Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 119: Cảm giác như xưa.




Tại Tô phủ từ đường, Tô Hiến Thành cùng Tô Chính, hai người đứng song song, nhìn về tấm bài vị trước mắt.

Tô Hiến Thành tiến lên thắp nén nhang, chắp tay khấn vái.

Hôm nay là ngày giỗ của Tô Hậu.

Tiền nhiệm Tô gia chủ.

Là cha của Tô Chính, cũng là ông nội của Tô Hiến Thành.

Tô Hiến Thành đột nhiên cảm thấy không nhịn được nữa, hắn quay sang nhìn Tô Chính, nói:

- Thúc phụ, chuyến đi Tây Bắc lần này, ta đã từng có cơ hội xuống tay với Hoàng Đế... nhưng ta thật sự không thể làm được, thúc phụ... người trách ta sao?

Tô Chính cũng ngoái đầu nhìn sang, lặng im một hồi lâu mới lên tiếng:

- Việc này ngươi làm rất đúng! Trả thù là một chuyện, nhưng khôi phục Tô Gia mới là trọng yếu, nếu lúc đó ngươi ngu xuẩn xuống tay, chúng ta Tô gia một nhà xem như tuyệt hậu.

Giọng nói lão Tô có chút bình bình đạm đạm, nhưng ẩn sâu bên trong đó, ngọn lửa thù hận nơi hắn cũng chưa lúc nào nguôi ngoai.

Chỉ là lý chí ép hắn phải tỉnh táo mà thôi.

Từ sau một chuyến đi Tây Bắc trở về, Tô Chính là có chút thay đổi.

Hắn nhìn thấy tận mắt kẻ thù, khoảng cách lúc đó rất ngắn ngủi nhưng lại tựa như lạch trời.

Một tên ở rể, một gã thương nhân so với quân vương của một nước.

Khoảng cách đôi bên chính là trên trời dưới đất.

Tô Chính lúc đó chỉ có thể bất lực mà cười khổ.

Chưa có lúc nào mà lão Tô có khát vọng về quyền lực như thời điểm hiện tại.

Thở dài một tiếng, Tô Chính bước lên vỗ vai Tô Hiến Thành vài cái, nhẹ giọng nói:

- A Thành, ngươi là không cần phải suy nghĩ nhiều, mục tiêu trước mắt của ngươi là sang Xuân thi vào Quốc Tử Giám, kế hoạch vẫn vậy, sẽ không thay đổi.

Nói xong, lão Tô liền lặng lẽ rời khỏi từ đường, bỏ lại Tô Hiến Thành một mình ở lại.

Nhìn theo bóng dáng có phần cô đơn của chú mình, Tô thư sinh trong lòng bật chợt trào dâng lên một nỗi xót xa, cảm khái mà nói:

- Xin lỗi thúc phụ! Nhưng đạo nghĩa của ta không cho phép ta làm chuyện phản nghịch.

Kỳ thật sau chuyến đi Tây Bắc, người thay đổi không phải chỉ có mình Tô Chính.

Bản thân Tô Hiến Thành hắn cũng có chuyển biến, trong suốt thời gian vừa qua, hắn đã liên tục tự ngẫm cùng tự hỏi

Hắn thật sự muốn cái gì?

Ngoan ngoãn thi vào quốc tử giám, sống một kiếp học đồ, chờ đợi để vào triều làm quan?

Đó... liệu đó có phải là cuộc sống mà ta muốn hay không?

Bàn tay thon cầm bút giờ đây nắm thật chặt lấy quân cờ trong tay.

Quân Tượng mà Đỗ Anh Vũ đưa cho Tô Hiến Thành, hắn vẫn luôn giữ nó bên mình.

Lòng nhớ lại những ngày tháng cùng đám huynh đệ sống trong quân doanh, nhớ lại cái cảm giác được sống nơi chiến trường, được điều binh khiển tướng.

Đao quang kiếm ảnh, chiến trận kiếp sống cứ đơn giản như vậy là kết thúc sao?

Hiện tại Tô Hiến Thành hắn là có chút đối với tương lai cảm thấy mê mang, không rõ ràng.

Lúc trước Lý Kế Nguyên từng nói với hắn.

Một ngày là quân nhân, một đời liền là quân nhân.

Đó chính là cái nghiệp.

Là Binh Nghiệp.

“Mẹ kiếp! Chết tiệt!” - Càng nghĩ càng rối rắm, Tô Hiến Thành nghiến răng, không nhịn được mà khẽ chửi thầm.

