Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 814




Tháng năm đã đến thời tiết Lavo chuyển mưa nhiều, dường như ngày nào cũng có mưa.

Lúc này nếu ai đội màn mưa có thể thấy hải quân Đại Việt đang tháo chạy trên sông Mea Klong.

Ham đội Đại Việt khi đến thì hùng hổ ra mặt, đến khi chạy thì nhanh như cún, cờ xí không them dựng, 15 chiến hạm Hộ vệ, 20 hạm pháo nối đuôi nhau chạy như điên xuôi theo dòng sông mà thoát ly chiến trường.

Quân Lavo cũng chạy rồi... bọn họ chạy cũng nhanh và triệt để...

Pagan mạnh vậy sao?

Ngay cả Đại Việt cũng không thể cầm cự nổi?

Điều này sẽ có câu trả lời sau , chỉ biết là hai đội quân này đã không còn ở Rachaburi nữa rồi.

Mùng một tháng 5, cũng là lúc Ngô Khảo Ký đưa ra quyết định sau khi tiếp xúc nhiều lần mật sứ các phương.

“ Hoàng huynh, thật sự không chấp nhận một phe nào sao? Đệ thấy điều kiện của gia tộc Fujiwara cũng khá tốt mà?” Ngô Khảo Tĩnh một bên nhăn nhó cảm giác như người bị mất của vậy, tiếc nuối vô cùng.

“ Tham thì thâm thôi. Không cần để ý ba thứ vớ vẩn ngoài thân ấy. Mở cửa thông thương? Ưu đãi thuế quan? Chúng ta cần sao? Bọn hắn không mở cửa thì ắt có buôn lậu có hải tặc làm việc buôn bán này. Còn về đảo Hokkaido, nếu cần thì Đại Việt tự cướp lấy, cần gì chúng ban phát? Lại nói về chỗ đứng của Zhui no… tự bọn hắn khi đủ mạnh sẽ có chỗ đứng” Ngô Khảo Ký dửng dưng mà nói.

“ Tiếc nhỉ…” Ngô Khảo Tĩnh chẹp chẹp… miệng tiếc nuối.

Vậy là ăn ngay một gõ vào đầu.

“ Mình ngươi ở đây quản mấy vùng Busan và Jeju còn không đủ sức ở đó mà nghĩ quản thêm Hokkaido.. ảo tưởng” Ngô Khảo Ký quát lớn.

Thật ra thì Ký cũng tiếc, nhưng hắn không muốn Nhật Bản trở thành tình trạng một nhà độc đại, cho nên hắn không hề đồng ý phe nào, lại cũng không từ chối phe nào ngoại trừ Hoàng Tộc và các thế lực bảo hoàng. ( đau đầu).

Tức là Ngô Khảo Ký không dựa theo ý người Nhật Bản mà làm việc.

Tức là Ngô Khảo Ký ăn ba mang cả Minomoto, Fujiwara và Taira nhưng là chơi theo luật của Ngô Khảo Ký mà không chơi theo ý đồ của đám Nhật Bản.

“ Minamoto no Yuguchi các hạ. Bản Đế sau khi nghĩ kĩ cùng đọc kỹ các điều kiện của các ngươi thì vẫn phải nói ta không đồng ý rồi” Ngô Khảo Ký ngồi cao một bậc trong căn phòng chỉ huy của Soái Hạm Khu Trục , gương mặt hắn không có lộ nhiều cảm xúc , ánh mắt nghiêm nghị nhìn mật sứ của gia tộc Minamoto gia tộc mà nói.

“ Bệ Hạ… xin ngài hãy xem xét lại một lần nữa, các phe thế lực kia có thể đưa điều kiện bao nhiêu cho bệ hạ thì Minamoto chúng tôi xin trả gấp đôi”

Minamoto no Yuguchi nghe Ngô Khảo Ký từ chối thẳng thừng thì sợ hãi, điều đó tương đương với Đại Việt đã ngả về một phe khác khiến cho Minamoto rơi vào tình thế khá hiểm nghèo. Hắn vội vã la lớn quỳ sụp trên nền nhà dập đầu. Đây là thói quen lễ tiết của người Nhật khi cầu xin bề trê hay muốn bày tỏ quyết tâm.

“ Yuguchi, vấn đề không phải tiền bạc mà là nguyên tắc. Bản Đế đến nơi này chỉ để đòi lại danh dự cùng Sado đảo, những thứ thuộc về Bản Đế. Ta cũng không có ý muốn can thiệp sâu nội bộ Nhật Bản? Có điều…”

Ngô Khảo Ký có chút lưỡng lự…

“ Kính xin Bệ Hạ chỉ dạy…” Minamoto no Yuguchi dập đầu la lên.

