Luy Lâu Thành khi về tối lại chuyển mình biến thành một toà bất dạ thành, phố xá đèn đuốc sáng bừng, dòng người nườm nượp vui vẻ, túm năm tụm ba ra vào các loại tửu lâu nhà hàng.
Mặc kệ bên ngoài có vui vẻ bừng bừng sức sống thứ nào thì tại Luy Lâu Khách Điếm lúc này Lý An Bình nội tâm lại có chút thất lạc, cả người giống như tiêu diêu mất hồn, cả ngày thầm nghĩ “tên tiểu tử kia sao vẫn chưa trở về.”
Đỗ Anh Vũ là đi từ sáng sớm, không để lại một tin tức gì hại tiểu công chúa cả ngày trông ngóng, nếu không phải Dương Đoan Hoa biết chuyện thì hẳn Lý An Bình đã đi báo quan tìm người mất tích rồi.
Đột nhiên một thanh âm uyển chuyển vọng với kéo Lý An Bình từ trong cơn mơ tỉnh lại:
- Sao vậy chị họ? Ta ở đây khiến người không vui vẻ sao?
- Hả! Không, không phải, Thanh Trà... ta không có ý đó.
Lý An Bình vội vã bừng tình, nhìn thiếu nữ khuôn mạo như phù dung trước mắt mà xua tay đáp lại, có chút thẹn thùng xấu hổ vì quên mất lúc này bên trong đình viện không phải chỉ có một mình mình.
Luy Lâu Khách Điếm khoảng sân sau đèn đuốc sang chưng, tại đình viện rộng lớn thì chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, đám thị vệ đều bị đuổi ra bên ngoài canh gác hết, cả Dương Đoan Hoa lúc này cũng không tại.
Hoàng y thiếu nữ phía đối diện Lý An Bình thấy tiểu công chúa xao động thì thì khẽ cười mỉm, đầu ngón tay bâng quơ mân mê miệng chén Ngọc trước mắt, con ngươi như làn thu thủy chuyển động, nhu nhu mượt mà đánh giá tiểu công chúa.
“Lâu ngày không gặp, tiểu ni tư này là vẫn nhút nhát như xưa” Nàng thầm nghĩ.
Nàng ta cùng Lý An Bình xét về máu mủ thì là chị em họ, hoàng y thiếu nữ tên gọi Ngô Thanh Trà, Ngô gia tiểu thư, gọi Nhân Tông Bệ Hạ là bác.
Hai người này có thể xem như từ nhỏ lớn lên bên cạnh nhau, chỉ là vài năm trước Ngô Thanh Trà theo phụ thân xuống phía nam làm quan, năm ngoái mới quay đầu trở lại kinh thành.
- Sao... sao ngươi nhìn ta như vậy? - Lý An Bình thấy em họ cứ một mực nhìn mình không nói liền xấu hổ.
Ngô Thành Trà thì không thấy ngại, che miệng khúc khích đáp:
- Không có gì, chỉ là chị họ của ta càng lớn càng xinh đẹp, hại người ta không thể rời mắt được!!
Nói về dung mạo Thanh Trà cùng An Bình có chút giống lại có chút khác biệt, cả hai nàng đều thuộc dạng nụ hoa chớm nở, tiểu mỹ nhân phôi, nhan sắc cả hai đều thiên hướng ngọt ngào, cùng có đôi mắt mèo hơi xếch lên một chút, chỉ là Ngô Thanh Trà lông mày rậm hơn, khuôn mặt tròn hơn, cánh môi dày hơn, thiên hướng quyến rũ nhiều hơn.
Nếu để Đỗ Anh Vũ nhận xét, hắn sẽ nói Lý An Bình có chút giống Từ Nhược Tuyên, còn Ngô Thanh Trà tựa như Từ Hi Viên vậy.
