Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 812




Mây mù khẽ vén, đúng như Ký dự định, thay vì ngồi đoán mò, cứ đánh một trận không theo dự tính chung của người Nhật thì bọn hắn ắt phải lò ra bộ mặt thật.

Đầu tiên là khốn nạn hoàng tộc Nhật Bản , gai trăm năm qua bọn hắn bị Fujiwara đè nặng, đến ngay cả quyền phế lập hoàng đế cũng bị gia tộc này nắm.

May mà đời cha của Bạch Hà do Fujiwara nội chiến nên suy yếu, lần đầu tiên có một vị vua Nhật mà mẫu thân lại không phải họ Fujiwara.

Hơn ai hết kẻ thù lớn nhất của Bạch Hà chính là Fujiwara và ông ta muốn hất cảng Fujiwara một lần và mãi mãi.

Nhưng lực lượng quân sự trong tay không có nhiều vì chính sách không chưng binh, không xây dựng quân đội tập trung cùng thường trực. Cho nên Bạch Hà chỉ có thể dùng Minomoto để đẩy Fujiwara ra ngoài.

Nhưng Bạch Hà là người thông minh, ông ta tự hiểu làm vậy chỉ là uống thuốc độc giải khát, thay Fujiwara thành Minamoto chỉ là that cái tên, tình thế hoàng tộc vẫn vậy.

Âm thầm tạo biến cố mâu thuẫn, gây chiến tranh cục bộ khiến lực lượng Minamoto cùng Fujiwara đều giảm, sau đó tìm kiếm ngoại lực giúp hoàng tộc Nhât Bản cải cách thể chế triệt để..

Không phải ý tưởng tồi nhưng mạo hiểm. Vì sao Bạch Hà không chọn Tống làm đối tác?

Vì Tống quá đông và quá gần, làm không khéo sẽ là một cuộc xâm lăng thực sự.

Nhưng Bạch Hà đánh giá Đại Việt rất phù hợp làm đối tác. Đầu tiên Đại Việt tuy mạnh nhưng dân số ít lại quá xa để thực hiện xâm lược. Thứ hai đó là Ngô Khảo Ký có “mâu thuẫn” cùng Lý Từ Huy và rất dễ chấp nhận điều kiện hợp tác đôi bên cùng “có lợi” của Bạch Hoàng…

Minamoto gia tộc cũng khốn nạn biết mình bị lợi dụng nhưng lại vờ như không hay gì. Lẳng lặng tiếp nhận quyền lực từ chỗ trống mà Fujiwara bị đá văng, sau đó giả vờ trung thành nhưng mục tiêu cũng là “tay nắm thiên tử miệng lệnh chư hầu”

Fujiwara thì đểu không kém khi nhìn ra gần như hoàn toàn tình hình, giả vờ yếu thế nằm im bất động chờ đợi thời điểm thích hợp liên kế cùng ngoại bang với mong muốn Nắm Thiên Tử Lệnh Chư Hầu tương tự.

Taira có phầm thuần nhất, bản chất không mạnh mẽ như Minamoto hay Fujiwara cho nên họ chẳng có tham vọng nắm cái gì, ra lệnh cái gì. Đám này chỉ muốn trỗi dậy thoát khỏi quyền khống chế của Minamoto và trở thành một trong ba thế lực quyền lực ở Nhật Bản.

Cuối cùng các Bushin võ gia chỉ là con tốt thí trong việc đấu tranh quyền lực kể trên mà thôi. Hoi chính là miếng bánh để các thế lực thực sự chia nhau… không hơn không kém.

Thật nếu không có lực lượng Cẩm Y Vệt thì Ngô Khảo Ký rất rất có thể hiểu nhầm mà cảm thấy bốn thế lực này đều là nạn nhân của “ai đó”.

Bạc Hà thì đang diễn một vở kịch là nan nhân của Minamoto và Fujiwara, trong vở Kịch này Hoàng gia là kẻ bị hại và bị vây khống cưỡng ép phong bế ở Kyoto. Việc từ chối ngoại giap đó là do Fujiwara và Minomoto chủ mưu thôi. Mọi tổn thất bởi cách đánh liều mạng hi sinh chiến hạm trên biến Osaka đều có đủ các “bằng chứng” để đổ lên đầu Minamoto và Fujiwara. Nói chung là rất kín kẽ gây nên một “xích mích” không nhỏ giữa bushin gia tộc và Ngô Khảo Ký.

