Bên phía Pagan đúng là hoảng loạn thực sự đối với những thứ họ chưa biết.
Màn đấu pháo khốc liệt diễn ra trên sông Mea Klong đã kinh động cả bờ Đông của dòng sông này.
Các dân binh Rachaburi và Nakhon không ngu, họ chưa được thông báo nhưng cũng đoán ra những chiến hạm trên sông chính là quân bạn mà không phải thù. Cả đám người Lavo đứng bên bờ hò reo cổ vũ nồng nhiệt. Họ đúng là không biết sợ chết.
Hai bên đang chiến đấu bằng hỏa pháo đấy.
“ Ngươi biết những người này là ai không?”
“ Không biết, có lẽ là người trời đi... ngươi thấy họ đang bay không”
Hai tên dân binh thì thào, bọn họ chỉ trỏ lên trời , toàn thể dân binh đều nhìn lên trời chứng kiến năm quả cầu khổng lồ mà xì xào, thậm chí có người đã quỳ lạy vì nghĩ rằng đây là quân đội từ “Phạm Thiên” cử đến đê giúp đỡ họ.
Lúc này tại đại bản doanh của quân Bangmakok đóng tại thành Rachaburi, Lý Mỹ Lệ đã nhận được tin tức tiên phong quân Đại Việt đến nơi. Thật đúng là người sắp chế đuối vớ được cọc gỗ. Lý Mỹ Lệ mừng quýnh trong lòng nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh.
“ Ngươi nhắc lại? Đại Việt tiên phong hạm đội đã đến vùng Sukaram và dừng ở đó mở một cuộc tấn công vào quân Pagan?” Lý Mỹ Lệ nhiêng người lắng nghe tên thám báo cung cấp lại tình hình.
“ Đúng vậy thưa Vương Hậu, bọn họ đã đến thôn Sukaram và mở một cuộc tấn công tại nơi này...” Thám báo đội trưởng biết tình hình không cho phép dài dòng cho nên thông báo ngắn gọn đồng thời chỉ tay vào bản đồ lớn treo trong lều chỉ huy.
“ Bọn họ có bao nhiêu chiến hạm, ước tính có bao nhiêu chiến sĩ?” Lý Mỹ Lệ nhanh chóng hỏi đến.
“ Bẩm Vương Hậu, Đại Việt có mười lăm chiến hạm cỡ Thạ̀wpị hạm của chúng ta, ươc chừng có tầm hai ngàn quân, bởi lẽ bọn họ đã đổ bộ tám trăm quân lên bờ Tây tiến hành đột kích hậu phương của quân Pagan”
Vị thám báo tiếp tực thông báo chi tiết hành động của quân Đại Việt.
“ Hai ngàn quân đơn phương đột kích đại doanh của Pagan ở Sukaram không khỏi quá mạo hiểm chứ?” Một vị tướng quân Lavo lo lắng nói ra suy nghĩ.
“ Tại sao quân Thiên Triều không bàn bạc với chúng ta mà đã khai chiến, thế này làm sao cho phải... hạm đội của chúng ta đang ở Nakhon chưa đến giờ tuần tra về Sukaram” Mội vị tướng quân có vẻ trách cứ việc Đại Việt mở tấn công mà không bàn bạc cùng quân Lavo.
Làm thế này nếu tiên phong Đại Việt tổn thất hết thì thật lợi bất cập hại.
Lý Mỹ Lệ giơ tay ngăn lại các chiến tướng xì xào...
“ Không còn thời gian nghĩ nhiều. Chỗ này giao lại là Minh Hải tướng quân chỉ huy, Kỵ binh theo ta xuất kích về Sukaram” Lý Mỹ Lệ quyết định rất nhanh.
Lavo có kỵ binh, không yếu. Medang cũng có kỵ binh... cũng không yếu.
Nói chung vì Đại Việt – Bắc Nguyên cho nên hệ thống binh chủng ở Đông Nam Á thay đổi rất nhiều.
Trong lích sử thì Đại Việt – Khmer- Thái Lan- Malaysia chưa từng có kỵ binh ra hồn. Vì ngựa không phải là động vật bản địa nơi này. Ngựa của các quốc gia này phần lớn nhập khẩu từ phương Bắc và nhiều nhất là từ Vân Nam – Đại Lý hay từ Mân – Quảng Tây. Đây là những giống ngựa nhỏ không thuần chủng ( Ngựa Bắc Hà Việt Nam). Sau này khi thân Nguyên Mông xâm lược phương nam và thất bại có để lại một chút ngựa, lại lai tạp cùng các giỗng ngựa đã nhập khẩu trước đó cho nên mỗi quốc gia đều có một chút giống ngựa nhưng chất lượng rất thấp.
