Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 14: Bảo vật của Đỗ Công Tử.




Đỗ Anh Vũ nhìn chằm chằm vào đống vật phẩm trên bàn đã được một hồi lâu. Hai tay khoanh tròn, trầm ngâm suy nghĩ. Không biết đang nghĩ về đống thứ trước mặt hay là nghĩ làm cách nào thoát khỏi chỗ này.

Hắn lại một lần nữa bị tóm về Quách phủ.

Chuyện xảy ra vài ngày trước đó. Ngày hôm đó Đỗ Anh Vũ sau khi trải qua một đêm yên bình ở khách sạn đến sáng, vừa tỉnh giấc thì thấy Quách Ngọc Như thình lình ở trước mặt hắn, lúc ấy hắn liền biết bản thân lành ít dữ nhiều. Đừng bao giờ nghi ngờ độ hóng chuyện cũng như tốc độ phát tán lời đồn của người Việt, thời đợi nào cũng thế, hít drama luôn là một sở thích của tất cả mọi người, chuyện hắn tối qua ở Tụ Kim Lâu sau một đêm đã lan truyền rộng rãi, tam sao thất bản truyền tai nhau diễn sinh ra đủ mọi phiên bản, và tất nhiên đa phần đều không hay ho cho lắm. Quách gia buổi sáng liền biết chuyện, cô cô Quách Ngọc Như của hắn liền phóng ngựa giết tới.

Đỗ Anh Vũ vừa tỉnh giấc còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì. Một đêm mệt mỏi hắn lên giường liền ngủ, mặt mũi cũng chẳng thèm rửa nên vết son trên mặt vẫn còn y nguyên, "mẹ kiếp không hiểu son gì mà lì đến vậy" hắn vừa chửi thầm, vừa cắn răng chổng mông gánh lấy 1 tràng "gia pháp hầu hạ."

Mông nhỏ chịu tội ê ẩm chỉ là chuyện nhỏ, thứ đau đớn hơn cả chính là nội tâm của hắn kia kìa, Đỗ công tử dù sao cũng mang linh hồn của người trưởng thành, mặc cho những năm nay đóng giả 1 đứa nhóc 8 tuổi coi như là nhập vai nhưng cảm giác bị đánh mông vẫn làm hắn ngượng chín mặt. Nhiều khi chỉ muốn lật bàn hét lớn :"ông đây không diễn nữa" nhưng nghĩ lại kiếp trước được dạy rằng đa phần các cuộc nổi dậy đều bị đàn áp bằng máu và nước mắt, hắn lại đành buông tha.

Hắn nhìn chằm chằm Quách Ngọc Như đang ngồi bình thản phía trước, thỉnh thoảng hớp một ngụm trà rồi lạnh lùng yêu cầu đám gia nhân "mạnh tay lên, ta còn không nghe rõ" hắn liền âm thầm viết tên nàng vào quyển sổ nhỏ, thề sẽ trả thù này....

Sau một màn huyết tinh, hắn bị đám gia nhân tháp tùng mang về Quách phủ, tất nhiên bao gồm của chiến lợi phẩm bất đắc dĩ tiểu thiếp thân Hoa nương tử. Hoa nương được giáo dưỡng không sai, gặp mặt Quách cô cô liền làm một cái vạn phúc thỉnh an. Dù biểu cảm của nàng vô cùng thiếu thốn và giọng nói có chút lạnh nhạt nhưng cử chỉ vẫn xem như đúng mực, Quách cô cô dùng ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn nàng một hồi, khẽ gật đầu đáp lại, rồi mang nàng cùng đang nằm sấp Đỗ Anh Vũ 1 nhóm trở về Quách phủ. Hai gã tùy tùng thân cận thì đã sớm không thấy bóng dáng đâu cả.

Bản án cuối cùng của hắn là cấm túc trong phòng cho đến lúc cha mẹ hắn lên kinh, không cho phép kháng cáo. Thư Viện tạm thời hắn cũng không cần lên, dù sao tin đồn hắn đốt thư viện vẫn còn, đám Nho sĩ vẫn còn chưa nguôi, tất nhiên Đỗ Anh Vũ lẫm liệt cho rằng lời đồn là vô căn cứ, không thể tin lời đồn.

