Trận chiến Constantinople có thể coi là lớn trong mắt người thời này, nhưng nó cũng có thể coi là nhỏ trong mắt những kẻ có quyền lực xa hơn một khu vực, một lục địa hay thâm chí một tinh cầu. Có những kẻ mà quyền lực của chúng đã vượt qua cả tinh cầu liên đới đến tinh hệ hay mộ hệ vũ trụ nào đó.
Có thể một ngày nào đó khi khoa học kỹ thuật đủ phát triển thì nhân loại cũng với đến tầm cao đó. Nhưng để đi đến những tiết điển cao đến không tưởng đó thì nhân loại cần trải qua những mốc lịch sử đánh dấu những bước ngoặt trong nền văn minh của họ.
Mỗi một sự kiện lịch sử nhỏ lại liên quan đến hàng ngàn vạn sự kiện khác tạo nên các nút thắt khác nhau. Có đôi khi nút thắt nhìn không quan trọng nhưng nó sẽ tạo thành một lối rẽ kiến văn minh nhân loại đi theo một lối khác hoàn toàn.
Có đôi khi những sự kiện hoành tráng, chiến tranh, đảo chính hay gì gì đó rất nổi bật nhưng lại không hề ảnh hưởng đến tiến trình văn minh nhân loại.
Sự đánh giá tầm quan trọng các < nút thắt> này lại không nằm ở việc nút thắt đó lớn hay nhỏ, được chú ý hay không chú ý. Tầm quan trong của các < nút thắt> được đánh giá bởi những bộ óc vĩ đại hơn có tầm nhìn cao hơn đa phần số đông còn lại.
Mỗi nút thắt quan trọng sẽ tạo nên một lối rẽ khác nhau cho một nền văn minh. Do đó quản lý được các nút thắt này chính là quản lý được tiến trình phát triển văn minh của một chủng tộc.
Có rất nhiều câu hỏi được đặt ra từ khi nhân loại < xuất hiện>
Chúng ta là ai?
Bản chất của chúng ta là gì khi mà chúng ta có tư duy phức tạp, có tình cảm cùng có những ham muốn rắc rối khác hẳn với phần còn lại của sinh vật trên hành tinh này?
Hay câu hỏi mục đích tồn tại cuối cùng của nhân loại là gì? nó thật đê mê và cả tôn giáo hay khoa học đều đi tìm lời giải cho điều này.
Nếu chỉ nghĩ rằng nhân loại đơn giản xuất hiện để rồi sinh sản, trải qua hết vòng đời 60-80 năm sau đó về với cát bụi. Vậy thì nhân loại chính là kẻ thù của thiên thiên của địa cầu và của cả vũ trụ nếu đơn giản như vậy. Vì chỉ < tồn tại> cùng < sinh sôi> thì chúng ta đến một lúc nào đó sẽ phá hủy cuộc sống ở hành tinh xanh, cuối cùng là tìm kiếm những hành tinh mới cùng phá hủy nó, điều đó sẽ lây lan như một dịch bệnh, nếu nhân loại vẫn còn tiếp diễn phồn thịnh.
Khi nghĩ đến vấn đề này thì nhiều < bộ não> thông thái của nhân loại sẽ không chấp nhận một < sự thật> về tồn tại của chủng tộc có trí khôn duy nhất này.
Bằng vào tôn giáo họ nghĩ ra vạn điều hay lẽ phải bào chữa cho sự nên có và đáng có của bản thân.
Nhưng chỉ khi nhân loại tiến đến một mức độ phát triển đủ cao thì bọn họ sẽ nhận ra thế giới mà bọn họ đang sinh sống không đơn giản như vậy.
Và bọn họ sẽ nhận ra bản thân chủng tộc của mình cũng không có gì đáng kiêu ngạo và cũng không phải là chủng tộc có trí khôn duy nhất. Thậm chí nhân loại còn không phải là chủng tộc có trí khôn đầu tiên theo thuyết tiến hóa đầy những đứt gãy về mặt bằng chứng nào đó.
Chuyện nói hơi xa...
Quay lại vấn đề.
Không phải bất kể < nút thắt> nào bị thay đổi cũng có thể xảy ra một sự phân tách , không phải < nút thắt> nào thay đổi cũng khiến cho tiến trình phát triển của một nền văn minh nào đó thay đổi.
Nhưng vũ trụ này muốn vận hành tốt phải có những < quy tắc> cụ thể. Những quy tắc ấy cả tôn giáp thần học hay khoa học vô tần đều nghiên cứu bằng lập luận của bản thân để tiếp cận.
Nhưng câu hỏi là ai đã đặt ra hay ai đã tạo ra quy tắc đó? Hay vốn dĩ vũ trụ này đã có sẵn tỉ tỉ những hết sức logics để các trong nó có thể vận hành một cách tuần tự và quy củ?