Minamoto cũng nắm trong tay “ bằng chứng” bọn họ chỉ là kẻ vô can trong truyện này, bọn họ chỉ là bị lợi dụng là tay chân sai khiến.

Fujiwara thì đóng vai nạn nhân thành công nhất cho đến lúc này, không cần kể lại.

Vẫn chỉ có Taira tương đối thành thật và tiếp xúc Ngô Khảo Ký sớm nhất. Đơn giản vì bọn họ đang cò yếu, không có nhiều thứ để bàn điều kiện, cho nên cũng chẳng cần phải quanh quất gì cho phức tạp vấn đề.

Được thôi, lũ khốn các ngươi đều là nạn nhân, Đại Việt là vai ác. Rảnh không có chuyện gì làm, tranh chấp không nổi nhau vì các phe thế lực đều ngang cơ cho nên cuốn Đại Việt vào. Một nước đi mạo hiểm cho mọi phe nhưng thằng nào cũng cho rằng mình “hiểu” Đại Việt lắm. Có thể yên tâm khống chế tình hình.

Cơ mà Ngô Khảo Ký cũng cám ơn bọn này, không có hành động tranh chấp đến xuẩn này thì Đại Việt cũng chen không được chân và có nhiều lợi ích.

Thực tế thì cũng không phải không có nguyên nhân của nó. Đại Việt trước đó đã và đang can thiệp vào nội bộ Nhật Bản thông qua độc quyền làm ăn cùng Fujiwara rồi. Cho nên đây chỉ là hậu quả có nguyên nhân. Đại Việt cuốn vào vòng tranh đấu Nhật Bản chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

“ Đau đầu...”



Ngô Khảo Ký lúc này lâm vàm khó lựa chọn.

Hắn bóp trán mà ngồi suy ngẫm một mình, chuyện này không thể đem công khai bàn bạc được.

Chọn ai lúc này?

Hoàng Tộc Nhật Bản, chắc chắn Ngô Khảo Ký không chọn, hắn không thích làm ăn cùng bọn hoang tưởng. Và ý nghĩ tập tuyền trung ương của Hoàng Tộc Nhật Bản không phù hợp lợi ích lâu dài của Zhui no.

Vậy chọn Minamoto- Taira- hay Fujiwara?

Taira có thể loại bỏ, thằng này tham vọng nhỏ cho nên có thể coi như một bản hợp đồng riêng, có thể gắn kèm Fujiwara hay Minamoto đều được.

Nhưng chọn Minamoto hay Fujiwara đều mệt đầu.

Thứ nhất theo tình lý nên chọn Fujiwara vì đây là đối tác lâu năm có thể hiểu nhau đôi phần, thời gian qua làm ăn cũng tốt. Nhưng kinh đô mới mà Fujiwara chọn đó là Kanto đồng bằng ( Tokyo ngày nay) quá xa gia tộc Zhui no. Tương lai Minoru và Nobunaga rất khó can thiệp vào hệ thống chính quyền trung ương Nhật Bản.

Chọn Minamoto thì Ngô Khảo Ký không ưa thằng này , vì thằng này bản chất cực hiếu chiến và đi theo hướng quân sự hóa Nhật Bản. Ngô Khảo Ký thực ra rất kiềng Minamoto gia tộc, bọn này cho ra rất nhiều nhân tài quân sự, và trong tương lai sẽ chính là hòn đá cản đường của Nobunaga. Giờ mà buff Minamoto thì là tự gây khó cho con trai hắn sau này....

Đau đầu đau đầu...

Chưa biết Ngô Khảo Ký sẽ phải quyết định ra sao... nhưng lúc này ở Đại Tống đang rất nhộn nhịp.

Nhộn nhịp vì Đại Tống đang có một sự chuyển giao quyền lực lớn chưa từng có. Một hệ thống đang sụp đổ và được thay thế bởi một hệ thống cũ hơn ( nhức đầu) trong quá trình thay thế này có quá nhiều những “vụ án” mang tính chất vu hãm để triệt hạ nhau.

Như đã nói Đại Tống có hai hệ thống phân chia. Phe miền Bắc và phe Miền Nam. Miền Nam đại diện cho Tân đảng với tư tưởng của Vương An Thạch làm chủ đạo bảo thủ phe với đa phần là người miền Bắc với Tư Mã Quang làm lãnh đạo.

Triệu Húc lúc nghiên phải lúc ngả trái giữa hai phe này nhưng tựu chung vẫn là dùng tân pháp của Vương An Thạch để điều hành đất nước. Nhưng Cao Tuyên Nhân Thái Hoàng Thái Hậu thì lại coi Tân pháp – biến pháp chính là nguồn gốc gây bất ổn và suy yếu của Đại Tống. Cho nên ngay khi lừa được phe Vương Khuê ủng hộ bà lên Nhiếp Chính.

