Tiểu Ngưu vẻ mặt đau khổ nói: "Ta cũng không muốn nhưng không phải bị nàng ép buộc sao?"
Tôn Tam Nương hừ một tiếng, nói: "Chàng nói lung tung. Thiếp muốn giết chàng, chàng chạy trốn đi thôi nhưng không như vậy chàng lại quay lại ăn hiếp thiếp".
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Nàng làm cho ta sợ tới mức kinh hồn mất vía, ta bị như vậy thì cũng muốn có một chút bồi thường đi." Tôn Tam Nương không thích, nói: "Thì ra ngươi muốn trả thù ta mà không phải thích ta."
Tiểu Ngưu cười nói: "Làm sao vậy, ta không có ý tứ như vậy. Ta rất thích nàng, nàng vừa xinh đẹp vừa phóng túng, rất hợp với tính cách của ta."
Tôn Tam Nương nói: "Thích cũng chẳng được gì, thiếp có nam nhân rồi."
Tiểu Ngưu nghĩ trong lòng: 'Ta cũng chưa muốn kết hôn! Lão bà của người khác không thể dễ dàng cưới, sẽ để cho mọi người chê cười" ngoài miệng lại nói: "Nàng cho hắn đi trước, cũng không lo lắng Quan Vịnh Mai câu dẫn hắn à?"
Tôn Tam Nương nghe xong cười to, nói: "Chàng nói thực dễ dàng. Quan Vịnh Mai, cô nương ấy không có coi trọng hắn đâu. Nàng có ánh mắt rất cao."
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Thật sự kỳ quái, nàng ấy đã là chưởng môn người thừa kế phái Nga Mi, vì cái gì nàng còn có vị hôn phu? Làm chưởng môn như thế nào còn có thể lập gia đình?"
Tôn Tam Nương cười, nói: "Lúc này, chàng cũng không hiểu đi. Thiếp nói cho chàng, vị hôn phu của nàng ta là tự lúc nhỏ đính thân, cũng không phải hiện tại nàng ấy tự mình tìm."
Tiểu Ngưu cười, nói: "Thì ra là như vậy. Chờ sau Quan Vịnh Mai làm chưởng môn, vị hôn phu đấy chỉ đành phải cưới người khác."
Tôn Tam Nương nói: "Đúng, đúng rồi, Quan Vịnh Mai rất muốn làm chưởng môn. Mà vị hôn phu của nàng ta nói gì cũng không đồng ý, hai người đã cãi nhau tới giận nhau rồi! Nhưng hắn có thể làm được cái gì bây giờ."
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Quan Vịnh Mai có thể không làm chưởng môn, lựa chọn lập gia đình cũng được mà."
Tôn Tam Nương nhìn nhìn Tiểu Ngưu nói: "Chàng cho là vị trí chưởng môn này ai cũng có thể ngồi à? Nàng ấy không làm thì cũng có người khác muốn làm. Nhưng sư phụ của chúng ta khẳng định nàng ấy là lựa chọn tốt nhất."
Tiểu Ngưu thở dài nói : "Một cô nương như vậy làm ni cô thì rất đáng tiếc."
Tôn Tam Nương gật đầu nói: "Không phải là đáng tiếc, một mỹ nữ như nàng ấy làm ni cô thì sẽ làm bao nhiêu nam nhân đau lòng! Theo thiếp được biết, có thể so sánh mỹ mạo và mị lực với tiểu sư muội của thiếp chỉ có Đàm Nguyệt Ảnh đi."
Tiểu Ngưu tâm đập nhanh, nói: "Đúng thế, chỉ có hai người này mới có thể so sánh được với nhau."
Tôn Tam Nương đưa ra vài lời bình luận: "So tướng mạo thì có thể là Đàm Nguyệt Ảnh hơi cao hơn một chút; So về công phu thì hai người lực lượng ngang nhau; nhưng nếu bàn về đa tài đa nghệ, Đàm Nguyệt Ảnh sợ cũng thua nàng ấy một ít."
Tiểu Ngưu hỏi: "Quan Vịnh Mai ngoại trừ biết võ công, phép thuật và đánh đàn, nàng ấy còn có thể làm cái gì nữa?"
Tôn Tam Nương mặt hiện lên vẻ đắc ý, nói: "Tiểu sư muội của thiếp lợi hại lắm, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông. Nàng ta có tiêu chuẩn về tài nữ thêm mỹ nữ. Đàm Nguyệt Ảnh có không?"