Và này là chết hay là sống? là một quy tắc cứng nhắc hay có thể vặn vẹo thay đổi? là tương đối, hay tuyệt đối? Vô vàn câu hỏi sẽ tương tự sẽ được đặt ra như vậy.
Có lẽ có một số “ người” hay nói đúng lơn là một số sinh vật có trí tuệ trong vụ trụ này có thể tiếp cận với hay nói đúng hơn là về có thể trả lời một cách tương đối câu trả lời trên.
Nhân loại thì chưa đủ, bọn họ vẫn đàng loanh hoay giữa thần học và khoa học để giải thích thế giới xung quanh. Những gì khoa học không giải thích được thì các nhà khoa học sẽ tuyên bố “ đến một lúc nào đó” khi khoa học đủ thì những câu đố ngày hôm nay sẽ có lời giải. Nhưng Thần học ngay lập tức nhảy vào những lỗ hổng khoa học này để dùng ý tưởng siêu thực của mình để giải thích.
Nhưng có một điểm ít ai để ý đến, Khoa học- thần học càng ngày càng xích lại gần nhau.
Có một câu hỏi, nếu như nhân loại đạt đến tận cùng của văn minh, tận cùng của công nghệ, tận cùng của sức mạnh trí tuệ thì họ mong ước là gì? Hay hỏi một cách rõ ràng thì < lúc đó con ngươi sẽ hướng tới mục tiêu gì?>.
Quyền lực, địa vị, tiền tài, tình dục, thỏa mãn đam mê cá nhân?
Đây chỉ là những thứ tầm thường thôi. Vì nếu phát triển đến tận cùng của văn minh, của công nghệ và sức mạnh tri thức thì lúc đó mỗi người đều có thể dễ dàng đạt được < Quyền lực, địa vị, tiền tài, tình dục, thỏa mãn đam mê cá nhân> . Nó tương tự với học thuyết “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” đây là một giấc mơ đẹp về một tương lai rất rất xa , có thể hoặc không có thể đạt được của nhân loại.
Nhưng hãy thử tưởng tượng nếu đạt được “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” thì mục tiêu tiếp theo của xã hội này của chủng tộc human này sẽ là gì?
Không sai, đó chính là sự giải thoát một sư giải thoát triệt để , hay nói cách khác là một sự < tự do triệt để>. Thần học gọi nó là < siêu thoát>< vĩnh hằng> hay nhiều cách hình dung tương tự khác.
Nhưng nếu khi đó nhân loại phát hiện ra có thứ ngăn cản bọn họ hướng tới < vĩnh hằng> thì đám người này sẽ làm gì?
Dĩ nhiên là dùng tất cả sức mạnh khoa học kỹ thuật hay < thần thuật> để tiêu diệt nó. Đây là một mâu thuẫn không thể điều hoà.
Như đã nói nhân loại không phải chủ nhân đầu tiên của < thế giới> này , trước họ còn có quá nhiều nền văn minh không đếm hết bị chôn vùi trong lịch sử.
Có những nền văn minh còn vượt trội hơn nền văn minh khoa kỹ của nhân loại, nhưng lý do vì sao bọn họ biến mất thì nhân loại không trả lời được hay bọn họ chưa đủ tầm để lý giải.
Có một nền văn minh khá xa xưa đã tồn tại trên hành tinh này. Thậm chí bọn hắn không chỉ dùng lại ở hành tinh này mà đã lây lan qua nhiều hành tinh khác có đủ điều kiện sinh tồn.
Thậm chí binh hắn trình độ văn minh cao đếm mức có thể cải tạo các tinh cầu điều kiện sinh tồn cho thích hợp.
Bằng một sự trùng hợp nào đó hay có thể nói đây là nào đó mà vẻ bền ngoài của bọn chúng khá tương đồng nhân loại.
Đứng thẳng tứ chi năm ngón, ngũ quan cân đối, chỉ là thể hình của bọn chúng so với nhân loại thì có thể nói là khổng lồ để hình dung.
Tuy chúng khổng lồ nhưng không hề thô kệch mà thực tế lại quá mức khéo léo , tinh tế và có nhiều năng lực mà nhân tộc chỉ có thể dùng hai từ để hình dung.
Nhưng chủng tộc này lại không chỉ dựa vào năng lực siêu nhiên để thành danh ,bọn chúng có một nền khoa học kỹ thuật siêu cấp phát triển , và chúng đã phát triển đến mức độ chạm tới < giải thoát>.
Khi đó bọn hắn phải đối đầu với thứ được gọi là < Nó>.
< Nó > chính là thứ quy tắc sẽ không chấp nhận có vĩnh hằng hay giải thoát vì điều đó sẽ làm mất cân bằng của vũ trụ này.
< Nó> chính là kẻ đảm bảo vũ trụ này được vận hành một cách cân bằng, < Nó> bản chất là gì thì chủng tộc khổng lồ cũng không hiểu rất rõ và chính xác. Nhưng khi bọn họ đủ mạnh để chạm tới vĩnh hằng thì cảm nhận về sự tồn tại của < Nó> càng mãnh liệt.