* Ở một nơi khác, sau khi đã cẩn thận cất giấu thật kỹ chiếc hộp gỗ vào sâu trong ngực áo, vỗ vỗ vài cái, Đỗ Anh Vũ mới hơi có chút yên tâm, chắp tay cáo biệt Mạc Hiển Tích rời đi.

Lúc tới là trời chiều, lúc về đã chuyển sắc tối.

Hồng Phường phố xá đã lên đèn.

Từ lúc tin thắng trận truyền về, thành Thăng Long vui mừng mở hội, cho đến nay vẫn chưa chấm dứt.

Vô hình trung khiến Hồng Phường hằng đêm náo nhiệt, nay lại càng nhộn nhịp.

Cái gì mà mừng thắng trận, Thanh Lâu giảm giá các loại không biết xấu hổ tuyên truyền cứ thế diễn ra.

Xu thế càng lúc càng mạnh khiến Đỗ tiểu tử hận nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ kiếp! Di Hoa Lâu của hắn giá vốn đã bình dân nay cũng phải theo số đông mà giảm 1 thành, lòng hắn đau như cắt.

Nuốt nước mắt vào tim, Đỗ Anh Vũ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi đau thương này!

Xe ngựa chầm chậm di chuyển, cẫn thận tránh va vào đám người đi lại, ngồi trên xe, Đỗ Anh Vũ vén rèm cửa, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Nội tâm chẳng hiểu vì sao mà cảm khái.

Khi chiếc xe đi ngang qua Hồng Hạc Lâu, Đỗ Anh Vũ hắn bắt được một thân ảnh quen thuộc.

Hồng Hạc Lâu có thể nói là Hồng Phường một đóa kỳ hoa.

Lúc tất cả cửa hàng tại nơi này đóng cửa, thì Hồng Hạc Lâu mở cửa.

Lúc Hồng Phường đèn đuốc kinh doanh, cũng là lúc Hồng Hạc Lâu tắt đèn đóng cửa.

Từ trong Hồng Hạc Lâu bước ra, Lê Nghi Phượng cũng tình cờ trông thấy chiếc xe ngựa bốn bánh đặc trưng của Đỗ Anh Vũ, cũng nhìn thấy thân ảnh của hắn ngồi tại trên xe.

Cái khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tất cả mọi thứ xung quanh bỗng nhiên chở nên mờ ảo mà nhoèn đi

Chỉ có hình ảnh của đối phương là hai người có thể thấy thật rõ ràng.

Bất chi bất giác, cả hai đều mỉm cười.

Xe ngựa đi quá lên được một chút thì từ trong xe thiếu niên gọi vọng ra, yêu cầu lão Trần dừng lại.

Xe vừa đỗ, một thân ảnh nhỏ bé từ trên xe nhảy xuống, chân ngắn thoăn thoắt chạy về phía tiểu cô nương xinh đẹp.

Lê Nghi Phượng có chút kinh ngạc, nhìn Đỗ tiểu tử chạy về hướng mình thì liền ngây người, trân trân đứng nhìn khoảng cách hai bên ngày càng rút ngắn.

Cho đến lúc chỉ còn cách nhau vài bước chân.

- Lê tiểu thư, sớm a ! - Đỗ Anh Vũ lên tiếng chào hỏi, nhìn nàng nhé răng cười.

Lê Nghi Phượng thì vẫn trân trân đứng nhìn, nội tâm có chút rối bời, máy móc phản ứng lại hắn:

- A! Sớm a!

Bỗng nhiên, Đỗ Anh Vũ tiến tới, kéo lấy tay nàng, hồn nhiên nói:

- Đi theo ta đi!

Nói dứt câu, hắn liền cầm tay, quay đầu kéo nàng chạy.

Lê Nghi Phượng chỉ kịp a lên một tiếng cảm thán, nhưng cả người nàng như không có sức chống cự, mặc cho tiểu tử trước mặt kéo đi.

Đám hạ nhân thấy vậy liền hốt hoảng, định kêu lên thì thấy tiểu thư của mình ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt sắc lạnh, liếc mắt cảnh cáo.

Đám hạ nhân ngay lập tức nuốt hết tất cả những lời đang muốn nói lại vào trong bụng, đừng bần thần nhìn nàng bị người kéo lên xe.

Ngay chính bản thân Đỗ Anh Vũ hiện tại cũng luôn liên tục tự hỏi, sâu nội tâm hắn đang một dòng chữ WTF to tướng hiện ra.