Quay trở lại vấn đề chính ở hiện tại là đống vật trên bàn bao gồm một cuốn da dê, một cuộn thẻ tre và nà chiếc hộp gấm nhỏ.

Cuốn da dê và thẻ tre vốn nằm trong chiếc hộp gỗ hắn lấy được, sau đã được thay thế bằng “bí tịch” mà hắn dày công biên soạn rồi ném cho Lý Dương Quang. Tất nhiên ai hỏi hắn cũng nói không cầm, không biết. Hành tung của hắn chỉ cần người hữu tâm đều biết sáng hôm trước hắn ở Trấn Vũ Quán cả buổi, coi như là tung hỏa mù, dù sao đám người đó cũng không dám xông vào thủ phủ của Đạo gia tìm kiếm à. Lão Quán Chủ thì chắc đã bước vào giai đoạn bế quan rồi, một thời gian ngắn là không thể gặp được, không người đối chứng Đỗ Anh Vũ muốn biên cái gì mà chẳng được.

Kéo da hổ làm đại kỳ, chuyện này Đỗ Anh Vũ coi như am hiểu.

Ném chuột vỡ bình đạo lý, đám người kia hẳn phải biết a, cho nên tạm thời Đỗ Anh Vũ cho rằng bản thân sẽ không có phiền phức.

Mọi chuyện có thể làm hắn đã làm rồi, giờ chỉ còn chờ đợi mà thôi. Hơn nữa 2 thứ này vẫn còn trên tay, quyền chủ động vẫn thuộc về hắn.

Ba chiếc hộp gấm nhỏ là hắn đổi lấy từ chỗ Kim lão đầu.

Đỗ Anh Vũ biết tới sự thần kỳ của lão Kim hoàn toàn nhờ cơ duyên. Lúc đầu hắn chỉ biết qua câu chuyện kể của sư phụ hắn cho tới hơn 1 năm trước hắn mới gặp được.

Nếu Đỗ Anh Vũ hắn xuyên việt là thế giới game Võ Lâm Truyền Kì thì Kim lão đầu chính là trong truyền thuyết thương nhân Tây Vực. Hắn đơn giản chính là một đại bảo tàng đi động.

Đỗ Anh Vũ tiến tới mở chiếc hộp đầu tiên, trong hộp là 1 hạt giống nhỏ. Hạt giống của cây gì thì hắn không rõ nhưng mặc kệ, đồ của lão Kim tất sẽ không phải thứ tầm thường, cứ reo trồng xuống hẳn về sau sẽ biết.

Hắn quay sang chiếc hộp thứ hai, bên trong là một là một quyển sổ tay nhỏ. Đỗ Anh Vũ một lật, hai lật rồi chăm chú dán mắt vào, nội tâm hắn cả kinh không thôi.

“Con mẹ nó, lần này trúng lớn rồi”. Đỗ Anh Vũ không kìm được chửi bậy một hồi.

Quyển sổ nhỏ trên tay hắn ghi lại các loại kiến thức về luyện kim rèn sắt. Đây phải nói còn hơn cả đồ tốt. Trong đây thậm chí còn chép lại các bí quyết bất truyền về “luyện kim đen” của phương Bắc.

Không thể không nói các triều đại phương Bắc có một hệ thống luyện kim được truyền thừa rất lâu đời. Họ biết luyện gang trước Châu Âu gần 2000 năm. Kì thật luyện kim của nước Việt cũng có từ rất lâu, đáng tiếc sau khoảng thời gian Bắc thuộc bị cấm đoán nên đã mai một đi khá nhiều.

Phương Bắc triều đại hiện tại chính là Tống triều. Triều đại này không được đánh giá cao về khả năng quân sự, thường xuyên bị Liêu quốc cùng Tây Hạ đánh cho kêu cha gọi mẹ nhưng cũng nên xét 1 cách công tâm thì bộ tốt của Tống triều cũng rất mạnh, chỉ tính riêng về trang bị đã là tốt nhất vào thời điểm hiện tại rồi, đặc biệt nỏ quân dụng của quân Tống là thứ sát khí chống lại kị binh thiện chiến của Liêu và Tây Hạ, dù thua nhiều thắng ít nhưng đối với một quốc gia trọng văn khinh võ như Tống thì cũng có thể coi như lợi hại. Tất nhiên công lao lớn thuộc về kĩ năng luyện kim được truyền thừa nhiều đời, nay đến tay Đỗ Anh Vũ, hắn tin mình có thể làm được nhiều thứ với nó.

