Kì thật nhu cầu khoe mẽ không phải chỉ có ở nữ nhân, mà ở nam nhân cũng có tồn tại.
Yến hội cũng là nơi để cho đám quý công tử bày ra phong thái.
Quân tử có lục nghệ, ai đó nếu cảm thấy mình là kẻ văn võ song toàn thì đều không ngại tiến lên hiển lộ một phen, kẻ nào giỏi thi ca thì ngâm thơ đọc từ, kẻ nào tự tin võ nghệ thì lên đài múa kiếm.
Tận hưởng những tràng khen ngợi bên dưới, miệng không ngừng khiêm tốn nói “bêu xấu, bêu xấu rồi” nhưng ảnh mắt đảo qua chỗ đám tiểu thư tụ tập, thầm mong chờ phong thái của bản thân sẽ làm xiêu lòng những người đẹp ở đây.
Ở phía hậu trường, đám nữ nhân diễn phụ cũng sôi nổi bàn tán.
- Mai gia công tử tài năng thật tốt... thơ hắn viết rất động lòng người!!
- Ta lại thấy Trương công tử tốt hơn, tính cách phóng khoáng, rất hào hiệp lại đẹp trai.
- Hai người đó đều tốt, thế nhưng các ngươi không thấy nếu để bọn họ xếp bên cạnh Ngô đại thiếu thì liền lộ vẻ thua kém sao?
- Nói lời thừa... Ngô đại thiếu là rồng trong loài người, tuổi trẻ đã là Viên ngoại lang tại trung thư sảnh, ngoại hình thân thế đều không thể bắt bẻ, lúc nãy ta là lén lút nhìn, thấy hắn đứng bên cạnh Đại Hoàng Tử trò chuyện khí chất đều không thua kém...
Tại hậu viện Ngô gia trang viên, đám nữ nhân vừa kết thúc trình diễn liền châu đầu tụ lại với nhau, bàn tán om sòm không khác gì cái chợ, khuôn mặt ai nấy đều biểu lộ vẻ hoa si khi nhắc đến tình lang trong mộng của mình.
Ai mà chẳng có ước mơ, đám nữ nhân ở đây cũng vậy, thân phận bọn hắn thấp hèn, chỉ mộng một ngày dựa vào tư sắc lọt vào mắt xanh của tình lang thì thật sự phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh rồi.
Đột ngột một tiếng hắng giọng phát đến khiến chúng nữ giật mình, quay sang thì thấy một đoàn thị tì tiền hô hậu ủng đi ngang qua hành lang, tại trung tâm phía đầu đoàn là hai thiếu nữ, người mặc váy đỏ thì dùng lụa che kín mặt, nom như Tân nương về nhà chồng, hoàng y thiếu nữ bên cạnh thì lộng lẫy vô cùng, kim sa vải lụa thướt tha, phía sau còn có hai tiểu nha hoàn giúp nàng nâng váy, đầu tóc búi tết cầu kì, trang sức trên cổ cùng tay óng ánh đến loá cả mắt, nàng ta mang theo một chiếc quạt lông công che đi nửa mặt, chỉ chừa lại một đôi mắt lạnh nhạt, liếc nhìn chúng nữ bên trong có phần khinh miệt, hừ lạnh một tiếng nói:
- Đám tiện tì thấp kém...
Chỉ hơi khựng lại một chút rồi liền cau mày rời đi, cứ như thể ở lại nơi này thêm một chút cũng khiến nàng ta không chịu nổi vậy.
Không biết chúng nữ trong phòng có nghe thấy không thế nhưng chẳng có ai là dám phản ứng gì cả, chỉ có cúi gằm đầu, chờ hoàng y thiếu nữ nàng ta mang người đi qua mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu ma nữ này cuối cùng cũng đi qua!
Một trong số đó không kìm được mà buột mồm nói, ngay lập tức bị đồng bạn bên cạnh bịp miệng lại, cả giận nói:
- Ngô công chúa ngươi cùng dám dị nghị, ngươi là muốn chết sao?
Nữ nhân bị bịp miệng nhãn thần lập tức hiện vẻ sợ hãi, thầm nghĩ bản thân sơ xuất, chút nữa thì rước họa vào thân.