Nhưng thời này đã khác, với việc Đại Việt nhập khẩu ồ ạt ngựa chất lượng của Bắc Nguyên và có những giống thuần chủng, có những trại ngựa bảo toàn gen tốt của ngựa cho nên ngay cả Lavo và Medang đều được lợi. Họ có thể mua ngựa chiến từ Đại Việt với giá “phải chăng” chất lượng lại khá cao cho nên có thể thành lập kỵ binh không hề yếu. Lại nói như Lavo thực chất không có nhiều Voi chiến, xin đừng nhầm, voi chiến chỉ có nhiều ở Khmer Lục Chân Lạp, vùng Enack Đê, Chiang Mai. Phía Lavo và Thủy Chân Lạp là không hề có nhiều voi như trong tưởng tượng của mọi người.
Cho nên Kỵ binh đã trở thành một lực lượng cực mạnh, cực cường đại ở Bangmakok.
Tổng cộng Bangmakok xây dựng cho bản thân đến gần vạn kỵ binh, chiến mã chỉ là loại hai ở Đại Việt nhưng đối với Lavo thì đó đã là cường đại nhất chiến mã.
Vì sao Lý Mỹ Lệ và Chiên Nàn Phú Thái lại ưu tiên đầu tư lớn cho Kỵ binh? Hãy nhìn địa hình bằng phẳng của Lavo sẽ hiểu được lý do này.
Còn về ngựa thồ, trâu, bò thì Bangmakok còn điên cuồng hơn nữa nhập khẩu, vì họ là đất nước nông nghiệp, có đám gia súc này tham gia công việc khai hoang, cầy cấy thì Bangmakok mới có được diện tích đất canh tác khủng bố như lúc này.
Tất nhiên vì vậy Lý Mỹ Lệ lúc này vẫn có một đội kỵ binh cực mạnh và cơ động, chính đội kỵ binh này đã đánh tan rất nhiều cuộc vượt sông của quân Pagan.
Đơn giản là Lý Mỹ Lệ cho đóng quân ở Rachaburi, rung tâm của phòng tuyến 30km bờ Đông. Một hàng dài các phong hỏa đài xây dựng nhằm báo hiệu khi có quân Pagan vượt sông. Kể từ đó kỵ binh cơ động luôn có thể nhanh nhất tới nơi trợ chiến, cộng thêm có thủy binh hỗ trợ cho nên Lý Mỹ Lệ mới có thể cầm cự được cả tháng trời ở nơi này với số quân phân nửa chỉ là nông dân binh.
“ Nương nương… người nhìn lên trời…” một tên kỵ binh chỉ huy thảng thốt há hốc miệng chỉ chỉ năm quả cầu to lớn đang lửng lơ ở trên không trung…
“ Là vũ khí mới của Đế quốc à?” Lý Mỹ Lệ cũng ngạc nhiên không thôi, nàng hỏi cho có thôi , ở đây nàng mới là người nắm vững nhất thông tin nơi đất mẹ, nàng không biết thì ai biết?
“ Đi…” Lý Mỹ Lệ thúc ngựa ta roi.
Thật khổ cho thân nữ nhi như nàng phải lăm lộn thực chiến xa trường, tóc tai bẩn thỉu rối bời, người chua loét mùi mồ hôi bẩn thỉu. Nói thẳng là những ngày qua quá bận rộn chiến đấu, vệ sinh cá nhân cũng chỉ có thể qua loa. Thật đối với phụ nữ ưa sạch sẽ, điều kiện như vậy thật quá sức chịu đựng. Nhưng Mỹ Lệ quen rồi, lấy chồng theo chồng, nhà chồng có mất lúc bình an, phía tây quân Pagan có lúc nào ngưng quấy phá? Cho nên trong ba chị em có lẽ Mỹ Dung chạy nạn nhiều nhất nhưng nói đến vất vả nhất đó là Lý Mỹ Lệ.
Cuối cùng thì Mỹ Lệ cũng tới được chiến trường, nàng không hề sợ hãi thúc ngựa lên trước bờ sông ngắm nhìn chiến trận.
