Trong nháy mắt, Tôn Tam Nương liền biến thành một con "Bạch Dương". Tiểu Ngưu mở hai mắt thật to, ánh mắt sáng lên. Đánh giá mị lực của Tam Nương chỉ thua có sư nương, mị lực của nàng ấy còn quyến rũ hơn Thất di thái Xuân Viên.
Tiểu Ngưu đưa tay sờ chỗ này một cái, xoa chỗ khác một tí, giống như đứa bé bướng bỉnh làm cho Tam Nương vừa bực mình vừa xấu hổ và có chút sợ hãi. Nàng không biết có thể nhẫn nhịn sỉ nhục này như thế nào.
Tiểu Ngưu ôm lấy Tôn Tam Nương, đặt nàng ta ở trên giường, sau đó mở to ánh mắt ra nhìn nàng ấy. Dáng người tiêu chuẩn của Tam Nương, ba vòng tiêu chuẩn của đại mỹ nhân, khuôn mặt xinh đẹp đoan chính, đôi môi đáng yêu màu hồng. Thêm vào một đôi to lớn Ngọc Nữ Phong, dù nàng ấy nắm xuống, hai ngọn núi cũng không xẹp xuống mà vươn lên chọc trời, đỉnh núi vùa to lại tròn tròn đáng yêu. Lại nhìn xuống dưới bình nguyên, cỏ xanh mơn mởn đẹp như ánh trăng lung linh. Nhớ lại trước kia cùng với nàng làm chuyện ấy nhiệt tình như vậy, rất chủ động. Tuy có nguyên nhân khác xen lẫn trong đó nhưng là có thể nói rằng nàng ta là một nữ nhân có dục vọng rất mãnh liệt.
Tiểu Ngưu cúi sát xuống ngửi từ trên xuống dưới ngọc thể của nàng ấy. Người nàng ta mang theo hương khí rất đậm đà, cũng không ngửi ra là mùi của loại hoa nào. Dù người con gái có thô lỗ cỡ nào thì cũng không quên trang điểm cho mình, muốn mọi người chú ý tới mình. Tôn Tam Nương ánh mắt bốc lửa nhìn Tiểu Ngưu nói: "Tránh xa người bà ra, bà nhìn thấy mày thì cảm thấy ghê tởm".
Tiểu Ngưu vươn tay nắm lấy một ngọn thần nữ phong vừa xoa vừa nắn, nói: "Đậy là tại nàng tự đưa đến cho ta, không thể trách ta được đâu".
Tôn Tam Nương tức không thể chịu được, chửi ẩm lên: "Ngụy Tiểu Ngưu, bà cô đm ngươi, đm tổ tông nhà ngươi. Mày giết bà cô nhanh lên, bà cô đây không còn muốn sống nữa". Trong cơn giận dữ, nàng cho dù bị giết cũng không muốn chịu nhục nhã như vậy.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Nàng cho dù muốn chết thì cũng phải chờ ta ăn nàng đã rồi mới chết được. Cho dù nàng muốn chọt ai cũng không được, nàng có dụng cụ đâu mà hành động, nàng chỉ có cái ấy bị đâm thôi". Tiểu Ngưu nói xong thì lại tiếp tục âu yếm thân thể của nàng ta.
Hai tay của hắn đặt ở trên Ngọc nữ phong, cẩn thẩn thưởng thức, khi thì lên khi thì xuống, tất cả mọi động tác xoa bóp sờ mó… đều dùng cả. Thần nữ phong của nàng ấy thật tuyệt vời vừa lớn vừa mềm lại có hai đặc điểm là bóng loáng và co dãn. Động tác đùa bỡn rất lớn mật làm cho dục vọng của Tam Nương bay lên, toàn thân như nhũn ra, sự ngứa ngáy từ từ lan tỏa ra. Bởi vậy, tiếng mắng của nàng ấy cũng từ từ giảm bớt.
Tiểu Ngưu vui sướng cực kì, nói: "Đồ đàn bà thối, một lúc nữa nàng sẽ phải câu xin ta chọt nàng đấy. Đến lúc đó xem ai chơi ai".
Tôn Tam Nương nheo mắt lại nói: "Đồ con rùa, mày sẽ không chết được tử tế đâu".
Tiều Ngưu cười ha hả nói: "Ta không phải là đồ con rùa, nam nhân của nàng mới là đồ con rùa".
Tôn Tam Nương nói: "Chàng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chàng ấy sẽ xé xác mày ra".
