Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 581: Cuộc chiến Mã Quan.




Thuốc lá làm ăn hoả bạo, tác dụng thần kỳ tức khắc của nó còn có tác dụng an thần mạnh hơn trầm hương.

Tuy mùi không dễ chịu như trầm hương nhưng lại có hiệu quả quá rõ ràng.

Thương nhân Tống dĩ nhiên liếc mắt nhìn ra hiệu quả này cho nên điên cuồng tranh mua rồi.

Thương nhân Đại Việt bị gạt ra ngoài hết sức bức xúc. Đây là tiền nha, không cho người nhà kiếm Thánh Vương lại cho hết người ngoài.

“ Đồ tốt” như vậy không tiêu thụ ở Đại Việt mà tung hết ra bên ngoài cho Đại Tống hưởng. Có mấy cái phê bình kín đáo nhưng không ai dám nói ra miệng. Dù sao Thánh Vương đã cho quá nhiều cơ hội lăm ăn, bọn họ béo núc rồi nên sao dám quay lại vô ơn chửi.

Nhưng không phải chờ lâu.

Bộ trưởng bộ Công- Thương Đỗ Như Thanh, cậu ruột của Thánh Vương đã có cuộc họp mặt các thương nhân Đại Việt tại thăng Long.

Các thương hội lớn đều tham gia, ngay cả thương hội thuộc vùng Thế gia cũng được quyền ngồi vào nói chuyện.

Đỗ Như Thanh béo mập mạp, lúc này hip híp mắt nhìn các vị thương nhân tài đại khí thô của Đại Việt đang ngồi yên lặng ánh mắt rực hỏa chờ đợi.

“ Mặt hàng mới thuốc lá hẳn các ngươi đã nghe qua?” Đỗ Như Thanh cất lời , cái má mỡ hơi núng núng.

“ Thưa thượng thư đại nhân, chúng tôi có biết, nhưng bề tôi đại diện thương Hội Sở Luy Lâu muốn đặt câu hỏi, tại sao không cho Thương nhân Đại Việt tham gia buôn bán? Tại sao không bán thứ này trong Đại Việt “

Cả một đám nhao nhao thắc mắc.

“Đầu tiên nói về không tiêu thụ tại Đại Việt. Đó là Thánh Vương ra lệnh cấm hoàn toàn buôn bán, tàng trữ , sử dụng thuốc lá trên toàn cõi Đại Việt, chỉ có Công Ty sản xuất thuốc Lá Thăng Long được quyền sản xuất và phân phối”

Cả một đám thương nhân ầm ầm ào ào thất vọng cùng khó hiểu hành động này.

Muốn mở miệng hỏi lý do thì Đỗ Như Thanh giơ tay ngăn lại.

“ Lý do không cần tìm hiểu nhiều, đây là ý chí của Thánh Vương cùng Bệ Hạ, cứ thế nghe theo là được. Vả lại thị trường Đại Việt chỉ là 6,5 triệu người, tiêu thụ thì cũng được bao nhiêu? Nhìn xa hơn đi . Đại Tống 80 triệu, Bắc Mân 4 triệu. Nhật Bản 8,3 triệu. Triều Tiên, Bắc Nguyên mười mấy triệu người. Các ngươi nuốt hết được sao mà ở đây loạn lo lắng?” Đỗ Như Thanh cười cười.

“Nhưng thưa Thượng Thư đại nhân. Thánh Vương cũng không cho chúng ta quyền phân phối ở Đại Tống hay các nơi khác” một thương nhân ảo não.

“ Là chưa cho chứ không phải không cho. Giờ thuốc có hạn, chia nhau mỗi nhà một ít có tác dụng gì. Vả lại đây là vật phẩm mới cần thời gian thâm nhập thị trường, làm cho khách hàng quen sản phẩm mới.

Cái quảng bá sản phẩm này người bản địa làm tốt nhất, chờ bọn chúng làm xong quảng bá. Thánh Vương sẽ cho các người tham gia buôn bán đi các nơi ngoài Đại Việt thôi”

Đỗ Như Thanh giải thích rõ ràng lại dễ hiểu.

“Hoá ra là vậy .. Như vậy chúng bề tôi được phân hàng hoá ra sao?”

Một thương nhân lo lắng nhất chỗ này.

