Một con chim Sơn ca bay xẹt qua bầu trời, tạo thành một đường cong rồi hạ xuống trên thân một cái cây cao bên trong đình viện, chim nhỏ nghẹo đầu sửa sang lại lông vũ của mình, líu lo hót rồi ngó ngó vào bên trong đình viện phía dưới một chút.
Phía bên dưới, gian thư phòng vốn thật tĩnh mịch chợt bị một thanh âm mềm mại uyển chuyển phá vỡ:
- Ta đã biết, ngươi có thể lui đi ra!
Tên thuộc hạ ngoài cửa mặt lạnh như tiền, nghe vậy liền cúi đầu hô “rõ” một tiếng rồi lẳng lặng biến mất như cách mà hắn xuất hiện.
Bên trong thư phòng, đằng sau tấm bình phong chia đôi căn phòng thành hai khu nam nữ tách biệt, một thân ảnh xinh đẹp trang nhã từ từ đứng lên, một thân váy trắng cổ phong lộ ra vùng xương quai xanh bước ra khỏi tấm bình phong, đai bụng ôm lấy bờ eo tinh tế khiến dáng đi của nàng càng thêm phân ung dung uyển chuyển, Quách Ngọc Như khẽ vươn vai một cái, sau thì ôm lấy một chồng giấy tờ trên bàn thong thả bước đi ra.
Nàng nện bước chậm rãi đi qua hai cái vòng cung hành lang, đi xuyên qua một khu trúc nhỏ, từ Thuỷ Phòng đi tới Thổ Phòng không mất quá nhiều thời gian, chẳng mấy chốc liền tới.
Vừa lúc đến nơi, Quách Ngọc Như thấy một thân trang dung loè loẹt Vi Oánh Phi tới sớm một bước.
Vị thị vẫn vậy, ưa thích cẩm y đủ màu sắc, thế nhưng thẩm mỹ của nàng thật sự chẳng đâu vào đầu, tựa như một thôn cô trang điểm đậm đà kệch cỡm khiến người ta chỉ biết than thở thật phí của giời.
Chứng kiến nữ nhân diêm đua nay cũng tại, ban đầu Quách Ngọc Như khẽ nhíu mày một chút, song cũng nhanh thư giãn đi ra, nàng chủ động tiến lên chào hỏi:
- Vi tỷ, ngươi trở về từ lúc nào vậy?
Vi Oánh Phi từ mấy năm trước đến chỗ họ Đỗ liền ăn dầm nằm dề, đuổi cũng không có đi, mãi cho đến cuối năm ngoài nàng ta mới trở lại Vi thị Tráng Tộc xử lý công việc một chuyến, cứ ngỡ rất lâu sau nàng ta mới trở lại, không nghĩ tới hiện tại mới đầu Xuân đã thấy lù lù xuất hiện khiến Quách Tài Nữ có chút kinh ngạc.
Vị thị cũng liếc mắt đi qua, chứng kiến Quách Ngọc Như thì bộ dạng vui vẻ của nàng cũng hơi thu liễm lại.
Nói thật, nàng đối với nữ nhân khí chất thư quyển này luôn có một sự dè dặt nhất định, thật sự chẳng thể hiểu nổi tại sao?!
Mặc kệ công lực của nàng đã đạt tới tông sư, mặc kệ bên dưới nàng có cả ngàn tộc binh chờ lệnh, thế nhưng chẳng hiểu vì sao khi đối diện với Quách Ngọc Như, Vi Oánh Phi luôn có một cái áp lực vô hình đè nặng.
Nhoẻn cười một cái, Vi thị dùng chút vốn liếng tiếng Việt của mình bâng quơ hồi đáp:
- Cũng không phải cái gì quan trọng, bổn cô nương giải quyết cái một.
- Thật vậy sao...
Quách Ngọc Như hơi nhíu mày một chút, đối với cô ả ngoại tộc này nàng vẫn có sự đề phòng.
