Thời gian chuyển đến lúc gần ban trưa, ánh mặt trời lên cao khiến không khí lạnh của mùa đông cũng ấm áp thêm được phần nào.
Hoa Nương lững thững bước đi trên hành lang của Tụ Kim lâu, lúc đến chính sảnh thì mỹ nhân khẽ ngoái đầu, lưu luyến nhìn thêm nơi này một chút rồi mím môi, thẳng thừng quay người bước đi.
Hạ xuống quyết tâm, nàng dứt khoát rời đi, không nói thêm bất cứ lời dư thừa nào nữa cả.
Đứng tại thượng lâu lúc này, ánh mắt Lý Dương Quang vẫn dõi theo cô em gái hờ cho đến khi nàng bước lên xe ngựa rồi biến mất tăm, Hà Thục Nương tại ngay sau lưng, nhìn thấy hắn biểu lộ từ đầu đến cuối vẫn không đổi, vẫn giữ nguyên một điệu cười nhạt cam chịu thì có chút bất bình, nàng gằn giọng nói:
- Hầu Gia, tiểu nữ oa này được chúng ta nuông nấng chăm sóc, bỏ vốn đầu từ vào nàng, hiện tại cánh đã cứng cáp, lại muốn bay đi... nô gia nói, Hầu Gia, ngài thật sự quá nhân từ với ả...
Bất cứ tại một tổ chức nào, đơn phương rời đi chính là đồng nghĩa với phản bội.
Mà kết cục của phản bội thì chỉ có thể chết!
Lý Dương Quang không phải thiện nam tín nữ, biểu hiện lần này của hẳn khiến Thục Nương không thể hiểu nổi.
Lý Dương Quang liếc mắt nhìn lại, thấy Thục Nương thay mình giận giữ thì bật cười, lắc đầu đáp:
- Thục Nương à Thục Nương, nhân sinh chính là vậy, tan rồi hợp, hợp rồi tan, từ ly biệt đến hội ngộ, rồi hội ngộ đến biệt ly, vạn vật đều hoạt động tuân theo quy luật đó, nếu mà còn duyên thì ắt sẽ tương hợp trở lại mà thôi... Hoa Nương với chúng ta, duyên vẫn còn chưa có cạn đâu...
Tiểu hầu gia tựa như một sư thầy đắc đạo giang kinh cho nữ nhân này.
Thục Nương không nói nhưng trong lòng thở dài.
Hầu Gia của nàng vẫn vậy, dù có gặp chuyện gì vẫn một dạng phong vân khinh đạm, không bận tâm chút nào, như thể mọi thứ vẫn mãi luôn nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Thế nhưng hắn không hiểu nữ nhân...
Một khi nữ nhân bọn hắn đã lựa chọn, thì so với nam nhân còn cố chấp.
Nam nhân đụng tường Nam mới quay đầu...
Còn nữ nhân?
Bọn hắn căn bản không quản phía trước là tường hay là vực!!
Xe ngựa mang Hoa Nương trở lại tửu điểm, lúc đi, tiểu cô nương bộ dạng xinh đẹp kiều diễm, lúc trở lại, vẫn là dung nhan đó nhưng nay đã đi kèm với hơi thở tự do, dung mạo càng thêm sáng sủa rạng ngời.
Rảo bước một mạch lên trên tầng hai chỗ sương phòng, đương lúc nàng muốn đập cửa tiến vào thì nghe thấy bên trong phát sinh tiếng ồn ã.
Nội tâm nàng cảm thấy có chút nghi hoặc.
Đây là... tiếng của công tử sao?
Nghĩ nghĩ một chút, nàng nhìn lại bản thân một hồi, thấy tu chỉnh không sai liền mỉm cười đẩy cửa phòng tiến vào.
- Tiểu công tử, thiếp thân đã trở về...
...
Trước đó không lâu, Đỗ Anh Vũ bản thân vốn là muốn đến thăm dò phòng bên, sau khi phát hiện người bên trong đúng là Vi Oánh Phi cùng Nông Chí Cường liền vừa mừng vừa sợ.
Vui mừng chỉ chiếm có 3 phần, còn lại toàn thân chính là hoảng hốt.
