Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 398: Yên Hưng Nha Thự.




Sáng hôm sau, trời mưa đã tạnh.

Yên Hưng phường thị cũng rộn ràng hẳn lên, không khí mùa Xuân tươi mới phủ khắp phố phường.

Hai năm trôi qua, Yên Hưng thành mở rộng, phố xá cũng khang trang rộng rãi hơn xưa, dân chúng quần cư như thịnh hội, thương lữ từ bốn phương lui tới, không ít thương đội rêu rao tuyển người.

Hai bên làn đường sóng người trập trùng, xe ngựa triền miên, người bản địa nhiều, dân ngoại lai tới đây cũng không ít, trên đường có thể dễ dàng thấy khách phương xa dắt ngựa tản bộ đến nơi này vãn xuân nghỉ dưỡng.

Từ Đông Hải Doanh Trại xuất phát, Lý Dương Minh ngồi cùng xe với Đoàn Thiên Hương thế nên có thể dễ dàng thông qua kiểm tra tiến vào nội thành, đây là lần đầu tiên hắn đến Yên Hưng vậy nên là có đôi chút bỡ ngỡ, những thứ rất đỗi bình phàm tại đây như con đường phủ xi măng, những bệ vỉa hè hay việc cảnh vệ phân luồng điều khiển giao thông cũng làm y ngạc nhiên cùng thích thú.

Cửa hàng hai bên đường treo đầu cờ xí bảng hiệu sơn đủ loại màu, các khu cửa hàng gần sông lại thường có bến đỗ cho người dưới thuyền đi lên, tiết xuân sang, những nhành dương liễu xung quanh bắt đầu nảy mầm, chim chóc líu ríu kiếm nơi làm tổ, trên mặt sông thuyền hoa di chuyển tập nập, tiếng nói chuyện ồn ã làm nổi bật lên sự phồn hoa của toà thành thị này.

Ánh mắt của Tứ Hoàng Tử lập tức dõi theo đám dân cư trong vùng, cảnh tượng phồn hoa có thể dễ dàng làm giả, con người muốn đóng giả hẳn là khó khăn đi khi, thế nhưng Lý Dương Minh mình nhìn đám dân chúng ai nấy cũng một mặt tràn trề hi vọng, cười cười nói nói, khác xa với không khí ủ rột ăn bữa này lo bữa mai của những người dân tại vùng khác, điều này khiến họ Lý không khỏi kinh ngạc mà thầm nghĩ...

“Chẳng lẽ thiên tai mất mùa những năm qua hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới nơi này sao?”

Đoàn Thiên Hương ngồi đối diện hắn, nàng tự nhiên cũng nhận ra Lý Dương Minh có biểu hiện bất thường, cũng mơ hồ đoán được lý do, khoé môi khẽ mỉm cười, ẩn ẩn có chút tự hào.

Chỉ là nàng không phải người thuộc tuýt ưa khoe mẽ, nếu họ Lý không chủ động hỏi, nàng cũng lười giải đáp.

Hồi năm ngoái khi hạ quyết tâm rời bỏ Kinh Thành trở về Hồng Châu gia nhập Đông Hải Tập Đoàn của Đỗ Anh Vũ, nàng thật sự cũng không nghĩ tới tại một góc Đại Việt lại có một nơi yên vui như vậy.

Dân cư của Yên Hưng chín phần trước kia đều là lưu dân tha phương cầu thực, khổ gì bọn hắn cũng đã từng ăn qua, giống như Đỗ Anh Vũ từng nói, bọn hắn lúc đó đơn giản chỉ là một đám bị vùi dập dưới đáy xã hội, chỉ có một còn đường duy nhất là hướng lên phía trên.

Ba năm không thu thuế Đỗ Anh Vũ nói là làm, qua đó tích xúc mặc dù không nhiều nhưng đủ để người dân Hải Đông Đạo bớt đi một cái tròng khi thiên tai mất mùa ập tới.

Cỏ linh lăng ba năm phủ khắp Hải Đông, thứ tưởng chừng nhỏ bé đấy bỗng nhiên trở thành lương thực chính là đám gia súc, nông trại chăn nuôi hoàn toàn phải dựa vào nó để phát triển.

Ngư trường lại càng phát đạt, ngư dân có tổ chức cụ thể kết hợp thương đoàn dưới sự bảo hộ của Đỗ Anh Vũ được đảm bảo về quyền lợi, đặc biệt từ sau khi Khâm Liêm trở thành vật trong túi của họ Đỗ cũng việc Hải phỉ đã bị quét sạch từ lâu thì nội vùng biển Đông Hải đám ngư có thể mặc sức vẫy vùng.

