Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 558: Mục đích thật sự chưa hé lộ




Mọi người nghĩ Ngô Khảo Ký thật sự đơn giản chỉ là muốn thu hồi vũ khí thôi ư?

Tất cả nhầm rồi.

Thằng này có bao giờ làm việc chỉ một mục đích đâu?

Hắn động là phải tính có lợi dọc lợi ngang thì mới động.

Tức là bản chất thằng này rất tặc, còn tặc đến mức độ nào thì hãy chờ xem.

Triều đình hay nói đúng hơn là Ngô Khảo Ký trả lời từng mục.

Đi xa sài lang hổ báo thú dữ ? Không sao. Thời này đi xa khỏi nhà đến nơi khác cần dẫn lộ. Khi lấy dẫn lộ sẽ có vũ khí ở đó , chọn lựa sau đó làm đăng ký mượn từ nha môn. Rất thuận tiện.

Ặc cái này cũng nghĩ ra được mẹ kiếp Thánh Vương ngươi vừa phải thôi.

Thế gia gia chịu không nổi độ tặc của Ký rồi.

Tiếp theo trả lời, sợ Đại Việt không chuộng võ công? Bố vả vỡ mồm chúng bây giờ. Sắt thép Đại Việt mới bảy năm nay thịnh hành, trước đây sắt lam cày , gang làm nồi còn không có lấy đâu ra vũ khí? Lúc ấy thời Ngô Đinh Lê. Đầu Lý. Đều đánh Chiêm , cự Hán. Trai Việt vẫn võ công đuề huề đó thôi?

Nếu muốn học võ , một khúc gỗ, một cây côn đều có thể học.

Bất quá các ngươi nhắc cũng phải.

Không lo gần ắt có hoạ xa.

Vậy thì triều đình mỗi lộ châu đều xây võ bị trường. Mỗi năm thanh niên trên 16 dưới 40 thay nhau đến luyện binh. Mỗi người mỗi năm ít nhất luyện 1 tháng.

Cái máu. Thế gia nhảy lên chửi bới. Cho hai vợ chồng các ngươi trên đất bọn ta xây binh luyện quân? Bố mày nghĩ bọn tao là đầu heo à …. Dẹp…

Mẹ kiếp mãi mới dấu được nam đinh không báo hoàng sách triều đình. Để triều đình vào lãnh địa điều tra nam đinh bắt đi luyện lính. Rồi quỷ biết triều đình tuyên truyền cái gì trong đầu bọn này.

Không không không … không cần xây võ bị trường …. Bỏ đê… tiểu học trung học dạy Xạ Ngự Võ đủ roài…. Thế gia giật đùng đùng.

Vậy sao … đáng tiếc… ở nơi nào đó trong Hoàng Thành Thăng Long , vị nào đó tiếc nuối thở dài. Thôi thì xây ở chỗ Lý Từ Huy quản vậy. Tạm thời như thế đã.

Chuyển vấn đề cuối cùng, tặc cướp? Thái Bình Thịnh Trị thời đại, Minh Huy Thánh Thiên Đế anh minh thần võ cái thế công lao, làm gì có tặc cướp trên đất Đại Việt. mà tặc cướp ở chỗ các ngươi quản? Thế không hay rồi, năng lực thế gia hạn hẹp vậy thì để bản vương tới giúp. Còn về các vùng như Phủ Thiên Trường, Long Hưng nay đổi thành Lộ Thái Bình, Khoái Châu, Phủ Ứng Thiên, Phủ Thiên Đức. Phủ Hà Bắc, Lộ Phú Lương, Lộ Tam Giang Phủ Trường Yên ( Hoa Lư) thì làm gì thấy giặc cướp? Cho nên để ta phái binh đi tới chỗ các ngươi thanh tước một lần nhé.

Ấy dà dà… Thánh Vương nghe nhầm làm gì có tặc cướp đâu . Làm gì có đâu.

Thật ra sắc lệnh của Ngô Khảo Ký chẳng ảnh hưởng gì đến tầng lớp dân thường. Nhay cả tầng lớp giang hồ thứ thiệt cũng không có ảnh hưởng. Đổi vũ khí theo quy định thôi mà. Đối thủ của bọn họ là bang phái giang hồ khác chứ đâu phải quan binh, ngắn cùng ngắn , dài cùng dài đôi bên vẫn như nhau có gì đâu.

Đám giang hồ hoàn lương làm công ty vận tải thứ thiệt thì vui như chảy hội hô lớn Thánh Vương anh minh thần võ. Thu hết vũ khí thì càng cần bảo vệ thương đội có phải ai cũng vài Thương Hội đâu mà được quyền mang vũ khí, vậy là ăn lên làm ra rồi.