Vị thị vừa nhìn thấy họ Đỗ, không nói hai lời, lập tức lôi cổ hắn vào bên trong.
Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ thấy tiểu công tử bị một bàn tay nữ nhân tóm sống lấy cũng nhanh chóng nhảy vào trong phòng hộ giá, biến cái sương phòng này lập tức trở thành một đợt tiểu tụ hội.
Từ lúc cuộc chiến tại Quảng Tây kết thúc vào tháng 7, tính đến nay đã là gần 5 tháng trôi qua.
Đỗ Anh Vũ bộn bệ nhiều việc, cộng thêm việc hắn sớm đã vứt lại mọi thứ tại phương Bắc cho Tô Hiến Thành xử lý, thế nên hiện tại gặp lại Nông, Vi hai người tại Thăng Long lúc này thật là điều bất ngờ với hắn.
Sau một hồi hỏi thăm qua lại, Đỗ Anh Vũ thần tình biến trở nên nghiêm túc, khuôn mặt non choẹt như ông cụ non khẽ nhíu mày, nhìn vào hai khuôn mặt vừa quen vừa lạ này, lộ vẻ nghi hoặc nói:
- Hai người các người gan lớn thật sự, thật nghĩ đây là nơi các người có thể tuỳ tiện tiến đến sao?
Nông Chí Cường cùng Vi Oánh Phi nhìn nhau một hồi, ban đầu, Nông Chí Cường khi thấy kẻ tới là Đỗ Anh Vũ thì khuôn mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn, bản thân cũng nói chuyện nhiều hơn thường ngày, nay thấy Đỗ Anh Vũ nghiêm túc hỏi liền trầm ngâm suy nghĩ để trả lời, ngược lại, nữ nhân họ Vi thì vẫn vậy, tuỳ hứng nhún vai đáp:
- Có gì không thể? Trên đời này chẳng có nơi nào mà Vi Oánh Phi ta không thể đến.
- Ngàn dặm xa xôi, tự nhiên phải có mục đích... là Đại Tế Ti hay Nguỵ Bàng bảo các người đến?! - Đỗ Anh Vũ thần tình nghiêm túc, tiếp tục chấp vấn.
Nghe thấy lời này của Đỗ Anh Vũ, cả hai người thoáng chốc ngập ngừng, lần này là Nông Chí Cường nhanh nhảu mở miệng trước Vi Oánh Phi, hắn nói:
- Là Đại Tế Ti...
Lưu Kỷ lão nhân sao?
Đây... không giống cách hành sự của lão cho lắm?!
Hơn nữa dựa trên lời kể ban nãy của hai người thì Tráng tộc hiện tại hẳn phải đang tập trung nhân lực, phát triển tại địa bàn mới đúng, sao có thể để hai tên cao tầng này chạy lon ton tới nơi này?
Không sợ chết sao?
Khác với sự hiếu chiến của Tráng Nhân, Nguỵ Bàng cùng Lưu Kỷ hành xử xưa nay rất có độ, ngay khi xác định được thiên hướng hiện tại mà Tráng Tộc phải làm không phải là tập trung binh mã, tính toán tới việc mở rộng địa bàn mà là nhanh chóng ổn định các địa phương mình chiếm đóng tại Quảng Tây, gần như công việc của người Tráng mấy tháng gần đây là phân bố lại dân cư cùng tái khởi động sản xuất.
Khu vực nam ngạn Quảng Tây trải qua chiến sự, muốn hoàn toàn phục hồi sinh khí thì phải mất ít nhất 2-3 năm mới được, Nguỵ Bàng hắn biết rõ phía Bắc tự nhiên sẽ không cho mình nhiều thời gian đến vậy, hiệp định ngừng chiến tuỳ thời có thể bị xé, chục vạn quân binh lúc nào cũng có thể đổ ập tới thế nên tình thế Tráng Tộc lúc này chính là đang phải chạy đua với thời gian.
Mặc kệ là có sự giúp đỡ từ Điền Đông Cao thị hay phía nam Đỗ Anh Vũ thì chung quy cũng chỉ là ngoại lực, Tráng tộc muốn tự chủ thì phải tự mình phát triển nội tại, cả ngày trông ngóng vào các thế lực bên ngoài thì sớm muốn gì cũng lại một lần nữa rơi vào cảnh phụ thuộc.