Tiểu Ngưu cười cười, nói: " Đàm Nguyệt Ảnh, sư tỷ của ta biết võ công cùng phép thuật ngoài ra còn có thể làm cái gì nữa ta cũng không biết. Chưa được thương thức tài nghệ của Quan Vịnh Mai, ta cũng nên kiến thức một lần, bằng không chờ nàng ấy làm ni cô, muốn kiến thức cũng khó."
Tôn Tam Nương nói: "Chàng nếu có thể chinh phục tiểu sư muội của thiếp, thiếp đây mới nể chàng."
Tiểu Ngưu nghe được trong lòng rung động, nhớ tới dung nhan xinh đẹp và phong thái của Quan Vịnh Mai, liền khoác lác nói: "Có cái gì khó cơ chứ, nàng cứ việc nhìn xem đi, ta sẽ làm cho nàng ấy đánh mất ý định làm ni cô cho coi, hơn nữa còn nguyện ý lập gia đình."
Tôn Tam Nương ha ha cười, nói: "Vậy thiếp chờ xem đi, nhưng mà nàng ấy muốn lập gia đình thì cũng không chắc sẽ gả cho ai đây."
Tiểu Ngưu nói: "Nàng ấy không gả cho ta thì đi làm ni cô đi. Dựa vào cái gì ngưu đấu tranh giành thiên hạ ngựa ngồi lại ngồi không hưởng thành quả, cái việc ngốc này ta sẽ không làm đâu. Tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi. Bầu trời sắp tối đen rồi." Nói chuyện, Tiểu Ngưu lấy tay ấn lên thánh nữ phong của Tôn Tam Nương.
Tôn Tam Nương cười khổ nói: "Còn không có nghỉ ngơi tốt mà, chờ thêm một lát nữa được không?"
Tiểu Ngưu cười đùa cợt nhả: "Ta chờ không được, bắt đầu nhe."
Tôn Tam Nương đột nhiên ánh mắt sáng lên, ánh mắt nhìn vào miệng cái thùng lớn đằng kia, nói: "Chàng không phải muốn sung sướng sao? Thiếp cho chàng tìm một người khác vui một lần."
Tiểu Ngưu hỏi: "Ở đâu?"
Tôn Tam Nương chỉ vào cái thùng kia, cả người không mảnh vải đi xuống giường, tìm chìa khóa mở rương ra, từ trong rương ôm lấy một người đến. Trong rương không ngờ có người, cái này làm Tiểu Ngưu giật mình. Vừa thấy người nọ, màu tím quần áo, mái tóc rối tung, trên mặt lại che một tầng bố, thấy không rõ mặt.
Tiểu Ngưu tò mò hỏi: "Ai vậy?"
Tôn Tam Nương đem người nọ đặt ở trên giường, tự mình đi lên giường, vẻ giận giữ trên mặt, nói: "Đây là một tiểu cô nương mà thiếp biết, nàng ấy không muốn làm người tốt, lúc nào cũng muốn làm kỹ nữ. thiếp nhìn thấy thì tức giận, đem nàng bắt lại đây. Thiếp muốn xử lý rơi nàng. Trước khi chết, cho nàng ấy sung sướng một lần đi, cũng coi như không làm ... thất vọng nàng ấy." Tôn Tam Nương vừa nói chuyện vừa thuần thục lột hết quần áo của nàng kia, biến nàng ấy thành một con nhộng.
Khi nàng kia trần truồng hiện ra ở trước mắt thì làm Tiểu Ngưu nhìn trợn mắt há hốc mồm. Tôn Tam Nương nắm lấy nhũ phong của cô gái kia, nói: "Thế nào, hàng tốt đấy? Thích thì ăn đi, giờ chỉ có mặt hàng tốt này thôi. Nếu thiếp là nam nhân thì đã sớm chơi nàng ta."
Tiểu Ngưu thật bị sự khỏa thân nàng ấy làm cho sợ ngây người. Tiểu Ngưu gặp qua nữ nhân khỏa thân không ít, nhưng cô gái này có vẻ đẹp khỏa thân không thua bất luận một ai. Thân thể trần truồng này như là dùng mỹ ngọc chạm thành giống nhau, chỗ nào cũng rất đẹp. Đừng nhìn thấy bộ dạng thon thả kia nhưng hai cái nhũ phong có thể thấy khá lớn. Nhất là đỉnh đầu, rất giống một khỏa hồng nộn nộn anh đào. Lại nhìn phía dưới, một chút lông tơ che dậy một cái khe màu hồng phùng, chỉ có thể thấy mơ hồ. Bên trong tự nhiên là phong cảnh xinh đẹp vô hạn.