Khi biết Lý An Bình hiện đang lại Luy Lâu, trời vừa chợp tối Ngô thị liền mang theo người bất ngờ tới, nói thật nhìn nàng ta trang điểm cẩn thận cùng một thân xiêm y tơ lụa, trang sức lộng lẫy, đối chiếu sang Lý An Bình một thân trang phục thường ngày giản dị, thật chẳng biết ai mới là công chúa nữa.
Lâu ngày không gặp, hai thiếu nữ phải mất khá nhiều thời gian mới có thể câu thông, đa phần đều là Thanh Trà chủ động nói chuyện, nhìn thì có vẻ rất niềm nở thế nhưng chẳng hiểu vô tình hay cố ý mà sự chủ động cởi mở của nàng ta lại giống như có sức ép khiến tiểu công chúa có chút không thoải mái.
Nói chuyện nửa ngày hăng say, đột nhiên giống như nhớ ra chút chuyện, Ngô Thanh Trà ánh mắt sáng rực lên, ra vẻ hào hứng nói:
- Chị họ, ngày mai là Ngô gia đại yến, chi bằng ngươi cũng tới đi...
- Ta... ta... - Lý An Bình có phần bất ngờ, nhất thời liền ấp úng.
Giống như không muốn cho nàng nghĩ nhiều, Ngô Thanh Trà ra vẻ nũng nịu cầu xin, nói nào là bên trong bữa tiệc chỉ toàn nam nhân, có mình ta là phận nữ nhi, thật sự là chán muốn chết, lại còn nói Lý An Bình không phải lúc nào cũng có cơ hội xuất cung, lúc này không đi liền sau này không có cơ hội...
Nhìn em họ mình liên tục chèo kéo, thiếu điều nói “ngươi không đi là không nể mặt ta!”, Tiểu công chúa lặng người suy ngẫm một hồi, chợt nhớ tới hình như Đỗ tiểu tử lúc này cũng ở đó, nghĩ thêm một chút nữa rồi cả người nàng có phần bẽn lẽn, nhu nhu nói:
- Thanh Trà, ta... ta không mời mà tới, liệu có được không?
Ngô Thanh Trà híp mắt, quả quyết đáp:
— QUẢNG CÁO —
- Ngươi là khách nhân ta mang tới, tuyệt đối không có chuyện gì.
Ngay lúc Lý An Bình cắn răng chuẩn bị gật đầu thì từ bên ngoài hậu viện truyền tới tiếng bước chân khiến cả hai người đều giật mình quay đầu nhìn lại.
Nơi này có thị vệ canh gác nghiêm ngặt, ai lại có thể tiến tới được chứ?
Thấy bản thân bị quấy rầy, hoàng y Ngô Thanh Trà có chút cả giận, lạnh giọng quát lên:
- Kẻ nào, không thấy ta cũng công chúa đang nói chuyện sao?
Người mới tới thì giống như không chút sợ hãi nào, phát ra tiếng cười Khanh khách.
- Thế nào? Ta muốn tới tìm em họ của ta cũng phải cần ngươi cho phép sao?
Trong bóng tối dưới ánh đèn lồng mập mờ, một thân ảnh nữ nhân Cẩm bào xanh lục từ từ xuất hiện, diện mạo nàng tựa tiên thiên phiêu miểu bước tới, trong thoáng chốc khiến hai thiếu nữ bên trong đình viện choáng ngợp.
Ngô Thanh Trà híp mắt nhìn kẻ mới đến, giọng có chút chua, lại có chút lạnh lùng nói:
- Lê Nghi Phượng, ngươi sao cũng ở đây?
Nghi Phượng duyên dáng nhoẻn cười, điệu bộ có phần lơ đãng, đối với thiếu nữ đang nhìn mình bất thiện nhàn nhạt nói:
- Thành Trà tiểu muội, nhiều năm không gặp, từ lúc chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ?
...
Cùng thế thời điểm tại Ngô gia trang viên.
Sau bên trong Ngô Gia nội phủ có một mảnh trúc lâm thanh tịnh, tại đó có một toà tiểu lâu, xưng Tiểu Trúc Viện.