Mấy năm qua Đỗ Anh Vũ cùng Tráng Tộc làm ăn tương đối khá, cái chính sách cởi mở của hắn kỳ thực Quách Ngọc Như là không thích chút nào, đặc biệt trong thời điểm Đại Việt hạn hán kéo dài thì thêm mỗi một miệng ăn là Yên Hưng lại gia tăng thêm một phần áp lực.
Hơn thế nữa việc cho phép người ngoài tham gia vào bộ máy cao tầng chẳng khác nào Đỗ Anh Vũ đang tự phá vỡ quy tắc trước kia của mình.
Quách Ngọc Như nàng tâm niệm tương đối cổ hủ, không đến mức kiểu “không phải tộc ta tất có dị tâm” thế nhưng tâm lý đề phòng ngoại bang vẫn là luôn phải có.
Đỗ Anh Vũ lúc đó chỉ hời hợt giải thích.
Ta tại Tráng tộc cũng có địa vị không nhỏ, làm người không thể qua mức tiêu chuẩn kép, nên phóng khoáng một chút.
Thế nhưng đó là suy nghĩ của họ Đỗ, còn họ Quách thi khác, nàng là nữ nhân, nữ nhân thì không cần phải đối với kẻ khác phóng khoáng!
Đương lúc không khí giữa hai người có chút lúng túng thì Đoàn Thiên Hương đi tới, chứng kiến Quách, Vi hai người có điểm lạ liền cất tiếng hỏi thăm:
- Quách Tế Tửu, Vi Tộc Trưởng, hai người không vào sao, đứng đó làm gì?
- Đoàn Tế Tửu cũng tới rồi sao?
Hai nữ nhân đưa mắt nhìn Đoàn thị một cái, sau thì gật đầu nhẹ xem như chào hỏi rồi lần lượt đẩy cửa tiến vào khuôn viên Thổ phòng.
Thì Nha Thư thì Thổ Phòng lớn nhất, phân ra làm hai khu riêng biệt, khu ngoài giống như một giảng đường phục vụ cho viện diễn giảng, nội khu bên trong là một phòng họp nhỏ hơn, đám nữ nhân đi xuyên qua giảng đường tiến thẳng vào nội khu, Đoàn Thiên Hương đi song song phía sau cũng Quách Ngọc Như, nàng hơi cúi đầu xuống, thấp giọng hỏi thăm một chút:
- Quách Tế Tửu, có chuyện gì mà Đỗ tiểu... sứ quân triệu tập chúng ta đến gấp như vậy?
Nhìn bộ dạng tò mò của Đoàn thị, Quách Ngọc Như giống như sực nhớ ra một cái điều gì đó, nàng duyên dáng mỉm cười, thấp giọng hướng về nữ nhân họ Đoàn nói:
- Thiên Hương... hi hi, có vẻ hôn phu của ngươi là muốn trở về rồi!!
Đoàn Thiên Hương nghe thấy thì ánh mắt trợn tròn, vị nữ nhân tài trí này đột nhiên có chút lắp bắp, khuôn mặt từ từ biến thành đỏ ửng, bộ dạng muốn nói cái gì đó nhưng không sao phát ngôn thành tiếng được, mãi cho đến nửa ngày sau, nàng bẽn lẽn cất lời:
- Chuyện... là từ bao giờ?!
Quách Ngọc Như nghĩ một chút, rất nhanh hồi đáp:
- Tin tức từ Vân Đồn Trang truyền lại cách đây 3 ngày, bọn hắn đã trở về đến Quan Lạn đảo, tính toán theo thời gian thì nhanh là hôm nay, chậm thì ngày mai có thể về tới Yên Hưng!!
Khi biết mọi thứ là thật, Đoàn Thiên Hương mặc dù rất muốn che giấu cảm xúc thế nhưng tiếu ý trên khuôn mặt đã bán đứng nàng...
Cả người mừng vui khấp khởi!
Gã thư sinh của nàng cuối cũng cũng biết đường mò trở lại.
