Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 561: Đêm giao thừa đẫm máu (02)




Thật ra công nghệ biến tính gỗ có không chịu nổi một kích vậy không?

Không hề, ngược lại ứng dụng của nó cực nhiều.

Như Ký đã nói, khi một con đường khó khăn hãy nghĩ con đường khác thuận lợi hơm đơn giản mà hiệu quả. Đừng khư khư cố chấp sẽ trở nên Iq nhảy lùi.

Ví như Đại Việt - Chiết giang Quảng Tây quá nhiều gỗ tốt, ngày ngày đang điên cuồng vận chuyển về Thăng Long. Những loại gỗ loại I như Đinh, Lim Sến, Táu đều chống thấm, chống ẩm chắc tốt bền nghàn năm tại sao lại đi điên mà tốn quá nhiều ngồi chế một loại gỗ tương tự từ gỗ rác, sau đó lại điên cuồng đi tìm biện pháp chống thấm, chống ẩm cho chúng? Nếu rảnh quá thì đi nghiên cứu nhân sinh có em bé mới có phải hơn không?

Nhưng không sao Ký sau khi nghe Huy giải thích thì cười lớn. Thứ này người Mộc tộc nghĩ đến không hề đơn giản

Soda, vôi tôi, lưu luỳnh mà bọn hắn mày mò là để chế ra Natri Hydrooxide ( NaOH) và Natri Sulfit ( NaSO3), hỗn hợp hai hóa chất này được bọn mộc tộc pha theo đúng tỉ lệ dùng hóa chất loại bỏ tinh bột, lignin, hemi cellulose cùng sáp. Tuy dùng để ép gỗ không quá hợp lý ở điều kiên Đại Việt thừa gỗ tốt cho đóng tàu, xây cung điện lúc này. Nhưng có phải dân chúng ai cũng có điều kiện dùng gỗ tốt đâu?

Dân mệt mỏi nhất với mối mọt, nhất là nơi này Đại Việt nóng ẩm. Gỗ, tre . luông muốn sử dụng phải ngâm mấy tháng dưới bùng ao mới có thể tạm chống mối mọt. Mà ngâm để làm gì? cũng là loai bỏ tinh bột, lignin, hemi cellulose cùng sáp từ các loại gỗ xốp nhóm 3.4.5 từ đó giảm, chống mối mọt.

Vậy thì hay rồi, có Natri Hydrooxide ( NaOH) và Natri Sulfit ( NaSO3) xử lý vấn đề này, từ mấy tháng ngâm tre gỗ biến ngắn còn 24 giời. thực là vẫn phải cấp tốc thưởng cho đám Mộc Tộc.

Lấy đương cử như cầu vồng gỗ mới xây dựng khắp nơi, phải chọn mấy loại gỗ rẻ, chống mối, nhưng đám như sà cừ, các kiểu thật sự thớ không thẳng, chế tác cột tốn thời gian quá. Nhưng giờ một cây gỗ thẳng có tốc độ sinh trưởng nhanh loại 3-4-5 đều có thể sử dụng rồi. Tất nhiên không ép gì đó, vì không cần thiết, chỉ cần sấy khô thôi, vì ép lại phải đi chống thấm chống tái nở. Mệt mỏi.

Kể từ đó công cuộc cầu hóa toàn Đại Việt lại có một bước tiến triển mới. Giao thông thuận tiền bằng với kinh tế phát triển cùng mở rộng tầm ảnh hưởng của triều đình.

Lại nói đến tình hình Hoa Lư.

Trịnh gia nơi trốn.

Nói Trịnh gia cho sang miệng, thật ra đây là một cái làng người họ Trịnh, một họ nhỏ ở Hoa Lư, vốn cũng không có gì nổi bật, đột nhiên sau sự việc Ngô gia đi tong ở Hoa Lư thì Trịnh gia nổi lên như một ngôi sao mới. Trịnh Cao Hiến, dẫn đầu 6000 người Hoa Lư dân phu nhóm tới hầu Lý Từ Huy được cất nhắc thành một cánh quân và cho Trịnh Cao Hiến chỉ huy, sau này Hiến được học tập ở Thăng Long sau đó được tin tưởng giao về Hoa Lư làm chấn thủ, 6 ngàn quân thuộc các hộ như dân tự do, hàn môn đều về cùng.

Có lực lượng trong tay, lại có sự ủng hộ của triều đình. Trịnh Cao Hiến tham gia xây dựng lớp họp xóa mù chữ, thống kê dân số. Các thế gia không thể dấu nhân khẩu dưới mắt thằng này. Mọi người đàn ông đến tuổi đều phải nhập Hoàng Sách. Lại nói ruộng đất tiểu thế gia ở Hoa Lư cũng bị Trịnh Cao Hiến bóc sạch sẽ, lập sách dâng triều đình thu thuế. Thế gia Hoa Lư hận Trịnh Cao Hiến thấu xương nhưng cũng chẳng thể làm gì.