“ Cũng không có gì, hợp tác lớn thì ta không muốn, vì không muốn lấn sâu tranh chấp ở Nhật Bản, nhưng hợp tác nhỏ vẫn có thể. Bản đế có thể hỗ trợ Minamoto gia tộc một chút… khiến cho các ngươi cũng không cần phải nghe theo Thiên Hoàng. Và cũng đạt địa vị cao đẳng nhất trong chính phủ, tóm lại là không thua kém Fujiwara “ Ngô Khảo Ký âm thanh đều đều, không nhanh không chậm, không bao nhiêu cảm xúc, kiểu như đang kể mộ câu chuyện không liên quan đến mình rồi.

“ Ý của Bệ Hạ là… Hoàng tộc…” Minamoto no Yuguchi có chỗ hiểu ra nhưng không dám chắc cho nên phải hỏi lại.

Ngô Khảo Ký gật đầu: “ Ngươi đoán đúng.. ý của Trẫm là Hoàng Tộc Nhật Bản nên chỉ là danh nghĩa và biểu tượng thôi, quyền lực của bọn họ nên tước hết chia làm hai phần lớn một phần nhỏ. Lớn là Minamoto và Fujiwara, nhỏ là Taira. Nếu Minamoto đồng ý thì ta có thể tổ chức một cuộc gặp mặt ba bên và Đại Việt là trung gian cho ba bên. Còn nếu Minamoto không đồng ý. Đại Việt cùng không ngại giúp ai đó chia thiên hạ này thành hai mảnh thôi” Ngô Khảo Ký bâng quơ mà nói. Nhưng… lời nói của hắn lại như núi Thái Sơn áp đỉnh, đè cho tâm lý của Minamoto no Yuguchi gần như suy sụp.



Thật ra Ngô Khảo Ký rất già mồm đạo đức giả, mồm thì xoen xoét nói không muốn can thiệp nội bộ nhưng sự thật khi hắn nói ra ý đồ thì lại chia năm xẻ bảy Nhật Bản như chia bánh vậy.

Nhưng sự tráo trở này của Ngô Khảo Ký không phải là thứ Minamoto no Yuguchi quan tâm, hắn quan tâm đó là trong lời nói của Ngô Khảo Ký đầy tính đe dọa Ví như Minamoto không đồng ý kế hoạch của Ngô Khảo Ký thì Đại Việt cùng Taira, Fujiwara sẽ vẫn làm và lúc đó sẽ không có phần của Minamoto.

“ Đai Việt đồng đã thỏa thuận với Fujiwara và Taira rồi? Fujiwara đồng ý chia đôi thiên hạ? Hoàng Quyền gạt bỏ hoàn toàn?” Trăm ngàn câu hỏi trong đầu Minamoto no Yuguchi.

“ Đai Việt đồng đã thỏa thuận với Minamoto và Taira rồi? Fujiwara và Minamoto sẽ chia đôi thiên hạ sao? Hoàng Quyền gạt bỏ hoàn toàn? Fujiwara sẽ chọn lựa sao đây?” Đây là câu hỏi trong đầu mật sứ nhà Fujiwara.

“ Đai Việt đồng đã thỏa thuận với Minamoto và Fujiwara rồi? Fujiwara và Minamoto sẽ chia đôi thiên hạ?Taira có một chỗ đứng độc lập sao? Hoàng Quyền gạt bỏ hoàn toàn? Đồng ý một cách mạnh mẽ” Đây là suy nghĩ trong đầu mật sứ Taira gia tộc.

Ba lần tiếp đãi ba mật sứ của ba nhà thì Ngô Khảo Ký đều dùng cách nói lấp lửng nước đôi đó, vì thế luôn tạo cảm giác hắn đã thành công thỏa hiệp với hai nhà còn lại tạo nên sức ép cho nhà thứ ba.

Cách ngoại giao khốn nạn này khiến cho cả ba nhà đều phải nghe theo sự sắp xếp bởi lẽ họ rất tin tưởng hai nhà còn lại sẽ đồng ý mạnh mẽ. Taira chắc chắn sẽ đồng ý vì bọn họ nhỏ bé và điều kiện này quá tốt với họ. Còn hai nhà còn lại chỉ cần một nhà không đồng ý thì nhà kia sẽ vỗ tay hoan hô mạnh lắm. Bởi lẽ lúc ấy thiên hạ sẽ không phải phân chia mà là một nhà độc đại.