Tiểu Ngưu lắc đâu, vừa vân vê thần nữ phong vừa nói: "Nàng nói xem hắn có thể so sánh với ta à? Hơn nữa hắn đâu có biết chuyện này đâu".
Tôn Tam Nương nói: "Tao sẽ nói cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết sự xấu xa của mày để cho ai gặp được người cũng đều muốn chém mày ra làm tám mảnh". Tiểu Ngưu cười hì hì nói: "Chỉ sợ nàng sống không được đến lúc nói cho người khác nghe đâu". Nói xong, Tiểu Ngưu người xuống ngậm một dỉnh núi, rất thích thú mút vào, giống như đứa bé tham ăn.
Tôn Tam Nương làm sao mà chịu được chiêu này. Nàng không nhịn được kêu hừ hừ lên. Tiểu Ngưu muốn nàng kêu lên, nên rất hăng hái làm, bất ngờ nuốt vào một ít, rồi sáu đó nhổ ra, lại dùng đầu lưỡi liếm mút nhẹ nhàng trên đỉnh, lại thường thường cắn nhẹ vài cái. Sau một lúc, tiếng rên rỉ của Tam Nương càng lúc càng lớn, nếu không bị điểm huyệt thì nàng đã sớm vặn vẹo toàn thân.
Cái này còn chứa tính, Tiểu Ngưu lại đem một tay xuống phía dưới của nàng ấy, làm đủ mọi động tác như sờ nắn, xoa bóp, vân vê…Điều này thật muốn mạng của Tam Nương, bị đùa đến dâm thủy từ từ chảy ra, có xu hướng tràn ra ngoài. Làm cho tiếng kêu, rên rỉ của Tam Nương càng lúc càng lớn.
Tiểu Ngưu đắc ý hỏi: "Nàng đã chảy ra nước, đã muốn rồi sao, nhanh lên cầu ta làm nàng đi".
Tôn Tam Nương cãi cố: "Tao sẽ không làm điều xấu hổ như vậy. Tao sẽ không cầu xin mày cái gì hết".
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Ta cũng không tin nàng còn chịu đựng được bao lâu". Nói xong thì mang hai chân của Tam Nương co lên, để cho phong đồn của nàng hướng lên trời. Tiều Ngưu quì xuống đem lưng của nàng ấy đặt lên trên đui của mình, như vậy thì bộ vị tối mê người của nàng ta sẽ đối diện với mặt của hắn ta.
Tiểu Ngưu ấn vào trung tâm của cặp chân ngọc, thấy dâm thủy đã lan tràn ra ngoài cỏ dại kia, làm cho nước ẩm ướt bụi cỏ đóa hoa và ướt thêm nụ cúc hoa nữa. Đóa hoa kia lúc co rút lại, lúc nở ra như kêu gọi người khác đến thăm viếng.
Tiểu Ngưu hỏi thêm lần nữa: "Tôn Tam Nương, nàng có muồn mời ta ăn nàng không?"
Tôn Tam Nương rên rỉ: "Mình thật sự là người con gái không muốn thể diện nữa rồi".
Tiểu Ngưu nói: "Nàng rất nhanh sẽ không còn cảm giác xấu hổ nữa". Nói xong thì hắn ta cúi đầu xuống ăn nụ hoa của Tam Nương, hành động như con gió nhỏ thổi qua, lúc thì như cơn mưa to rơi xuống. Hai tay cũng đều hỗ trợ hành động luôn, làm cho hắn chui sâu vào, càng lúc càng sâu. Chỉ được một lúc, tiếng rên rỉ của Tôn Tam Nương càng lúc càng lớn, rốt cuộc không để ý tới thể diện nữa thì thào nói: "A.. a… Ta muốn, cho ta…".
Tiểu Ngưu nhấm nháp hương vị nữ nhân, ngẩng đầu lên hỏi: "Nàng muốn cái gì?"
Tôn Tam Nương thở hổn hển nói: "Tao muốn mày đi vào trong tao."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Vậy nàng nhanh lên cầu ta đi, cầu ta chơi nàng thì ta mới chơi. Không cầu thì ta cũng không chơi đâu". Nói xong rồi buông chân của Tôn Tam Nương ra.
Tôn Tam Nương không lên tiếng. Tiểu Ngưu biết cơn hứng của nàng ấy chưa đến cao điểm nên lại triển khai thêm môt lần tấn công mới vào nụ hoa, ăn không được vài miếng, Tôn Tam Nương lại kêu lên: "Tiểu dâm tặc, tiểu dâm tặc ơi, thiếp phục chàng rồi, chàng đi vào đi mà, coi như thiếp cầu xin chàng". Cảm giác kia lại ngứa lại nhột rất là khó chịu, rất cẩn một cái gì đó đi vào "cứu mạng".
