Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 589: Benjamin- Huy Tuấn không tầm thường




Bốn tháng trời số người của Benjamin Huy Tuấn đã mở rộng thành 36 người. Toàn những cái tên chất lượng và cũng khiến hắn tiêu tốn đến 274 bạc Rilkas. Những người này đều khoẻ mạnh tuy toàn tầm trên 33 đến 40 nhưng vẫn rất sung sức. Cho nên giá cả không có rẻ chút nào.

Gavriel, Haran, Haim, Lavi, Matan, Naftali, Ovadya, là những cái tên nổi bật, họ không chỉ là chiến binh mà còn là thợ rèn thợ mộc, kỹ sư xây dựng chất lượng tốt. Người Do Thái khá thông minh, dĩ nhiên ngoài thương nghiệp các ngành khác họ cũng nhiều chuyên gia tốt.

Tại sao trong thời gian ngắn Thằng Benjamin Huy Tuấn có thể mở rộng sản xuất mà mua nhiều người?

Đơn giàn vì có Eitan đứng sau sắp xếp một cách khoa học tất cả.

Tiền có sau khi chuộc đủ 7 người dôi ra không tiếp tục chuộc nô lệ mà tiến hành đầu tư ngựa thồ cùng xe ngựa.

Từ đó nhóm nay 9 người phân ra làm ba nhóm , mua nguyên kiệu, chế biến cùng tiêu thụ. Ba nhóm ở ba nơi khác nhau. Chỉ gặp ở những chỗ giao dịch vắng vẻ chuyển đồ sau đó chia nhau ra.

Thu mua nguyên liệu mía cực kỳ cẩn thận ví như mua mía họ sẽ tìm đồng mía đủ xa Synda. Sau đó chia làm 3 chặng đổi người ngựa.

Mía được cắt sẵn thành khúc ngắn buộc chặt trên thùng tránh rơi vãi và được phủ vải che kín.

Ba lầm chuyển đồ về đến Synda nơi Benjamin Huy Tuấn đang ở thì thực sự khó lầm ra dấu vết.

Tiếp theo vấn đề tiêu thụ vì đầu tư lạc đà cho nên “ thồ được” nhiều hàng và đi trong sa mạc tốt hơn cho nên nguồn gốc hàng rõ ràng uy tín rồi.

Ngoài ra đám này có lạc đà cho nên không chỉ bán hàng ở Synda mà còn vươn đến các vùng lân cận.

Lại nói đến chất lượng đường của đám Benjamin Huy Tuấn nhìn mắt thường đã thấy hơn đường Ấn nguyên bản một đường, giá cả lại tương đương cho nên rất hút hàng.

Thương nhân nhanh nhạy chỉ cần mua chạy một chuyến chắc chắn có lời.

Nhiều thương nhân muốn đặt mối làm ăn lâu dài với Benjamin Huy Tuấn nhóm nhưng đều bị Eitan từ chối.

Đây là cái thông minh của lão.

Đặt vấn đề làm ăn lâu dài sẽ cần địa chỉ, cần quan hệ. Đối tác sẽ “tìm hiểu” bạn hàng. Như vậy bí mật dễ lộ.

Thà làm kiểu này mỗi lần bán gặp một thương nhân khác nhau, tuy tốn thời gian nhưng ngươi biến thành một cái lang thang thương nhân, nào ai để ý?

Chính vì thế nhìn bề ngoài cách này buôn bán có vẻ chậm hơn nhưng vì không phải phòng tránh rắc rối cho nên thực tốc độ cao hơn nhiều.

Bố trí khoa học phân công hợp lý, không mấy chốc tiền lãi thật dày lên.

Lúc này không chỉ có 37 chiến binh mà có cả 5 người con gái Do Thái được chuộc.

Benjamin Huy Tuấn nghĩ đến cảm nhận của Em gái khi phải sống giữa cả bày các ông chú râu ria cho nên mua về mấy bà chị cô này.

Có họ ở cuộc sống dễ chịu hơn nhiều . Nhất là các chú già chiến binh không đến nỗi … quá thiếu thốn ánh mắt mà buồn rầu. Thứ đến là những cô gái này có sự kéo tay cùng tỉ mần, lúc này Benjamin Huy Tuấn đã chơi giả bao bì, hàng Ấn không có bao bì hay nói đúng hơn là hàng lúc này không có bao bì. Nhưng Benjamin Huy Tuấn đã trình bày một kế hoạch với Eitan, kế hoạch này của Benjamin Huy Tuấn cũng khiến Eitan ngả mũ bái phục.

