Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 450: Từ Huy và Ảnh




Lý Từ Huy lảo đảo khiến toàn trường sợ hãi.

Đám nội thị gần đó cuốn cuồng muốn lao lên.

“ Bệ hạ … xin cẩn thận” Lý Thuật tái mét mặt luống cuống.

Cũng may Lý Từ Huy nhu chợt tỉnh. Một tay đỡ lấy hương án kìm người mà đứng.

“ Không sao. Mấy hôm mất ngủ sức khoẻ chút suy nhược mà thôi”

Lý Từ Huy giơ tay ngăn mọi người tiến lên, nàng tự mình đứng thẳng dậy. Chuyện này đã lường trước, Ảnh chỉ có thể xuất hiện ở những nơi cố định được trang trí cố định hoạch những lúc Lý Từ Huy thật sự gặp nguy hiểm. Những lần cưỡng chế xuất hiện nơi đám đông thì sẽ rất mệt mỏi ngủ mê man.

“ Tiếp tục cử lễ” Lý Từ Huy ra lệnh.
Còn phải rất nhiều nghi thức, còn đi diễu hành trên phố từ Hoàng cung đưa thằng khốn Lý Càn Nhân và vợ hắn về phủ thể hiện tâm tìn bao dung..

Đêm nay Thăng Long mở hội tưng bừng, triều đình cho tổ chức chợ đêm mà không cấm đi lại. Thông thường Thăng Long ban đêm cấm đi lại trừ ốm đau bệnh tật sinh nở, tai nạn cần cấp cứu.

Chỉ có chủ nhật là Thăng Long được tự do ban đêm có vui chơi có chợ có nhạc kịch v.v….

Nhưng Hoàng Đế Đăng Cơ Thăng Long ba ngày nghỉ ba ngày ban đêm vui chơi thoải mái.

Pháo hoa là có mấy điểm bắn, yến tiệc linh đình . Nhưng hoang cung yến các vị quan khách nuốt không trôi, vì bệ hạ cáo mệt không thể tiếp. Vậy thành ra mọi người chỉ đành ậm ừ ăn qua loa rồi giải tán. Nhiều người thực quan tam sức khoẻ Lý Từ Huy, lại càng nhiều là tò mò nghe hướng gió. Lòng người thật là.

“ Thái Sư, bệ hạ đã tốt hơn nhiều , bệ
Hạ truyền lời cho ngài ngày mai mang theo Ngô Gia đệ tử tới Tuyên Đức điện hội kiến, sau đó tầm trưa thì ngài cùng bốn nước lân bang bàn bạc ký kết hiệp ước thành lập Khối Liên Minh quân sự kinh tế Đông Nam Á” Lý Thuận rất ngay ngắm rõ ràng truyền lời cố không sai một chữ ngay cả ngữ điệu cũng học bộ dạng Lý Từ Huy lúc nói.

Không phải là phạm thượng mà muốn cho Lý Thường Kiệt như hiểu tình cảnh khi Lý Từ Huy nói chuyện từ đó có phán đoán tốt hơn tình hình.

“ Ngươi về bẩm báo cùng bệ hạ . Lý Thường Kiệt thần tuân mệnh”

Lý Thường Kiệt yên tâm rời cung, chúng quan bên ngoài chờ đợi đã lâu bu vào hỏi dò tin tức.

“ Bệ hạ khoẻ, lệnh ta ngay mai vào cung diện họp… mọi người giải tán đi”

Đã sáu năm rời xa Thăng Long, sáu năm không cầm quân quyền toàn Quốc nhưng uy thế của Lý Thường Kiệt không hề đổi. Mọi người vâng dạ thối lui.

Lúc này trong Nghinh Xuân cung Lý Từ Huy đang nằm xõng xoài trên giường, đây là một nơi bố trí đặc biệt cho ai đó.

“ Ảnh ngươi có mệt lắm không? Sao phải khổ vậy chứ. Tại sao không sớm rời đi?” Lý Từ Huy khóc lóc.

“ Không cần khóc , ta không sao…. Từ Huy ngươi an toàn rồi không cần ta bảo vệ, ngươi có hắn, lại là nhất chủ giang Sơn không thể ai làm hại ngươi nữa. Ta cũng không có lý do sống nữa” Ảnh quá mệt mỏi, nàng không thể điều động cổ thân thể này chỉ có thể nằm ngã trên giường mấp máy mà nói.