Tiểu Ngưu ngẩng đâu lên le lưỡi dính đầy xuân thủy, nói: "Người đàn bà dâm đãng, không cho mắng ta, phải gọi phu quân. Còn có, nàng phải thành ý cầu ta chơi nàng, càng nói thô tục càng tốt, hiểu chưa? Mau thể hiện sự dâm đãng của nàng ra vậy mới làm ta đã nghiền".
Tôn Tam Nương chịu không nổi dục hỏa dày vò, đành phải nhắm mắt lại, không biết xấu hổ nói: "Phu quân yêu dấu, van cầu chàng từ bi, nhanh lên chơi thiếp đi, thiếp muốn đại dương vật của chàng chơi thiếp".
Tiểu Ngưu nghe xong sảng khoái vô cùng, cố ý nói: "Nàng hãy nói lớn tiếng lên, ta không nghe rõ ràng". Tôn Tam Nương không có cách nào khác đành phải nói lớn hơn rõ ràng lại một lần nữa.
Lúc này, Tiểu Ngưu mới cởi quần áo xông về phía trước. Đại bổng tử tiến vào động làm cho Tôn Tam Nương vừa lòng rên rỉ lên: "Tuyệt vời, chơi rất tôt, thật là hàng tốt, cắm xuống thì hết ngứa ngay lâp tức".
Tiểu Ngưu rất kiều ngạo đâm vào trong mấy chục cái sau thì thấy nàng ta không động đậy gì hết, không đủ đã nghiền. Hắn ta cởi bỏ huyệt đạo của nàng làm cho nàng dâm đãng tự do. Hắn tin nàng sẽ không biết gì hết.
Tôn Tam Nương có thể hành động liền biểu diễn bản sắc phong tao của nàng ra. Nàng mạnh mẽ xoay chuyển thân thể, chân tay ôm chặt lấy Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu nằm đè lên trên thân thể mềm mại của nàng, ra sức hành động. Hắn thở hổn hển như trâu, ra sức đâm vào, đâm cho Tam Nương kêu to rên rỉ liên tục. Cái giường lắc lư muốn sụp. Âm thanh của hai người hòa trộn vào nhau, tạo một khúc nhạc nguyên thủy rất là rung động tâm hồn. Khúc nhạc này trần ngặp sự cuồng dã, phóng đãng, tình cảm mãnh liệt cộng với sự lãng mạn đan xen. Bất kì ai thấy cũng đều cảm thấy rung động hết.
Tôn Tam Nương rên rỉ lơn hơn nữa, kêu: "Mạnh..Mạnh hơn nữa, chàng thật là giỏi, không hổ là tiểu Ngưu. Chàng rất lợi hại, đem linh hồn của ta cũng bay lên mây rồi". Nàng giống như con ngựa hoang điên cuồng chạy nước rút, xém chút nữa làm cho Tiểu Ngưu ở phía trên bay xuống dưới.
Tiểu Ngưu cũng rất thoải mái, thật khó khăn gặp được một người con gái như vậy, cảm giác này thật tuyệt vời. Tiểu đệ của Tiểu Ngưu cứng như một cây sắt, nóng như lửa, rất là dai, mỗi lần hạ xuống khí thể thật hùng hồn, thực muốn đem Tam Nương làm chết đi. May măn bản lĩnh của nàng ấy cao cường nếu không đã sơm hôn mê rôi.
"Thứ đồ dâm đãng, thõa mãn chưa? Sao không cầu xin ta sớm hơn". Tiểu đệ của Tiểu Ngưu ngẫu nhiên còn không quên ở huyệt khẩu khiêu khích nàng ta, làm cho nàng ấy quên hết mọi thứ rên rỉ lớn hơn nữa: "Phu quân yêu dấu, thiếp sai lầm rồi, cầu xin chàng tha thứ cho thiếp đi. Thiếp lần sau sẽ không vô lễ với chàng nữa đâu". Tôn Tam Nương không hề băn khoăn cái gì nữa, xổ hết tất cả sự dâm đãng của nàng ra. Điều này làm cho Tiểu Ngưu rất hài lòng.
Sau vài ngàn cái tấn công thì Tam Nương hét dài lên một tiếng, bay lên chín tầng mây.
Tiểu Ngưu đắc chí tạm dừng tiến công: "Sướng không? Sau này, nàng sẽ yêu ta". Nói xong, bèn rút ra vũ khí đứng dậy. Tôn Tam Nương ôm hắn không buông ra, nói: "Sau này cái gì, thiếp hiện tại đã yêu chàng mất rồi. Chàng không cần đi ra, rời bỏ thiếp, thiếp đàng còn muốn nữa".
