“Chỉ cần tập trung một chút và dồn Ma Lực vào mắt thôi. Sau đó nhìn vào thứ ngươi thắc mắc, nghĩ đến thứ ngươi muốn tìm hiểu, tự khắc trong đầu ngươi sẽ xuất hiện một trường thông tin hình ảnh lẫn những con số chi tiết đến từng sợi lông, kẻ tóc. Ma Nhãn của ngươi cũng giúp gia tốc suy nghĩ rất nhiều nếu ngươi tập trung cao độ.”
“Nó tuyệt vời đến thế ạ?”
“Tất nhiên rồi, nó cùng là một loại Ma Nhãn với Terriar đấy.”
Bất ngờ thật đấy, liệu rằng mình có đủ tiềm năng để đạt đến ngưỡng sức mạnh của Thánh Long Thượng Cổ không nhỉ?
“Nhưng cũng đừng vội mừng, Terriar là một Á Long Cổ Đại với sức mạnh vô lý, ở tuổi của nhóc thì hắn ta đã tự mình sáng tạo và thành thạo 8 trong 21 bí kỹ rồi. Nói hắn là thiên tài của thiên tài cũng không ngoa, ngay cả ta của hiện tại cũng chưa thể vượt qua được Terriar của 10000 năm trước.”
Hửm? Cứ như Miko-sensei đang đi guốc trong bụng tôi vậy.
“Miko-sensei có thể đọc được suy nghĩ của con ạ?”
“Với Hồn Nhãn của ta thì điều đó hoàn toàn có thể. Thế, ngươi nhìn ra chưa? Tuổi của ta ấy.”
Tôi tập trung một lúc và nhìn thẳng vào Miko-sensei, tìm kiếm thông tin về tuổi đời của cô ấy.
“Uhmm… 12509 ạ?”
“Xem nào…”
Miko-sensei triệu hồi thứ gì đó giống như một quả cầu Ma Thuật trên lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào nó như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Oh~ chuẩn đấy. Cũng có vài cách khác để xác định độ tuổi của những sinh vật sống như sử dụng Ma Cụ hay Ma Thuật giống thế này.”
“Đó cũng là Ma Thuật Nguyên Thủy ạ?”
“Phải, như ta đã nói lúc nãy, Ma Thuật Nguyên Thủy có muôn hình vạn dạng. Chỉ cần ngươi có đủ Ma Lực và trí thức thôi. Tuy nhiên nó vẫn tuân theo một số quy luật nhất định của tạo hoá.”
Ra vậy.
“Cách vận hành của nó như thế nào vậy ạ?”
“[Biến Tấu Ma Lực]. Nó giống như việc kết hợp các Ma Pháp Nguyên Tố với nhau vậy, nhưng là ở một cấp độ cao hơn.”
“Tức là như nào ạ?”
“Thử tưởng tượng nhóc sử dụng Ma Thuật hệ Hoả kết hợp với Thủy để tạo ra Sương Mù. Nó được gọi là [Biến Tấu Ma Pháp] tức biến đổi nguồn Ma Lực từ bên ngoài bằng các phản ứng Nguyên Tố. Còn [Biến Tấu Ma Lực] là biến đổi nguồn Ma Lực từ bên trong cơ thể để tạo ra phép màu. Để làm được việc đó thì cần phải có một trí tưởng tượng phong phú và một nguồn Ma Lực mạnh mẽ, nhóc rất có tiềm năng trong lĩnh vực này đấy.”
Nghe có vẻ hơi phức tạp một tí…
“Nhưng mà… Thật khó để hình dung được cách biến đổi Ma Lực từ bên trong cơ thể đấy ạ…”
“Vậy, để ta lấy ví dụ.”
“Ngay tại đây sao ạ?”
Miko nhìn sang tôi và Luri-mama sau đó ngẫm nghĩ một lúc.
“Hãy đến thế giới của ta, nơi đó có một vùng kết giới ngăn cách hoàn toàn với thế giới thực.”
“Nhờ người ạ.”
“Luriana cũng theo chứ?”
Trong khi Luri-mama đang do dự, tôi ngay lập tức trả lời thay cô ấy.
“Tất nhiên rồi ạ, con đã hứa là sẽ không bao giờ rời xa Luri-mama một lần nào nữa.”
“Vậy… [Huyễn Giới Thiên Hồ Dịch].”
Một ánh sáng chói loá bao phủ lấy chúng tôi như hôm trước, nhưng lần này nó lại có màu hồng nhạt sáng.
