Nói thật, đối với việc làm sao phong thưởng cho Đỗ Anh Vũ, Nhân Tông Bệ Hạ là nhất thời gặp khó.
Vì toàn cục, Ma Sa động cuộc chiến tình tiết là không được lộ ra ánh sáng, cái này quyết định là Tả Gián Nghị Đại Phu Lưu Vũ Nhĩ đề xuất, sau khi bàn bạc thì được tất cả các vị đại thần cùng đi Tây Bắc lần này thông qua, cuối cùng là Nhân Tông hạ lệnh phê chuẩn.
Vì vậy các loại công tích của Đỗ Anh Vũ cùng vì thế mà không được nhắc tới.
Hơn nữa hắn là mới 8 tuổi, biết thưởng cho hắn cái gì?
Tất cả các chức danh của Đỗ Anh Vũ cho đến nay đều thuộc là loại chức quan không có trong quy chế, Thượng Lâm tử đệ, Cần Vương Khố Hữu Trưởng Xử cho đến Tây Đạo Hộ Lương Quân phó sứ...tất cả đều phụ thuộc trực tiếp vào Nhân Tông Bệ Hạ.
Thậm trí là lâm thời Điện Tiền chỉ huy sứ cũng là như thế.
Coi như là chức danh mà Nhân Tông có thể vẽ ra để ban thưởng cho hắn.
Nhưng nếu là phong thưởng cho hắn một chức quan trong quy chế thì đó lại là một vấn đề khác, việc này cần phải bàn bạc với đám đại thần để thông qua.
Dù sao một bộ máy nhà nước không phải một người vận hành, đến cả như Bệ Hạ cũng không có thể nói thêm ai là thêm ai, nói bỏ ai là bỏ ai được.
Trừ khi hắn không ngại cái danh hôn quân, chuyên quyền độc đoán chụp mũ lên đầu.
Mà các chức quan trong quy chế đều đã bị các thế lực phân chia hết, bây giờ bảo muốn nhét một thằng nhóc 8 tuổi vào, ai sẽ chấp nhận?
Phong quan không được, vậy thì tiền tài thì sao?
Nghĩ đến đây Nhân Tông Bệ Hạ lại thở dài, trận chiến này hao người tốn của vô cùng, tiền tài chẳng thu về được là bao. Tất cả số tiền còn lại trong Cần Vương Khố, Nhân Tông phải dùng nó để giả là chiến lợi phẩm, phân chia phong thưởng các thứ, hiện tại cũng chả còn là bao.
Một số ít còn lại, Bệ Hạ là muốn dùng nó cho việc phục hồi sau chiến tranh, vậy nên đến Đỗ Anh Vũ thì đúng là chỉ còn cái nịt.
Mà không phong thưởng, Nhân Tông Bệ Hạ lại cảm thấy cắn dứt không yên.
Một thằng nhóc con vì ngươi liều mạng, lật ngược lại cả một trận chiến, hoàn toàn là kẻ có chiến công đứng đầu, nay lại duy mình hắn là không phong thưởng, sao mà bất công...
Vì thế Nhân Tông Bệ Hạ hôm nay gọi riêng Đỗ Anh Vũ tới, trước nhắc việc hắn buôn lậu muối để cho hắn không dám công phu ngoạm sư tử, sau thì mới hỏi thẳng xem, hắn là muốn cái gì?
Bản thân Bệ Hạ cũng rất tò mò về vấn đề này!
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều đáp án, nhưng khi Đỗ Anh Vũ nói ra sở nguyện của mình, Nhân Tông Bệ Hạ không khỏi ngạc nhiên quá đỗi.
Đỗ tiểu tử lúc đó cúi đầu, cắn răng nói:
- Học sinh...xin được đi Đông Bắc, thủ biên cương, hộ xã tắc, vì Bệ Hạ dựng lên một toà huyện đảo! Quản lý dân chúng, khai phá cương thổ, vì Bệ Hạ phân ưu!!
Nhân Tông nghe xong thì trợn mắt há mồm, nhất thời không biết phải nói làm sao?
Cái này tiểu tử...là muốn cái gì?
Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu, thấy Nhân Tông Bệ Hạ bần thần đứng đó, nghĩ rằng mình nói chưa rõ ràng liền chắp tay cúi đầu nói lại
- Bệ Hạ! Học sinh muốn tại Đông Bắc Hải Đông Châu một hòn đảo, thu thập lưu dân, thành lập một huyện...mong Bệ Hạ thành toàn!
Một hòn đảo?
Nhân Tông vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mộng bức.
Hắn đã từng thử nghĩ đến tất cả các đáp án mà Đỗ Anh Vũ có thể đưa ra...
Nhưng hắn lại muốn một hòn đảo!! Cái này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Bệ Hạ.
