Đêm dần khua, tại phía bờ sông hoang vu, tiếng chém giết dần dần thuyên giảm, sau cùng là im bặt, trả lại sự tĩnh lặng cho màn đêm.
Trên bầu trời, mặt trắng sáng vằng vặc như nhân chứng chứng kiến hết thấy, phía dưới mặt đất, một gã nam nhân đầu tóc bù xù, một tay nâng lên xoa đi khuôn mặt dính đầy máu của mình, một tay xách theo cái đầu người, chính là cái đầu của tên thủ lĩnh Tây Xưởng Vệ ban nãy, khuôn mặt con hàng này này đến lúc chết vẫn hiện lên vẻ oán hận không cảm tâm.
Y nhổ xuống đất một miếng nước bọt, lững thững đi tới chỗ Đặng Thái Lân đang chắp tay đứng, đảo mắt nhìn quanh đống xác nằm la liệt một lượt rồi quay sang nói với họ Đặng:
- Đặng Thống Lĩnh, ngươi cứ vậy chơ mắt nhìn người của mình chết đi vậy sao?
Đăng Thái Lân khẽ nhíu mày một chút, giọng nhàn nhạt không hiện mấy xúc cảm:
- Bọn chúng không phải là người của ta... La Thống Lĩnh, thỏa thuận của chúng ta đã xong, hẳn là ta có thể đến gặp Hầu Gia rồi chứ?
La Khải nghe họ Đặng hỏi thì trầm ngâm một lúc, không vội đáp.
Hắn lúc quyết định đi theo Lý Dương Quang là từ cái ngày họ Lý nói cho hắn biết đầu đuôi về cái chết của anh trai, La Khải từ binh bộ ngục giam đi ra cũng chưa được nửa năm, không phải thân tín tự nhiên không thể quyết định thay cho chủ tử.
Nhìn bộ dạng của Đặng Thái Lân lúc này, La Khải hắn thở dài, ngẩng đầu lên trời như thể muốn tránh đi ánh mắt của họ Đặng, cả người hắn tựa như đang tắm mình dưới trăng, sau một lúc hắn mới đột nhiên mở miệng nói:
- Ta đoán Hầu Gia đêm nay hẳn cũng có mặt ở đây, còn việc ngài ấy có chịu gặp ngươi hay không thì... xem vận khí đi.
Dứt câu, La Khải quay đầu bảo đám thuộc hạ nhanh chóng thu dọn chiến trường rồi chuyển nốt số hàng trên thuyền đi xuống, nhanh chóng mang về khu Tây Xưởng.
Kỳ thật La Khải đoán đúng, đêm nay Lý Dương Quang cũng có mặt, chỉ là thay vì đón lấy số “hàng hoá” này thì hắn lại phát hiện ra một chuyện còn lý thú hơn rất nhiều.
Cách cái nhà bè, nơi giam giữ lão Chuột chưa đầy nửa dặm, một chiếc xe bò kẽo kẹt đụng mặt phải một chiếc xe ngựa bốn bánh xa hoa.
Phía trên xe bò, thiếu niên áo tím nhìn về chiếc xe ngựa trước mặt, sau lại nhìn ra phía bờ sông, lặng nghe thanh âm ác chiến từ chỗ đó vọng lại nơi này, bản thân giống như lên cơn, nhịn không nổi bật cười thành tiếng, luôn miệng nói:
- Thú vị, ha ha, thật thú vị.
Hà Thục Nương đánh xe thì biểu cảm không đặc sắc như Lý Dương Quang, từ đầu đến chân nàng lúc này đang căng mình hết sức, toàn bộ lực tập trung đều đổ dồn lên chiếc xe ngựa trước mặt, từ nơi đó Thục Nương là cảm giác được một áp lực vô hình đang bung tỏa, không khí xung quanh giống như bị chiếc xe đè nén bức bách không thở nổi, các cảm giác khó chịu này khiến một cao thủ như nàng cũng toát mồ hôi lạnh.
Ngược lại, phía bên trong chiếc xe ngựa, Lê Nghi Phượng cũng nhận ra có người tới, không những thế còn là không ít người.
Biết đây không phải Vạn Tiệp doanh của lão Thái Giám già kia khiến Lê quận chúa an tâm phần này, nàng từ đầu đến cuối đều không thay đổi sắc mặt, vẫn một vẻ nhàn nhạt lười biếng, giọng nỉ non nói vọng ra cho tên phu xe:
- Nói với chiếc xe trước mặt, bảo bọn chúng nhường đường!!
Gã phu xe nghiêm nghị gật đầu, thế nhưng y còn chưa kịp nói thì đối phương đã mở lời trước, giọng nói vui vẻ của thiếu niên vọng sang:
- Có bạn từ phương xa, quả nhiên thật vui mừng... thật không nghĩ tới, lại là ngươi.