Lúc này mới lên cầm quyền chưa ổn cho nên Cao Tuyên Nhân Thái Hoàng Thái Hậu cũng chưa có động thủ nhiều mà bề ngoài vẫn trọng dụng đám Vương Khuê, Thái Xác, đến Vương An Thạch thì tăng làm Tư Không nhưng lệnh ở Kim Lăng không được về kính sư.

Đồng thời Cao Tuyên Nhân Thái Hoàng Thái Hậu theo di mệnh của Tống Thần Tông mà cho mời Tư Mã Quang về Kinh Sư.

Tư Mã Quang về đến Kinh sư thì đề nghị triều đình mở rộng ngôn luận. Cao Tuyên Nhân nghe theo, cho yết bảng ở triều đường để bá quan có việc gì thấy không tiện có thể nói, lại xuống chiếu nói về những sai sót trong chính trị thời Thần Tông và dự định sửa lại. Thái Xác biết được, liền soạn ra sáu điều cấm như phao tin thất thiệt... để xử tội và không được xá miễn. Tư Mã Quang biết được, không vừa lòng và cho rằng đó là ngăn cản lời can gián. Hai phe lại mở ra tranh chấp.

Mùa hạ năm 1085, Thượng thư Tả bộc xạ Vương Khuê qua đời, tướng vị bỏ trống. Triều đình dùng Hữu bộc xạ Thái Xác lên giữ chức Tả bộc xạ kiêm Môn hạ Thị lang. Hàn Chẩn làm Thượng thư Hữu bộc xạ kiêm Trung thư Thị lang, Chương Đôn Vương Thiều vào Xu mật viện làm đồng tri trái phải kẹp Lý Hiến.

Tư Mã Quang nhận chức Môn hạ Thị lang chính thức quay trở lại trung tâm quyền lực, Lã Công Trứ Thượng thư Tả thừa.

Quang vừa nhận chức thì dâng sớ nói rằng, tân pháp bất tiện nên sửa lại. Thái Xác cãi lại rằng chưa hết tang 3 năm thì không được đổi phép của cha. Cuộc tranh biện nầy phe Quang thắng thế.

Vương An Thạch ở Kim Lăng, nghe tin triều đình có ý bãi miễn dịch, tỏ ra bất bình và nói quan chấp chính là một bọn hồ đồ tức giận lăn ra ngã bệnh, đến tháng 5 năm 1086, An Thạch chết.

Vậy là phe tân pháp như rắn mất đầu cho nên năm này Tư Mã Quang bỏ Thanh Miêu pháp, Miễn dịch pháp. Các đại thần thuộc phe cải cách lần lượt bị giáng chức. Cả một mảng quan trường Đại Tống lúc này là u ám cãi cọ cùng kiện tụng nhau.



Đấy là vấn đề bên quan văn, vấn đề bên võ quan càng phức tạp không kém.

Lý Hiến Xu Mật Sứ đứng đầu Xu mật viện có bóng dáng của Vương Khuê – Thái Xác, Vương An Thạch bè lũ, vốn dĩ thất thế phải bị kéo xuống nhưng không ngờ ông ta đứng vững và đứng rất vững ở vị trí lãnh đạo Xu Mật Viện.

Còn Vương Thiều, Chương Đông tấn thăng vào Xu Mật Viện có bóng dáng của cựu đảng Tư Mã Quang nhưng lại không thể nào hạ bệ được Lý Hiến lão già.

Đơn giản vì Lý Hiến có tư tưởng thân Việt, còn Vương Thiều có tư tưởng cứng rắn với Đại Việt.

Lúc này tại gia viên của Lã Công Trứ một tay kì cựu của cựu đảng Đại Tống đang có một cuộc gặp mặt lịch sử.

“ Lã Đại Nhân , ngài coi như là một trụ cột của cựu đảng đi, chúng tôi muốn hỏi các ngài cựu đảng thực sự muốn khai chiến cùng Đại Việt sao?”

Trong mật phòng ngồi đối diện với Lã Công Trứ chính là một mật vụ Đại Việt trong vai trò người ngoài sáng. Hắn có nhiệm vụ tiếp cận công khai các quan viên của Đại Tống để đàm phán, còn trong tối ngầm khống chế các quan viên Đại Tống thì có trời mới hay là bao nhiêu người. Bản danh sách quan viên Đại Tống bị khống chế chỉ có Ngô Khảo Ký và bộ phận cao tầng Cục Tình Báo Trung Ương biết là thôi.