“ Ở đây còn thuyền nhỏ không?” Mỹ Lệ quay qua hỏi một tên chỉ huy.
“ Thưa nương nương còn lại hai ba chục thuyền” Tên Chỉ huy ở đây vội vàng lên tiếng trả lời.
“ Ngươi cho quân lên thuyền nhỏ chuẩn bị ứng cứu. Chắc chắn quân Pagan sẽ dùng thuyền nhỏ tập kích… đừng để quân Thiên Triều gặp tổn thất…” Lý Mỹ Lệ có phần lo lắng vì các chiến Hạm Đại Việt có phần to lớn nhưng thiếu thuyền nhỏ bảo vệ rất sợ kiểu bày đàn thuyền nhỏ áp sát bong tàu nhảy thuyền tấn công bao vây.
Dự đoán của Mỹ Lệ không sai, lúc này sau khi bị đánh cho bối rối tay chân thì quân Pagan bắt đầu dùng thuyền nhỏ, bè gỗ số lượng đông đảo muốn lao ra tập kích…
Những ngày qua chiến hạm Bangmakok chịu không nhỏ tổn thương với lối đánh liều mạng này.
Lúc này tại hậu phương quân Pagan, Kiều Thạc mặt mày tái nhợt không còn chút máu đang nằm rên rỉ trên giường bệnh, một bên vai của hắn quấn băng kín cả, có thể nhìn ra máu tươi từ đó rỉ ra không ngớt.
Ở bên ngoài lều phía xa xa , tên thầy lang của Pagan đang quỳ rạp trước một người đàn ông cao lớn mặc giáp dát vàng…
“ Khởi bẩm Bệ hạ, Kiều tướng quân quả thật bị thương rất nặng, khả năng cao cánh tay trái của ông ta sẽ bị tật… không thể bình bục bình thường được” Thầy Lang cung kính thưa lên.
“ Bị thương nặng vậy sao….? Đáng tiếc cũng là kẻ có tài” Vua Pagan lẩm bẩm một chút sau đó phất tay để tên thầy thuốc lui đi.
Nói đoạn Kyansittha vua Pagan rảo bước tiến về lều trại nơi Kiều Thạc đang nằm nghỉ thương.
Kiều Thạc hấp hay mắt, thấy được người đến là Kyansittha thì bấn chấp thương thế muốn chống người dậy nhưng vô lực, thậm chí vết thương bị động đến khiến hắn đau đén tím mặt, máu tươi từ vết thương lại tràn ra qua khe bang bó tràn xuông nách.
“ Nằm yên... ái tướng của ta nằm yên, đừng động..” Kyansittha vội vàng ân cần đến bên đè ép không cho Kiều Thạc vọng động....
Ở một bên phiên dịch đang giúp cho hai người câu thông...
“ Bệ... bệ... hạ... ta không thể làm lễ... là có tội” Kiều Thạc thì thào, cánh tay trái hắn còn chút lực nhỏ run rẩy run rẩy túm lấy tay của vua Kyansittha mà thì thào.
“ Được rồi... không cần lễ.. ngươi nằm yên đừng cử động” Kyansittha nói như ra lệnh nhưng cũng là thể hiện sự quan tâm.
“ Bệ hạ... cảm ơn... cảm ơn.... Thần không thể trong thời gian ngắn giúp người đánh trận... xấu hổ...” Kiều Thạc làn môi khô khốc cố lên tiếng... thậm chí phiên dịch phải cúi sát gần mới nghe rõ được.
“ Anada( Trẫm) biết ngươi không được khỏe nhưng vẫn phải đến đây phiền ái tướng ngươi... nhưng quân đội đến nghe nói là quân Đại Việt, mà ngươi xuất thân cùng là người từ Đại Việt. Ngươi có nhận định gì về tình hình này?”
Nói thật Kyansittha khá đắn đo tình thế này. Lavo giàu có hắn đã để mắt từ lâu, nhưng chưa bao giờ vượt qua được Sancock phòng tuyến của họ để vào nội địa chinh phạt.
Lần này kết hợp cùng Chola là một cơ hội hiếm có và đã thành công xuyên qua Sancock. Những ngày qua tuy khó tiến quân nhưng vẫn có tiến triển mạnh, theo như thám báo thì quân Lavo sắp không chịu nổi. Nhưng đúng lúc này quân Đại Việt xuất hiện đảo lộn tất cả.