Ngô Thanh Trà, Ngô gia độc nhất công chúa, cháu gái của Bệ Hạ, con gái của Ngô Thượng Thư, nàng từ lúc sinh ra đã là như tinh tú ở trên bầu trời, là chim công trong bách điểu, hưởng thủ mọi sủng ái mà trời cao ban tặng, một người như nàng tự nhiên không phải là kẻ mà những người tầm thường ở đây có thể thoải mái dị nghị.
Hơn nữa những kẻ dám dị nghị nàng ta xưa nay kết quả thường không tốt đẹp.
Phủ Thiên Đức Ngô công chúa không phải ngẫu nhiên được đám hạ nhân lén lút gọi như vậy, đó là lối chơi chữ...
Trong đó hai từ Ngô Công ( Con rết) được viết tách ra!
Không sai, là ám chỉ nàng là con rết chúa!!
Cả đám người thấy Ngô Thành Trà đi qua liền lại trở về tất bật như cũ, tiếp tục chuẩn bị cho buổi diễn, hoàn toàn không để ý bên góc phòng có một vòng đen lướt qua rồi biến mất.
Đoàn người của Ngô Thanh Trà cùng Lý An Bình đi xuôi dọc hành lang nội phủ, lúc tiến vào khu vực nghỉ ngơi của nữ nhân trong phủ thì Ngô Thanh Trà phất tay, ra hiệu cho đám thị tì có thể lui bớt ra ngoài rồi quay sang bên cạnh, một mặt mỉm cười nhìn Lý An Bình nói:
- Chị họ chỗ này chính là phòng nghỉ của ta, đêm khuya gió lạnh, ta lại còn một mực kéo ngươi đi, thật sự quá ngại ngùng...
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà lúc nói chuyện, Ngô Thanh Trà liếc liếc cái áo cái bông lót phía bên trong người của Lý An Bình, trong đôi mắt ẩn ẩn sự khinh miệt.
Lý An Bình lại giống như không phát hiện ra, nghe thấy vậy liền vội lắc đầu, thoáng đỏ mặt, bẽn lẽn đáp:
— QUẢNG CÁO —
- Không có, Thanh Trà, vì ta mà người phải bỏ ngang buổi tiệc, người phải ngại ngùng là ta mới phải...
Nội tâm của Ngô Thanh Trà không biết là đang nghĩ thầm điều gì, thế nhưng bên ngoài nàng vẫn bày ra một bộ điềm đạm đáng yêu, liên tục từ chối.
Tiễn Lý An Bình vào nhã phòng nghỉ ngơi, hai người nói chuyện thêm một chút xong thì chia tách ra. Nhận thấy cô em họ này thật đi mất, lúc này tiểu công chúa mới nhẹ nhàng thở ra.
Đối diện với họ Ngô khiến nàng áp lực thật lớn, không đơn thuần là vì dung mạo cùng khí chất của Thanh Trà, mà là vì tính cách của nàng ta.
Nói thế nào nhỉ, xét về dung mạo cùng khí chất, cả hai người đều tương xứng chẳng ai kém ai, tuổi tác cũng như nhau, chỉ là Ngô Thanh Trà quá mức hướng ngoại, còn Lý An Bình lại là người hướng nội, thành thử ra từ nhỏ tới lớn, khi hai người ở bên cạnh nhau, Thanh Trà luôn là người chủ động đưa ra quyết định cho mọi việc.
Đặc biệt Lý An Bình hiểu đứa em họ mình là người luôn muốn mọi thứ phải theo ý của mình, nếu không thể được sẽ đặc biệt khó chịu, xưa nay Lý An Bình luôn nhường nhịn nàng ta, có đồ tốt thường luôn chia cho nàng...
Không phải chỉ vì nàng nhu nhược, mà còn là vì tiểu công chúa muốn có một người bạn chơi.
Chỉ là theo thời gian, tiểu công chúa cũng trưởng thành lên, tính cách cũng độc lập hơn trước, nàng dần dần cảm thấy không thích như vậy nữa.
Mà kể ra cũng thật kì lạ, tên nhóc họ Đỗ kia cùng em họ nàng có rất nhiều thứ tương đồng với nhau, đặc biệt là cái tính ích kỷ độc đoán, thế nhưng nếu là hắn, nàng lại không hề phản cảm chút nào.
Đương lúc Lý An Bình miên man suy nghĩ, đám thị nữ của nàng đã chuẩn bị giường đệm xong xuôi, mời nàng vào rửa mặt, thay quần áo, nghỉ ngơi.