Cho đến một thế hệ vàng son của chủng tộc này với đày dãy những anh kiệt suất sắc nhất, bọn họ đã đi đến một quyết định — loại bỏ < Nó>.
Và quyết định điên cuồng này đã đưa đến diệt vong cho chủng tộc này cũng như đưa đến sự bất ổn không ngừng nghỉ cho vũ trụ này.
Chủng tộc điên cuồng này đã phát triển đến độ đã có thể can thiệp tương đối được vào các .
Bọn hắn đã nhân định , không ai có thể tiêu diệt được < Nó> ngoại trừ chính bản thân của < Nó>. Cho nên đám này đã sử dụng tất cả các công nghệ cao nhất của chúng để gây ra những vụ rối loạn thời không ở những vũ trụ mà bọn chúng biết là có liên quan đến < Nó>.
Bọn này tương đối thông minh khi không điên loạn dây ra rối loạn tại chính quê nhà.
Đám chủng tộc này trình độ đã đủ gây ra nhưng chưa đủ để < khống chế thời không> .
Chúng đã thành công ở một khía cạnh nào đó....
Sự hỗn loạn thời không dẫn đến các không đi đúng vòng tuần hoàn theo .
Một loạt vẫn còn chứa đựng đầy đủ thông tin cùng cảm xúc tiếp xúc ngược lại với < thế giới>.
Hàng loạt bị thay đổi khiến cho những vũ trụ bị tấn công lâm vào tình trạng các chia cắt... dòng chính, dòng nhánh, dòng tiểu nhánh chằng chịt đan xen tạo nên sự hỗn loạn vô cùng vô tận.
Chủng tộc này thành công xóa bỏ < Nó> theo cách gọi về mặt kỹ thuật. Vì đúng thật < Nó> lúc này không còn là < Nó> của trước đó.
Cho nên theo một nghĩa nào đó < Nó> đã chết.
Nhưng Chủng tộc này chưa ý thức được việc làm ngạo mạn, ngu ngốc của bọn họ sẽ dẫn đến hậu quả gì.
< Nó> bản thân là một tập hợp quy tắc và quá trình vận hành của nó cũng tuân theo < quy tắc>. Nói đơn giản nôm na là một cái máy được lập trình. Trong đó có một bộ đó chính là dùng để gạt bỏ được sinh ra trong quá trình < Nó> vận hành.
Và sự hỗn hoạn thời không cùng sự phân tách dòng thời gian một cách ác ý đã khiến < Nó> có được ý thức mà không bị mạt sát. Kể từ đó < Nó> khồng còn là < Nó> của trước đây nhưng đã nguy hiểm hơn quá nhiều.
Khi < Nó> chỉ là một tập hợp của các < quy tắc> không có ý thức thì con hàng này sẽ tuân theo không can thiệp vào hệ thống sinh vật , hệ thống tuần hoàn vật chất, phi vật chất của các vũ trụ. Nhưng một khi < Nó> đã có ý thức tức là sẽ không muốn theo quy tắc nữa.
Mọi rắc rối từ đó nảy sinh.
Địa cầu nơi đám sinh vật khổng lồ sinh sống chủ yếu xuất hiện một thành viên mới. Nhân loại. thứ mà người khổng lồ lúc này vẫn chưa hình dung ra tác dụng ngột ngạt sau đó mà xếp chúng vào cùng tám chủng tộc khác.
Tạm không nói về thứ chín này . < Nó> đã thực hiện những thay đổi ác ý vào hệ thống của vũ trụ nơi đám chủng tộc khổng lồ kia đang sinh hoạt chủ yếu.
Một khi quy tắc thích hợp cho loài này- hạn chế loài khác sẽ dẫn đến sự diệt chủng hàng loạt.
Kể từ đó mọi sức mạnh < siêu nhiên> bị chối bỏ, một căn bệnh đơn giản cũng có thể lấy đi mạng sống vốn đã tiếp cận vĩnh hằng của đám chủng tộc kia.
Bọn họ trở nên yếu ớt và dễ tổn thương hơn bao giờ hết.
Những đợt di cư lớn để thoát khỏi vũ trụ này đã được tiến hành, có những kẻ cố chấp ở lại, sử dụng công nghệ chui xuống lòng đất tránh né hay thậm chí < tự cải tạo cơ thể> thành một chủng tộc khác chui xuống biển sâu trốn tránh.
Nhưng bọn hon tuyệt vọng rồi… mọi nỗ lực đều bất thành, chỉ mội số lượng cực nhỏ có thể trốn thoát sự diệt vong này.
Thời kỳ này trong thần thoại của Nhân loại có rất nhiều ghi chép, hay truyền miệng, nhưng lúc ấy văn minh nhân loại chỉ là sơ khai cho nên sự ghi chép quá sơ sài dẫn đến nhiều hoang đường cùng thiếu sót….