Giờ đứng trước sơn môn Cô Tô Lam thị, Ngụy Vô Tiện lòng có chút phức tạp. Ở đời này, hắn đã rất hiếm khi nhớ về những chuyện của đời trước, nhưng nay nhìn thấy tiên phủ, trong đầu lại hiện ra cái tên tiểu cũ kỹ cả đời trước luôn chưa bao giờ hòa hợp với mình!
Lam Trạm......
Bất thình lình, tiếng nói chuyện xông thẳng vào tai Ngụy Vô Tiện, kéo hắn về từ dòng suy tư xa xăm.
Nhìn những bóng người trong trang phục sắc tím, nội tâm Ngụy Vô Tiện lại bình tĩnh đến lạ, cũng chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Đời này, Giang gia không liên quan gì đến hắn nữa!
"Thứ lỗi, không có thiệp mời thì không thể vào trong!" Đệ tử canh gác đứng bất động như núi.
Giang Trừng hơi bực dọc, bởi vì cái thằng nhãi Kim Tử Hiên kia mà bọn họ đã bị ông chủ mời ra khỏi quán trọ, hiện tại vất vả lắm mới tới được Lam thị thì lại chỉ vì sơ sẩy đánh rơi bái thiếp nên bị chặn ngay ngoài cửa.
Thương thảo với đệ tử canh gác một hồi, thế mà vẫn không được cho vào, cái Lam gia này không hổ là cả dòng cũ kỹ, hừ!
Ngụy Vô Tiện đợi một lát rồi cuối cùng cũng bước đến, chắp tay với đệ tử thủ vệ: "Tại hạ Vô Ưu Các Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, đến tham gia nghe học, đây là bái thiếp, xin hãy xem qua!"
Người đệ tử nọ nhận lấy tấm bái thiếp trong tay Ngụy Vô Tiện, kiểm tra thấy không có vấn đề liền trả lại cho hắn: "Mời Ngụy công tử vào!"
Đang lúc Ngụy Vô Tiện chuẩn bị đi vào, sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân, hắn khó tránh khỏi tò mò xoay người nhìn xem.
Thiếu niên tuấn tú, cả người y bào trắng tinh bằng gấm với hoa văn mây cuốn phất phơ, đầu đeo mạt ngạch, mặt không biểu cảm, lưng mang bội kiếm từ tốn tiến đến. Nhìn thấy trước sơn môn bị cả nhóm người vây quanh, liền dừng bước: "Có chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện trong lòng thầm trở mình xem thường, lại có chút hoài niệm và cảm thán, quả nhiên vẫn là một tên tiểu cũ kỹ!
"Tại hạ Vân Mộng Giang thị Giang Vãn Ngâm"
"Tại hạ Vân Mộng Giang thị Giang Yếm Ly"
"Tại hạ Vô Ưu Các Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện"
"Gặp qua Lam nhị công tử!"
Lam Vong Cơ chắp tay đáp lễ, "Hạnh ngộ!" Rồi nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện bị y nhìn chăm chú đến lấy làm lạ thường, hơi ngạc nhiên rồi lại nở một nụ cười thật tươi với y. (^▽^)
"Thưa Lam nhị công tử, ta vô tình đánh rơi thiệp mời, nhưng giờ sắc trời đã sắp tối, a tỷ ta lại là nữ tử, có phần không tiện, có thể nào châm chước một chút, cho chúng ta vào trước được không?" Giang Trừng đột nhiên lên tiếng.
"Không có thiệp mời, không được vào, tìm được rồi đến." Lam Vong Cơ dứt lời xong liền bỏ mặc, xoay người rời đi.
"Quả nhiên là tiểu cũ kỹ, chẳng biết linh hoạt tùy trường hợp chút nào!" Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói thầm một câu rồi cũng nối gót tiến vào sơn môn. Bởi thế, lúc Ngụy Vô Tiện rời khỏi không hề nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Giang Trừng và Giang Yếm Ly dành cho hắn.
......
Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, gần đây phải chạm trán những người quen thuở trước, trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an và phiền hà. Chỉ càu nhàu một tiếng rồi bật dậy, hắn muốn ra ngoài một lát.
Nhưng mới đi ra ngoài được vài bước, lại nghĩ tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi đêm, bất đắc dĩ tự trở mình xem thường, xoay người phóng lên mái nhà, nằm trên đấy dường như có chút đăm chiêu.
Mà Lam Vong Cơ cách đấy không xa nghe thấy tiếng động, nghĩ ngợi một chốc rồi theo hướng âm thanh tìm đến, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện trên mái nhà, ánh mắt có chút mất kiểm soát dán chặt vào bóng hình ấy