Tiểu hầu gia tay bắt mặt mừng, giống như vui vẻ chào đón bạn cũ mà tiến lên, biểu lộ kì lạ này đến cả thân tín của hắn là Thục Nương cũng không thể hiểu được.
Thế nhưng ngay khi chiếc xe bò này từ từ tiến lên phía trước, rất nhanh đã bị một đám người áo trắng thân thể như u linh xuất hiện cảm trở.
Hà Thục Nương ánh mắt kinh hãi nhìn đám như đột thổ xuất hiện, không kịp chờ đợi mà phất tay ra hiểu cho thủ vệ bên trong bóng tối của mình cũng hiện thân.
Nhanh chóng một đội hắc y thị vệ phía sau chiếc xe bò cũng nhảy ra, hướng về phía đám bạch y mà giương nanh múa vuốt, bảo hộ chủ tử.
Nhìn tình thế giương cung bạt kiếm trước mắt, Tiểu Hầu Gia hắn lại chẳng để tâm chút nào, từ từ đứng dậy, hướng về phía chiếc xe ngựa mà chắp tay, từ tốn nói:
- Giữa chúng ta không thù không oán, ngươi đi đại lộ, ta đi cầu gỗ, nước sông không phạm nước giếng, thế nào?
Lý Dương Quang bất ngờ lựa chọn thoả hiệp.
Từ bên trong xe ngựa, Lê Nghi Phượng nghe thấy, không nghĩ nhiều, giọng nàng có phần băng lãnh vọng ra:
- Nếu ta vẫn cứ muốn phạm đây?
- Vậy thì liều một cái cá chết rách lưới? - Lý Dương Quang nhún vai đáp:
Lê Nghi Phượng lập tức phát ra tiếng cười lạnh:
- Ngươi cũng xứng?
Lê Nghi Phượng từ chối tiếp tục giao tiếp, như thể đang khích họ Lý phóng ngựa tới.
Hôm nay hiếm khi nàng chủ động xuất thủ.
Thấy máu một chút cũng không sao.
Ngay lúc này, không khí giữa hai bên căng thẳng đến cực điểm, mùi thuốc súng nồng nặc, chỉ e một tia lửa liền lập tức châm lên chiến cuộc, ngỡ tưởng rằng họ Lý và họ Lê cả hai sẽ thi gan đến cùng xem ai thật dũng khí thì Lý Dương Quang đột nhiên lại tiếp tục nhún nhường, mỉm cười nói:
- Sự tình đêm nay không nên kéo dài, không tốt cho cả Ta lẫn ngươi, ha ha, đám người Thông Điện Vệ cùng Vạn Tiệp doanh đều không phải phường ăn chay, ngươi thật sự muốn để bọn hắn phát giác đi ra sao?
- Ha ha, Hạc Vệ chục năm mất tăm mất tích, hiện tại trở lại nhân gian, nếu việc này đến tai Bệ Hạ, hẳn sẽ rất đặc sắc, đúng không... Nương Nương?!
Lý Dương Quang vừa nói, đôi mắt từ từ híp chặt lại, lâu lắm rồi nói có chuyện khiến hắn hứng thú đến như này, cứ nghĩ rằng đêm nay chỉ có thể cứu ra một con Ác Long, không nghĩ tới lại nhìn thấy một con Phượng Hoàng.
Bạch y đưa tang, Thượng Dương Hạc Vệ năm đó trứ danh tử sĩ, duy chỉ có “chim báo bão” Yến Vệ của Ỷ Lan có thể so sánh một hai.
Bên trong xe ngựa, Lê Nghi Phượng thoáng nhíu mày.
Nàng vốn dĩ chỉ muốn kéo dài thời gian để cho chúng thuộc hạ bên dưới nhanh chóng giải quyết đám người kia, cướp lấy lão Chuột rồi rời đi.
Thế nhưng khi nghe Lý Dương Quang gọi một tiếng “Nương Nương”, Lê Nghi Phượng liền đổi ý.
Sát tâm của nàng từ từ bùng khởi, không khí xung quanh không như lại hạ đi một tầng nhiệt độ.
“Kẻ này... không thể giữ!!”
“Nếu không thể giết hắn tại đây, sau này sẽ phiền phức lớn!”
Nàng nhanh chóng nghĩ thầm trong đầu.