Cho nên Minamoto và Fujiwara dù có do thám nhau cũng không tin tưởng đối phương nói thật. Do đó an toàn nhất lúc này lựa chọn đối với họ là đồng ý đề nghị của Ngô Khảo Ký. Chia cắt hoàn toàn quyền lực của Hoàng Thất Nhật Bản sau đó cùng hưởng thiên hạ. Đây là trắng trợn dương mưu ngoại giao. Trắng trợn lợi dụng cả ba nhà nhưng không có ai thoát được.

Chính vì tránh không nổi do đó đã có một buổi gặp mặt ba bên với Ngô Khảo Ký là chung gian cũng coi như người cầm cân nảy mực.

Nói tóm lại cả ba bên đều hài lòng và người được lợi nhất là Đại Việt bởi lẽ mỗi thế lực điều kiện tuy bớt nhiều so với những kế hoạch ban đầu của họ. Nhưng cộng cả ba thế lực điều kiện cho Đại Việt thì lợi ích còn lớn hơn rất nhiều.

Fujiwara trở lại vị thế của mình trước thời Hậu Tam Điều Thiên Hoàng, Lãnh thổ mở rộng thêm 30%, chiếm gần như toàn bộ miền bắc Nhật Bản.

Minamoto thì vươn mình trở thành đối trọng danh phùng kỳ thực với Fujiwara và chiếm miền trung và một phần miền nam của đất nước mặt trời mọc. Lãnh thổ mở rộng 40%.

Taira hưởng độc lập tự chủ gia tộc, tuy có nhỏ bé một phần phía đông nhưng đó cũng là điều họ mong ước.

Zhui no gia tộc dĩ nhiên được phân một phần đất “ không lớn” ở cực nam bao gồm Kitakyushu- Fukuoka- Nagashaki và Kurume. Trên danh nghĩa thì Zhui no phụ thuộc vào Taira gia tộc. Từ đó nhìn như Taira bé nhưng thực tế đủ sửc đương đầu với hai thế lực còn lại.

Quan trọng nhất là tất cả đều hài lòng vì lúc này thực sự lần đầu tiên các thế lực có thể bình tĩnh ngồi lại với nhau mà gạt bỏ Thiên Hoàng gia tộc, biến chế độ Thiên Hoàng chỉ còn trên danh nghĩa. Mỗi nhà đều lập một Mạc Phủ (Bakufu). Riêng ông Zhui no cũng được Ngô Khảo Ký tranh thủ cho lập Mạc Phủ chế độ nhưng bé hơn, gọi là Tiểu Mạc Phủ ( Ko Bakufu).

Bạch Hà thông minh thật, nhưng không may là ông ta không gặp thời, lại đi chọc đúng thằng không nên chọc là Ngô Khảo Ký. Ký thì thừa hiểu chế độ chư hầu cát cứ phân quyền rất dễ dẫn đến chế độ Mạc Phủ.

Ý nói là trong xương tuỷ bọn thế gia này đang tìm kiếm một con đường đi. Đó là Mạc Phủ. Nhưng bọn họ vẫn đang trên đường tìm kiếm, và Ngô Khảo Ký chỉ là một người vạch đường cho họ. Chí lớn gặp nhau, dầu lửa va chạm, dĩ nhiên rất dễ bén.

Minamoto, Fujiwara, Taira đều nhất trí rằng đây mới là chế độ bấy lâu nay họ đàn hướng tới mà chưa mò được con đường. Hoàng Đế Đại Việt rõ ràng là người sáng suốt và là người hiểu bọn họ nhất. Thậm chí cả ba gia tộc cảm thấy Ngô Khảo Ký mới là bạn, là chi kỉ của họ. Họ còn hận không gặp Ngô Khảo Ký sớm hơn.

Không một ai cảm thấy mình bị lợi dụng, bởi vì con đường mà vị Hoàng Đế Đai Việt này chỉ cho họ đáng giá hơn nhiều những thứ họ bỏ ra. Ví như Hokkaido chẳng hạn. Làm chó gì thuộc về Nhật Bản đâu. Còn đánh nhau tụt cả quần mới đuổi được người Ainu về khu Aomori. Còn chưa đuổi được hết người Ainu về Hokkaido đâu. Ở đó mà tuyên bố Hokkaido thuộc về Nhật Bản?

Chi nên việc “nhường” Hokkaido chẳng qua là giấy tờ với nhau, các gia tộc chẳng mất tí lợi ích nào.