Eitan thấy được phẩm chất của Benjamin Huy Tuấn đó chính là nhìn tổng quát những chiến lược tầm vĩ mô rất tốt. Ông ta không hiểu sao một người thanh niên chài ngu Benjamin Huy Tuấn lại có tầm nhìn vĩ mô tốt vậy. Trong khi đó đi vào chi tiết đi vào thực tiễn vi mô lại yếu. Nói cách khác đó là nói như rồng leo làm như mèo mửa. Khụ khụ nặng lời thôi… tức là độ am hiểu vi mô của Benjamin Huy Tuấn không tương xứng với tầm vĩ mô hiểu biết.

Thật ra đây là bệnh chung của người xuyên, nhất là những người xuyên có học thức ham đọc ham tìm hiểu, họ có một tầm nhìn thời đại mang tính cách mạng hơn người thời đại này.

Nhưng đi vào thực tiễn hành động họ sẽ không hiểu nên làm từ đâu vì vi mô toàn những thứ xa lạ.

Lẽ dĩ nhiên nếu không có người giúp sẽ vấp. Ví như có người nói chỉ cần có tri thức về quá khứ kiểu gì cũng sống được, cùng lắm đi làm thư đồng cho người đọc sách. Nhưng đi từng bước nào để làm thư đồng họ không hiểu, và làm thư đồng là phải trách nhiệm nghĩa vụ là gì họ hoàn toàn không hay. Đó là điểm khác biệt của người xuyên và người bản xứ.

Tất nhiên không chỉ Benjamin Huy Tuấn mắc tật này mà ngay cả Ký không sai. Họ chung một tư tưởng lối suy nghĩ.

Kế hoạch của Benjamin Huy Tuấn tạm không nói, nhưng bao bì đã làm, bằng giấy tốt. Có in hình logo bao bì. Nơi suất xứ… tất cả đều là tiếng Ấn và giả mạo. Benjamin Huy Tuấn nghĩ ra một cái tên rất Ấn dùng chữ phạm khắc gỗ sau đó in bao bì. Đảm bảo người Ấn cũng tìm không ra , vì ấn chia thành cả ngàn vùng tên nhớ sao hết.

Hassan Kustafa Batukan thành chủ thành Synda . Một gã người Turk điển hình, ria hung đỏ được vuốt vểnh ngược, cả đến râu cũng được trải chuốt ngược lên hai bên.

Batukan là một dòng quý tộc không phải dạng vừa của Turk nay là Seljuk đế chế.



Batukan được điều đến thành Synda làm thành chủ hắn mang theo 3 ngàn lính gia tộc cùng với 6 ngàn lính bản địa tạo thành một đội quân hùng hậu.

Chính vì nuôi lắm quân cho nên thằng này rất thiếu thốn và trở nên rất tham lam.

Batukan hôm nay tiếp đãi một con dê béo không may đi lạc vào lãnh địa của hắn, Khiến mấy tháng này Batukan hút mỡ thằng này đến nghiện rồi.

Hôm nay dê béo chính chủ lại đến gặp mặt hắn muốn bàn chuyện làm ăn. Nực cười. Đây chính là đi cho hắn làm thịt thì có. — QUẢNG CÁO —

Hoá ta tay què khôn ranh kia không phải là chính chủ. Batukan cười thầm hai tay xoa xoa có vẻ sốt ruột.

Ồ cuối cùng cũng xuất hiện, từ xa Batukan đã nhìn thấy thanh niên trẻ ngồi trên lưng lạc đà, mặc áo da cừu trắng, đội khăn chùm đầu. Gương mặt có thể nói là anh tuấn.

Được rồi ăn mặc trang sức như vậy mới xứng đáng làm dê béo chứ.

Batukan vui vẻ đi xuống cầu thang, xuống đón dê, phải tôn trọng dê vì dê nuôi ta sống …

Ha ha ha.

“ Kính chào thành chủ vĩ đại” Benjamin Huy Tuấn làm một cái lễ chung lập, hai người đạo khác nhau không nên lấy lễ giáo phái của mình để chào hỏi.

Từng cử chỉ hành động của hắn đều được lão Eitan chỉ đạo rất chặt và luyện tập. Không được sai sót…

Lúc này lão Eitan cùng 5 chiến binh do thái khác đi theo hầu xung quanh.

“ Xin chào thương nhân trẻ người Do Thái. Cảm tạ Alah đã mang ngươi tới đây” Batukan dĩ nhiên không cần để ý , hắn vẫn dùng Hồi giáo cách thức để giao lưu, vì ở đây hắn là nhất.

Thông qua giao lưu chào hỏi một hồi hai bên đi vào phòng khách nói chuyện.