Tiểu Ngưu khen ngợi: "Bộ dạng cô ta rất đẹp, không giống như dạng người mà nàng nói như vậy."
Tôn Tam Nương cười lạnh nói: "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, đm cô ta, xứng đáng xui xẻo rơi xuống trong tay ta." Tiểu Ngưu hỏi: "Cô ấy là làm sao vậy? Chết chưa?"
Tôn Tam Nương vừa chơi đùa nhung mao của cô ấy vừa, nói: "Tất nhiên chưa chết, chỉ bị hôn mê thôi, thiếp cho nàng ta ăn ít thuốc. Đừng nói nhiều lời, nhanh lên trên đi sao. Cháng nếu không làm thì thiếp muốn giết chết cô ta." Nói xong, lôi kéo Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu nghĩ trong đầu: 'Nếu đã là kỹ nữ thì chắc cũng không để ý bán thêm một lần nữa. ta không khách khí với nàng ấy.' Bởi vậy, Tiểu Ngưu kéo đem hai chân của nàng dang rộng ra, xong rồi hấp tấp nằm úp lên trên.
Tôn Tam Nương bên cạnh nhìn xem, mắt thấy quy đầu của Tiểu Ngưu đụng mạnh vào miệng huyệt của nàng ấy, trong lòng nghĩ thầm: "Đâm mạnh vào, đâm chết ả đi, đỡ cho người ta phải động thủ."
Cây gậy của Tiểu Ngưu cắm xuống nhưng không cắm vào được. Hắn thấy không được liền nói: "Nàng tới giúp ta một tí".
Tôn Tam Nương liền nằm xuống bên cạnh cô gái kia, Tiểu Ngưu trước tiền đem cây gậy nhét động của Tôn Tam Nương, làm một vài cái, chờ xuân thủy của Tôn Tam Nương chảy ra thiệt nhiều. Xong, hắn đã dùng tay lấy một ít,lau đến động khẩu của cô nàng kia, sau đó hắn ta lại lấy thương chọc vào lần nữa.
Chọt chọt vài cái, mới có thể nhét qui đầu vào, hắn nhẹ nhàng chọt thêm vài cái, thấy ươn ướt liền đi vào sâu bên trong. Đi vào thì cảm thấy có cái gì chặn đường, giống như một tầng giấy mỏng, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều liền đâm mạnh vào, ngay lập tức xuyên qua lớp màng, đi vào sâu bên trong.
Tiểu Ngưu nghĩ ả này không phải kỹ nữ mà là xử nữ à? Nghĩ ngợi vậy, liền rút vũ khí ra xem thử, thấy nó cùng với miệng của cái hang có một ít máu.
Tiểu Ngưu trong lòng rung động, nghi hoặc nhìn Tôn Tam Nương. Tôn Tam Nương cười hì hì, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không tiếp tục."
Tiểu Ngưu chỉ vào nàng kia, hỏi: "Nàng ấy như thế nào sẽ là xử nữ?"
Tôn Tam Nương cười cười, nói: "Xử nữ mà không thích à? Chàng có được chuyện tốt mà còn kêu, nam nhân nào không nghĩ có chuyện tốt như vậy. Chàng không cần hỏi nhiều, nhanh làm đi, làm xong rồi hãy nói."
Một khi đã chót chơi rồi thì cũng không thể bỏ dở nửa chừng. Vì thế, Tiểu Ngưu lại lần nữa cắm vào, co rúm một cách ôn nhu, sợ nàng kia chịu đau khổ. Tiểu huyệt kia kẹp chặt lấy làm cho Tiểu Ngưu sướng điên, sướng đến nỗi Tiểu Ngưu chưa được vài cái hắn đã nghĩ ra rồi.
Tôn Tam Nương còn muốn Tiểu Ngưu vui vẻ hơn, cánh tay kéo khối vải bố che trên mặt của nàng kia, Tiểu Ngưu vừa thấy thì kinh hoàng, côn thịt cũng mềm luôn.