- Ta đã biết, các ngươi lui ra đi...
Nàng nhẹ giọng xua đuổi người hầu ra ngoài, bản thân thì bước vào nội điện, tiến vào khu vực bên trong tấm bình phong, cởi xuống mạng che mặt cùng trang sức trên cổ.
Ngô gia phòng nghỉ bố trí đơn giản nhã nhặn, đặc biệt kín gió, dẫu là xây trên núi cao cũng không sợ lạnh, khiến nàng lúc này có thể thoái mái bỏ đi lớp áo choàng bên ngoài, thế nhưng vẫn giữ lại chiếc áo bông bên mình.
Đương lúc chuẩn bị đến chỗ chậu nước để rửa mặt tẩy trang, đột ngột từ phía sau một bàn tay lạnh toát vươn tới, che đi đôi mắt của nàng khiến tiểu công chúa giật mình kém chút hô lớn.
Nàng chỉ ngưng lại vì ngửi được cái mùi vị quen thuộc phía đằng sau cùng cái giọng gian tà không thể lẫn được vào đâu:
- Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, đêm khuya trời lạnh, một mình phòng trống không phải là quá đơn đôi sao? Để tiểu gia ta sưởi ấm cho ngươi thế nào... nói trước, không có phép cự tuyệt.
Thiếu nữ nghe thấy thế liền phì cười, hai tay nắm lấy hai bàn tay hắn rồi gạt ra, vừa ngoái đầu vừa nói:
- Tiểu quỷ, làm sao ngươi lại ở... phi, ha ha, A Vũ, sao ngươi lại ăn mặc thế này??
Kẻ đến tự nhiên không phải ai khác mà chính xác là Đỗ Anh Vũ, chỉ là lúc này không phải trong bộ dạng của tiểu công tử là lại là một tiểu thị tỳ.
Cái này không thể trách hắn, muốn vào địa ngục thì phải hoá trang làm ma quỷ, mà muốn vào phòng thay đồ nữ nhân thoải mái tự nhiên thì phải hoá thành một tiểu nữ nhân rồi.
Lợi thế của Đỗ Anh Vũ chính là khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, nữ trang lên thì còn đẹp hơn cả nữ nhân, cái này đám kỹ nữ của Di Hoa Lâu đã chứng thực, hiện tại có da hắn có đen hơn trước nhưng hiển nhiên vẫn tuấn tiếu vô cùng.
Phi Ưng Bộ hắn đã tiểu thành từ lâu, lét lút trèo tường trộm trang phục chỉ là chuyện dễ như bỡn, không cần đánh phấn, chỉ thoa nhẹ chút son liền có thể tiến ra gặp người.
Vốn dĩ ban đầu định tìm cách này ẩn ẩn đi vào bên trong buổi tiệc rồi mới cởi bỏ trở về thân phận, nhưng khi vừa thấy Lý An Bình đi qua hắn liền thấy đổi quyết định.
Còn tại sao Đỗ tiểu tử lại ở đây thì phải kể lại từ lúc trước.
Sau khi rời khỏi Tiểu Trúc Viện, suy xét lại tình huống của bản thân, Đỗ Anh Vũ liền đưa ra quyết định giả bộ như đêm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có thể rõ ràng nhận ra lần này Ngô gia nhắm vào Phạm Thiết Hổ chứ không bản bản thân hắn, lý do đơn giản là vì trở ngại thân phận của họ Đỗ, thế nhưng vẫn muốn cho hắn một đòn cảnh cáo nên mới dùng cách vu vạ này.
Ngô gia tính toán cũng khá chu toàn, thành công thì tốt, nếu không cũng chẳng ảnh hưởng, bắt gian không có người ngoài nên Đỗ Anh Vũ cũng không thể lợi dụng làm bẽ mặt ngược lại binh hắn được.
— QUẢNG CÁO —
Khiến bọn hắn buồn nôn một chút, gửi thông điệp tiểu gia ta không sợ liền đủ.
Lấy này âm thầm giao phong xem như chẳng ai làm gì được ai.
Nhưng hiện tại đang ở trên địa bàn của đối phương, nếu để bị tóm được thì không biết bọn hắn còn có tính toán gì, Đỗ Anh Vũ lúc này cũng không có rõ ràng để đối phương thế nên hiện tại lựa chọn tránh đi vẫn là khả dĩ nhất.