“ Ngươi đừng điên khùng lời nói, chúng ta bao năm chị em bên nhau, cái gì sứ mệnh không sứ mệnh, bản Đế ra lệnh cho ngươi tiếp tục ở bên ta” Lý Từ Huy vừa khóc vừa cười nói.

“ Ha ha bé ngốc… kể từ khi ngươi nhận bức thư của hắn, biết mình có thể trở lại là bình thường nữ nhân, có thể làm mẹ ta đã yếu đi nhiều, nay trong khi làm lễ Đăng Cơ ngàn vạn người triều bái ta đã hiểu cõi đời này không ai làm hại được người nữa , kẻ duy nhất có thể làm hại ngươi là hắn . Nhưng hắn quá yêu ngươi cho nên không thể hại ngươi. Ta ta không nhất thiết tồn tại nữa rồi….” Ảnh thều thào…
— QUẢNG CÁO —


“ Ngươi ngươi không được chết… “ Lý Từ Huy gào lớn…

“ Ngươi điên vừa thôi, muốn để nội thị cùng cung nữ nghe thấy hết? Đã là Hoàng Đế vẫn như trẻ con mèo mướp… ta nói chết ngay đâu? Ít nhất phải chờ hắn về gặp hắn để hắn yêu ta như yêu ngươi mới được, ta muốn cảm giác thực sự một lầm được toàn vẹn ân ái với hắn” Ảnh vẫn thều thào nhưng giọng đầy cợt nhả trêu ngươi Lý Từ Huy.

“ Ngươi cái con mụ lẳng lơ, nói mấy chuyện này không xấu hổ… chúng ta cùng là…” đột nhiên Lý Từ Huy dừng lại không nói.

“ Ngươi đã nhận ra?” Ảnh gương mặt tái nhợt bất ngờ hỏi?

“ Ta ta ta…. Có biết, nhưng không muốn ngươi nghĩ nhiều” Lý Từ Huy lúng túng

“ Phải rồi ngươi cùng ta là một thể, thứ chúng ta hiểu biết đều như nhau, ngươi phải sớm phát hiện mới phải. Đa nhân cách thôi, bệnh này không hiếm. Thế giới trước đây của chúng ta đều nghe đọc nhiều đúng không? Nhưng đa nhân cách đều là độc lập, không biết lẫn nhau. Tại sao chúng ta có thể biết nhau thậm chí thoải mái đối thoại? ảnh hơi thở gấp chút mà nói.

“ Ta không biết” Lý Tử Huy bối rối.

“ Nhưng ta biết, cũng mới đây thôi. Vốn dĩ muốn trước khi chết đi mới nói cùng ngươi. Cũng không gọi là chết mà là gom vào nhau, hai ta gom vào nhau thì ngươi cũng biết thôi. Nhưng giờ nói cho ngươi cũng không sao…” Ảnh cười yếu ớt.

“ Lần này lễ đăng cơ khi vạn dân triều bái , dường như một thứ như gông cùm trong ta bị phá vỡ, như thường lệ ta lâm vào ngủ say để ngươi ra sân. Nhưng lần này ta không ngủ say mà nhìn thấy một số thứ…” Ảnh ánh mắt mê ly hồi tưởng.

Là thứ gì? Lý Từ Huy tính cách vẫn vậy tò mò là quýnh lên như mèo, nàng phắt người chồm hỗm ôm đầu gối ánh mắt chăm chú tha thiết nhìn Ảnh.

Tất nhiên chỗ nàng nhìn là trống trơn giường gối nhưng trong mắt nàng lại là Ảnh nằm đó.

“ Ta nhìn thấy…ta và ngươi…” Ảnh nói mộ câu tối nghĩa cùng hoang đư

“ Cái gì mà ta và ngươi? Ta không hiểu .. là gương sao?” Huy nghẹo đầu khó hiểu.

“ Im lặng nghe ta nói mẹ nó đừng nhảy vào. Cái lỗ chết tiệt.” Ảnh càu nhàu như đang chửi cái gì đó.

“ Là như vậy, ban nãy ta rơi vào một trạng thái rất lạ không như những lần ngủ say chờ thức, ta vẫn biết ngươi đang làm gì, và cũng biết chúng ta đang làm gì. Nhưng ta lại lạc vào một nơi…. Nơi dường như đại diện ta và ngươi”

Ảnh mê li ánh mắt hồi tưởng lại.

Lý Từ Huy bịn miệng kinh hãi tò mò nhưng không lên tiếng. Nhưng chỉ cần nàng động chính là cắt ngang Ảnh rồi.