Điều quan trọng nhất trong suốt quá trình đó chính là Đỗ Anh Vũ luôn đảm bảo được các tuyến đường thương lộ luôn luôn thông suốt cả ở sông biển lẫn trên đất liền, việc này sau đó thuộc về trách nhiệm của Đoàn Thiên Hương nàng quản hạt.

Cho tới thời điểm hiện tại, nàng vẫn đang làm rất tốt, danh tiếng Đông Xưởng Quân theo đó từ từ nổi bật trong giới thương nhân.

Tất cả mọi chuyện tương hỗ lẫn nhau, giống như mỗi mắt xích trong một bộ máy, từng thứ đều đóng vai trò quan trọng.

Chiếc xe ngựa mang hai người khi đến dịch trạm thì đột nhiên đỗ lại, tên quân sĩ đánh xe quay đầu vào trong xe thông báo:

- Lý công thử, Đoàn tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi...

- Ta đã biết! - Đoàn Thiên Hương giọng nhàn nhạt gọi vọng ra đáp lời, xong thì đảo mắt về phía họ Lý, mỉm cười không nói.

Lý Dương Minh tự nhiên cũng hiểu ý, hắn một mình nhảy đi xuống xe, quay đầu hướng về Đoàn Thiên Hương, chắp tay bái biệt rồi tự động ngoan ngoãn đi vào bên trong.

Đến lúc này, nụ cười trên môi Đoàn thị mới từ từ thu liễm lại, nàng nhạt nhạt hướng về tên sĩ quan bên ngoài nói:

- Cho người giám sát hắn, nhất cử nhất động cũng không được phép bỏ qua!

- Rõ...

Dứt lời, chiếc xe ngựa tiếp tục di chuyển, từ từ hướng về Yên Hưng Nha Thự một mạch tiến tới.

...

Yên Hưng nha thự cách Biệt Phủ của Đỗ Anh Vũ không xa, cùng với Nghênh Phượng Lâu nằm tại trung tâm Yên Hưng Nội thành.

So với đại công trình Nghênh Phượng Lâu hay quy mô rộng rãi Anh Vũ Biệt Phủ thì nó có chút không bằng, thế những đây cũng là một toà kiến trúc phức hợp không kém.

Tiến vào cửa lớn, đi qua sân vườn là một toà đại sảnh tiếp khách, Đỗ tiểu tử dựa theo mô hình của một sảnh công ty tại hậu thế để xây dựng, bên trong sảnh chờ phân khu thành quầy lớn quầy nhỏ, mỗi khu đều có một đám nhân viên xử lý các nhóm công việc khác nhau, chính giữa sảnh là một cái quầy lớn tựa như quầy của một khu khách sạn, đằng sau có một tầm bảng cỡ lớn vẽ bản đồ phân khu của Nha Thự, dân chúng bình thường có thể dựa vào cái bảng này để tìm đến khu vực có thể giải quyết vấn đề của mình.

Mang theo tiểu là lỵ A Ly, hắc y bình phàm Đỗ Anh Vũ rảo bước tiến vào đại sảnh, tại nơi này bắt gặp không ít nhân viên đang chạy ngược chạy xuôi, khi đám nhân viên chứng kiến thấy một thiếu niên đẹp mã mang theo một bé gái đi vào thì ai nấy cũng hơi khựng lại một nhịp, đồng loạt hướng về phía hai người cúi đầu bái phỏng.

“Công tử...”

“Công tử tới...”

“Công tử, người dùng trà sao?”

“...”

Đối với đám người líu ríu, họ Đỗ chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, sau thì phất tay, ra hiệu cho bọn hắn tiếp tục đi làm việc, bản thân mang theo A Ly tự động tiến thẳng vào bên trong.

- Đây là con cái nhà ai mà được các ngươi chào đón quá vậy?

Một tên du khách mới tới nha thự làm thủ tục ở lại Yên Hưng, khi thấy mọi người đều cung kính hướng về họ Đỗ liền thắc mắc hỏi thăm nữ nhân viên trước mặt, vị nữ nhân viên này chỉ khẽ cười, thấp giọng nói:

- Đây là chủ nhân của toàn bộ vùng đất này!!

Lời giải đáp nhẹ nhàng này khiến đám ngoại lai không khỏi hít một hơi khí lạnh kinh hãi.