Nhưng nếu chỉ có như thế thì Đỗ Anh Vũ cũng chưa chắc đã kinh ngạc đến như vậy. Điều khiến hắn hết hồn là ở cuối còn ghi chép lại cách rèn thép Wootz.

Nghe rất lạ lẫm đúng không, những khi nhắc đến những thanh đao Damascus thì chắc quen thuộc hơn rồi chứ?

Thép Damascus là thành quả của các nhà luyện kim Ấn Độ, công thức rèn loại thép này vô cùng bí mật. Sau được vận chuyển qua thành Damascus để rèn thành những thanh chiến đao chém sắt như chém bùn. Những thanh đao thép mang hình vân của các chiến binh hồi giáo là nỗi kinh hoàng lúc đó. Đế chế Ả Rập dựa vào các thanh đao Damascus này tung hoành từ trung đông cho đến châu âu, các quân đoàn thập tự chinh hùng mạnh cũng phải nhượng bộ lui binh, bá đạo vô cùng.

Đỗ Anh Vũ mê luyến nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay. Miệng không kiềm chế nổi cười khặc khặc, cười có chút quá sức khiến hắn ho sù sụ một hồi.

Cẩn thẩn cất quyển sổ nhỏ đi, hắn có chút không chờ đợi nổi mở chiếc hộp thứ ba.

Bên trong chiếc hộp cuối cùng lại là 1 chiếc bùa nhỏ, nhìn nôm na như 1 chiếc bùa bình an hay xin ở đền chùa. Nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui hắn cũng không nhìn ra được cái gì. Trên chiếc bùa viết những kí tự kì lạ như thể một loại ngôn ngữ nào đó mà hắn xem không hiểu. Tóm lại đạo hạnh hắn còn kém, chưa biết được tác dụng của nó.

Tóm lại 3 vật phẩm hắn đổi được thì 1 một cái hắn có thể hiểu rõ tác dụng, 2 vật còn lại tạm thời chưa rõ nhưng nếu nhìn vào giá trị của quyển sổ luyện kim thì 2 thứ này chắc không kém đi nơi nào.

Đỗ Anh Vũ ôm theo một đống đồ vật tiến về phía chiếc giường. Hắn cúi cái đầu nhỏ xuống gầm giường, lấy tay cạy một lớp gạch dưới đất rồi từ tốn nhấc sang một bên. Dưới gần giường hắn có thiết kế một cái hốc vuông vức, bên trong đựng một chiếc hòm gỗ, chính là hòm châu báu của hắn.

Dù sao hắn xuyên qua cũng không phải thế giới tiên hiệp nên nhẫn trữ vật các kiểu hoàn toàn không có. Đỗ Anh Vũ từng thử hỏi sư phụ hắn xem có loại vật nào kiểu như vậy không như chỉ nhận lại được hai từ ha ha.

Bên trong chiếc hòm gỗ nhỏ đựng linh tinh một đống thứ, hắn cẩn thận xếp ba chiếc hộp nhỏ cùng cuốn thẻ tre và cuộn da dê vào bên trong, rồi từ trong hòm gỗ lấy ra 3 thứ.

Hai chiếc hũ và một hộp gỗ nhỏ.

Cẩn thận cất hòm châu báu lại chỗ cũ. Hắn biết cất dấu như thế này không phải cách lâu dài, phải nhanh chóng tìm ra chỗ an toàn hơn, nhưng tạm thời thì cứ như vậy đã.

Đỗ Anh Vũ đặt đống đồ vừa mới lấy ra lên trên bàn, từ trong ngực rút ra một tờ giấy. Tờ giấy này chình là thứ hắn đổi được ở chỗ Lý Dương Quang, bên trong ghi hợp đồng chuyển giao Di Hoa Lâu. Có thể nói Đỗ Anh Vũ vì đạt được nó mà không tiếc mạo hiểm.

Từ nay hắn chính là chủ sở hữu của Di Hoa Lâu.

Hắn từ giờ là Đỗ Di Hoa Lâu Chủ Anh Vũ!

