Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 13: Lão tướng quân.




Chương 13: Lão tướng quân.

Thăng long một ngày mới, cổng thành vẫn tấp nập như thường lệ.

Sau sự việc vài ngày trước, thủ thành giáo úy coi như là hữu kinh vô hiểm, bình an trôi qua.

Nhưng đó là bài học cảnh cáo hắn không thể lơ là, chẳng biết lần sau bản thân có còn may mắn như vậy nữa hay không.

Những ngày gần đây hắn trở nên gắt gao với đám bộ hạ hơn hẳn trước kia, thậm chí còn phá lệ, tự mình xuất lĩnh làm việc, lo sợ lại có kẻ đui mù nào đó làm hỏng việc của hắn. Lão Hà thân là lão binh, càng là trở thủ đắc lực của tay giáo uý, tự nhiên cũng phải theo sát ngay bên cạnh, nhiều lúc chỉ biết ngửa đầu lên trời than trách bản thân tuổi già mệnh khổ.

Phía bắc, từ đằng xa có một chiếc xe ngựa lẻ loi tiến tới.

Đây chỉ là một chiếc xe đơn sơ tầm thường không đáng chú ý. Duy chỉ có con ngựa kéo xe là có chút đặc biệt. Ngựa phương nam dùng để kéo xe đa phần nhỏ gầy, còn con ngựa kéo xe này lại to lớn hùng tráng vô cùng, chuẩn xác là giống ngựa phương bắc, kẻ tinh tường thậm trí có thể nhận ra ngay đây là không phải là ngựa thồ, đây là chiến mã.

Chiến mã phương bắc phần lớn đều nhập từ Liêu quốc cùng Tây Hạ quốc, nội địa Tống quốc cũng có ngựa, nhưng chất lượng giống cũng chẳng ra làm sao, không thể đặt lên bàn cân để so sánh.

Người sở hữu ngựa chiến phương Bắc ở Đại Việt đa phần đều là kẻ có thân phận hiển hách, thường dùng để cưỡi khoe oai.

Thời cổ đại, giá ngựa còn cao hơn mạng người, mua nô tì kẻ hầu thì dễ, mua ngựa tốt mới khó. Việc Sở hữu ngựa chiến không khác gì thời hiện đại có một chiếc siêu xe trong nhà, mà ngựa chiến phương bắc lại là siêu xe nhập ngoại, quý giá vô cùng.

“Kẻ này vậy mà lại dùng chiến mã kéo xe, thật là phung phí của trời.” Thủ vệ giáo úy nhìn chiếc xe ngựa tầm thường được chiến mã kéo tới, lòng không khỏi có điểm suy nghĩ.

Hắn liền gọi lão Hà đằng sau tiến tới, nói nhỏ cái gì đó.

Chiếc xe ngựa vẫn chậm rãi theo đoàn người tiến tới như thể không nhận ra mình đang bị người chú ý, hoặc có thể là chủ nhân của nó cũng chẳng quan tâm.

Gã xa phu đánh xe đầu đội nón rơm, quần áo đơn bạc, tuổi cũng tầm trung niên, hắn lẳng lặng nhìn tòa thành trước mặt, khẽ nhíu mày một cái, không hiểu trong tâm tư đang suy nghĩ chuyện gì, sau một lúc thì ngoái đầu nói vọng vào trong xe:

- Phụ thân đại nhân, chúng ta đến nơi rồi.

Bên trong xe bỗng phát ra tiếng ho khù khụ, một giọng khàn khàn già nua phát ra:

- Vậy là đã trở về rồi sao?!

Ngồi bên trong xe là một lão nhân lớn tuổi, sắc mặt có chút tiêu điều không biết do tuổi già sức yếu hay vì lặn lội đường xa. Thể hình lão nhân ngược lại uy dũng to lớn, giọng nói cũng trầm đục, trầm tư một hồi, lão nói:

- Ứng nhi, ta đây coi như là đã về nhà.

Trung niên nhân đánh xe không chút phản ứng, hắn kế thừa cha mình một thân bộ dạng nên nom cũng vệ bệ oai phong, nếu bỏ đi bộ quần áo tầm thường mà khoác lên chiến giáp hẳn chính là đường đường một vị tướng quân.