Tôn Tam Nương không có chú ý tới trạng thái của Tiểu Ngưu, nói: "Vì cho chàng càng có hứng thú, thiếp cho chàng nhìn mặt của nàng ta, nghe nàng rên rỉ. "Nói xong, lấy trong quần áo một viên thuốc, nhét vào miệng của nàng. Khi ánh mắt của nàng chuyển tới khuôn mặt của Tiểu Ngưu, phát hiện Tiểu Ngưu sắc mặt đại biến, ngồi yên lặng một bên, cây gậy cũng mềm. Tôn Tam Nương sửng sốt, hỏi: "Cưng ơi, làm sao vậy? Có cái gì không ổn à? Ác, đúng rồi, chàng biết ả này. Thiếp nghe tiểu sư muội nói, mấy ngày hôm trước sư thúc của ả còn lên núi hướng chàng muốn người. "Tiểu Ngưu vẻ mặt hiện lên nản lòng cùng phẫn nộ, nói: "Đồ dâm đãng, nàng tại sao muốn gạt ta ? Nàng này rõ ràng là Kim Lăng quận chúa Chu Vân Phương, nàng tại sao lại nói cô ta là kỹ nữ?" Thì ra cô gái này đúng là Chu Vân Phương. Chỉ thấy nàng nhắm đôi mắt đẹp, khuôn mặt trái xoan trắng hồng, lông mi vừa đen vừa dài, giống như trong mộng.
Tôn Tam Nương cười, nói: "Chàng đừng nóng giận mà! Thiếp không phải vì cho chàng vui vẻ, mới gọi chàng chơi ả sao?" Tiểu Ngưu trợn mắt lên, nói: "Nàng có biết hay không, nàng to chuyện ra rồi. Ta chơi cô ta, nàng có biết là sẽ xảy ra hậu quả gì sao? Làm không tốt, Lao sơn phái, chúng ta đều đã chết hết sạch."
Tôn Tam Nương lắc đầu nói: "Không có chuyện gì xảy ra hết nếu thiếp giết ả thì chuyện gì cũng không xảy ra hết."
Tiểu Ngưu không chịu nói: "Không, không được, không thể giết nàng, nàng ấy cũng không phải người xấu, cùng với nàng không có cừu hận mà."
Tôn Tam Nương hừ một tiếng, nói: "Ả không có cừu oán với thiếp nhưng thiếp có thâm cừu đại hận cha của ả."
Tiểu Ngưu a một tiếng. Tôn Tam Nương nói tiếp: "Thiếp vì cái gì sẽ trở thành cô nhi? Thiếp vì cái gì phải lưu lạc đến phái Nga Mi, đều là do cha của ả làm hại. Hơn hai mươi năm trước, nhà thiếp ở Kim Lăng. Mẫu thân của thiếp có một ngày đi trên đường phố gặp cha của ả. Hắn ta xem ta bộ dạng xinh đẹp của mẫu thân, mạnh mẽ cướp mang về trong phủ. Mẫu thân của thiếp không theo, bị nhốt lại. Cha thiếp nghe thấy tin tức liền đi cứu người, chẳng những không thành công, còn bị cha của ả dùng loạn côn đánh chết. Mẫu thân thương tâm, thắt cổ tự sát. Hắn vì trảm thảo trừ căn, còn phái người giết thiếp, may mắn thiếp được một vị thân thích ôm đi, bằng không thiếp đã sớm mất mạng. Chàng nghĩ xem mối thâm cừu đại hận này thiếp làm sao mà chịu được, thiếp có thể không báo thù sao?"
Tiểu Ngưu nghe được tâm hồn rất là xúc động, rất đồng tình nói: "Nhưng oan có đầu nợ có chủ, nàng không thể đem nàng ấy làm vật thay thế được. Dù sao cô ta vô tội, và cũng không làm quá chuyện gì xấu".
Khuôn mặt của Tam Nương hiện lên nét giận dữ, nói: "Thiếp không làm gì được cha của ả thì mượn ả đến trả nợ thay. Cái này cũng đừng oán trách thiếp"
Tiểu Ngưu đưa tay ra chặn lại nói: "Không, ta không cho phép nàng làm như vậy. Chúng ta là người võ lâm, chú trọng đúng sai phải rõ ràng. Nàng mà làm như vậy thì tất cả mọi người trong võ lâm đều không chấp nhận được.
Tôn Tam Nương nhìn Chu Vân Phương, lại nhìn Tiểu Ngưu, đôi mắt đỏ lên, nước mắt rướm rướm. Nàng oán hận nói: "Được rồi, nể mặt chàng, hôm nay, thiếp bỏ qua cho ả. Nhưng mà, ngày nào đấy nàng lại rơi vào trong tay của thiếp, thiếp sẽ không cần khách khí." Nói chuyện, Tôn Tam Nương nhảy xuống giường, mặc vào quần áo, xoay người bước đi. Tiểu Ngưu hỏi: "Nàng muốn làm gì?"