Tiểu Trúc Viện dựng bên một mặt ao sen rộng lớn, hiện tại đông chí, hoa sen không nở nên tương đối tiêu điều, thế nhưng dường nhưng không có làm suy giảm cảnh vật nơi đây là bao.
Trong đêm tối, mũi hương thảo mộc pha với mùi nhã trúc thoang thoảng bay tới, hương thơm thanh khiết dịu ngọt khiến tâm tình người trở nên bình lặng, Đỗ Anh Vũ lúc đi dọc qua dãy hành lang liền ngửi được, nhịn không nổi hít sâu thêm một chút.
Từ lúc bước đi qua cái viên môn cuối cùng thì bọn hắn đã ra khỏi phạm vị của Hữu Viện mà tiến vào khu vực bên trong nội Sơn của núi Thiên Thai, lúc này đã không còn thấy đám thị vệ Ngô Gia đi tuần gắt gao như trước nữa.
Đỗ Anh Vũ đảo mắt một vòng rồi lại hướng về bốn tiểu thị nữ tay cầm đền lồng dẫn đường trước mặt, có lẽ do mùa đông ban đêm trời lạnh khiến các nàng đi phía đằng trước thi thoảng lại thoáng rùng mình một chút, nhịn không được tò mò, Đỗ Anh Vũ lên tiếng hỏi:
- Các ngươi mang ta đi đâu?
Một trong số đám thị nữ dẫn đường quay đầu lại đáp:
- Chúng ta mang công tử đi Tiểu Trúc Viện.
- Đây không phải là khách phòng tại Hữu Viện sao? - Đỗ Anh Vũ nhíu mày.
Tiểu thị nữ lúc lắc cái đầu nhỏ, nhìn trái ngó phải một chút rồi ra vẻ thần bí, nhí nhảnh đáp:
- Tiểu Trúc Viện thuộc về nội phủ của Trang viên, phòng khi khách phòng của khu Tả Viện dùng hết thì có thể sử dụng nơi này... chúng ta, chúng ta là muốn mang công tử đến nơi nghỉ ngơi tốt nhất.
- Ra là vậy? Cảm tạ rồi. - Đỗ Anh Vũ gật gù ra vẻ hiểu.
— QUẢNG CÁO —
Chẳng mấy chốc, một toà tiểu lâu bằng gỗ được dựng giữa một hồ sen hiện ra trước mắt hơn Đỗ, toà tiểu lâu này có vẻ hơi tách biệt, nằm tại bên trong rừng trúc, xung quanh trang trí các loại đèn lồng treo cao bắt mắt vô cùng...
Đỗ Anh Vũ nhìn toà nhã viện trước mắt thì cũng tương đối hài lòng, tiền viện có hà đạo, có ao sen, phía sau liên thông với rừng trúc, diện tích rộng rãi, không gian biệt lập thoáng đãng, yên tĩnh không sợ ai làm phiền.
Đám thị nữ mở cửa mang Đỗ Anh Vũ tiến vào bên trong xem xét, liền thấy bên trong treo đủ loại tranh họa, bình gốm, thạch điêu, mộc điêu sắp xếp ngay ngắn tất cả đều được làm vệ sinh hằng ngày như thể vẫn luôn có người sống tại đây vậy.
Thắp lên nến thơm khiến nội điện bừng sáng, bốn gã thiếu nữ nhìn nhau một chút rồi bẽn lẽn xin cáo lui.
Đỗ Anh Vũ bày ra bộ dạng lưu manh, nói:
- Đêm đông trời lạnh, chi bằng bốn vị tỷ tỷ kẻ lại với ta, cùng nhau ôm đoàn sưởi ấm hắc hắc!!!
Bốn tiểu thị nữ nghe vậy có phần sợ sệt, vội vã xua tay rồi chạy trối chết, Đỗ Anh Vũ đừng tại chỗ thì lắc đầu cười, xong thì không để tâm đến nữa mà đi thẳng vào bên trong.