...
Ngay tại lúc này, tại phía xa bờ biển phía Đông.
Một đoàn thuyền lớn vừa rời khỏi Quan Lan Đảo Vân Đồn Trang mà rong buồm tiến về lục địa.
Đứng tại phía mũi của một toà lâu thuyền, bạch y thư sinh thân hình có chút đơn bạc, gió thổi phần thổi tung bay vạt áo, tóc mai có chút rối loạn thế nhưng hắn chẳng quản, ánh mắt hơi nghếch lên nhìn bầu trời xanh thẳm, lộ ra dáng vẻ có chút tịch liêu.
Phía sau lưng y, một thân ảnh thanh niên cường tráng bộ dạng lấc cấc tiến tới, huých nhẹ vào bờ vai của bạch y thanh niên một cái, cười khà khà hỏi:
- Tiểu Thành Tử, nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
Tô Hiến Thánh hơi liếc mắt sang nhìn tên đồng bạn thân thuộc, bình thản lắc đầu rồi có chút trầm ngâm đáp:
- Không có gì, chỉ là có chút cảm khái mà thôi... Thời gian qua quả thực như mộng huyễn, cho đến hiện tại ta vẫn không dám tin rằng mình có thể trở về!
Phí Công Tín nghe vậy thì hơi thu liễm nụ cười, y vươn vai vặn sườn một cái, hai năm qua lưu lạc đất Bắc tự nhiên không phải chỉ có mình họ Tô, họ Phí cũng là, mặc dù không phải đồng hành một khối nhưng tự nhiên trong đó vẫn sẽ có sự đồng cảm, mà vì đồng cảm nên hắn cũng thở dài.
Nhưng A Tín rất nhanh trở lại với cái vẻ không tim không phổi như thường ngày, vỗ nhẹ lên bờ vai tên bạn chí cốt, nhàn nhạt nói:
- Mọi chuyện đã qua...
Tô Hiền Thành không bình luận thêm, quãng thời gian hai năm không ngắn không dài, thế nhưng đối với Tô Hiến Thành thì nó như là hai thập kỷ, phương Bắc loạn lạc cỡ nào, hắn là người trong cuộc tự nhiên hiểu rõ nhất.
Nhân sinh trong thời loạn chẳng bằng chó tại thời bình, nữ nhân vì miếng cơm bản rẻ thân thể, cha mẹ vì tồn tại phải ăn thịt con mình, những chuyện này trước kia hắn chỉ nghe được thông qua tiền nhân kể lại, hiện tại đã kinh qua tận mắt.
Tại thời loạn, nhân tính rẻ mạt, cùng súc sinh hoang dã chẳng khác gì nhau.
Trải qua quãng thời gian tại lưỡi đao liếm máu, có những thời điểm tuyệt lộ, gã thư sinh cũng có lúc điên cuồng từ trong đống xác người giết đi ra, thiếu niên Tô Hiến Thành ngày xưa dung mạo vẫn vậy, chỉ là hiện tại hắn để lại cho người ta một loại cảm giác thâm trầm cũng bình thản đan xen.
Chứng kiến chuyện của người, tự khắc sẽ cảnh tỉnh chuyện của mình.
Hắn lúc này ẩn ẩn có một quyết tâm vô hình, đó là Đại Việt tuyệt không được phép loạn.
Kẻ nào dám làm loạn Đại Việt, mặc kệ là ai, Tô Hiến Thành hắn thề giết không tha!
- Ồ! Các ngươi cũng tại đây sao?
Đột nhiên, phía sau lại phát sinh tiếng người hướng hai tên kia cười nói.
Phí, Tô hai người đồng loạt ngoái đầu, nhìn bộ dạng thanh niên cao gầy như cây sậy lắc ca lấc cấc đi tới.
Phí Công Tín liếc xéo qua chỗ tên này, bĩu môi nói:
- Đỗ Anh Hậu Đỗ đại quan nhân, ta còn tưởng là chết ngắc trong ngực đám nữ nhân Đông doanh kia rồi chứ, vẫn còn lết về được cơ à!