Tiểu Ngưu cười ha ha nói: "Ta thì không sao cả, nhưng nếu để cho chồng của nàng biết thì ta bị chém ra từng mảnh". Thiếp sẽ kín miệng, chỉ cần chàng không rêu rao thì hắn vĩnh viễn sẽ không biết gì cả. Hắn chỉ có thể làm một con rùa không biết gì hết.
Tiểu Ngưu nghiêm mặt nói: "Vậy sau này nàng còn muốn giết ta không?"
Tôn Tam Nương ôn nhu nói: "Sau này, thiếp sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng, không bao giờ cãi lại đâu phu quân yêu dâu". Thanh âm vừa ngọt ngào vừa quyến rũ biến linh hồn của Tiểu Ngưu bay bay và bay lên nữa.
Tiểu Ngưu rất thỏa mãn, nói: "Tốt lắm, trước hêt để ta đứng dậy đã."
Tôn Tam Nương cố chấp nói: "Không, không, thiếp không thả. Thiếp mà thả chàng ra thì chàng sẽ không để ý tới người ta nữa."
Tiểu Ngưu ôn hòa nói: "Như vậy sao được? Một mỹ nữ hiểu chuyện như nàng thì ta như thế nào sẽ không để ý tới? Chờ một tí, ta sẽ cho nàng hưởng thụ niềm vui thú tuyệt vời."
Tôn Tam Nương nghe vậy mới buông Tiểu Ngưu ra. Hắn ta rút vũ khí, ngồi xuống bên cạnh nàng ta. Tôn Tam Nương nhìn chằm chằm vào vũ khí hiên ngang đứng thẳng của Tiều Ngưu, nói: "Nó thật là một bảo bối, gả cho chàng là một chuyện hạnh phúc. Hình dáng không giống như lão nam nhân kém cỏi kia". Nói xong, nàng ta cũng không cảm thấy bẩn, lấy tay vuốt ve nó.
Tiểu Ngưu bị sờ thoải mái, hỏi: "Cái của hắn rất nhỏ à?"
Tôn Tam Nương trả lời: "Nhỏ thì không có nhỏ nhưng hắn là một con người thô lỗ, vừa cởi xong quân áo là hùng hục làm. Một chút tình thú cũng không có". Nàng ta vừa nói vừa thở dài.
Như thể khen khả năng xuất sắc của Tiểu Ngưu cộng với sự hiểu biết phong tình hắn ta. Tiểu Ngưu nghe xong thì cao hưng, thập phần nhiệt tình, nói: "Lại đây, chúng ta hãy vui vẻ hết mình đi. Ta nhất định sẽ làm cho nàng hài lòng mà về."
Tôn Tam Nương cười nói: "Để xem thực lực của chàng ra sao. Bây giờ, chàng nằm xuống để thiếp ở phía trên".
Tiểu Ngưu rất phối hợp với nàng, nằm thẳng xuống. Vẻ mặt của Tôn Tam Nương cười quyến rũ, chỉnh xong tư thế, giúp đỡ vũ khí, chậm rãi ngồi xuống. Rất nhanh, căn cột cờ kia đã bị nuốt sống. Tiểu Ngưu cảm giác ngoạn ý của mình tiến vào một dòng suối nước nóng, lại cũng như tiến vào một chỗ ôn nhu tuyệt vời. Cảm giác này thật tuyệt vời làm sao.
Tôn Tam Nương cưỡi lên trên người của Tiểu Ngưu, thể hiện hết sự dâm đãng của mình giống như một ngựa hoang đang thả hết chứ phi nước đại, thấy mà lo cho cái bảo bối của Tiểu Ngưu, sợ nó bị gãy ngang.
Tiểu Ngưu thật đã nghiền, vừa có thể thấy hai quả thần nữ phong nhảy nhót vừa thấy mái tóc xinh đẹp tung bay. Vẻ mặt dâm của Tôn Tam Nương, đôi mắt nửa khép nửa hở, đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở kêu hừ hừ, rên rĩ dữ dội. Cái hang nhỏ nhỏ ướt đẫm tràn đầy xuân thủy đang âu yếm cái con gì đó chui vào trong, như được cái hang tiếp sức, càng chui nó càng khỏe hơn.