- Nói rõ ràng ra! Ngươi thật sự là muốn cái gì?
Quen biết đã lâu, Nhân Tông là thừa hiểu tiểu tử trước mặt cổ quái tinh ranh, sẽ không có chuyện bắn tên không đích, hắn cũng không có thời gian dò xét phán đoán, vậy nên Bệ Hạ là thẳng thắn yêu cầu Đỗ tiểu tử nói thẳng.
Đỗ Anh Vũ nghe thấy sẽ mệnh lệnh thì trầm ngâm, tu chỉnh lại mạch suy nghĩ một hồi, không biết là nên nói thật hay là tự bịa ra một lý do, sau một thoáng chốc thì hắn đưa ra quyết định.
Nửa thật nửa giả đi!
Hắn nói: — QUẢNG CÁO —
- Bẩm Bệ Hạ, Cổ Tần có một kẻ gọi Cam La, 12 tuổi liền bái tướng. Học sinh....học sinh là cảm thấy bản thân không kém hắn!
Nhân Tông ồ lên một tiếng, thần sắc như thể thấy chuyện thú vị, tủm tỉm cười ra hiệu cho Đỗ Anh Vũ nói tiếp.
Đỗ Anh Vũ chắp tay nhận lệnh, con mắt nghiêm chỉnh, hắc bạch phân minh, chậm rãi nói:
- Có câu “Tốt tướng soái xuất thân binh tốt, Tể Tướng đến từ địa phương”, muốn thái tể thiên hạ, trước phải biết cách quản lý tốt một địa phương. Nay các huyện thành, châu trại đều sớm đã có nhân tuyển, học sinh muốn đi đều không thể, nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng học sinh lấy một hòn đảo, tự lập một huyện, giúp Bệ Hạ thu lưu dân chúng, quản lý thật tốt nơi này một phen, mong Bệ Hạ thành toàn!!
Nói dứt câu, Đỗ Anh Vũ cúi đầu thật sâu, chờ đợi vận mệnh phán quyết
Nhân Tông Bệ Hạ đứng đó, sắc mặt không đổi nhưng nội tâm thì lại đắn đo không thôi.
Thời gian phút chốc như ngưng lại.
Sau cùng thì Bệ Hạ hắn thở dài, nhìn xuống Đỗ tiểu tử nhàn nhạt nói:
- Ngươi tạm thời về trước...nguyện vọng này, ta là sẽ suy nghĩ.
- Vâng! Thưa Bệ Hạ! - Đỗ Anh Vũ cúi đầu cáo lui, giọng thì bình thản nhưng nơi khoé miệng tiếu ý tràn lan.
Nghe thấy Bệ Hạ lời nói hắn liền đoán được việc này có 8 phần nắm chắc rồi.
Tại sao ư? Vì hắn cũng hiểu Bệ Hạ!
Nếu không cho phép, Bệ Hạ nhất định sẽ tại chỗ phản đối rồi ban cho hắn cái khác, chứ không phải nói là sẽ suy nghĩ!
Thở ra một hơi, Đỗ tiểu tử nhanh chóng rời khỏi nội Thư Phòng.
Mắt nhìn theo bóng dáng Đỗ tiểu tử bước ra khỏi phòng rồi từ từ biến mất, Bệ Hạ hắn là có chút nghĩ không ra, tiểu tử này tại sao lại muốn điều này?
Vốn trốn tại một góc Lão nội thị lúc này cũng lặng lẽ đi ra, chắp tay đứng hầu bên cạnh Nhân Tông.
- Ngươi nói xem, tiểu tử kia...hắn là có mục đích gì?
Lão nội thị trầm ngâm một chút, sau thì nhẹ giọng đáp:
- Tiểu tử này tính cách nhảy thoát vô cùng, không chịu nổi quản thúc, cánh chim nhỏ là muốn đi ra ngoài!
Nhân Tông nghe vậy liền bật cười, lại quay sang hỏi:
- Vậy theo ngươi, ta có nên đáp ứng hắn không?
Lão nội thị suy nghĩ rất nhanh liền cúi đầu chầm chậm đáp:
- Nếu việc này không làm khó Bệ Hạ....thì cũng có thể ném hắn ra ngoài 2-3 năm cũng không tệ, trở hắn lớn hơn một chút rồi kéo hắn trở về cũng không muộn.
Bệ Hạ gật gù một chút, rồi ngẩng đầu thở dài, hắn nói:
- Kinh thành nơi này vòng xoáy quá lớn, để cho hắn thoát ra ngoài cũng coi như bảo vệ hắn!
Đúng như Đỗ Anh Vũ nghĩa, Bệ Hạ hắn là tán thành rồi, chỉ có điều, Bệ Hạ là có chút không nỡ Đỗ tiểu tử mà thôi.