Lão nhân thông qua cửa xổ trên xe mà ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, lòng không tránh khỏi mê man.

Thương hải tang điền, mặc dù đã mọi thứ đã trôi qua quá lâu rồi thế nhưng trong tâm trí lão chỉ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Ký ức về chiến trường Ung Châu năm đó tựa như một bộ phim chiếu lại, hiển hiện trước mắt lão:

“...”

“Thái úy đại nhân, đủ rồi... dừng tay đi.” Một vị tiểu tướng chắp tay cầu khẩn. Vị thái úy kia im lặng một hồi lâu rồi quay lại hỏi:

“ Bao nhiêu rồi?”



“Đã g·iết hơn 1 vạn người rồi! Thái úy đại nhân...”

Thái úy chầm chậm đáp:

“Một vạn... vẫn chưa đủ!”

“Thái úy đại nhân...!”

Lão năm đó cũng đứng bên trong soái trướng, lắng nghe cuộc đối thoại, thở dài, cầm lấy tay của vị tiểu tướng quân, kéo y lại.

Lão nhìn y, khẽ lắc đầu, ra hiệu y đừng nói thêm nữa.

Sau đó, tuân theo lệnh của Thái Uý, lão phát lệnh cho đám bộ hạ dưới trướng tiếp tục đồ thành.

Lão vẫn nhớ như nhìn bóng lưng của vị thái úy kia, nhớ ánh mắt của hắn khi nhìn khung cảnh hoang tàn đổ nát, xác c·hết thành đống, máu chảy thành sông.

Ánh mắt đó bình thản, vô hỷ, vô bi...

Không có một chút tình cảm hay phẫn nộ nào cả.

Ngày đó quân Đại Việt đồ thành Ung Châu. Giết đến hơn 5 vạn người. Xếp đầu người thành tháp, lập kinh quan.

Cứ 100 xác người xếp thành 1 đống, tổng cộng 580 đống!

Thật không rõ, Thái Uý năm đó làm vậy, rốt cuộc là để thị uy... hay là để phát tiết nữa.

...

Lão nhân từ bên trong hồi ức trở lại với thực tại.

Chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua, vật đổi sao rời, cảnh còn người mất. Vị thái uý năm xưa đã đi xa, vị tiểu tướng năm nào cũng đã mất, chỉ còn lại lão còn sống mang theo tấm thân già nua một lần nữa trở lại quê nhà.

Trong lúc lão nhân kia vẫn đang miên man cảm khái thì lão Hà cũng đã bước tới xe ngựa, nhìn trung niên nhân đánh xe một cái rồi nhẹ nhàng yêu cầu kiểm tra bên trong, giọng nói của lão Hà có chút ôn tồn cẩn trọng, chim sợ cành cong, lão Hà chính là bản thân sợ lại một lần nữa vô tình mạo phạm đại nhân vật nào đó thì coi như xong đời.

Trung niên nhân đánh xe lúc đầu toan không đáp ứng, thế nhưng lão nhân trong xe đã lên tiếng gọi vọng ra ngoài:

- Ứng nhi, cứ để bọn hắn kiếm tra, chớ làm khó vị quan gia này.

- Vâng, thưa phụ thân!

Trung niên nhân nghe vậy thì chỉ đành chắp tay đáp ứng một tiếng rồi tránh ra cho lão Hà tiến tới, vén cửa xe nhìn vào bên trong.

Lão Hà nhìn thấy lão nhân bên trong xe, lão nhân cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt lão hoà ái, mở miệng:

- Vị quan gia này, không biết lão phu là có cần phải xuống xe hay không?

Mới nhìn thấy lão nhân, trong lòng lão Hà đã có chút ngờ ngợ, đến khi nhìn kỹ lại thì mặt hắn đã hoàn toàn biến sắc, lắp ba lắp bắp không nói ra thành lời, cả người run rẩy, cả kinh:

- Ngài là... ngài là...

Lão nhân mỉm cười hỏi:



- Ồ, Vị quan nhân này, ngài nhận ra lão phu?