Hay rồi, lần này có tranh đấu đại thế gia cùng Thánh Vương, Đại Thế gia toàn quốc muốn hạ mã uy của Thánh Vương một cái cho nên liên kết mấy cái tiểu thế gia rải rác trong các vùng Lý Từ Huy quản hạt muốn làm sự.

Nói đến hệ thống tiểu thế gia, sĩ tộc, hàn môn sĩ tộc ở các vùng Lý Từ Huy quản thì có hai loại.

Nhóm an phận biết điều thuận theo thời thế nằm ở các vùng Phủ Thiên Trường, , Khoái Châu, Phủ Ứng Thiên, Phủ Thiên Đức. Phủ Hà Bắc ( ½ phía Nam) , Lộ Phú Lương (3/4 phía Đông Nam).

Nhóm không an phận thì vẫn ngủ đông ưng mặt nhưng không ưng bụng chủ yếu là Lý Gia lác đác mấy nhà ở Long Hưng (nay đổi thành Lộ Thái Bình Lộ) . Tam Giang Phủ Trường Yên ( Hoa Lưu) tiểu thế gia ở đây chưa từng thật lòng ủng hộ Lý chứ đừng nói nghe lời Lý- Ngô thời này. Bọn họ cũng thuộc dạng ngủ đông. Phủ Hà Bắc ½ phía Bắc thì là người dân tộc các Kê Trại bọn này phân nửa hoàn toàn thuận triều đình, phân nửa có tâm tư riêng .Lộ Phú Lương 1/4 phía Tây Bắc nơi tiếp giáp Đô Kim nơi Ỷ Lan Thái Hậu xây chùa, đa phần là các tù trưởng người miền ngược, khá bảo thủ cùng không hiểu thời thế.

Điều này tránh không nổi ở đâu có người là có giang hồ, một mảnh đất sinh ra mấy loại người. Nói là mảnh đất Lý Từ Huy quản lý trải dài không có nghĩ là nàng khống chế đến từng m2. Khống chế ở đây có nghĩa là nơi đó muốn làm phản Huy là không được, chính lệnh của Lý Từ Huy đến đó là thông suốt nhanh chóng và được thực hiện. Đó gọi là khống chế.

Làng họ Trịnh lúc này khan trang rực rỡ lắm.

Tuy quản lý triều đình lúc này rất chặt, làm quan tham nhũng là toi mệnh, nhưng lương quan là rất cao, thậm chí cao đến độ chán nản không nghĩ tham nhũng. Thêm vào không tham nhũng nhưng có thể tạo điều kiện thuận lợi cho con em trong nhà kinh thương, làm công nhân chứ?

Trịnh gia nam nhân đã từ lâu mò tới Thăng Long làm kinh thương, công nhân cả, đến mùa vụ mới về nhà trồng lúa.

Thử hỏi như vậy sao không giàu.

Ở Thăng Long có câu nói chỉ sợ ngươi lười nhác , nếu không lười nhác ở Thăng Long đâu đâu cũng kiếm ra tiền.

Đây là nói thật. Đường cùng không tìm được việc gì làm đúng không? Ra bến cảng bốc hàng hoá, ngay lập tức sẽ có người nhận, vì nơi này hàng quá nhiều liên tục cần người. Cho nên nói người ăn xin ở Thăng Long là không có. Đến người tàn tật còn có thể đan giáp lưới kiếm sống. Kể cả người khiếm thị nếu học tốt cũng đan được giáp lưới.

Cho nên nếu có ăn xin ở Thăng Long một là cụt hai ta, ngay lập tức đưa về an trí xã hội khu. Còn lại ăn xin tức là lười nhác bị vạn người khinh bỉ. Ăn xin là không có.

Cho nên thăng nào lỡ may xuyên không đến Thăng Long lúc này nghĩ cách ăn xin sống qua ngày là rất bất ổn.

Lại nói Trịnh gia hàn môn, con cháu quen lao động, một thời gian ở Thăng Long lao động đều khấm khá, ở nhà lúa thì được miễn thuế. Cho nên hôm nay ăn Tất niên thật to.

Cả làng tụ họp quây quần bên khu đình, có chõng tre, có chiếu. Cây nhà lá vườn tự hát tự diễn kịch xem đến ngây ngấy thích thú thì bỗng nhiên một tiếng thét thất thanh..

“ Cướp… á….”