Bước chân ra khỏi Hoàng Cung, Đỗ Anh Vũ không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
Sau thì cảm khái!
Dù đã nắm đến 8 thành ăn chắc, nhưng ai biết được vạn nhất có biến số gì xảy ra hay không?
Thế nên chưa có chính thức sắc phong, Đỗ Anh Vũ là chưa thể yên tâm được.
“Không biết liệu Bệ Hạ có thể chấp nhận nguyện vọng của ta hay không?”
“Ta chỉ muốn làm một cái nho nhỏ huyện lệnh, một toà hoang đảo, chắc hẳn là sẽ không làm khó Bệ Hạ đi!”
Đỗ tiểu tử miên man thầm nghĩ. — QUẢNG CÁO —
Đừng nhìn Đỗ Anh Vũ tại kinh thành tung hoành không sợ hãi mà nghĩ hắn thật sự muốn chôn chân tại nơi này.
Hoàn toàn ngược lại....
Hắn là có khát vọng có riêng mình địa bàn!
Hắn là muốn làm chủ một phương!
Còn vấn đề tại sao lại là Đông Bắc một hòn đảo mà không phải là đất liền.
Đáp án Đỗ Anh Vũ đưa ra chỉ 3 từ mà thôi:
Đảo Vân Đồn!
Không sai!
Hắn là muốn mở ra thương cảng Vân Đồn, từ đó tiếp nhận hàng hoá thương nhân từ tứ phương đổ về.
Hắn còn muốn ở tại nơi đó dựng lên một Đại Hạm Đội, mang theo Đại Việt chiến kỳ đi khắp nơi
Tất cả mọi thứ hắn làm, từ trước đến nay, từ khi bước chân vào Kinh Thành đến giờ...
Chỉ để chờ đợi cơ hội này!
Kẻ khác trăm phương ngàn kế để có thể đến Thăng Long, Đỗ Anh Vũ hắn thì muốn lấy nơi này làm bàn đạp để nhảy ra ngoài.
Nhảy ra khỏi Kinh Thành, nhảy ra khỏi bàn cờ....
Trở thành chân chính một kẻ đánh cờ!
Tất cả mọi thứ giờ đây chỉ còn chờ một cái gật đầu của Bệ Hạ.
Ngay lúc Đỗ tiểu tử chuẩn bị rời đi thì từ đằng xa có một chiếc xe ngựa tiến về hoàng cung.
Bước xuống xe là một hoà thượng diện mạo đẹp đẽ, phong thái xuất thần, trên thân khoác một tấm cà sa trắng.
“Là hắn!” Đỗ Anh Vũ nheo mắt nhìn về phía vị hoà thượng, lòng thầm nghĩ “Nguyễn Minh Không! Hắn đến hoàng cung làm gì?”
Cảm nhận được thấy có người đang dõi theo mình, Nguyễn Minh Không cũng nhìn lại, vừa thấy Đỗ tiểu tử liền hiền từ mỉm cười bước tới:
“A di đà Phật! Đỗ tiểu thí chủ! Đã lâu không gặp!”
Nguyễn Minh Không chắp tay trước ngực, lên tiếng chào hỏi.
Đỗ Anh Vũ cũng bắt chước chắp tay chữ thập, qua loa đáp lại.
Đỗ tiểu tử hắn không phải là kẻ sùng đạo, nhưng đối mới Nguyễn Minh Không vị đại sư này trong nội tâm vẫn có thần kính trọng.
- Quốc sư là tới gặp Bệ Hạ sao? - Đỗ Anh Vũ có chút tò mò, lên tiếng hỏi:
Nguyễn Minh Không cũng chẳng dấu diếm, thẳng thắn gật đầu, sau thì thở dài nói:
- Nhân quả luôn cần có một điểm dừng, trốn tránh mãi cũng không phải là cách....
“Hẳn Quốc Sư tới là vì vụ án tại Vô Ưu tự vài tháng trước đây mà!” Đỗ Anh Vũ nghĩ thầm trong lòng, đầu thì gật gù, nhưng không tuỳ tiện cho ra ý kiến.
Chuyện này tạm thời hắn không muốn dây vào quá sâu, biết đâu chọc Bệ Hạ không vui, không chấp nhận yêu cầu của hắn nữa thì bỏ mẹ.
“Nhưng ta không tham gia, không có nghĩa người khác cũng là sẽ bỏ qua.” Đỗ Anh Vũ nội tâm nghĩ thầm.
Hai người trước cổng hoàng cung qua loa vài câu rồi ai đi đường nấy, Nguyễn Minh Không là tới tìm Bệ Hạ, con Đỗ Anh Vũ là đi tìm người rất thích hợp cho việc bỏ đá xuống giếng.