Lão Hà giật mình thon thót, thầm nghĩ “không thể nào” miệng bật thốt:

- Đại... đại nhân, làm phiền ngài đợi cho một chút.

Dứt câu, lão Hà hớt hơ hớt hải chạy về phía thủ thành giáo uý, thì thầm vào tai hắn.

Khuôn mặt thủ thành giáo uý lập tức kích động không thể kiềm chế, mặc kệ chiếc xe hắn đang kiểm tra, bản thân cùng lão Hà chạy thật nhanh tới chỗ chiếc xe của lão nhân gia.

Hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn lão nhân trong xe như thể nhìn một vật quý hiếm, bỗng thủ thành giáo uý miệng lẩm bẩm “không sai, không sai” sau đó liền oà khóc:

- Tướng... tướng quân, ngài... ngài đã trở lại, ngài thật sự trở lại rồi.

Lão nhân nhìn tên trước mặt mình đã lớn còn khóc như một đứa trẻ, lòng liền có chút cảm động, lão nhân hỏi:

- Các ngươi... nhận ra lão phu sao?

Thủ thành giáo uý cùng lão Hà gật đầu một cái, sau liền lui một bước, chắp tay đồng thanh nói:

- Tàn Hồng doanh vệ sĩ Vệ Nam/ Trịnh Hà... cung nghênh lão tướng quân hồi kinh!

...

Ở phía xa cũng có một chiếc xe ngựa ngược hướng, từ kinh thành đi ra thì chứng kiến cảnh tượng này.

Chủ nhân của cỗ xe này là Đoàn lão Đoàn Văn Khâm, lão từ đằng xa nheo mắt nhìn thủ thành giáo uý hai người hành lễ với lão nhân kia, rồi nhìn kĩ lão nhân mới tới một hồi, giống như sửng sốt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt lão lập tức biến kinh ngạc, miệng thều thào:

- Lão nhân kia là... là Lý Kế Nguyên!

- Hắn vậy mà còn sống. Hắn... vậy mà có thể trở về!

Cứ như vậy, không kèn không trống, lão tướng quân Lý Kế Nguyên một lần nữa trở lại kinh thành.

...

- Tô đại nhân, xin dừng bước.

Tại đường lớn, một vị bạch y nhân khi nghe thấy có người gọi mình liền quay lại nhìn, sau thì chắp tay ra vẻ cùng kính, miệng mỉm cười đáp:

- Thì ra là Hà tổng quản!

Vị Hà tổng quản kia tiến tới, cười chắp tay đáp lễ, hắn nói:

- Tô đại nhân...

Đang nói nửa chừng, Hà tổng quản liền bị vị họ Tô giơ tay cản lại, khiêm nhường nói:



- Hà tổng quản quá lời, Tô mỗ là một giới bạch thân, không có nửa chức quan quân, nào nó xứng gọi đại nhân cơ chứ.

Hà tổng quản liền sửa lời, hắn nói:

- Tô chưởng quỹ quá khiếm nhường. Tô chưởng quỹ, ngài nói xem... chuyện tiểu Hầu Gia hôm nay tuyên bố... là có ý gì? Tại hạ có chút nghi hoặc không hiểu mong Tô chưởng quỹ chỉ giáo.

Tô chưởng quỹ vuốt râu cười. Chẳng là sáng nay, cái vị đại danh đỉnh đỉnh - tiểu Hầu Gia Lý Dương Quang truyền lời tuyên bố muốn kết nạp em vợ của hắn là Đỗ Anh Vũ vào Hồng Hà thương hội.

Việc này là Lý Dương Quang đơn phương tuyên bố kết nạp người. Tất nhiên bẳn thân hắn có quyền lực này nhưng vẫn làm cho đám lão nhân cổ đông có chút ngờ vực, không biết vị tiểu tổ tông này lại muốn náo cái gì, hắn đây muốn kết nạp một vị tiểu tổ tông khác vào thương hội, đây rốt cuộc là là có ý gì?

Hồng Hà thương hội đâu phải là nơi cho đám nít ranh chơi đùa.