Đỗ Anh Hậu hắc hắc cười, híp mắt nói:
- Ngươi thì biết cái chó gì, cái đó gọi là ngoại giao!!
- Ngoại giao cái rắm chó!! Gọi là giao phối mới đúng!! Tặc tử nhà người sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chết trên bụng nữ nhân!!
Phí Công Tín tại chỗ phun nước bọt, Đỗ Anh hậu tự nhiên cũng chẳng vừa, chẩu mỏ quát:
- Mẹ kiếp, ít nhất bổn công tử còn có mệnh làm quỷ phong lưu, cho tên gấu chó nhà ngươi ghen tỵ chết tươi!!
- Cả hai người các ngươi câm miệng đi! Đừng tự làm trò cười trước mặt khách nhân!!!
Tô Hiến Thành đứng giữa, bị hai tên này càn quấy đau hết cả đầu óc, đúng lúc đấy phát hiện ra lại có người tới liền cao giọng quát tháo.
Hai tên kia cũng chỉ độc mồm chửi bậy, không phải là thật náo thế nên ngay lập tức im lặng, hướng tầm mắt nhìn theo hướng nhìn của họ Tô.
Tại phía lâu thuyền, chẳng biết đã có một thiếu nữ tóc búi cao thân khoác Kimono màu đen đỏ đứng ở đó, phía sau lưng nàng còn có hai nữ nhân chùm đầu kín mít khác, Tô Hiến Thành hơi liếc mắt nhìn sang nữ nhân chùm đầu bên trái một chút, con ngươi lộ vẻ phức tạp rồi lại rất nhanh đảo mắt về chỗ nữ nhân Nhật Bản, nhàn nhạt cười:
- Mizukune tiểu tử cũng có nhã hứng đến hóng gió sao?
- Không phải, nô gia là thuần tuý đến hóng chuyện của các ngươi...
Mizukune che miệng cười, thẳng thắn đáp khiến nhóm bộ ba kia nghệt mặt ra, thấy ba tên này mộng bức, nàng càng vui vẻ, đôi mắt hồ ly ném ra mị nhãn, liếm vào môi nói:
- Nô gia xuất hiện khiến ba vị mất hứng sao?
Tô Hiến Thành nhún vai, thân hơi tựa vào thành tàu, biểu lộ tự nhiên hồi đáp:
- Tiểu thư quá lời, lần này chúng ta còn phải cảm tạ tiểu thư ra tay cứu giúp, nếu không ba người ta sống chết còn không biết thế nào.
- Ta cũng chủ tử của các ngươi là đối tác, tự nhiên chẳng thể thấy chết mà không cứu...
Tô Hiến Thành ba người hiện tại đang trên thuyền của đối phương, trước đó còn được đối phương cứu thoát, thế nhưng đối với nữ nhân này cả ba người bọn hắn luôn giữ một tâm lý đề phòng nhất định, bên mức trò chuyện tự nhiên cũng phải âm thâm vận công, tuyệt không dám đưa lưng về phía nàng bất cứ thời điểm nào.
Trong suốt chặng đường biển, Tô Hiến Thành nhiều lần âm thầm nghĩ.
Không biết lần này mang theo ả hồ ly này trở lại Yên Hưng liệu có tốt hay không?!
Về phía Mizukune thì ngược lại đơn giản hơn rất nhiều, nàng xưa này chưa cho không ai cái gì cả, đã mang nợ thì phải trả, ánh mắt nàng quét qua ba người một lượt, ngoài trừ Tô Hiến Thành còn khiến nàng có chút hứng thú, hai tên kia nàng còn chẳng để vào mắt, món nợ của bọn hắn nàng tất sẽ đòi, chỉ là Mizukune sẽ đòi tử kẻ khác.
Đỗ tiểu lang quân...
Nô gia tới rồi đây!!