Tất nhiên khi nghĩ đến mình 8 tuổi sở hữu 1 toà thanh lâu khiến Đỗ Anh Vũ có chút chột dạ.

Nhưng quan trọng không phải là thanh lâu, quan trọng chính là Di Hoa Lâu.

Sở hữu Di Hoa Lâu chính là điều kiện để hắn gia nhập vào Hồng Hà thương hội!

Thiên hạ tứ dân sĩ nông công thương, thương vi mạt.

Thời cổ đại thương nhân không được coi trọng, bị triều đình cùng đám sĩ phu chèn ép đủ kiểu.

Nhưng không phải vì thế mà thiên hạ không có người kinh thương, dù sao tiền tài lợi ích động nhân tâm không phải sao.

Vấn đề nằm ở chỗ khi quyền lực tập trung vào một nhóm người, thì quyền khai thác, vận chuyển cũng như kinh doanh cũng bị phụ thuộc theo.

Tự do thương mại? Nằm mơ đi!

Không tính đến đám tiểu thương tự phát buôn bán nhỏ đa phần chỉ phục vụ việc trao đổi hàng hóa, kiếm thêm một chút trong khoảng thời gian nông nhàn thì những thương nhân thực sư, đám làm ăn lớn ai mà không phải kiếm chỗ dựa cơ chứ.

Không có chỗ dựa thì đừng nghĩ đến chuyện làm ăn. Nói thế cho nó ngắn.

Chỗ dựa ở đây chính là sự tán thành, ủng hộ của quan lại, quý tộc, nói phũ phàng là quan thương cấu kết.

Đây chính là bộ mặt của ngành thương mại thời cổ đại.

Cái gì? Xuyên việt liền muốn chế rượu, làm nước hoa, thổi thủy tinh vân vân các loại, lắc mình từ dân nghèo trở thành phú ông? Ha ha đừng đùa.

Không có chỗ dựa, nhẹ thì bị cấm đoán khó dễ, nặng thì bắt cóc tống tiền, giết người đoạt bảo cũng không phải nói chơi.

Mang ngọc có tội nha.

Đây mới chỉ là nội thương, còn ngoại thương thì còn khó khăn hơn gấp vạn.

Lúc này đám quan lại bình thường cho ngươi làm chỗ dựa cũng vô dụng. Quyền kinh doanh với ngoại quốc không phải ai cũng có, nó chỉ nằm trong tay một nhóm rất nhỏ người.

Nhóm người đó chính là Hồng Hà thương hội.

Hồng Hà thương hội chính là liên minh thương mại của các quý tộc đứng đầu, các vị quyền hành đại quan cùng những môn phiệt lớn nhất Đại Việt, thậm chí còn có cả Hoàng tộc. Nói tóm tại là liên minh làm kinh doanh của những kẻ quyền lực nhất Đại Việt.

Chi phối toàn bộ mạch máu kinh tế của Đại Việt. Một con quái vật khổng lồ thật sự.

Phụ thuộc vào Hồng Hà thương hội khó, gia nhập vào Hồng Hà thương hội còn khó hơn ngàn lần.

Họ ngoại của Đỗ Anh Vũ là Phạm gia cũng là phú thương một vùng, nhưng cũng không có tư cách tham gia vào Hồng Hà thương hội.

Nhưng nay hắn có.

Có một quy tắc ngầm của Hồng Hà thương hội là kẻ sở hữu 1 phần của Hồng Phường sẽ có quyền gia nhập.

Mà Đỗ Anh Vũ chính là chủ nhân mới của Hồng Phường Di Hoa Lâu.

Tất nhiên đấy là điều kiện cần, điều kiện đủ là có người bên trong đấy làm đảm bảo.

Đó là chính là lí do để Đỗ Anh Vũ phải chấp nhận điều kiện của Lý Dương Quang mà mang Hoa Nương trở về.

Đổi lấy tiểu Hầu Gia đảm bảo cho hắn gia nhập Hồng Hà thương hội.

Cái gì cũng có giá của nó!

- Tiểu quỷ, nhanh mở cửa, ta biết ngươi đang ở bên trong!

Đang miên man yy suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gọi vọng vào làm Đỗ Anh Vũ bừng tỉnh.