Càng đi sâu nào nội viện, Đỗ Anh Vũ nhóm ba người lạc đường càng sâu, nếu không phải tiếng ca vũ tại Phong Nhã Hiên thu hút bọn hắn thì không biết còn lạc đến đâu.
Phong Nhã Hiên kín cổng cao tường, bên ngoài canh phòng nghiêm ngặt, xông thẳng vào thì qua mức lỗ mãng vậy nên Đỗ Anh Vũ liền đi cửa sau, chọn lấy hạ sách này.
Nghĩ đến chuyện Ngô Ứng Long hiện tại đang ráo riết tìm hắn khắp núi rừng, còn bản thân hắn thì hiện tại trong phòng ấm ôm ấp mỹ nhân, Đỗ tiểu tử nhịn không cười khẩy một tiếng.
Lý An Bình lúc này bộ dạng điềm đạm đang yêu ngồi trên đùi hắn, thân thể của nàng vỗn dĩ cao lớn hơn họ Đỗ khiến tính thế hai người hiện tại nhìn có chút kỳ quặc, thế nhưng mặc kệ, cả hai thấy thoải mái là được.
Tiểu công chúa mặt mày đỏ chót, đầu hơi cúi xuống, nhu nhu nói:
- Thế nào, đã ôm đủ chưa?
Đỗ tiểu tử manh manh nhìn sang, nhe răng cười nói:
- Ta có một biệt tài, chính là giỏi ôm đùi, mà một khi đã ôm thì ôm cả đời cũng không đủ...
- Đây là eo, không phải đùi... - Lý An sẵng giọng sửa chữa cho tên này.
- Vậy ôm mới đã!!!
- Nói năng luyên thuyên, thật không hiểu ngươi nghĩ cái gì nữa!!
Một câu nói tốt nhất có thể diễn tả trạng thái của Lý An Bình lúc này chính là 3 phần bất lực, 7 phần nuông chiều.
Bốn mắt nhìn nhau, không gian đột nhiên biến thành hồng phấn ám muội, tiểu nữ nhân thì lảng tránh đi, nhìn nàng cố tỏ vẻ bình thản nhưng khi mang tai nàng từ từ chuyển đỏ cùng việc cả người khẽ run rẩy thì liền bán đứng nàng rồi.
Đỗ tiểu tử cũng âm thầm cười khổ, giường lớn có, Mỹ nhân tại... thế nhưng mẹ nó... nàng chưa đủ tuổi à!!
Mà kinh khủng hơn chính là... bản thân hắn cũng chưa có đủ tuổi nốt!!!
Cái kia của hắn hiện tại ngoại trừ dùng để đi tiểu ra thì chức năng còn lại có cái rắm dùng được.
Quả nhiên không có uất ức nhất, chỉ có uất ức hơn.
Nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy chẳng đâu vào đâu, thiếu niên liền ngáp rồi nói:
- Tiểu Bình Tử, đi ngủ đi...
- Ngủ... không, không ngủ... ngươi, ngươi mau ra ngoài đi! - Lý An Bình sợ hết hồn, thế nhưng không dám hét lớn, bặm giọng nói:
Nhìn nàng càng sợ sệt, lang tính trong người hắn giống như càng hứng thú, híp mắt cười gian nói:
- Được, ta hứa sẽ “ra bên ngoài”, nhưng lúc này chúng ta đi ngủ đi, ta buồn ngủ quá.
Ngây thơ tiểu công chúa không hiểu lão tài xế Đỗ Anh Vũ vừa lái xe, ngửi ngửi mùi của hắn, nàng nhăn mặt, chê:
- Trên thân ngươi toàn mùi rượu, hôi chết!!!
- Còn ngươi toàn mùi nữ nhân, thơm chết!!! - Hắn thì xán tới, bày ra khuôn mặt dày.
— QUẢNG CÁO —
Nữ nhân đẩy đi, hắn liền kép lại, nữ nhân tránh lui, hắn liền lấn tới, hai người giống như kéo co, vật lộn một hồi liền mệt lả, nằm ngửa ra giường thở hồng hộc, rồi bất chi bất giác bật cười, Đỗ Anh Vũ chồm dậy, bước ra khỏi giường...
Miệng thì xua đuổi thế nhưng lúc nhìn thấy Đỗ Anh Vũ đi thật thì Lý An Bình đột nhiên cẳm thấy mất mát, da mặt nàng nàng mỏng nên không thể gọi hắn lại, chỉ có thể bặt môi nằm yên trên giường.