“ Nói như vậy ngươi là Người Do Thái nhưng gia đình đã lưu lạc phương đông từ thời thánh đền lần 2 sụp đổ?” Batukan hơi kinh ngạc , đã đi lâu vậy mà vẫn có thể mò về cố thổ, thật rất kiên cường.

Nhưng Batukan cũng không lạ Dân Do Thái rất coi trọng Jerusalem cho nên xa thì xa chuyện họ về cố thổ là không hiếm.

“ Đúng vậy, nơi vùng đất tôi sinh ra có tên Huy Tuấn, đây là lấy tên từ vùng đất đó” Benjamin Huy Tuấn nói láo không chớp mắt, hắn biết Chúa không rảnh đi quản hắn nói láo chút này.

“Rất tốt, thanh niên Do Thái, nói đi, ngươi có gì cần đến từ nơi ta.” Batukan nhìn Benjamin Huy Tuấn hứng thú.

“ Thưa Thành Chủ vĩ đại, mời ngài nhìn xem những thứ này.”

Benjamin Huy Tuấn nói đoạn lôi ra một gói đường trắng chất lượng đã đóng gói cẩn thận bao bì tiếng ấn. Cùng một hộp gỗ được niêm phong rất cẩn thận bởi … đất sét trắng.

Loại bao bì đặc biệt này là gì thì Batukan thừa biết, đây là “ đường thuỷ tinh” trắng trong và lóng lánh. Loại này thi thoảng xuất hiện và được săn đón như vàng. Các quý tộc Seljuk rất thích dùng cái này dung lần trước Batukan lấy được mấy cân của Benjamin Huy Tuấn mà gửi về Anatolia cho chú hắn làm trưởng quan nơi đó và nhận được cực lớn khen ngợi.

Còn thư trong hộp gỗ sơn kia thì hắn không biết.

Benjamin Huy Tuấn thấy thằng nầy chú ý thì bóc ra niêm phong, một mùi thơm lạ lạ toả khắp phòng rất dễ chịu.

Batukan bị chú ý bắt đầu nhìn vào bên trong hòm gỗ. Mọt chất lỏng đặc sệt như mật ong đang toả hương thơm quyến rũ.

Nhưng chắc chắn không phải mùi mật ong, mật ong thơm kiểu khác.

“ Đây là … ?” Batukan ngạc nhiên hỏi.

“ Đây là mật ong nhân tạo, rất giống mật ong nhưng là do người làm ra, thứ này chất lượng chỉ bằng 80% mật ong nhung giá thành chỉ bằng 15% so với mật ong mà thôi.” Benjamin Huy Tuấn nói chuyện.

“ Thần kỳ vậy?” Batukan thò tay chấm vào dung dịch muốn thử nhưng lại nghĩ gì mà gọi một tên cận vệ thử.

Thằng này cận vệ say xưa mút ngón tay khiên Batukan cũng yên tâm thử.



Ngon ngọn, mát, lại rât thơm… Gần giống mật ông nhưng lại có điểm mật ong có mà thứ này không đạt được nhưng những thứ này có mà mật ong lại không. Cho nên nói 80% so với mật ong là Batukan không đồng ý, Bản thân hắn đánh giá thứ nầy phải 90% so với mật ong. Giá thành lại chỉ bằng 15% của mật ong đắt giá…. Đây là cái quái gì chân lý. Lạy Thánh Allah …

Batukan hai mắt rực sáng.

Ngươi có nhiều thứ này?

Benjamin Huy Tuấn lắc đầu.

Batukan xù mặt, không có thì nói làm cái quái gì.

“ Thành chủ đáng kính, tuy ta không có nhưng ta biết nơi nào có nhiều cả hai thứ này” Benjamin Huy Tuấn lên tiếng làm cho Batukan kém chút nhảy lên bàn túm cổ Benjamin Huy Tuấn mà tra hỏi.

“ Nói đi, muốn gì ở ta? “ Batukan không ngu, không có bữa ăn nào miễn phí, trấn lột, dọa nạt dê béo phún huyết chút được, nếu muốn giết dê thì nó cũng phản kháng đấy. Món hời thế này không có điều kiện là không nhả đâu.

“ Tôi chỉ muốn hợp tác làm ăn… chuyện là như vậy…” Benjamin Huy Tuấn bắt đầu kể chuyện.

Batukan nghe tới nhập tâm nuốt từng chữ.

— QUẢNG CÁO —

“ Tức là cái nơi gọi là Ramanujgaj ghi trên bao giấy này chính là gần nơi ngươi sống trước đây ở Đông India?” Batukan hỏi lại.