“ Thứ đại diện cho chúng ta là gì ra không thể chính xác vẽ ra hay mô tả dược. Nó giống như hàng tỉ hành tỉ hạt nhỏ li ti li ti lăn tăn chạy theo một quy luật nào đó. Như chạy trong các ống vô hình… nơi đó ta thấy ngươi và ta… ngươi là rất nhiều nhiều nhiều hạt. Ta cũng là hạt nhưng ít hơn ngươi rất nhiều. đừng hỏi ta biết phân biệt, chỉ là cảm giác thôi”

“ Ồ ừ tiếp đi” Lý Từ Huy cố gắng che dấu cảm xúc nén lại tò mò nghe tiếp.

“ Ta và ngươi là một thể thống nhất ta cũng cảm thấy điều đó nhưng chúng ta bị chia tách , các hạt ngươi và các hạt ta không thể chạm vào nhau, không thể đi qua khu vực của nhau như có một lát cắt vô hình ngăn cách…. Trừ một chỗ , một cái lỗ hổng” Ảnh hai mắt thể biện sự kinh hoàng ngạc nhiên khi miêu tả về nó.

“ Lỗ hổng,?” Lý Từ Huy thích thú tò mò hỏi, thứ mà Ảnh nói dĩ nhiên là nàng tin. Ảnh là nàng, nàng là Ảnh. Không thể nào lừa nhau hại nhau.

“ Đúng .. tại chỗ này chúng ta các hạt gặp nhau nhưng bài xích nhau. Một chút ta hạt qua ngươi lãnh địa rồi quay về, một chút ngươi hạt qua ta vung đất rồi quay về. Ta tin tường chúng ta có thể nhìn thấy nhau là do những hạt này tạo nên lưu ảnh tròn võng mạc thần kinh. Kiến ta và ngươi thay phiên ‘nhìn’ thấy nhau lúc này”
— QUẢNG CÁO —

“ Đừng hỏi vì sao, vì ta suy luận ra, một đoạn thời gian ở đó ta nghĩ được rất nhiều truyện mà trước đây hai ta nghĩ không ra… ta sẽ lần lượt nói cùng ngươi”

“ Thú vị quá… đó có phải linh hồn không? Nghe rất giống” Lý Từ Huy cao hứng .

“ Ta không biết … nhưng có vẻ giống cấu trúc lượng tử vi ống mà chúng ta đã đọc đâu đó nhưng quên rồi” Ảnh mơ hồ ánh mắt cố nhớ mà không được.

“ Ta kiến thức thiếu hụt so với ngươi , ngươi nghĩ ra không?” Ảnh hỏi….

“ Chưa nghĩ ra được” Huy cau có, thật thì nếu không rơi vào trạng thái kỳ lạ của Ảnh thì rất khó có khả năng một giây làm cả vạn suy luận vậy thì khó suy đoán lắm.

Tiếc là Ảnh là nửa mặt trái của Huy chứa kiến thức thiếu nhiều, nếu Huy rơi trạng thái đó có lẽ sẽ hiểu được thứ kia là gì.

“ Thôi bỏ qua đi … ngươi nói ngươi nghĩ thông là chuyện gì?” Huy nghĩ không ra nên chuyển đề tài.

“ Là A Đoá và Ỷ Lan…” Ảnh trả lời..

“ Thế nào….” Huy hơi run run…

“ Chúng ta chắc chắn thất bại, Ỷ Lan bà ta không đơn giản, nếu ta đoán không nhầm bà ta trốn đi rồi…”

“Hử…” Lý Từ Huy không tin, đang yên đang lành trốn đi? Là Hoàng Thái Hậu trốn đi đây đối với bà ta là tội chết là ô nhục đấy.

“ Nếu ta đoán không sai cung Thuý Hoa nơi bà ta ở đang cháy rồi” Ảnh cười cười.

“Người điên sao ngươi không nói sớm…” Lý Từ Huy quýnh lên.

“Ngươi về Nghinh Xuân Cung ta mới tỉnh , lúc ấy chắc bà ta trốn rồi, lúc này đốt là đốt một cái xác giả dạng bà ta mà thôi sau đó ve sầu thoát xác. Chúng ta khơi ra làm gì? Dù sao bà ta chạy rồi, bắt về làm ô uế thanh danh Hoàng tộc thà để tai nạn hoả thiêu chết còn hay hơn” Ảnh vẫn vậy, nói chuyện sống chết mạng người vẫn tỉnh bơ.

“ Nhưng tại sao lại chạy… A Đoá?” Lý Từ Huy lo lắng.

