Sau khi được Lâm Thanh Thanh chỉ điểm, Ngụy Vô Tiện bắt đầu nhìn nhận trực diện vào Quỷ đạo, nếu hắn đã có thiên phú này thì không nên lãng phí! (tỷ tỷ nói╰('︶')╯)
Quỷ đạo đúng thật tổn hại thân thể, tổn hại tâm tính, nhưng đó là do đời trước hắn không có kim đan, cũng chẳng có ai chỉ điểm, toàn bộ dựa vào hắn tự mò mẫm ra, lại còn ngay vào thời kì biến động phức tạp như thế, dù cho không có Quỷ đạo, một người một khi đã mang theo hận ý, trong lòng chỉ biết mỗi báo thù thì tâm tính hắn đã sớm không còn như xưa nữa!
Có điều bây giờ lại khác, bây giờ tâm tính hắn rộng rãi, cũng đã kết kim đan, cộng thêm tỷ tỷ ở bên trông nom, tốt đến không thể tốt hơn, hắn nhất định có thể hoàn thiện Quỷ đạo cũng như đem nó phát dương quang đại!(^_^)☆
[(Sam): phát dương quang đại = phát triển, làm rạng rỡ]
Năm nay Ngụy Vô Tiện đã mười lăm, Cô Tô Lam thị đã gửi giấy mời tiến đến nghe học cho hắn, nhớ đến hơn ba nghìn gia quy của Lam gia đời trước, hắn không khỏi thấy hơi nhức đầu!
Tuy rằng đời này tỷ tỷ đã dạy hắn rất nhiều điều, nhưng nếu chuyện không phạm đến phép tắc thì tỷ tỷ cũng không câu nệ gì với hắn, cũng vì thế nên về phương diện nào đó hắn lại càng muốn gì được nấy, xem như ngang ngược đến tận trời rồi!
Cầm thiệp mời trên tay, Ngụy Vô Tiện thấy hơi bỏng tay, tính hắn vốn không biết câu thúc, mấy năm nay được tỷ tỷ nuôi dạy nên lại càng thêm tùy ý, có thể nói là đi ngược với gia quy Lam gia, cũng chả biết cái lão Lam tiên sinh kia nghĩ quẩn thế nào, cứ muốn hắn đi!
Bạn hỏi có thể không đi không? Tất nhiên không được, tỷ tỷ nói, phải đi! Lam gia mặc dù có hơi cũ kỹ, nhưng vẫn là một nơi đáng để học hỏi, để mình đi lắng đọng tâm hồn lại!
Lâm Thanh Thanh không nói ra, kiếp trước A Anh đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng chịu quá nhiều đớn đau, tuy nói mấy năm nay hắn đã thông suốt nhiều điều, nhưng có một số việc, vẫn cần chính hắn đi lĩnh ngộ, hơn nữa nơi đó còn có một người quan trọng đối với hắn nữa, chỉ là bản thân hắn không nhận ra thôi.
Đời trước, một đứa nhỏ vấn linh mười ba năm, chờ một người không quay về, cũng làm người ta đau lòng không thôi!
Có một số việc cô không muốn can dự quá nhiều, nhưng có một vài mối duyên phận nếu bị cắt đứt thì không khỏi quá đáng tiếc! Để cho A Anh tự đi cảm nhận vậy!
"Tỷ tỷ, đệ thực sự phải đi nghe học ư? Có thể không đi không? Đệ luyến tiếc tỷ tỷ mà..." Ngụy Vô Tiện nhoài người lên đầu gối Lâm Thanh Thanh, trong lòng tủi thân cực kỳ, hắn không muốn đi, hắn không muốn xa tỷ tỷ! (╥﹏╥)
"A Anh ngốc à, tỷ tỷ cũng luyến tiếc A Anh, nhưng mà tỷ tỷ vốn không thể ở bên cạnh đệ cả đời, đệ phải tự học cách lớn lên! Tỷ tỷ không có ở bên, đệ phải biết tự chăm sóc bản thân, không được để bệnh, không được bị thương, lại càng không được để mình chịu uất ức, làm tỷ tỷ lo lắng! Nếu có dịp, tỷ tỷ sẽ đến thăm đệ, ngoan nào!"
Lâm Thanh Thanh cũng thấy hơi khó chịu, mấy năm nay cô xem A Anh như con mình mà nuôi lớn, tự dưng phải xa mình lâu vậy, làm sao mà không khó chịu cho được! A Anh của cô lại ngây thơ thiện lương như thế, lỡ đâu bị bắt nạt thì làm sao đây?
"Thật chứ? Thế tỷ tỷ phải tới thăm đệ nha..." Hốc mắt Ngụy Vô Tiện ửng đỏ, nghe thấy tỷ tỷ hứa sẽ đến thăm hắn mới đỡ hơn chút. Tỷ tỷ đã hứa sẽ đến thì nhất định là sẽ đến, hắn phải tự chăm sóc mình cho tốt, không thể để cho tỷ tỷ lo lắng!
"Ừ, tỷ tỷ nhất định sẽ đến, yên tâm!" Lam gia, chắc chắn cô phải đi một chuyến rồi!
Hai tỷ đệ hàn huyên dài dòng thật lâu rồi mới quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Có một số chuyện, cần đến ắt sẽ đến, có một số người, cần gặp ắt sẽ gặp!