Ở các vùng Phủ Thiên Trường, Long Hưng nay đổi thành Lộ Thái Bình, Khoái Châu, Phủ Ứng Thiên, Phủ Thiên Đức. Phủ Hà Bắc, Lộ Phú Lương, Lộ Tam Giang Phủ Trường Yên ( Hoa Lư) đúng là không có cướp thật . Bị Thánh Đế quét mẹ hết cho nên việc làm ăn của họ chỉ là khi có thương đội đi các vùng khác mấy vùng trên. Mà mấy thương đội này cũng tự có vũ khí, nay thu hết thì …. He he he phát tài.

Thương đội phản ứng cũng chẳng có gì. Cùng lắm lập thương Hội xin cấp vũ khí đúng chủng loại, không thích thì thuê tiêu cục vận tải, nói chung có cầm vũ khí trong tay thì thương đội nếu gặp cướp vẫn phải cúi đầu trả tiền mãi lộ thôi. Thế thì trả cho công ty vận tải đi. Đỡ đau đầu.

Luật này vướng nhất là thế gia.

Bọn hắn bị Thánh Vương chơi khăm. Thánh Vương “ thoả hiệp” nhưng là thoả hiệp láo rồi, giờ bọn họ mới hiểu.

Tạo tư cách pháp nhân, hợp thức hoá tổ chức giang hồ- thế gia. Đám thế gia tưởng Ký cúi đầu nên nô nức đăng ký, thêm thật nhiều gia thần vào các hội sở vì các hội sở này đều có hợp thức hoá thân phận võ trang.

Nên nhớ các Thế gia có thể là đời đời công thần, danh gia công tướng. Trấn thủ một phương. Nhưng trên danh nghĩa mỗi người số thân binh bao nhiêu là có quy định, mỗi lộ Quân số bao nhiêu là có quy định. Nếu tuân theo cái này quân số thì thế gia quân sự còn gọi là thế gia quân sự không?

Chỗ binh ăn lậu ra đâu thiếu vừa vứt vào Hội sở hợp thức hoá thân phận xong.

Mẹ nó giờ đã lên sách của Thánh Vương muốn trốn không được rồi.

Thêm vào đó thân binh, lộ binh số lượng xác định nếu giới hạn vũ khí cho bọn họ thôi thì số còn lại đang dấu diếm triều đình sẽ ra sao?

Cho nên Thế gia quyết không chấp nhận.

Thánh Vương ngươi nói thịnh thế thời đại, đêm ngủ không cần cài then, của rơi không ai thèm nhặt. Làm gì có tặc cướp

Được rồi, tạo ra một ít là được thôi, tất nhiên sẽ không hoạt động địa bàn chúng ta, đi vào Phủ Thiên Trường, Long Hưng nay đổi thành Lộ Thái Bình, Khoái Châu, Phủ Ứng Thiên, Phủ Thiên Đức. Phủ Hà Bắc, Lộ Phú Lương, Lộ Tam Giang Phủ Trường Yên ( Hoa Lư) mà động. Để xem ngươi tụ vả mặt mình như thế nào nhé Thánh Vương.

Thật ra thế gia có thể chơi bài lì, trơ, bóng mặt như trước kia. Triều đình ban luật kệ mịa triều đình. Ở chỗ anh phép vua thua lệ làng, giỏi triều đình cử người đến quản xem quản được không?

Ở đây thế gia bọn anh nói mới có trọng lượng.

Thật là vậy, trời cao hoàng đế xa lệnh vua muốn đến muôn làng phải thông qua thế gia sở tại địa phương truyền giúp. Không có bọn hắn triều đình quản sao được.

Nhưng thế gia quên mất một chuyện, thời nay khác rồi. Có báo, có chữ , mà khốn nạn là ai cũng biết đọc chữ.

Vớ va vớ vẩn ngươi chạy ngoài đường túm một thằng hỏi. Ê biết đọc không. Thằng kia sẽ nhìn vào mặt bạn mà nói: Đồ dã nhân , thời này còn không biết chữ á. Tất nhiên đấy là nói quá. Không thể nào toang dân biết chữ nhanh vậy.

Nhưng một làng dù xa xa cũng có 7-10 người biết chữ. Đọc báo lại là thú vui. Không hiểu triều đình rảnh hơi lấy đâu giấy in báo phát khắp nơi.

Giờ thì thế gia hiểu rồi , triều đình ngầm theo báo chí lan tràn mà khống chế khắp nơi.

Dân ở xa xa cũng biết trên đầu của bọn họ có triều đình, cao cấp hơn thế gia, cần phải nghe. Thêm đó thi thoảng có mấy cái chính lệnh cỏn con trên báo vô thưởng vô phạt, không ảnh hưởng thế gia nên khiến họ không để ý.

Giờ thì đã hiểu hết.

Toàn dân trong mười mấy ngày kể là thôn bản xa xôi đều nghe đều hiểu, triều đình muốn gì.

Phổ cập chữ, báo trí, mới chính là lưỡi đao sắc nhất đâm thấu tim thế gia, đã thế thế gia lại còn hùng hổ xây trường học, dự định cấp bằng giả cho con em lấp đầy triều đình ghế.