Chỉ có mười lăm chiến hạm nhưng đã khiến cho các cứ điểm của Pagan bên sông hết sức chật vật. Hắn không hiểu về quân Đại Việt cho nên muốn chưng cầu ý kiến của Kiều Thạc mới đưa ra quyết định cuối. Nói thật là Kyansittha rất không muốn lui quân. Để quân Lavo cướp lại Sancock thì không biết đến bao giờ Pagan mới có cơ hội ngon ăn hơn lúc này.
Kyansittha mới thống nhất Pagan được ba năm, hắn muốn chứng minh mình hơn hẳn Saw Lu hay Anawrahta các đời vua Miến Điện trước, hắn lần này đã đầu tư rất lớn cho cuộc viễn chinh. Nếu chỉ cướp mấy thứ làng nhàng bên bờ Tây sông Mea Klong rồi rút quân thì lấy gì chia cho các đội quân thủ lĩnh khác? Từ đó uy tín của hắn sẽ giảm trầm trọng.
Không phải đơn giản mà Pagan có thể tụ tập được 15 vạn quân đội…. lần này nếu thành quả không thu lại tương xứng thì có thể nói là quân Pagan đã thua về mặt tài chính rồi.
“ Bệ hạ… quân Đại Việt ở đây là không đáng sợ. Bọn họ cách quá xa không thể đem nhiều quân đến đây được. Quân Đại Việt mạnh về thuỷ chiến hải chiến. Cho nên với số lượng… khụ khu… nhỏ.. Khụ khụ… họ sẽ không dám lên … bờ quyết chiến.. tình hình nơi đây vẫn nằm trong khống …chế….”
Kiều Thạc dù mệt nhưng vẫn gắng sức thì thào giải thích… phiên dịch thì cúi sát lắng nghe để tránh nhầm lẫn , vì lần này đối thoại rất quan trọng.
“ Còn quả cầu bay trong không khí kia?” Kyansittha gật đầu nghe ra nhưng vẫn còn có e ngại.
“ Bẩm bệ hạ…. cái quả cầu đó không đáng lo… chúng ta lo lắng chỗ… khác”
Kiều Thạc hồng hộc thở dốc. Môi khô nứt nẻ cố lẩm bẩm nói chuyện…
Bác sĩ phải cho hắn uống một chút nước mới được.
“ Quả cầu bay không đáng sợ? Phải lo nơi khác?” Kyansittha ngạc nhiên mà hỏi lại.
“ Bệ... hạ.... quả cầu kia chỉ là đèn Khổng Minh làm khổng lồ lên thôi... lát .. nữa mạt tướng sai người làm ... thì Bệ Hạ sẽ hiểu... trên đó chỉ có thể mang một vài người... không có sức ... mạnh gì.... hộc hộc.... nó mà mất dây... là bay theo gió chỉ cần đuổi theo là bắt được..... điểm đáng lo là Mergui” Kiều Thạc liều mạng trả lời.
“ Mergui?” Kyansittha cau mày suy nghĩ ý tứ của họ Kiều.
“ Bệ hạ... quân Đại Việt có thuyền lớn , không thể vào sông.... nhưng... chúng có thể đi vòng... đánh vào Mergui cắt đường lui của chúng ta.... nguy hiểm....” Kiều Thạc nằm giường bệnh nửa sống nửa chết nhưng vẫn cố gắng hiến kế.
“ Phải lui sao....? Trẫm không can tâm. Vẫn còn hải quân Chola ở hướng ấy” Kyansittha nghiến răng đấm nắm đấm xuống bàn, cái bàn gỗ kêu lên khen két trước sức lực của thằng này.
“ Bệ ... hạ... quân Chola mục tiêu là cướp bóc Medang, họ sẽ không ...để ý Mergui. Quân Đại Việt đi xa vậy không thể mang nhiều quân, chỉ cần cho thủy quân tinh nhuệ đóng ở Mergui là đủ” Kiều Thạc cố nhổm người dậy khuyên can, máu tươi lại ứ ra tong tong theo nách thấm ướt cả chiếu đệm.
Kyansittha cũng phải xúc động mà tiến lên đè Kiều Thạc xuống lắc đầu mà nói: “ Thủy binh tinh nhuệ Pagan không có rồi”
“ Bệ.. bệ... hạ.... quân của thần là thủy binh... là thủy binh tinh nhuệ... “ Nói đến đây Kiều Thạc thực sự ngất đi. Hắn mất máu quá nhiều.