Đương lúc Lê quận chúa chuẩn bị ném ra tất sát lệnh, thậm chí tính đến chuyện bản thân cũng lần nữa xuất thủ, nhất kích tất sát tên thiếu niên này thì ở phía bên kia, tiểu Hầu Gia đột nhiên tiếp tục cất tiếng:
- Nương Nương... không nhất thiết phải làm to chuyện, kì thật ta cùng ngài không phải tử địch, ngược lại còn có thể trở thành đồng bạn, thế này đi, làm một cuộc giao dịch, ta lấy tiểu nữ tử bên trong xe ngươi, người phía dưới nhà bè, ngươi mang đi? Thế nào?
- Nếu ta nhất định vào giết người đây? - Lê Nghi Phượng lập tức đáp:
Lý Dương Quang lắc đầu cười khổ, hắn biết hôm nay không bộc lộ một số thứ thì nữ nhân điên này tuyệt không bỏ qua bản thân.
Ngay lập tức, ánh mắt hắn trở nên sắc lệm tựa đao, cả người vận khí đi lên, Tông Sư khí tức tỏa đi ra bên ngoài.
Bên trong cơ thể họ Lý tỏa ra một luồng sương máu quái dị tanh nồng, phát ra tứ hướng.
Đám hộ vệ bên dưới vừa chạm vào làn sương này thì hai bên con ngươi đều đồng loạt long lên sòng sọc, giống như dã thú phát cuồng, gân guốc nổi hết cả lên, nghiến răng nghiến lợi phát ra những tiếng kèn kẹt đến hãi hùng khiếp vía.
Cảnh tượng này tựa như đám Trùng Nhân tại Vô Ưu Tự năm nào, chỉ là đám binh sĩ này không tại chỗ phát cuồng mà vẫn giữ được lý trí.
Nụ cười trên môi họ Lý ngược lại biến đổi trở nên tà dị, hắn cười gằn nói:
- Thượng Dương... ngươi thật nghĩ bản tôn sợ ngươi?!
Nghi Phượng từ bên trong xe chứng kiến hết thẩy cảnh tượng hiến hoá, con ngươi nàng cũng trợn lên, lần đầu thất thồ, nàng thật sự không nghĩ tới việc này, dáng vẻ lười biếng ngay lập tức thay đổi, thần tình nghiêm túc hẳn lên, giọng có phần nỉ non phát ra thanh âm khanh khách:
- Huyết Sương? Là Huyết Đà La Đại Pháp? Ha ha, thật không nghĩ tới... thật không nghĩ tới...
Nàng hơi ngưng lại một chút, giống như lặng người suy tính, sau một hồi, khuôn mặt giãn ra, từ từ trở nên dễ nhìn hơn trước, điềm đạm nói:
- Nếu đã là ngươi, bản cung ngược lại sẽ cho thể diện... Quốc Sư đại nhân!!
Thấy Lê Nghi Phượng đã tản đi sát ý, Lý Dương Quang cũng thu liễm huyết sương vào trong thân thể, chắp tay tạ lễ, cười nói:
- Đã vậy thì cảm tạ nương nương rồi, là kẻ đồng đạo, sau này ngược lại có thể tương mưu.
Lê Nghi Phượng không đáp ứng, nàng chỉ thuận tay nâng lên Nguyệt Nương đang bất động nằm dưới đất, ném về phía chiếc xe bò trước mắt tựa như tuỳ tiện quăng một cái búp bê rách nát.
Trước tiên thả người chính là nàng thể hiện thành ý.
Trong lúc Nguyệt Nương còn đang lơ lửng giữa không trung, Lê quận chúa lần nữa nâng lên tay ngọc, ngón tay ưu nhã tại phía không trung liên tiếp điểm lấy, nàng xuất thủ nhẹ nhàng như múa, ngón tay lại giống như tại không trung đánh cờ, nhưng mỗi lẫn điểm đi xuống thì không gian lập tức xao động.
Không khí bị Lê Nghi Phượng nén lại thành kính lực, giống như những viên bi vô hình vô sắc hướng về phía lơ lửng Nguyệt Nương mà lao tới, khí chạm vào thân thể Nguyệt Nương phát ra những tiếng lộp độp hệt như là tiếng miệng hạt mưa rơi chạm ngói.
Lý Dương Quang thấy Lê Nghi Phượng xuất thủ ánh mắt sáng bừng lên, giọng nửa nghẹn ngào nửa phấn khích:
- Tam Trượng Lăng Không Chỉ... cách không điểm huyệt, ha ha, Thật không nghĩ tới ta lại có thể một lần nữa nhìn thấy Hạc Chỉ Thiền tái hiện nhân gian, ha ha, lần này đích thân xuất mã quả thật không uổng, quả thật không uổng.
- Chút trò vặt mà thôi... chúng ta đi!
Phía bên kia, Lê Nghi Phượng nhẹ giọng cất tiếng hồi đáp, sau thì ra lệnh cho Hạc Vệ dẹp đường hồi phủ.