“ Đúng vậy, bọn họ là một bộ tộc Hindu sống trong một thung lũng biệt lập, cũng là may mắn ta mới quen bọn họ, bọn họ có thật nhiều sản phẩm kì quái giống như đường thủy tinh và thứ mật ông nhân tạo này, còn mấy thứ đồ nhưng ta không có đạt được” Benjamin Huy Tuấn nhắc lại.

“ Và sau khi ngươi về Jerusalem và làm thương nhân lại bất ngờ gặp bọn hắn ở Damascus?” Batukan lại hỏi.

“ Tình cờ gặp ở Damascus nên có được một ít loại sản phẩm này. Nhưng bọn này sợ bị người biết sẽ cướp giết nên chỉ giấu một lượng nhỏ hàng tốt bên trong hàng bình thường của người Ấn” câu truyện vốn kể rồi nhưng Batukan hỏi cho nên Benjamin Huy Tuấn vẫn nhắc lại một lần nữa giải thích.

“ Cho nên ngươi muốn làm ăn lớn nhập thứ này nhưng không dám làm một mình sợ bị tấn công. Thên vào đó người Ramanujgaj không tin tưởng ai ngoài ngươi cho nên ngươi muốn hợp tác với ta, nhân danh Synda thành lập một nhánh quân đội người Do Thái để nhập hàng này?” Batukan vẫn nhắc lại câu chuyện dường như những thông tin này đến làm hắn quá choáng.

“ Đúng vậy, thưa thành chủ đại nhân, có khó khăn gì không?” Benjamin Huy Tuấn không mặn không nhạt hỏi lại.

“ Làm gì có khó khăn gì, thế nhưng quân đội này ngươi phải tự trang bị tự nuôi sống, ta không liên quan … cơ mà nếu…” Batukan đang nói thì Benjamin Huy Tuấn nói vào.

“ Đã là quân đội thành Synda , dĩ nhiên do thàn chủ chỉ huy, có trách nhiệm với thành Synda. Ta sẽ theo mệnh lệnh của ngài mà hành sự” Benjamin Huy Tuấn mở miệng khẳng định.

“ Tốt… sảng khoái. Quyết định như vậy” Batukan đồng ý ngay.

“Số lượng tôi có thể chiêu mộ là bao nhiêu quân? Nói thật đi mỗi lần sẽ xa vì mang loại hàng này người Ramanujgaj không dám vào sâu trong lãnh thổ Seljuk. Cho nên tốt nhất đông một chút có thể một lần đi mang về được nhiều hàng.” Benjamin Huy Tuấn lên tiếng.

“ Ngươi có thể nuôi bao nhiêu?” Batukan hỏi.

“ 500-700” Benjamin Huy Tuấn công phu sư tử ngoạm.

“ Vớ vẩn, 500-700 thì gọi gì là làm ăn lớn , đó chỉ là tiểu thương nhân. Ít nhất một ngàn người ngựa lạc đà” Batukan tham lam.

“ Không được, hiện giờ tôi chưa có tiền, lần này đi tôi đã hẹn bên đó mang số lượng đủ cho 25 người ngựa lạc đà” Benjamin Huy Tuấn vội thưa.

“ Lạy thánh Allah nhân từ, Benjamin ngươi làm ta thất vọng vô cùng. Thối được 25 thì 25 nhưng lần sau hẹn gặp phải tăng nhiều hơn nữa, dần dần tăng lên, ta ra lệnh ngươi trong 3 tháng bất kể làm cách gì phải tăng quân lên 800, 4 tháng 1000” Batukan rất không ưng ý mà quát.

“ Lần này có lẽ thành chủ cử một vài người lẫn trong quân của tôi để chứng kiến giao dịch của tôi và người Ramanujgaj. Sau này chúng ta tin tưởng hơn hợp tác?” Benjamin Huy Tuấn đề nghị .

“Được, ta cử quan tài vụ đi theo các ngươi một lần”

“ Cảm phiền ngài nói với quan tài vụ hóa trang kiểu người Do Thái chúng tôi, người Ramanujgaj không tin tưởng kẻ khác, nếu phát hiện có thế lực khác lẫn vào họ sẽ sợ hãi mà hủy bỏ giao dịch về sau” Benjamin Huy Tuấn cảnh cáo.

“ Hay là thôi đi, giá cả ta tin được, sao có thể rẻ hơn được nữa, ta tin tưởng danh dự các người” Batukan nghe hủy bỏ giao dịch thì sợ hãi.

“ Không không không… hay cứ đi một lần cho biết giá cả. Như vậy tôi cũng yên tâm” Nói đùa sao Benjamin đã cho người đi trước đến một điểm bí mật ở sa mạc bên ngoài Damascus chuẩn bị đóng giả thương nhân Ấn, chỉ để diễn vụ này. Batukan không cử người theo có mà thành dở hơi à.