Rồi tiếng kêu im bặt … chỉ còn tiếng ọc ọc ọc…

“ Lấy vũ khí…”

Trịnh Cao Hiến đàn ngồi sạp rung rung lắc lư đùi nghe tiếng kêu lớn thì sợ hãi bật lên mà nói.

Soạt soạt saot….

Gậy gỗ đòn gánh…. Dao chẻ củi, búa.

Phải nói dân phong Đại Việt mẹ nó máu.

Hô một tiếng trai tráng trong thôn búa đi kiếm vũ khí. Già yếu phụ nữ trẻ em lại tập trung hết sân đình. Họ không chạy về nhà trốn. Trốn tròn nhà an toàn?

Không không chỉ người Hán gà mới nghĩ trốn tròn nhà mình cài then sẽ an toàn.

Người Đại Việt thật ra mấy năm nay mới trải qua an cư, trước đó chiến tranh loạn lạc liên miên làm họ có sự cảnh giác rất cao. Cho nên tình huống này họ biết, tập trung là sức mạnh. Tre gỗ, bàn ghế đêu có thể làm vũ khí.

Thanh niên nhóm chốc lát đã rầm rập chạy về, trong tay có cuốc xẻng cào, đòn gánh, gậy dao chẻ củi búa.

Thậm chí có 15 tên trong đó có giáp tấm trang bị ngực. Tay cầm côn đầu bọc thép. Lưng đeo đao ngắn. 3 tên cầm nỏ Genoa loại nhỏ lên tên bằng tay chân đạp, đây là nỏ đủ mềm 90 lbs chuyên cho các lực lượng cản vệ thôn.

Mấy bố này chính là công an xã đấy he he.

Đừng khinh công an sã thời Lý Từ Huy, bọn hắn là chiến được đấy và dám chiến.

Lúc này rậm rạp chằng chị gần trăm hắc y nhân luông qua luỹ tre tiến vào làng lao thẳng đến đình .

“ Trịnh Cao Kỳ , ngươi làm Thủ Vệ Sứ Hoa Lư cái mẹ gì mà để một nhánh cướp lớn vậy trong địa bàn mà không hay biết? Đốt pháo hiệu cầu cứu làng khác , chúng ta chống khó nỏi, trẻ em người già rút hết trong đình. Nam nhân, phụ nữ khoẻ chến đấu”

Trịnh Cao Hiết lớn giọng quát to.

Không hổ cũng đã hai năm làm quản lý, chỉ huy rất bài bản.

Một đám hơn trăm nam nữ khỏe mạnh vũ khí thô sơ dựa vào nơi hiểm ếu chống đỡ, dẫn đầu họ là 15 cảnh vệ xã cùng Trịnh Cao Hiết, Trịnh Cao Kỳ

Tặc nhân được huấn luyện rất tốt không giống như sơn tặc lỗ mãng, chúng xếp hàng đẩy lên tư ừ , trong tay cầm giáp mây che chắn.

“Trịnh Cao Hiết ngươi cũng có ngày này ha ha ha” bất chợt một tiếng cười tiểu nhân đắc chí vang lên. Một tên hắc y nhân tự kéo ra khăn che mặt trùm đầu.

“ Phạm Tích Chi… con mẹ ngươi điên , muốn tạo phản? Ngang nhiên đem tư binh công Trịnh thôn. Mẹ kiếp ngươi không sợ chu di cửu tộc?” Trịnh Cao Hiết nhảy dựng lên chửi.

“ Ấy ấy… đừng nhầm lẫn, các vị anh hùng đại hiệp này là từ Ái Châu mấy vùng núi qua, chẳng qua bản công tử vô tình gặp mặt, đi theo góp vui thôi” Phạm Tích Chi cười điên cuồng.

Bốp…

Bịch…

Phạm Tích Chi lại là người nằm đo đắt, miệng học lớn búng máu, răng đã rơi ra ngoài theo dàm nhổ, hắn sợ hãi nhìn người cao hớn áo đen bịt mặt.

“ Mẹ chó, thành sự không có bại sự có dư, nơi các ông làm ăn ngươi có thể nói tự do?” To lớn hắc y nhân điên tiết bồi cho Phạm Tích Chi một cước vào bụng khiến tên này đau đớn cong như tôm luộc vậy.

“Các anh em, thân phận lộ rồi, giết hết thôn này không trừ một ai..” Hắc y nhân dẫn đầu gào thét la lên.

“ Giết” cả đám hắc y nhân gào thét.

Trịnh Cao Hiết cũng không vừa, hắn hét lớn cầm khiên che đầu mặt, tay cầm chiến đao hung hãn xông lên làm gương.