Tôn Tam Nương trả lời: "Thiếp phải đi rồi. Chúng ta hãy quên chuyện này đi. Nhưng nếu có một ngày chàng đi qua Nga Mi, chàng phải đến thăm thiếp, dù sao chúng ta cũng có tình cảm vợ chồng." Dứt lời, ngắm nhìn Tiểu Ngưu, lại trợn mắt nhìn Vân Phương, rồi mới bước đi nhanh rời khỏi.
Tiểu Ngưu nói: "Chúc nàng lên đường may mắn!" Tôn Tam Nương gật gật đầu, liền vội vàng rời đi.
Tiểu Ngưu cũng không có tâm tình làm lại chuyện này, đối phương là Chu Vân Phương sẽ không có hứng thú. Nàng tốt xấu là bằng hữu của mình, cùng bằng hữu làm chuyện đó, cảm thấy thiếu đạo đức. Vì thế Tiểu Ngưu mặc quần áo, cũng cho mặc luôn cho Vân Phương. Không nghĩ, trong quá trình mặc quần áo, Vân Phương đột nhiên tỉnh lại. Vừa thấy động tác của Tiểu Ngưu liền hoảng sợ, kêu lên một tiếng "a".
Tiểu Ngưu cười cười với nàng, nói: "Cô tỉnh lại rồi, vừa rồi làm cho tại hạ lo lắng gần chết."
Vân phương đẩy tay của Tiểu Ngưu ra, hỏi: "Tại sao ta ở chỗ này? Tôn Tam Nương đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Ngưu giúp đỡ nàng ngồi ở bên giường, nói: "Vân Phương à, mấy ngày này, cô đến cùng ở nơi nào? Sư thúc cô còn mang người lên Lao sơn hỏi tội, hỏi ta đã giấu cô ở đâu?"
Vân Phương bình tĩnh trở lại, nói: "Lần trước, ta rời đi ngươi lúc sau thì đi tìm hắn. Hắn không chịu thay đổi thái độ. Ta hoàn toàn thất vọng nên tìm một cái am ni cô nghĩ đi tu. Chủ trì ở đây nói chuyện với ta, biết thân thế cùng môn phái của ta sau, nói cái gì cũng không chấp nhận ta. Ta liền thay đổi mấy nhà, các nàng cũng không thu nhận ta, nói trần duyên của ta chưa xong. Ta không có cách nào khác, nghĩ đi trở về núi. Đi được nửa đường, bị sư tỷ Đàm Nguyệt Ảnh tìm được, nàng ấy quấn quít lấy ta hỏi về vụ bê bối của Mạnh Tử Hùng. Ta cũng không gạt nàng, cái gì cũng nói ra hết."
Tiểu Ngưu nghe xong cao hứng, hỏi: "Nàng ấy có phản ứng gì?"
"Nàng không nói nhiều, chỉ là sắc mặt rất khó coi, lầm bầm: "Điều này có thể sao? Điều này có thể sao?" Trừ lần đó ra, nàng còn nói nàng nhận thức sai lầm người đó."
Tiểu Ngưu nghĩ thầm: 'Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, xem ra ta cũng có sức hấp dẫn đấy.' khi ánh mắt hắn nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần và cao quí của Vân Phương, tâm trạng cao hứng liên tiêu thất: 'Ai, phá thân thể của nàng ấy rôi, đây chính là họa lớn, thật không biết làm sao mà kết thúc việc này đây.'
Vân phương lại nói tiếp: "Lúc sau, ta trở lại trên núi, mới biết được sư thúc tìm ngươi tính sổ, ta chạy nhanh xuống núi để đến giải thích. Ở dưới chân núi, ta gặp Tôn Tam Nương. Ta cùng nàng trước kia gặp qua, biết nàng là đệ tử phái Nga Mi. Nàng mời ta ăn cái gì, ta cũng không có phòng bị nàng. Nàng theo ta uống rượu, ta chỉ uống một ly, rồi ngất đi không biết gì hết. Mụ la sát này pha thuốc vào trong rượu. Ta lần sau nhìn thấy nàng, ta sẽ giết nàng." Nói đến đây, vân phương sát khí nổi lên dữ dội trên khuôn mặt.
Tiểu Ngưu hỏi: "Hiện tại, cô cảm giác thế nào?"
Vân phương sờ sờ đầu, nói: "Đầu có điểm choáng váng, "a", ta phía dưới đau quá. . . Ta bị thất thân à! Chẳng lẽ là ngươi?" Nói xong, Vân Phương tức giận nhìn Tiểu Ngưu, ánh mắt kia thực có khả năng đâm thủng thân thể của Tiểu Ngưu.