Trần Kình thấy công tử trèo lên xe thì quay đầu, hỏi một câu hỏi quen thuộc:
- Công tử, chúng ta đi đâu? — QUẢNG CÁO —
- Đến Giáo Phường ty đi! - Đỗ Anh Vũ cũng nhanh chóng cho ra đáp án.
*
Hiện tại mới là ban chiều, Hồng Phường lúc này tương đối vắng vẻ, các toà thanh lâu vẫn còn chưa mở cửa khiến cả con phố này như thể đang trong trạng thái ngủ say.
Ngồi từ Văn Nhã Viện nhìn ra là có thể thấy một loại khác quang cảnh, cảm nhận một phen tư vị khác.
Có chút tĩnh lặng, có phần thi vị.
Nhấp một ngụm trà, Đỗ Anh Vũ tươi cười hướng về phía lão nhân ngồi đối diện, hắn nói:
- Mạc Đại Nhân! Chuyện lần trước, cảm tạ đại nhân đã giúp đỡ, cho tiểu tử mượn Văn Nhã Viện nơi này, tiểu tử lấy trà thay rượu, ở đây cảm tạ ngài.
Vừa nói dứt câu, Đỗ tiểu tử liền đứng dậy, nâng lên ly trà, bái về hướng Mạc Hiển Tích để tỏ lòng cảm tạ.
Mạc Lão luôn miệng nói không cần khách khí nhưng bản thân thì vẫn ngồi nguyên ở đó, không tránh không né, nhận Đỗ Anh Vũ một bái.
Sau đó một già một trẻ ngồi vui vẻ đàm thoại, xã giao nói vài câu chuyện xong xuôi, Đỗ Anh Vũ đột nhiên làm bộ như sực nhớ ra chuyện gì đó, dùng tay vỗ trán, nói:
- Nhắc mới nhớ, lúc này tiểu tử là gặp Quốc Sư tới tìm Bệ Hạ, Mạc đại nhân, theo ngài Quốc Sư là có chuyện gì?
Mạc Hiển Tích nghe vậy thì thẫn thờ đôichút, nhưng rất nhanh sau đó liền lấy lại được vẻ điềm đạm hằng ngày, hắn từ tốn trả lời:
- Chuyện giữa Bệ Hạ và Quốc Sư, ta làm sao có thể biết được, dẫu có biết, cũng đâu liên quan gì tới ta!
“Lão hồ ly!” Đỗ Anh Vũ thầm mắng một câu, sau thì nhàn nhạt nói:
- Mạc đại nhân, ngài là có điều không biết, trên thực tế, Ma Sa động trận chiến lần này so với chuyện được truyền đi thì hung hiểm hơn gấp 10 lần, hơn một vạn binh sĩ đã tử trận tại nơi đó, nhưng Bệ Hạ nói vì đại cục, thế nên tất cả đều không được truyền ra ngoài.
Đỗ Anh Vũ hơi ngưng lại, nhấp một ngụm trà như thể lấy giọng, hắn híp mắt nhìn Lão Mạc, trầm giọng nói tiếp:
- Một vạn người, Bệ Hạ còn có thể bỏ qua, vậy thì hơn 300 người đã chết tại Vô Ưu tự, liệu Bệ Hạ hắn có thể lại vì “Đại cục” một lần nữa mà nhắm mắt cho qua hay không?! Đại nhân, theo ngài là điều đó liệu có thể hay không?
Mạc Hiển Tích nghe Đỗ tiểu tử một hơi nói hết thì khẽ cau mày, trầm ngâm suy tính.
Đỗ Anh Vũ thì một dạng thảnh thơi, điềm nhiên như không.
Đỗ tiểu tử hắn không vội.
Mạc Hiển Tích mới là người vội.
Một lúc sau, lão Mạc chằm chằm nhìn về phía Đỗ tiểu tử, từ trong ngực áo rút ra một tấm hộp nhỏ, đặt lên bàn, nhẹ giọng nói:
- Đây là vật lần trước ngươi muốn, thế nào tiểu tử, hiện tại còn muốn sao?
Đỗ Anh Vũ nụ cười bất chợt cứng lại, hắn trừng mắt nhìn về phía chiếc hộp trên bàn, sau đo lại nhìn lên Mạc Hiển Tích, nội tâm thầm nghĩ:
“Lão già! Ngươi nhất quyết phải kéo ta xuống nước thì mới chịu hay sao?”
Mạc Hiển Tích cũng nở một nụ cười hiền lành đáp lại.
“Tiểu tử, muốn thoát thân? Nào có dễ như vậy!”
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ.
Đỗ Anh Vũ cắn răng, đưa ra quyết định.
Hắn vươn tay tóm lấy chiếc hộp gỗ trước mắt!
Quyết định của hắn chính là muốn liều một lần!