Còn về Zhui no cũng chỉ lấy ba mảnh nhỏ tí ở phía cực Nam, vấn đề Zhui no là người Nhật chỉ là thân với Đaj Việt, đây khôn phải cắt đất cái gì cả.

Chuyện thông thương thì Đại Việt vẫn chơi fair, cũng không cân ưu đãi thuế quan gì, chơi cạnh tranh công bằng đi. Không chơi bẩn ngáng chân nhau là được, cạnh tranh công bằng thì Đại Việt chưa ngán ai.

Còn về mỗi vùng gia tộc Đại Việt chọn 4 nơi khai thác mỏ 150 năm có đóng thuế và không chọn các mỏ giàu tài nguyên đang có sẵn của Nhật Bản cũng chẳng là vấn đề quan trọng lắm. Dù sao mỏ bọn họ không tìm thấy coi như không biết cho qua vậy.

Các điều khoản đôi bên ba bên bốn bên nhanh chóng được kí kết dưới sự trung gian cùng chủ trì của Đại Việt.

“ Bệ hạ. Mọi vấn đề coi như đã gần như thoả thuận xong. Thủ đô vẫn ở Kyoto là vùng đất trung gian của cả ba Mạc Phủ. Cái này rất hợp lý để giám sát Hoàng Thất không bày trò gì được. Nhưng vấn đề ai làm Thiên Hoàng thì tính sao đây, Thiên Hoàng tuy sau này chỉ là con rối nhưng vẫn có tiếng nói nhất định trong dân. Thiên Hoàng thì có một mà ở đây có tới 3 gia tộc, biết chọn thiên hoàng từ con nhà ai?” Fujiwara no Môane lên tiếng hỏi, câu hỏi của hắn cùng khiến các phe còn lại cau có suy tư không lời giải. Ở đây là mười lăm người của bốn hệ phái, trong đó năm người Minamoto, năm người Fujiwara, bốn người Taira và Zhui no thì một đại diện với cái đầu trọc lốc, ai cũng đoán ra rồi.



“ Cái này có gì khó..” Ngô Khảo Ký cười nhìn đám người các gia tộc Nhật Bản phía dưới mà nói.

“ Kính xin Bệ Hạ chỉ dạy”

“ Nhờ Bệ Hạ chỉ dạy”

Cả một đám cúi đầu kêu to. Giật cả mình..

Nói thật nếu người ngoài không hiểu mà tham gia cuộc họp này chắc nghĩ răng Ngô Khảo Ký mới là vua của bọn này quá.

“ Thì Thiên Hoàng làm theo nhiệm kỳ. Nếu nhà mẹ đẻ là Minamoto và Fujiwara thì 3 năm thay đổi, còn nhà mẹ đẻ là Taira thì nhiệm kì 2 năm. Còn bắt đầu từ nhà nào thì bốc thăm thứ tự rồi từ đó luân phiên” Ngô Khảo Ký cười cười mà nói, cái quỷ này có gì khó khăn hay đau đầu gì đâu. Nghĩ nghĩ chút là được mà.

“ Hay…”

“ Hay quá”

“ Nên vậy…”

“ Thần Đế anh minh”

“ Có điều nhỡ rằng một nhà không có con trai thì sao?” Lại có nhà Taira một tên bô lão quyền lực lên tiếng.

“ Ôi trời, Thiên Hoàng đã là hữu danh vô thực thì gái hay trai cái gì thì nghĩ làm gì cho mệt? Theo Trẫm thấy chọn con gái lên làm nữ đế thì Hoàng Tộc còn bớt quấy” Ngô Khảo Ký vô trách nhiệm nói…

“ Hay…”

“ Tốt quá…”

“ Nên để Nữ Thiên Hoàng tốt hơn”

“ Tôi cũng thấy vậy”

“ Cảm ơn Thần Đế chỉ dạy”

“ Không biết Thần Đế có kết cấu chi tiết và cách vận hành Mạc Phủ không!”

Cả một đám nhao nhao.

“ Có thì có … nhưng” Ngô Khảo Ký lưỡng lự.

“ Chúng bề tôi nguyện cống hiến.. mong Thần Đế Bệ Hạ chỉ dạy” Taira đại diện rất quyết đoán.

Khốn nạn, một đám phản phúc ngồi chia cắt quốc gia dưới sự chủ trì của một ngoại tộc, đồng thời đá bay Hoàng Tộc ra một góc.

Có lẽ bi ai nhất đó là Pháp Hoàng lúc này, hắn vẫn chưa hay vận mệnh gì sẽ đến với hắn trong tương lai gần.

Chọc ai không chọc…

Thật hết chuyện để làm?