“À , cái này thì chúng ta phải chờ thời gian, nói chung đấu giá cạnh tranh công bằng thôi, khi thị trường bên Tống ổn định thì hàng mỗi lần xuất xưởng chia mấy lô các vùng bên Đại Tống và các quốc gia khác. Sau đó tiến hành đấu giá phân chia khu vực buôn bán thuốc, không xâm phạm lẫn nhau. Thống nhất giá bán ra… “

Đỗ Như Thanh lại cười, chiêu này độc, thương nhân Tống càng nâng giá cao sau này không gian đấu giá càng rộng, Công Ty Thuốc Lá Thăng Long càng kiếm lợi.

Vẫn là Thánh Vương nhìn xa.

Đám thương nhân về rồi, chuẩn bin mài đao, gom tiền chơi vố này đến cùng.

Lại nói về Tích ca.



Chuyên gia xây thành.

Lúc này Cái Thành đã xong, lấy Tên Lào Cai Thành. Ý nghĩa gì đi hỏi Thánh Vương. Khảo Tích lười hỏi.

Mấy tháng không biết bao nhiêu nhân công xây dựng. Không biết bao nhiêu cát đá ximang gạch vào ngôi thành này mới dựng nổi.

Thành gạch cao 10m rộng dài 1km . Tường thành phía trên rộng 10 m đủ xe ngựa đi.

Ở Tây Bắc đây là hùng thành bất khả xâm phạm.

Tích cũng ngán, mỗi lần hắn đánh lại sẽ có thành được xây lên.

Quân sĩ dù xa nhà lâu đến 8 tháng nhưng vẫn rất tích cực, nhuệ khí không đổ vì có thuốc lá.

Thành đã hoàn thành hai vạn dân phu thay ba lần, lần này đến không phải là dân phu mà là 3 vạn dân Việt sẽ định cư nơi này.

Nghề nghiệp chính là tròng lúa.

Nghề bên cạnh sẽ trồng Lanh phối hợp cùng H”mông người sau đó chế biến sơ chế lanh. Gửi sơ chế theo sông Hồng về tới Yên Châu ( Yên Bái) lại chế biến thành bán thành phẩm rồi gửi Thăng Long.

Lúc này một vạn người cũ ở quanh Lào Cai Thành và ba vạn người mới đã tái định cư nơi đây. Người trấn giữ nơi này là Ngô Trí Nghĩa cha ruột của Ngô Trí Vinh ( Trí Vinh đã được nhập dòng chính đổi Thần Vinh). Ngô Trí Nghĩa đệ tử Ngô Gia nhánh phụ, không có chút tài năng về quân sự tuy không đủ nhưng làm việc cẩn thận ổn thỏa cho nên được đề cử trấn thủ Lao Cai.

Lúc này đường vận lương đã thông, thành trì hậu cứ đã có, lương thảo lại tích đủ, lại có người nhà làm trấn thủ hậu phương.

Ngô Khảo Tích mới thực sự theo kế thoạch vượt núi Si Ma Cai tiến vào nơi mà Ngô Khảo Ký đặt tên Tụ Long.

Tụ Long thì Tích nhìn trên bản đồ chỉ mường tượng ra nơi đó ở đâu chứ không dám chắc.

Nơi này có một cái cao nguyên gọi là Sơn Văn thuộc quyền quản lý của người Đại Lý Bố Y.

Tụ Long mà Ngô Khảo Ký khoanh nằm trên đường mà Tich phải dẫn quân từ Lao Cai đi Sơn văn. Ngô Khảo Tích đoán có lẽ đây chính là Mã Quan nơi buôn bán ngựa của người Đại Lý cùng Đại Việt.

Nếu Tụ Long nằm trước Mã Quan thì đó là thuộc người Đại Việt lãnh thổ, nhưng nếu nằm sau Mã Quan sẽ thuộc Đại Lý lúc này.

Nhưng chẳng quan trọng gì,

Mục đích của Ngô Khảo Tích chính là chiếm Mã Quan mở thông đường nối giữa Đại Việt và Đại Lý.

Đánh Mã quan xong thì kế hoạch cứu Ngô Thường Hiến sẽ tiến hành.

Từ Lào Cai Thành đi Mã Quan không hề có đường hay nói đúng hơn là không có đường lớn chỉ có đường độc đạo nhỏ hẹp cho người đi rừng.

Muốn từ đường này dẫn đại quân qua là rất khó khăn.

Đây là lý do mà Ngô Khảo Tích có muốn đẩy nhanh kế hoạch tác chiến cũng không được.

Mộc tộc không phải thần. Họ cũng cần thời gian để bắc những cây cầu cheo leo vượt vách đá.

60km vậy mà cần tới 45 cây cầu. Trung bình cứ 1-2 km lại cần một cây cầu vồng phi thiên để san lấp địa hình.