Đi qua đại sảnh, tại nội khu Nha Thự phân chia thành năm cái gian phòng lớn, Đỗ Anh Vũ có chút thú vị, ban đầu muốn đặt tên cho nó là “Lầu Năm Góc”, thế nhưng sau khi tham khảo thêm thì quyết đổi lại thành “Ngũ Hành Phòng”.

Ngũ Hành tự nhiên sẽ phải lấy Kim Thuỷ Hoả Mộc Thổ làm tên, gian đặt chính giữa là Thổ phòng cũng là phòng họp chính tại Nha Thự.

Thuỷ Phòng quản dân cư hành chính, Mộc phòng quản nông lâm ngư nghiệp, Hoả Phòng quản binh mã, Kim Phòng quản tài chính thương nghiệp.

Đứng đầu mỗi phòng như cũ chính là các Tế Tửu cùng Tư Nghiệp, duy có đứng đầu Hoả Phòng là được gọi Đô Đốc cùng Thống Lĩnh.

Toà Nha Thự này một năm trước vừa xây dựng xong, từ thiết kế, khởi công cho đến lúc hoàn thành đều là một tay Đỗ Anh Vũ tỉ mỉ làm, thế nên cứ mỗi lần đến đây hắn đều có cảm giác thành tựu.

Dừng bước trước cửa Thổ Phòng, ngay tại trước cửa có một cái quầy nhỏ, ở đó một nữ nhân váy xanh làm lúi húi làm việc riêng, Đỗ Anh Vũ vừa nhìn thấy nàng liền thấy buồn cười, tắng hắng một tiếng đánh động nàng ta, thiếu nữ kia nghe thấy thanh âm liền giật bắt cả mình, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn rồi vội vã đứng lên:

- Công... công tử, ngài tới rồi!

Đỗ Anh Vũ xuề xoà cười một tiếng, vất tay ra hiệu cho nàng chớ gấp, hiền hoà đáp:

- Chị dâu, không có người lạ thì không cần phải hô công tử làm gì!

Thiếu nữ áo xanh vội vã lắc đầu, lắp bắp nói:

- A Lam, A Lam không dám!!!

Đỗ tiểu tử nhún vai, biểu lộ thế nào cũng được.

A Lam nàng là một trong những người dân đầu tiên của Đông Hải, ông nội nàng lão Đa giúp họ Đỗ quản lý đám ngư dân cũng như Ngư Trường đầu tiên tại Đông Hải thế nên hắn cũng tương đối chú ý đến nàng, chỉ là không nghĩ tới tên anh họ Phạm Thiết Hổ lại thật sự lấy một thôn cô như A Lam là vợ.

Chú ý, là vợ chứ không phải là thiếp.

A Hổ dù gì cũng là xuất thân Hồng Châu Phạm Thị, ngoại hình lại cực kì bắt mắt, kể cả hắn không phải con trưởng đi nữa thì cũng thuộc loại mặt hàng bán chạy, thế nên khi đám cưới này diễn ra làm không ít tiểu thư trong vùng tan nát tâm can.

Phạm gia vì chuyện A Hổ tự quyết việc cưới xin nên cũng không mấy vui vẻ, thậm chí còn náo đến một hồi, cuối cùng vẫn phải để lão mẫu của họ Đỗ là Phạm Quyên đi ra điều giải một phen thì mới ổn.

Đỗ Anh Vũ nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của nàng lúc này, liền đoán được gu của anh họ mình hẳn là các cô nương kiểu dạng trong sáng như chim nhỏ nép mình, cười lắc đầu một cái rồi nói:

- Ta chuẩn bị mở cuộc họp, phiền chị dâu chuẩn bị một chút...

A Lam gật như bổ củi, lập tức đáp:

- Vâng, công tử chờ một chút...

Dứt lời, nàng liền hấp ta hấp tấp chạy đi gọi người.

Lúc A Lam rời đi, Đỗ Anh Vũ mới lén lút liếc liếc vào chỗ nàng làm việc xem nãy giờ nàng ta chú tâm vào cái gì, chợt nhận thấy A Lam là đang loay hoay tập viết chữ...

Mà những chữ cái nàng viết, lại chính là các thể chữ La Tinh mà kiếp trước Đỗ Anh Vũ sử dụng.

Nhìn thấy vậy, họ Đỗ không khỏi cau mày đăm chiêu lẩm nhẩm

“Con mẹ nó! Hình như ta đã làm sai cái điều gì đó rồi phải không?!”