Lúc này Trần Kình cùng Phạm Thiết Hổ sau thì đi tuần tra một vòng toà viện tử này cũng đã trở lại, Đỗ Anh Vũ liếc qua hai người, mở miệng:
- Thế nào?
- Không phát hiện vấn đề! - Phạm Thiết Hổ đáp, ngập ngừng một chút, hơi cau mày nói tiếp:
- Thế nhưng, A Vũ, ta luôn có cảm giác nơi này không thích hợp, thế nhưng không biết là tại sao?
Trần Kình đứng bên cạnh cũng gật đầu tán đồng, lão Trần cũng cảm thấy nơi này có chút mờ ám nhưng tương tự như Phạm Thiết Hổ đều không biết phát sinh ở chỗ nào.
Đỗ Anh Vũ đảo mắt qua nội điện bên trong một vòng, nhìn tranh họa, thử quyển giá sách, nến thơm lư hương, các loại tượng điêu khắc... thì khẽ nhíu mày một chút, nhưng rất nhanh liền lộ vẻ để tâm, khẽ cười đáp:
- Ở trong lòng địch tự nhiên sẽ có cảm giác bất an, không sao cả, nước tới thì thành ngăn, binh tới thì tướng đỡ... các ngươi cứ thoải mái nghỉ ngơi đi, bọn hắn là không dám làm gì ta đâu...
Dứt câu, Đỗ tiểu tử quay lưng lững thững tiến về chỗ phòng ngủ, Trần Kình vội gọi với theo, nói muốn thủ đêm cho tiểu công tử. Họ Đỗ nghe xong thì phất tay ra vẻ tuỳ ý, nói lão Trần muốn sao cũng được.
Hắn hiểu lão Trần, hiện tại có xua đuổi ngăn cấm thì Trần Kình vẫn sẽ lén lút thức đêm thủ vệ cho hắn, vậy nên Đỗ Anh Vũ mặc kệ cho lão Trần muốn làm gì thì làm.
Ở một chỗ khác cùng thời điểm, tại Ngô Gia Trang Viên nội phủ, một gã gia nô gia đứng tại phía bên ngoài gian hậu viện một hồi đã lâu, hai tay hắn chắp lại dấu báo bên trong tay áo, điệu bộ cúi đầu kính cẩn, đứng đó đã nửa ngày không chút suy chuyển nào cả.
Ở bên trong gian phòng trước mắt hắn, từng đợt thanh âm kẽo kẹt pha với tiếng thở gấp liền hồi không ngừng nghỉ phát ra, kẻ già đời nghe qua liền biết đó là âm thanh gì, tiếng giao hoan đột nhiên đến chỗ cao trào, rồi giống như nấc cụt đột ngột im bặt.
Thời gian trôi qua khoảng một tuần trà, cánh cửa phòng kêu “két” một tiếng rồi từ từ mở ra, từ bên đi ra là một thục phụ thân mình nở nang kiều diễm, xiêm y trên thân nàng ta lúc này vẫn còn lộn xộn, một bên vai áo trễ xuống khiến ngửa bên bầu ngực lộ liễu ra ngoài, đầu tóc có chút rối bời cùng đôi con ngươi ngập tràn vũ mị, nàng khi nhìn thấy lão gia nô thì khẽ giật mình một chút, lập tức chỉnh trang lại xiêm y, từ chỗ của lão lấy ra một tấm tơ lụa chùm lên đầu mình rồi khúm núm đứng ở đó.
Lão gia nô mày mặt không chút biến sắc, dường như từ đầu đến cuối đều không chú ý đến nàng ta, vẫn chỉ chăm chăm thông qua khe cửa mà nhìn vào bên trong phòng.
Phía bên trong, một thanh âm nam nhân trẻ tuổi có phần lười biếng truyền ra bên ngoài:
- Ngô Đức, vị tiểu thiếp này của ngươi rất không tệ!
Lão gia nô Ngô Đức ánh mắt sáng lên, vội vã chắp tay cúi đầu đáp:
- Đại thiếu ngài yêu thích là được!