Tại sao ta lại kéo nàng chạy?

Tại sao lại lôi nàng lên xe!

Ta đây là muốn làm gì?

Đỗ tiểu công tử cũng không biết tại sao hắn lại làm vậy, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, Đỗ Anh Vũ hắn là thật sự muốn làm như vậy.

Thế là hắn liền kéo nàng đi mất!

Chiếc xe ngựa 4 bánh thiết kế diện tích bên trong cũng tương đối đủ đầy, hai thân hình nhỏ bé ngồi cách nhau chưa đầy một mét.

Không khí trong xe nhất thời lâm vào trạng thái lúng túng.

Nhìn tiểu nương tử trước mắt Đỗ Anh Vũ liền có chút thẫn thờ.

Hôm nay Lê Nghi Phượng là trang điểm tương đối nhẹ nhàng, trang sức Ngọc bội các loại đều không có mang, nhìn qua thì thấy nàng giản dị nhưng nhờ đó lại càng làm nổi bật lên vẻ đẹp tự nhiên của nàng.

Lê Nghi Phượng lông mày không quá mảnh, vừa đủ đường cong lá liễu, phía đuôi lông mày có điểm hoạt bát hơi nhếch lên, da thịt kiều nộn, ngũ quan tinh tế tỉ mỉ, đặc biệt một đôi mắt Phượng cùng đôi môi đỏ mỉm cười đầy mị hoặc câu nhân.

Khuôn mặt giống như đào hoa phấn nộn thoáng chốc ửng đỏ, lại được suối tóc đen tuyền của nàng phủ lấy, dưới ánh đèn mập mờ trong xe càng làm hiện ra phong thái trác tuyệt, sở động lòng người của nàng.

- Đỗ công tử, ngươi kéo ta đi... là có chuyện gì?

Hồi lâu không thấy tên kia nói gì, Lê Nghi Phượng đành phải lên tiếng hỏi trước.

Lúc này Đỗ Anh Vũ mới tỉnh hồn trở lại, trong lòng liên tục chửi bậy.

Con mẹ nó! Con mẹ nó! Hỏng rồi!

Ta thật không phải biến thái, ta thật là đối với trẻ vị thành niên không có hứng thú.

Đỗ Anh Vũ bỗng nhiên cảm thấy thấy bản thân mình ghê tởm, vì thế mà phỉ nhổ không ngớt

Nhưng bên ngoài, biểu hiện của hắn lại tương đối bình tĩnh, hướng về Lê Nghi Phượng đạo mạo chắp tay nói:

- Tiểu tử là muốn cảm ơn Lê tiểu thư lần trước khẳng khái giúp đỡ, cho mượn tư binh cùng hộ vệ, nhờ đó mà cứu tiểu tử lại được một mạng, phần ân nghĩa này thật không biết phải cảm tạ làm sao...

Nghe đến đây, Lê Nghi Phượng môi nhỏ bật cười, sau thì nhìn hắn, mặt đẹp nhấp nháy, hồn nhiên nói:

- Thế công tử là muốn cảm tạ làm sao? Là muốn kiếp sau làm trâu làm ngựa, hay là muốn lấy thân báo đáp?!

Ách!

Thật không nghĩ tới.

Nàng vậy mà muốn đùa giỡn ta?

Đỗ tiểu tử ban đầu thì có chút sửng sốt, nhưng sau đó nhận ra mình hiện tại chỉ là thằng nhóc 8 tuổi.

Đỗ Anh Vũ là thật bất đắc dĩ, khuôn mặt ra cái vẻ thẹn thùng nói:

- Lê tiểu thư là thích trêu chọc trẻ nhỏ sao?!

Lê Nghi Phượng nghe lời Đỗ Anh Vũ nói thì liền sững người, thầm nghĩ “đúng a! Hiện tại hắn chỉ mới 8 tuổi, còn chưa trưởng thành!”

Nghĩ đến đây, lòng nàng lại hốt hoảng.

“Liệu hắn có nghĩ ta là nữ nhân biến thái, yêu thích trẻ nhỏ hay không? Nếu thế thì phải làm sao bây giờ?”

Nàng rất nhanh đưa là quyết định.

Đâm lao theo lao, Lê quận chúa thản nhiên mà nói:

- Ta không thích trêu chọc trẻ nhỏ, ta là chỉ thích trêu chọc ngươi!

Lời nói như tên bắn! Nhất tiến xuyên tâm, làm cho Đỗ tiểu tử nội tâm rung động.