Nói thẳng một câu, nếu không có Mộc Tộc thi Đại Việt không bao giờ dễ dàng nối thông đượng tuyến đường này kể cả bỏ ra 2-3 năm công tác.

Cầu này không tốt, khả năng sau 30-50 năm sẽ hư hỏng cần làm lại. Bởi lẽ vì vấn đề nguyên liệu từ các vùng Đại Việt phát triển chuyển lên không dễ cho nên chỉ có một nhà máy xấy gỗ được đặt ở đây.

Gỗ thông qua xấy khô trực tiếp mà không ngâm tẩm chống mối, điêu này chắc chắn sẽ khiến cầu giảm tuổi thọ.



Nhưng không thể yêu cầu hơn, tay gấu cùng vây cá há có thể cùng nhau tham lam muốn hết.

Có cầu đi, thông cho đại quân từ từ tiến lên đã là quá tốt rồi.

Tinh thần quân sĩ khi biết có thể được chiến đấu thật sự một trận thì lên cao tít tắp, hít một cái hơi sâu thuốc lá, chuẩn bị hành trang lương khô chăn màn tiến vào chiến trường.

Màn là màn thật.

Không thể không có màn ở nơi này. Muỗi cắn đến chết vào ban đêm. Cho nên màn cá nhân phải cấp cho từng người.

Nhận ra sợ lanh nếu xe chặt bền hơn sợi vải bông cùng kích cỡ cho nên màn là vải lanh…. Thoáng và chống muỗi tốt.

Võng vải lanh sợi lớn.

Rất thuận tiện cho chỉ ngơi ban đêm trong rừng rậm. Cột cao lên hai tân cây tránh dã thú.

Đi loại đường này đừng mong cắm trại lập doanh. Không có khả năng.

Lần này tiên phong là người Miêu 3 ngàn cùng người H”mông 2 ngàn.

Nói hổ thẹn, họ là cùng dân tộc, tuy xa nhau nhưng ngôn ngữ vẫn 80% giống.

Chỉ là cách goi khác nhau thôi, người Hán đặt tên họ là Miêu nhân. Người Việt gọi họ là Người Mèo. Con họ tự xưng mình là Người Mông.

Cho nên nói người Miêu chỉ đám người từ Bắc Việt đến trợ chiến. Vua Miêu chơi bời chết dí ở Thăng Long nào có đi khổ sở nơi này. Dẫn quân là mấy vị tộc trưởng Miêu và A Chính anh vợ Càn Nhân.

Người H”mong chỉ nhóm dân tộc bản địa ở Đại Việt.

Cả hai đám này giờ đã được trang bị tận răng tiến vào trạng thái hành quân chiến đấu. Có một điểm đặc biệt. Ngựa được dùng ở đây, không ngờ ngựa lùn rác ( thấp) Bắc Nguyên có một đặc tính. Đi đường núi tốt. Cho nên mấy con lăng quăng này được siêu cấp trọng dụng tải hàng trở đồ cho chiến dịch.

“ A Pìng đừng hút nữa. Mẹ kiếp cả đội được phân có một gói như vậy, ngươi hút liên tục mọi người sao đủ dùng. Với lại quan chỉ huy dặn chỉ nghỉ ngơi mới được hút” một tên lính Miêu cau có quát đồng đội.

“ Ây dà… làm một hơi lên tinh thần đã bảy ngày trong núi mà còn chưa đến không có thứ này buồn chán chết đi” A Pìng cự cãi .

“ Nhưng mày hút hết của mọi người, phải đến cuối tháng mới được phát.” Người đồng đội của A Ping quát lớn.

“ Được rồi được rồi… không biết về Bắc Việt rồi không có thứ này của Mẫu quốc làm sao sống “ A Pìng hai mắt mơ màng nhìn phía trước khói thuốc bay bay….

Đồng đội cúi đầu hắn cũng không hiểu sẽ đối diện hiện thực đó ra sao.

“ DỪNG..”

Bỗng nhiên có tiếng quát lớn lần lượt vang lên .

Tiếng còi đồng toe toe của các sĩ quan người Việt cũng phát.

Thì ra họ đã đến cuối con đường. Từ đây đến Mã Quan còn tầm 10km đường rừng núi phải đi.

Không thể làm đường thêm vì sợ lộ.

Phải đánh tập kích bất ngờ.

Quân Đại Việt dùng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn chờ mệnh lệnh tiếp đến từ các sĩ quan.