Thì ra nữ nhân vừa đi ra là tiểu thiếp của lão nhân này, thời cổ đại, tiểu thiếp hay ca cơ nuôi trong phủ gần cũng là một dạng hàng hoá, đều có thể sử dụng hay tặng cho người, lão nhân này hiện tại cũng vậy, mang tiểu thiếp đến cho đại thiếu gia dùng, bản thân thì đứng ngoài cảnh gác.
— QUẢNG CÁO —
Chờ đợi nửa ngày sau, bên trong mới tiếp tục phát ra tiếng nói:
- A Luân... hắn là đã trở về chưa?
- Bẩm đại thiếu, nhị thiếu vẫn chưa trở về
Két!
Cách cửa từ từ mở rộng, một nam tử khôi ngô khoảng 24-25 tuổi xuất hiện,hắn tóc đen xoã dài, mắt sắc mày rậm, gương mặt góc cạnh, nước da hơi nhợt nhạt, bộ dạng hắn lúc này nửa phía bên cởi trần chỉ khoác lên một cái bạch bào, nhìn qua thì rất tuỳ ý, giương lên ánh mắt mắt sắc như dao đánh giá lão gia nô một chút rồi đột ngột lạnh giọng hỏi tiếp:
- Đỗ gia thằng nhãi hôm nay có đến sao?
- Bẩm thiếu gia, hắn đã tới, hiện đang tại Tiểu Trúc Lâu! - Ngô Đức chắp tay bình tĩnh đáp.
Ngô Ứng Long quét mắt qua chỗ tên gia nô, hừ lạnh một tiếng rồi đưa mắt nhìn nữ nhân bên cạnh, khoé miệng khẽ cong lên, từ từ nói:
- Mang nàng đi Tiểu Trúc Lâu đi!
Nữ nhân kia nghe xong thì giật mình che miệng sợ hãi, Ngô Đức lão nhân nhìn mày ngẫm một chút thì liền hiểu chuyện, ngập ngừng một hồi rồi thành khẩn đáp:
- Đại thiếu, Đỗ Anh Vũ hắn hiện tại mới có mười tuổi, cách này chỉ sợ...
Nam thanh niên ung dung cười lớn, lắc lắc đầu, đôi con ngươi không chút tình cảm quét qua rồi hồi đáp:
- Ngô Đức ơi là Ngô Đức, ai nói ta muốn mang nàng cho họ Đỗ, ngươi cảm thấy ta để thằng nhóc đó ung dụng mang theo hai tên cận vệ đi lại tới lui trong trang viên là có ý gì? Là để mặc hắn muốn làm gì thì làm sao?
Ngô Đức ánh mắt sáng lên, lập tức hiểu ý của Ngô Ứng Long, liếc mắt sang ả ca cơ của mình toàn thân đang run rẩy, lão nhân nheo mắt nghĩ phải đem nàng cho hai tên thị vệ của họ Đỗ thì thật tiếc nuối.
Thế nhưng nếu đại thiếu gia đã quyết ý, Ngô Đức hắn cũng sẽ không phản đối.
Ngô Ứng Long vuốt vuốt khuôn mặt, có chút buồn ngủ, hời hợt đáp:
- Nhớ lấy, hiện tại là nữ nhân này là tiểu thiếp của ta, tốt rồi, mang nàng đi đi
Nói xong họ Ngô giống như phe phẩy con ruồi xua xua tay đuổi đi hai người, bản thân liền quay đầu vào bên trong phòng ngủ, hoàn toàn không để ý tới nữa.
Thấy Ngô Ứng Long rời đi, ả nữ nhân lúc này mới dám ỏn ẻn lên tiếng:
- Lão... lão gia, hiện tại, hiện tại là như thế nào?!
Ngô Đức liếc xéo sang, con ngươi lạnh băng, giọng nói lại càng lạnh giá:
- “Thiếu phu nhân” chớ gọi ta là lão gia, lão Đức chịu không nổi, con về chuyện này thì ngài nghe theo lão Đức ta là được, chớ có hỏi nhiều!!