Nào ngờ trong giây lát hắn liên quay trở lại, từ góc bàn lấy ra tấm mạng che mặt của Lý An Bình lúc nãy, trong khi nàng đang mộng bức không biết hắn muốn làm gì thì Đỗ Anh Vũ bất ngờ phủ lên đầu nàng, sau thì trong khi nàng vẫn còn ngơ ngác thì hắn từ từ kéo nó lên tựa như tân lang ven khăn cho Tân nương vậy, nháy mắt một cái, miệng cong vểnh mị mị nói:
- Tiểu nương tử, chúng ta đi ngủ đi...
Thiếu nữ cả người giống như bị điện giật, ngơ ngơ ngác ngác, phương tâm đập liên hồi như trống, cuối cùng nàng không nói một câu nào cả, nhưng thay vào đó là khe khẽ gật đầu.
Gạt được tiểu công chúa ngoan ngoãn chui vào trong chăn, Đỗ tiểu tử đột nhiên cảm thấy ghê tởm bản thân...
Thế nhưng, thật là thơm!!
Đèn nến theo thời gian cũng lụi tàn rồi tắt, đôi Bích nhân ôm nhau trên giường ngủ tới ngon ngọt, chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, cánh cửa phòng đột nhiên từ từ bị người khẽ mở, rồi một bóng người từ từ lần mò trong bóng tối tiến đến cạnh giường.
Chút chuyển động nhỏ khiến Đỗ tiểu tử cũng mơ hồ tỉnh lại, cả người hơi thu vào một chút, tập trung nhìn vào thứ đang tiến đến.
Bóng đen lay lắt mờ mờ ảo ảo di chuyển đến sát bên giường, rồi đúng đó nhìn chằm chằm một hồi rất lâu.
Mẹ kiếp, tình cảnh này có phải hay không quá mức kinh dị rồi?!
Ngay lúc Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân sắp tè ra quần đến nơi thì bóng đen kia lại chuyển động, lần này nó vươn bàn tay ra sờ lấy khuôn mặt họ Đỗ, vuốt ve một hồi.
Hành động bất ngờ này khiến Đỗ Anh Vũ cả người căng cưng lại, trợn tròn đôi mắt, rồi cứ thế chứng kiến đối phương từ từ cúi đầu thấp xuống sát sang sạt.
Đối phương một tay vẫn vuốt ve mặt hắn, một tay vén len tóc mai của mình, khẽ khàng chậm chạp đặt môi nàng lên trên môi hắn...
Nhẹ như chuồn chuồn điểm nước.
Mềm mại, ướt át như cánh hoa trong sương.
Thời gian không phải quá lâu nhưng đủ để lưu lại dự vị mật ngọt.
Thổ khí như lan, pha thêm chút mùi hương quế đặc trưng cùng mùi rượu thoáng thoảng, nữ nhân kia ngọt ngào pha lẫn ngượng ngùng, giống như thì thầm nói:
- Chị họ... kỳ thật ta đã luôn yêu thích ngươi... từ rất lâu, rất lâu rồi!
Dứt câu, nàng ta liền chủ động chui vào trong chăn, thoải mái ôm chặt lấy Đỗ Anh Vũ, được một lúc thì cả người mềm ra, khe khẽ phát sinh tiếng thở nhẹ khò khè.
Còn Đỗ tiểu tử lúc này thì cả người đần độn, IQ về không, vắt óc để suy nghĩ xem bản thân mình là “chị họ” của ai??!!
Tiểu công chúa cũng chở mình, tử phía sau ôm lấy người hắn, tạo thành thế bánh mì kẹp thịt....
“Con mẹ nó, người đâu? Cứu ta!!!” Đỗ Anh Vũ khuôn mặt khổ sở, tiến thoái lưỡng nan thầm than:
Mà cùng thời điểm tiểu công tử nhà họ Đỗ đang mắc kẹt bên trong thiên đường địa ngục, đâu đó trong mảng núi rừng Thiên Thai Sơn, vẫn còn có hai gã nam nhân đang ngồi xổm đập con muỗi, thỉnh thoảng đưa nhìn nhau, tự chấn an...
Hẳn Đỗ công tử là không quên bọn hắn đâu nhỉ?!