“T- thật lộng lẫy…”
Người đầu tiên lên tiếng là Luri-mama, có vẻ đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một thế giới nhiệm màu như vậy nên cảm giác khá phấn khích. Nơi đây trông thật hão huyền và lung linh.
“Chào mừng đến với Huyễn Hồn Giới - nhà của ta.”
Một không gian thơ mộng và huyền ảo, đầy đủ màu sắc tươi sáng rực rỡ đang hiện hữu trước mắt tôi. Không gian xung quanh nơi đây chẳng có gì ngoài màu sắc và một cây cổ thụ khổng lồ ngay trung tâm.
“Miko-sensei là người đã tạo ra nơi này ạ?”
“Phải, ta là người đã tạo ra cả nơi này lẫn Rừng Nguyên Lâm Julias.”
“Người tuyệt vời thật đấy nhỉ.”
“Chắc là vậy.”
Miko-sensei hạ giọng nói và quay lưng lại với cây cổ thụ, hướng người về một khoảng không vô tận.
“Đối với Phép Thuật Công Kích thì đầu tiên, ta cần phải biến động toàn bộ Ma Lực bên trong cơ thể. Ma Lực là một dạng năng lượng vô hình nên bằng cách sử dụng trí tưởng tượng của mình, hãy hình dung ra từng cấu tạo nhỏ nhất của Phép Thuật mà nhóc muốn sử dụng hiện hữu bên trong cơ thể.
Tiếp theo, chúng ta sẽ trích xuất nó ra khỏi cơ thể của mình. Không phải chỉ dồn Ma Lực vào lòng bàn tay như các Phép Thuật thông thường, lần này ta sẽ sử dụng toàn bộ cơ thể để trích xuất Ma Lực ra bên ngoài cơ thể, sau đó kết hợp chúng lại thành một thể thống nhất.
Nó giống như việc nhóc vận Vũ Tức lên khắp cơ thể nhưng không phải dạng tồn đọng mà là dạng thất thoát. Bằng cách phân tán chúng thành những cấu trúc nhỏ để trích xuất cùng một lúc bằng toàn bộ cơ thể, Phép Thuật sẽ được thi triển nhanh hơn bình thường rất nhiều. Cấu tạo của Ma Pháp càng ăn khớp với nhau thì tốc độ thi triển Ma Pháp càng cao.”
Nghe hơi phức tạp nhưng nếu như nhớ hết toàn bộ cấu tạo của một loại Ma Pháp nào đó thì có vẻ sẽ khá dễ dàng.
“Nó có giới hạn về thứ gì không ạ?”
“Có 3 nguyên tắc bắt buộc.
Cái thứ nhất: Dạng năng lượng đó phải thực sự tồn tại, nhóc không thể biến đổi Ma Lực của mình thành một dạng năng lượng không có thật hay chưa từng hiện hữu.
Cái thứ hai: Nhóc phải có đủ Ma Lực để biến đổi Ma Lực của mình thành dạng năng lượng đó.
Cái thứ ba: Nhóc phải tưởng tượng một cách chính xác.
Nhìn đây…”
Miko-sensei hướng lòng bàn tay lên bầu trời trắng xoá, một thứ ánh sáng xanh lam và trắng muốt thoát ra từ người cô ấy nhanh như một v·ụ n·ổ, chúng ngay lập tức tập hợp lại trên lòng bàn tay chỉ trong khoảnh khắc. Trở thành một quả bóng bồi tụ hình bầu dục với kích thước khổng lồ đang xoắn cuồn cuộn trên lòng bàn tay.
“[Linh Cầu Thiên Hồ].”
Quả bóng hình bầu dục khổng lồ xoáy thẳng lên bầu trời và p·hát n·ổ với một áp lực khủng kh·iếp, tạo ra một làn sóng xung kích mạnh mẽ toả khắp tứ phương. Tôi ngay lập tức vận Vũ Tức lên cơ thể của mình để trụ lại và ôm chặt lấy Luri-mama. Quả cầu đó thất thoát năng lượng ra bên ngoài và nhuộm thêm sắc lam cho nơi này.
“Phản ứng nhanh đó, nhóc Ssu.”
“B- bất ngờ đấy ạ…”
Luri-mama vẫn đang hơi run nhẹ trong lòng bàn tay tôi, quả là một thứ sức mạnh khủng kh·iếp. Tôi thật sự không dám nghĩ đến việc cô ấy là kẻ địch…
—----.—----.—----