Hà Thục Nương đón lấy Nguyệt Nương từ trên không rơi xuống, nhìn thấy thiếu nữ từ từ trong cơn mê man tỉnh lại thì khuôn mặt căng thẳng cũng giãn ra đôi chút, thế nhưng phải đến lúc xe ngựa của Lê Nghi Phượng hoàn toàn biết mất thì nàng mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Nữ nhân này thấy nguy hiểm!
Sự tình đêm nay có chút vượt qua phạm vi xử lý của nàng cũng như cặp song sinh tỷ muội này.
Một cảm giác bất lực bên trong Hà Thục Nương trào dâng đi lên.
“Nếu Phong Nương ở đây thì tốt!!” Thục Nương nghĩ thầm.
Ít nhất tại Hầu Gia cùng Phong Nương tại chỗ xuất động, nàng có thể chắc 7 thành sẽ thắng được nữ nhân trên chiếc xe ngựa kia.
...
Phía bên dưới chà bè, lúc đám thuộc hạ của Lê Nghi Phượng mang theo Hoàng Thử rời đi thì người của Lý Dương Quang hiện tại lúc này chỉ còn Tạ Quân cùng Tuyết Nương là còn sống, chỉ là cả hai thương thế quá nặng, đặc biệt là họ Tạ toàn thân đẫm máu, trên thân chi chít vết kiếm chằng chịt đan xen.
Chỉ đến lúc nhìn thấy chiếc xe bò mang Lý Dương Quang đi tới thì hắn với thoáng thở ra được một hơi, ý chí cũng chỉ có thể gồng đến đây, cả người tự như cây chuối đổ sập xuống, sống chết không rõ.
Tuyết Nương cũng trèo chống hết nổi, nhưng nàng không ngất lịm mà tha thôi lôi tấm thân tàn tạ về phái Hà Thục Nương báo cáo.
Tiều Hầu Gia thì chắp tay sau lưng, cho người dọn dẹp chiến trường một chút, nhìn lại sự tình diễn ra từ đầu đến cuối đều không thấy con mồi của hắn, Ngô Ứng Long xuất hiện thì liền biết hẳn là đã để xổng con hàng này.
Hơi thất vọng thở dài một chút, nhưng nội tâm hắn cũng nhanh chóng bình ổn trở lại.
Không thể tiện tay giết chết họ Ngô là có chút đáng tiếc, thế nhưng ít nhất mục đích chính của ngày hôm nay hắn đã đạt được.
Cuối cùng hắn cũng có thể mang toàn bộ số Cống Phẩm bị đánh cướp kia trở về Tây Xưởng.
Lần này Lý Dương Quang xem như cùng với với tên hắc thủ ẩn nấp trong bóng tối so tay một chút, cướp được số Cống Phẩm kia chứng minh hắn tiểu thắng một trận.
Tất nhiên Lý Dương Quang biết lần này đối thủ hắn chỉ là Ngô Ứng Long, thế nhưng họ Lý tin không sớm thì muộn hắn cũng sẽ lôi được tên hắc thủ kia ra khỏi mặt nước.
Tiểu hầu gia từ lâu đã cảm nhận được rằng sự tồn tại của kẻ này ắt sẽ tạo nguy hiểm cho Đại Việt tương lai.
Vậy nên Lý Dương Quang nhất định phải giết chết hắn.
Lúc này, La Khải cũng mang người đi tới, họ La nhìn cảnh tượng hoang tàn, xác người la liệt liền hoảng hốt, thầm nghĩ Tạ Quân mang đi rất nhiều hảo thủ, rốt cuộc là đã gặp phải chuyện gì?
- Hầu gia, chuyện này...
Lý Dương Quang giơ tay ngăn không cho hắn nói tiếp, chỉ hướng về họ La mỉm cười qua loa đáp:
- La Khải, nhiệm vụ lần này hoàn thành, ngươi chính là công đầu, hiện tại nghỉ ngơi một chút đi, sau mấy ngày ta chuẩn bị có việc quan trọng cho ngươi đi làm.
- Rõ!
Lý Dương Quang nói La Khải là công đầu không phải nói ngoa, có thể ở trước mũi Phụng Thánh Vệ, Nguyễn thị hộ vệ mà xuất thủ cướp lấy cống phẩm thì La Khải là quân cờ quan trọng nhất...
Vì bản thân họ La chính là người của Phụng Thánh Vệ.
Đã có tay trong, thêm gã Chiêm Thành vương tử Cụ Bàn chỉ điểm địa hình Bố Chính, Lý Dương Quang gần như nắm chắc tiên cơ, nếu còn không thể đoạt lấy được mối hàng lần này thì chính là do hắn vô dụng.