Lúc này họ đã thấy sự thâm độc của Lý Từ Huy và Ngô Khảo Ký, lúc này họ mới ngộ ra hai người này kẻ tung người hứng kẻ đấm người xoa để đưa thế gia vào chòng.

Vấn đề đó là giờ muốn tái mù chữ cho dân khó lắm.

Một thằng biết chữ sẽ khoe khoang dạy thằng thứ hai, thằng thứ hai sẽ khoe thằng thứ ba.

Giơ chỉ có cách chặn báo, chỉ có chặn báo đi vào lãnh địa mới chặn được triều đình ảnh hưởng. Nhưng chặn cách nào, báo rẻ như cho. Lại không có lý do cấm báo ở lãnh địa. Hay là chặn giết bọn đưa báo? Dám hay không?

Giờ đã vào thế khó dãy, nhưng ít nhất vẫn phải dãy thử.

Vậy thì cho Thánh Vương Điện hạ muối mặt một lần, thịnh thế không tặc cướp ư… vậy thì chờ xem… hừ hừ…

Thế gia lại châu đầu bàn tính, làm sao để dân tái mù chữ, làm sao chặn báo. Đây mới là gốc gác có thể tiêu diệt tận gốc họ.

Nghinh Xuân Cung… Hoàng Thành Thăng Long .

“ Ây Ây.. cho nghe cái nào..” Ngô Khảo Ký nhảy nhót bám đuôi Lý Từ Huy .

“ Vớ vẩn, làm bác sĩ mà không biết ba tháng đã có cái gì đâu mà nghe… biến” Lý Từ Huy mặt mày hồng hào, béo lên một vòng, có lẽ tẩm bổ hơi bị quá đà.

“ Hê hê hê… vẫn cứ thích nghe..” Ngô Khảo Ký mặt dày.

“ Tết nhất đến nơi rồi còn gây chuyện, sao không để ăn tết cho ngon, sang năm tính…” Lý Từ Huy giận dỗi… dạo này nàng chú ý thai nhi, chăm sóc sức khỏe là chính, không có tham gia nhiều công việc chính sự.

“ Ầy, phải oánh lúc này chúng mới bất ngờ, đang chuẩn bị ăn Tết nên chúng mới sở không kịp..” Ngô Khảo Ký tươi cười.

“ Rồi lại tính âm người cái gì nữa… nói bản Đế nghe” Lý Từ Huy làm ra vẻ chỉ huy, nàng không tin Ngô Khảo Ký chỉ có mỗi một việc thu vũ khí mà tết nhất phải động can qua.

“ Tuân lện” Ngô Khảo Ký đùa vái vái tay sau đó thì thầm.

“ Ấy… như vậy không phải tàn khốc quá chứ, đã nói Đại Việt cần nhân khẩu mà?” Lý Từ Huy lúc này mang thai, tâm sinh lý đổi, mẫu tính rất mạnh cho nên từ bi rất nhiều.

“Đại Việt cần là cần nhân khẩu, nhưng là cần tốt nhân khẩu, cần không gây loạn nhân khẩu. Mấy thứ rẻ rách ấy… xứng đáng mang dòng máu Việt? chỉ bo bo giữ thân, thiển cận tư duy, chúng một lần nghĩ cho đại thế dân tộc đã không cố chấp như vậy” Ngô Khảo Ký hừ mạnh.

“Thánh vương hảo sát khí nha, ghê nha…. Thật là chỉ âm đến mức độ đó thôi sao?” Lý Từ Huy vẫn không tin lắm, dù Ngô Khảo Ký nói ra đủ âm nhưng theo nàng hiểu chồng thì vẫn chưa đủ đô.

“ À thì còn…” Ngô Khảo Ký lại ghé đầu thì thầm.

Không nói gì, im lặng, giơ một ngón tay cái Lý Từ Huy đi thẳng, đây là bài tập thể dục nhè nhẹ cho cơ thể. Nàng chịu, so độ âm người…nàng không lại.

“ Ơ Huy ơi…” Ngô Khảo Ký kêu.

“ Em Dạ….” Lý Từ Huy đểu dọng trề dài.

“ Ba tháng rồi… tối nay cho ấy nhá..” Ngô Khảo Ký gạ kèo.

“ Không… thêm tháng nữa an toàn… biến đi… qua chỗ A Đóa ấy” Lý Từ Huy trêu.

Nàng biết Ngô Khảo Ký rất khắc chế ngày ngày cùng A Đóa làm việc bên nhưng cũng là quan tâm hỏi han, cũng có tình cảm lời nói, nhưng vì để ý cảm nhận của nàng. Ngô Khảo Ký chưa từng đụng vào Đóa.

“ Ầy dà… để nàng ấy về thảo nguyên đi” Ngô Khảo Ký chán nản.

“ Người ta tự tử đó”Lý Từ Huy nói.

“ Không tin” Ngô Khảo Ký nghĩ đó là tào lao.

“ Thật đấy” Lý Từ Huy nghiêm túc

Ngô Khảo Ký …..