“ Uông huynh từ đâu nói ra điều này, chúng tôi phe cựu đảng vẫn đi theo đường lối ôn hoà làm gì có chuyện muốn gây chiến?” Lã Công Trứ tỏ ra ngạc nhiên vô cùng.

Uông Thôi Chính là tên giả để thuận tiện làm việc bên Đại Tống, vỏ bọc là siêu cấp thương nhân thuốc lá.. gia tài bạc triệu. Nhưng nói vỏ vọc cho vui vì ở thành Hứa Xương này ai chẳng biết hắn là đại diện phát ngôn của Đại Việt?

“ Vương Thiều, kẻ này mang tư tưởng hận thù sâu đậm với Đại Việt , các vị nâng hắn lên Đồng Tri Xu Mật Viện khác gì công khai muốn chống đối Đại Việt đây?” Uông Thôi Chính gõ gõ nhẹ nhẹ lên bàn trầm ngâm mà nói.

“ Cái này… có lẽ bên Uông huynh hiểu lầm. Sở dĩ nâng Vương Thiều vì sắp tới Đại Tống muốn động binh Tây Bắc, không có Vương Thiều cùng Đặng Ngải thật khó hoàn thành.. yên tâm xong việc rồi thì….” Lã Công Trứ làm động tác rũ tay áo.

“ Khó khó khó… một khi thành công đánh tan Tây Hạ quốc thì Vương Thiều – Đặng Ngải công cao như biển đến lúc đó các ngài có muốn động cũng khó có đường.. chúng ta người ngay không cần lòng vòng. Kẻ nâng Vương Thiều ắt có ý với Đại Việt ta. Cho nên mong Lã Đại Nhân cho một cái tên, kẻ nào tiến cử Vương Thiều, chỉ cần một cái tên… điều kiện thì Lã Đại Nhân cứ nói ra. Chúng tôi chắc chắn sẽ đáp ứng” Uông Thôi Chính dĩ nhiên không tin Lã Công Trứ ba hoa chích choè… hắn nào phải lần một lần hai làm ăn cùng thằng này.

“ Sắp tới…Trường Bình Chương Quân Quốc Sự?” Lã Công Chứ nói thẳng giá cả.

“ Yên tâm chúng tôi sẽ dùng hết tài lực giúp đại nhân” Uông Thôi Chính không đắn đo.

“ Vậy thì cũng không cần phải lôi người đằng sai Vương Thiều ta làm gì cả, yên tâm ngày mai các vị đợi tin bọn hắn bãi miễn là được” Lã Công Chứ ung dung vuốt vuốt râu mà nói.

“ Vậy cảm ơn Đại Nhân rồi” Uông Thôi Chính đứng dậy vái chào cảm ơn.

“ Uông huynh, tạm thời ở lại đối ẩm một hai…” Lã Công Trứ lam ra vẻ giữ khách…

Nhưng Uông Thôi Chính nhã nhặn từ chối mà lui đi.

“ Chuẩn Đốc.. thằng khốn họ Lã này…” Trong chiếc xe ngựa trùn kín nhìn tầm thường rời đi phủ họ lã một tên thanh niên đang nói cùng Thôi Chính.

“ Không cần nói nhiều.. cấp trên biết chính họ Lã dựng lên Vương Thiều để bàn điều kiện với chúng ta… con cáo già này.. chậc chậc… Tô Thức cũng khổ , thằng này bị hại cho không thể nhập quan, về vườn rồi vẫn bị bọn họ Lã lợi dụng…” Thôi Chính lắc lắc đầu. Quan trường Đại Tống quá hắc, nơi nơi hãm hại lựa gạt nhau. Cả ngày chỉ dùng mưu hèn kế bẩn rồi vỗ ngực xưng là thâm – hiểm. Tầm nhìn chiến lược vẫn hẹp thôi.

“ Ngươi liên hệ Hàn Trung Ngạn, Lưu Thế Phụng chuẩn bị bất kể lúc nào cũng sẵn sàng, chúng ta sẽ đôn bọn hắn vào Xu Mật Việt Đại Tống.” Uông Thôi Chính thì thầm.

Hai người này nói chuyện cực bé người nào có thể nghe được?

Thật đáng sợ, mật vụ của Đại Việt dường như đã len lỏi đến tận Nội Các và Xu Mật Viện của Đại Tống rồi.