Muốn chuyển mình từ một đám phiến quân nổi dậy trở thành một nhà nước độc lập, cái này thật sự khó, rất rất khó...
Ngụy Bàng... hắn muốn danh chính ngôn thuận độc lập, muốn tìm kiếm sự ủng hộ từ bên ngoài sao?
Đỗ Anh Vũ trong lòng thầm tính toán, cảm thấy nếu Nguỵ Bàng thật phái hai người kia đến Đại Việt để tìm kiếm sự tương trợ thì đơn giản chính là nước đi quá mức vội vàng hấp tấp.
Nặng nề mà nói chính là người si nói mộng.
Tráng Tộc có cái quái gì có thể mang lên để đàm phán với Đại Việt?
Nông Trí Cao năm xưa cũng tại Quảng Tây lập quốc, sau thì sai sứ giả đến Đại Việt lẫn Đại Tống xin được xưng thần, mong các nước này chính danh công nhận tồn tại, thế nhưng đáp án ai cũng biết...
Hiện tại tình huống của Tráng Nhân còn không bằng lúc đó, không có thực lực thì ai sẽ tôn trọng ngươi?
Có tấm gương phía trước, Ngụy Bàng hẳn là sẽ không ngu xuẩn làm như vậy chứ?
Không quản Đỗ Anh Vũ biểu hiện sự tình nghiêm trọng, Vi Oánh Phi ngược lại vẫn như không tim không phổi, cười cười hướng Đỗ tiểu tử nói:
- Không nhắc tới chuyện này nữa, thật mất hứng, tiểu đệ đệ, mang đại tỷ đi dạo một vòng đi.
Đỗ Anh Vũ lập tức lắc đầu từ chối:
- Vi tỷ, ta hôm nay có việc, để lúc khác đi...
Hắn không phải thoái thác qua loa, thật là có việc, đầu giờ chiều hắn còn muốn chuyển qua quân doanh thế nên không thể cùng nữ nhân nguy hiểm này chạy loạn được.
Vi Oánh Phi mặc kệ, nói hắn nhất định phải theo...
Mẹ kiếp, Đỗ công tử tất nhiên không chiều chuộng nàng, đang muốn xù lông lên thì cửa phòng đột ngột mở ra...
Phía ngoài cửa, một khuôn mặt xinh đẹp tú lệ đang híp mắt cười nhìn hắn, môi đỏ mấp máy, nhu tình như mật nói với hắn rằng nàng đã về.
...
Nhắc lại chuyện hôm trước.
Cuộc chiến tại ngoại thành đêm qua dường như không ảnh hưởng đến Tây Xưởng vận doanh chút nào.
Giống như Đỗ Anh Vũ đã nói với Ngô Toái, trước chỉ cần xây tốt hệ thống, một khi hệ thống làm việc trơn chu thì kể cả khi ngươi có mặt hay không cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới công việc.
Một khu công nghiệp kiểu mẫu tự nhiên sẽ không chỉ dựa vào một người trèo chống, mà do các phòng ban hợp lại thành những mắt xích ăn khớp để vận doanh, Tây Xưởng Vệ của Đặng Thái Lân chỉ là một phần trong đó, thế nên mặc kệ bọn hắn có bị ngoại lực xâm nhập Tây Xưởng vẫn có thể làm ăn bình thương.
Suy cho cùng đám người Thập Tam Trại chỉ là một đám giang hồ, muốn ảnh hưởng đến nòng cốt kinh doanh hay công tượng của Tây Xưởng là không thể nào.
Bọn hắn cùng lắm cũng chỉ coi như mượn gà đẻ trứng mà thôi.
Đặng Thái Lân đêm hôm trước đã có cơ hội cùng Lý Dương Quang nói chuyện trực tiếp.
Tây Xưởng Vệ hiện tại hắn không thể nắm giữ được nữa, không thể không thực hiện hành động “Tráng Sĩ chặt tay”, mượn lực lượng Tứ Hải Minh để thanh lý môn hộ.