Tô chưởng quỹ nghe vậy liền cười, hắn nhìn Hà tổng quản đáp:

- Tô mỗ kì thật cho là tiểu Hầu Gia cũng chẳng có thâm ý sâu xa. Có lẽ vì bản thân thiếu niên tính tình, muốn cùng một thiếu niên khác chơi đùa một cuộc mà thôi.

Hà tổng quản có chút phẫn nộ:

- Nào có chuyện như vậy, hắn thật coi thương hội là nhà hắn mở....

Nói được nửa câu Hà tổng quản liền nhớ ra Thành Diên Hầu, lão cha của Lý Dương Quang kì thật chính là một trong những người thành lập thương hội, nói một cách khác thì thương hội này đúng là Lý Dương Quang nhà hắn mở, Hà tổng quản liền cắn răng không nói tiếp.

Tô chưởng quỹ thấy vậy liền hiểu, cười nhạt không đáp. Vị Hà tổng quản này xuất thân Vị Long châu Hà gia, nay làm Thành Khánh Hầu phủ tổng quản, coi như đại diện cho tiếng nói của Thành Khánh Hầu trong thương hội. Hai Hầu phủ có tư oán xích mích, hắn người ngoài không tiện lời, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở:

- Tiểu Hầu Gia kì thật cũng không vi phạm luật trong thương hội, việc này chúng ta cũng không tiện ngăn cản. Hơn nữa thiếu niên kia địa vị cũng không tầm thương, nếu dùng sức mạnh e rằng mất nhiều hơn được.

Hà tổng quản cũng có chút u oán, nếu là người bình thường hắn một tay có thể dễ dàng giải quyết, nhưng vị tiểu thái tuế kia hậu trường rất cứng a, dây mơ rễ má quan hệ khiến thiếu niên này ở kinh thành đi ngang, không ai muốn đụng vào. Hắn lắc đầu ngao ngán:

- Ai.....thật nhức đầu.

Tô chưởng quỹ thì cười an ủi:

- Kì thật chuyện này cũng không phải vấn đề lớn gì. Trẻ nhỏ vui đùa thôi, một thời gian là chán, lúc đó chúng ta tìm cách thu lại quyền lực không phải là được rồi sao.

- Cũng chỉ đành như vậy. - Hà tổng quản đành chịu vậy.

Tô chưởng quỹ nói mình còn có việc liền chắp tay cáo từ, rồi quay người tiếu sái rời đi. Hà tổng quản thì lặng lẽ tiến vào một tòa trà lầu, ở đó có người đang ngồi chờ sắn. Vừa tiến vào, nguời ta đã hỏi:

- Tô Chính nói thế nào?

Hà tổng quản chắp tay thuật lại rõ ràng từ đầu đến cuối. Người kia nghe xong liền đáp:

- Tô Chính kẻ này thật khéo đưa đẩy...

Hà tổng quản liền đáp lời:

- Hắn Tô Chính một thân kẻ ở rể thật không biết điều, lão gia ngài xem...

Kẻ đang ngồi không ai khác chính là Thành Khánh Hầu, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng, từ tốn đáp:

- Ngươi đừng vội coi thường hắn, kẻ này làm việc xưa nay kín đáo không lọt, làm người thiện đưa đẩy, tốt một bộ nhu thuật, là quan lại mầm mống tốt. Đáng tiếc thân thế của hắn....

Thành Khánh Hầu dừng lại chút, nhấp một ngụm trà rồi khoan thai nói tiếp:

- Tô Chính sau lưng có cha vợ hắn Mạc thượng thư chống đỡ, tài năng làm tới Hồng Hà thương hội Đại chưởng quỹ. Chúng ta sau này vẫn phải dựa vào hắn, ngươi đối với hắn không được vô lễ, kẻ này đối với ta có tác dụng.

Hà tổng quản chắp tay thưa dạ một tiếng, rồi cung kính lui ra. Thành Khánh Hầu tay cầm ly trà nhìn ra ngoài cửa sổ. Đằng xa có một chiếc xe ngựa từ từ đi qua. Thành Khánh Hầu nhìn chiếc xe, khẽ nhíu mày.