Mỗi khi nó chui vào trong, lúc đụng chạm đến tận cùng chỗ mềm mại, bên trong rất ấm và rất trơn nhẵn. Khi nó đi ra thì làm cho Tiểu Ngưu cảm thấy hụt hẫng. Lúc nó chui vào trong biến mất khỏi tầm mắt thì Tiểu Ngưu cảm thấy tuyệt vời. Dưới tình cảm mãnh liệt của Tam Nương, làm cho cho Tiểu Ngưu điên cuồng theo. Hắn không chịu nổi nữa, không muốn nằm nữa, đột nhiên ngồi dậy, hai tay chông lên, lắc lư rất mạnh vùng dưới, hung hăng chọc vào cái hang nho nhỏ đấy. Mỗi khi song phương ngoạn ý va chạm vào nhau thì làm cho cả hai người đều phát ra thanh âm rên rỉ thỏa mãn.
Tiểu Ngưu âu yếm ôm chặt phấn đồn của Tam Nương trong chốc lát, lại bỏ ra chơi đùa thần nữ phong của nàng ấy, chơi rất là hung rất là mãnh liệt. Điều này làm cho Tôn Tam Nương không phản cảm chút nào, nàng ta còn ước gì Tiểu Ngưu yêu chúng nó nhiều hơn chút nữa. Lúc này nàng ta đã quên thể diện của môn phái, sĩ diện của trượng phu… quên hết tất cả. Hiện tại ưu tiên đệ nhất của nàng ta là hưởng thụ lấy từng giờ từng phút tuyệt vời này.
Vất vả đến cả nửa ngày, động tác của Tôn Tam Nương chậm lại từ từ, điên cuồng "chạy nhanh" đổi thành "chạy chậm". Tiểu Ngưu cười ha hả nói: "Nàng mệt rồi phải không? Coi ta nè". Nói xong, hắn ta nghiêng người mang Tam Nương đặt ở phía dưới, hành động giống như bão táp đập vào cơ thể của nàng ta. dồn dập làm cho Tam Nương hét to lên: "Phu quân yêu dấu, chàng thât tuyệt vời, làm cho thân mình của thiếp muốn nát ra luôn. Tan nát ra luôn đi để thiếp khỏi phát cơn dâm nữa". Tiểu Ngưu vừa nghe tiếng rên rỉ của nàng ấy vừa ra sức chiến đấu. làm không biết bao nhiêu cái rồi. Càng làm Tam Nương cao trào càng nhiều, mà hắn thì lại chưa có cảm giác ra.
Tôn Tam Nương phê đến nỗi không động đậy nổi nữa mà Tiểu Ngưu còn chưa đã. Tôn Tam Nương cầu xin: "Phu quân yêu dấu, chàng để cho thiếp nghỉ ngơi một chút đi, chàng mà làm thêm nữa thiếp sẽ tiêu luôn đó."
Tiểu Ngưu cố ý nheo mắt nói: "Nhưng anh còn chưa ra mà".
Tôn Tam Nương cười cười làm nũng nói: "Đừng vui trong chốc lát, tí nữa hãy chơi tiếp đi mà".
Tiểu Ngưu cũng không muốn ép buộc nàng, liền rút bảo bối ra để cho nàng ấy nghỉ ngơi một tí. Tiểu Ngưu muốn hỏi thử xem thái độ của nàng ta: "Tên Quan Vịnh Mai, nam nhân của nàng đâu? Như thế nào mà nàng có một mình? Hai người không phải đi cùng nhau à?"
Tôn Tam Nương ngồi dậy dựa vào đầu vai của Tiểu Ngưu, xong rồi cứ như vậy dạng cặp chân ngọc kia ra, chỗ ấy còn đang tràn ngập nước, lộ ra dáng vẻ phóng túng.
Tôn Tam Nương ôn nhu trả lời: "Chúng ta đã đi rất xa rôi nhưng thiếp vì muốn gặp chàng nên nói là bị lạc ở đây, để cho bọn họ đi trước. Cũng may, nam nhân của thiếp muốn đi cùng nhưng thiếp không chịu, tí xíu nữa là cãi nhau rồi."
Tiểu Ngưu cười nói: "Hắn ta có ý tốt cho nàng mà, nàng không chịu thì thôi, làm chi mà làm mình làm mẩy đây."
Tôn Tam Nương nói: "Nghe ý tứ của chàng, thiếp cùng với hắn quan hệ rất tốt đấy".
Tiểu Ngưu nói: "Làm sao vậy? Chúng ta là nam nhân mà!"
Tôn Tam Nương cười nói nhẹ nhàng: "Đã như vậy, sao chàng lại cho hắn một cái nón xanh đâu?"