Xét về cơ chế thì Tứ Hải Minh cũng thuộc về họ Đặng quản lý, thế nhưng gốc rẽ bọn hắn là do Tô Chính tập hợp lại cho Đỗ Anh Vũ, Tô Chính xem như là cổ đông lớn thứ hai của Tây Xưởng, tiếng nói phía trên cả Đặng Thái Lân thế nên Tứ Hải Minh từ đầu đến cuối chỉ nghe Tô, không nghe Đặng.
Tô Chính từ lúc nhượng lại kế hoạch Tây Bắc cho Lý Dương Quang thì cũng đồng thời giao phó luôn Tứ Hải Minh lại cho họ Lý, trong cái rủi lại có cái may, Thập Tam Trại không thể xâm nhập vào đây được.
Trong tay Lý Dương Quang, Tứ Hải Minh một lần lột xác, hiện tại xét về vũ lực thì Tứ Hải Minh so với Tây Xưởng Vệ chỉ hơn không kém, hoàn toàn có thể đóng vai trò thanh lý môn hộ.
Đêm hôm qua, người của Thập Tam Trại tại bãi sông chết cả mảng lớn, thế nhưng rõ ràng vẫn không thấm vào đâu, bản thân tiểu Hầu Gia cũng không muốn làm lớn chuyện này, mục tiêu của hắn chỉ là muốn chuyển số cống phẩm còn lại vào kho của Tây Xưởng mà thôi, còn việc nội bộ Tây Xưởng Vệ thế nào hắn không có quan tâm cho lắm.
Thấy vậy, Đặng Thái Lân thầm cảm thấy thất vọng, đương lúc bế tắc, không biết phải làm thế nào thì lão Chuột đột nhiên giết trở lại.
Mà lần này không chỉ có một mình hắn, con hàng này còn mang theo đám như u linh quỷ sai trở lại làm Đặng Thái Lân kinh hãi không thôi.
- Lão... lão Chuột, đám này là...
Dù cho đã ở quen mới một đám hung thần ác sát, lưỡi đao liếm máu, Đặng Thái Lân lúc nhìn thấy đám Hạc Vệ này tới thì toàn thân vẫn nhu cũ ớn lạnh.
Hoàng Thử cảm thấy con hàng này mặt mày biến sắc liền khinh thường, bảo họ Đặng thật không có tiền đồ, mũi lão Chuột vểnh cao tận trời, giọng đanh thép nói:
- Lão Đặng, thiếu phu nhân có lệnh, thanh lý môn hộ!!
Đặng Thái Lân nghe xong liền mộng bưc
Thiếu phu nhân? Là ai vậy?
Lão Chuột không phải đi tìm công tử sao? Sao lại lòi ra một thiếu phu nhân thế này?
Thời gian gấp gáp, Hoàng Thử không muốn giải thích nhiều, thế là mang theo sững sờ Đặng Thái Lân cùng Hạc Vệ, tại tờ mờ sáng giết trở lại Tây Xưởng.
Đặng Thái Lân nhanh chóng tập trung những thân tín còn lại của hắn tại Tây Xưởng Vệ để trấn tràng, phòng khi đám Thập Tam Trại kia phát sinh nổi loạn, tiếp sau chính là chỉ mặt điểm tên những kẻ cầm đầu Thập Tam Trại hiện đang lẫn vào bên trong Tây Xưởng Vệ.
Giết hết đám người là không thể, thế nhưng có thể giết đám cầm đầu, răn đe mua chuộc đám tiểu đệ.
Kế hoạch đơn giản, tính thực dụng cao.
Hạc Vệ lại giống như những cỗ máy, tiếp lấy danh sách cần “thanh lý” thì lập tức phân nhau ra ám sát các mục tiêu chỉ định, phía sau có Tây Xưởng Vệ thu dọn hiện trường, làm một đợt truy quét toàn diện.
Một trường đoạn im lặng giết chốc cứ vậy mà diễn ra.
Cho đến lúc sáng sớm, khi đám công nhân lục đục thức dậy, đi đến Tây Xưởng, bắt đầu một ngày làm việc mới thì mới nhận được thông báo.
Tây Xưởng tạm nghỉ một ngày để làm tổng vệ sinh.