Hiện tại hắn đang có cảm giác mình sắp đi trên con đường đó rồi.

Cất bước 3 năm, cao nhất tử hình!

Không!

Không thể như thế được!

Trẻ vị thành niên không thể khiến ta rung động được.

Ta là yêu ngự tỷ, hình mẫu trong lòng chính là cô cô!

Đỗ tiểu tử tại nội tâm gào thét, ra sức đấu tranh chống lại sự biến thái xâm lấn trí óc.

Không khí trong xe thoáng trở nên có phần xấu hổ.

Nhưng ngay lúc đó thì cứu tinh xuất hiện, từ bên ngoài bất chợt có tiếng ồm ồm vọng vào bên trong, làm đôi tiểu nam nữ không hẹn mà cùng nhau giật bắn mình:

- Công tử! Chúng ta đi đâu?!

Lão Trần hồi lâu không thấy chỉ thị liền hướng vào bên trong dò hỏi.

Đỗ Anh Vũ nghe thấy vậy thì ngay tức khắc quay sang, nhìn thẳng vào đôi mắt của thiếu nữ, thâm tình mỉm cười đáp:

- Miễn là có ngươi, chân trời góc bể, đi đâu cũng được!

Lê Nghi Phượng bất ngờ bị tập kích, trong nội tâm có con hươu chạy loạn, nhất thời luống cuống không biết phải làm sao.

“Hắc hắc! Thả thính trêu chọc ta? Tiểu nữ nhân, ngươi còn non lắm!”

“Ngươi cũng không phải là Dương Bà Điên!”

Đỗ Anh Vũ nhất thời đắc ý quên mình.

Nào biết bên ngoài gã xa phu Trần Kình cả người mộng bức.

Chân trời góc bể là cái quỷ gì???!

Một lúc sau, xe ngựa chạy tới nơi.

Tất nhiên là Trần Kình không có thật đem hai người bọn hắn đến cái chân trời góc bể nào hết.

Chỉ là đi dạo một vòng rồi trở về nhà mà thôi.

Đỗ Anh Vũ nói hắn tiện đường, muốn đưa Lê Nghi Phượng trở về nhà.

Tiện thể cảm ơn nàng một tiếng!

Đỗ tiểu tử là sau một hồi đắn đó thì cảm thấy lý do này chính là hoàn hảo không lọt.

Tình hàng xóm, mang ngươi trở về một đoạn đường, có gì không ổn?!

Trong xe lúc này cũng đã bớt đi phần ngượng ngùng, thỉnh thoảng từ bên trong còn truyền ra những tiếng cười đùa không ngớt.

Hai người trẻ tuổi trò chuyện quên cả thời gian.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã đến ngay trước cổng Đỗ phủ, Đỗ tiểu tử nhảy xuống trước, rồi rất thân sĩ quay lại đỡ Lê Nghi Phượng bước xuống xe.

- Cảm tạ! - Lê tiểu thư mỉm cười nói:

- Không có gì! - Đỗ Anh Vũ vội vàng xua tay

Cặp thiếu nam thiếu nữ nhìn nhau một chốc, sau thì chắp tay cáo biệt.

Ai về nhà nấy.

Đỗ Anh Vũ nội tâm có phần khoan khoái, thầm nghĩ

“Thật tốt! Cảm giác vẫn như xưa!”

Nhưng ngay sau đó hắn lại giật mình, tự cảm thấy khó hiểu bản thân.

“Tại sao ta lại nghĩ như thế, cảm giác vẫn như xưa là cái quỷ gì? Ta và nàng cũng chỉ mới gặp mặt có vài lần thôi mà?!”

Đang lúc thắc mắc phải chăng bản thân bị Dejavu thì từ phía sau, Lê Nghi Phượng gọi hắn lại:

- Đỗ công tử! Khoan đi đã!

Ngoảnh đầu lại phía sau, hắn nhìn thấy Lê Nghi Phượng toàn thân yên tĩnh, đứng trên thềm đá trước cửa, nàng băn khoăn một hồi rồi, sau thì cắn răng nói:

- Đỗ công tử! Người có thể tới phòng ta một chuyến được không?!

Ách!

Đỗ Anh Vũ toàn thân mộng bức.

Cái này là...?!

Trong chốc lát, hắn không biết phải trả lời ra sao,

“Nàng... là muốn cái gì?!” - Đỗ Anh Vũ âm thầm tự hỏi.