“ A Đoá sẽ không sao. Trong cái trạng thái kia ta nghĩ ra nhiều chuyện lắm… ví như ta là Ỷ Lan, nếu ngươi gửi A Đoá cho ta ta sẽ làm gì? Giáo nàng thành một kẻ dã tâm đối đầu với ngươi để ngươi có cớ hạ sát?”

“ Hai chúng ta quá ấu trĩ, nếu bà ta làm vậy là thành toàn cho ta và ngươi. Dạng người như bà ta cái gì cũng giỏi nhưng có một chuyện đó là trong mắt bà ta không thể chứa nổi nữ nhân tốt hơn bà ta, địa vị hơn bà ta, thành công hơn bà ta. Và ngươi chính là tập hợp cả ba thứ ấy, vậy sao bà ta phải thành toàn cho chúng ta?”

“ Ỷ Lan thái hậu thông minh hơn cả ta và ngươi cộng lại nhiều , chúng ta còn nhiều thiếu sót lắm. Nếu ta đoán không sai thì trái với dạy A Đoá dã tâm, bà ta sẽ dạy nành làm dâu hiền vợ thảo, vợ bé ngoan trong nhà vợ chính, khiến ta và ngươi không có cớ hạ thủ. Chỉ có thể ngày ngày khó chịu thấy A Đóa cùng Ký chàng chàng thiếp thiếp thôi.” Ảnh thều thào nói một tràng dài.

“ Độc…. thật. Nhưng sao nàng bỏ trốn?” Lý Tử Huy chợt hỏi.

“ Không biết nguyên nhân chính xác nhưng nàng sẽ trốn ta cảm thấy con người này ẩn dấu quá sâu nàng sẽ không chịu dưới ta ngươi ngày ngày cô quạnh trong thâm cung rồi chết. Cho nên nàng sẽ trốn và hôm nay là cơ hội cuối cùng của nàng” Ảnh nói.



“Tại sao?”

“ Nếu Ký làm Hoàng Đế, hậu cung không thể để lại Vợ vua Lý triều. Đó là dâm loạn, cho dù Ký không làm gì bà ta nhưng thiên hạ sẽ đồn thổi, Ỷ Lan là quốc sắc thiên hương lại bảo dưỡng rất tốt nhìn chỉ như 30. Cho nên nếu Ký đăng đế hắn phải chuyển bà ta đi”
— QUẢNG CÁO —


“ Chuyển đi đâu lại là vấn đề. Ngươi đừng quên bà ta là mẹ nuôi Lý Càn Đức, nếu bà ta xin theo Lý Càn Đức, phu tử tòng tử thì Ký sao có cớ từ chối cho nên bà ta sau này nghiễm nhiên đi Bắc Việt. Đến lúc đó rồng vào biển lớn”

“ Mà hai ta đăng đế bà ta là mẹ nuôi chúng ta ở lại cung là đúng rồi…. Cho nên ngươi đăng đế ắt hẳn bà ta hết cơ hội dãy dụa. Cho nên phải chạy.” Ảnh tuy không động được người nhưng cười ha ha..


Đến lúc này tiếng ầm ỹ đã vang tới cung Nghinh Xuân..

“ Chuyện gì?” Lý Từ Huy quát lớn.

“ Khởi bẩm bệ hạ . Cung Thuý Hoa gian chính nơi Hoàng Thái Hậu nghỉ ngơi bị cháy lớn.” Lý Thuận vội vã thưa.

“ Mau cấp cứu hoả. Tìm Trát Mộc Quý nhân đưa qua.. đưa qua…. Đây “ Lý Từ Huy hơi do dự… nhưng cuối cùng quyết định.

“ Bề Tôi vâng” Lý Thuận ục ịch chạy đi.

“ Ảnh nhưng sao bà ta phải chạy chuyện ta nhường ngôi cho Ký dễ đoán mà? Có lẽ cả thiên han đều đoán ra” Lý Từ Huy khó hiểu..

“ Ha ha thế mới nói bà ta còn hiểu chồng chúng ta hơn chúng ta, chỉ có thể từ các mẩu chuyện của hắn mà có thể suy tính hành động của hắn đến vậy… người đàn bà này quá thông minh rồi. Nếu không bin dịch bệnh đe doạ, nếu không bị mất hai đứa con trai làm lu mờ ý trí … cỡ như Tống Kiệt có thể qua mắt bà ta?” Ảnh lại cười lớn….

“ Ngươi nói ta không hiểu, sao lại nói chúng ta không hiểu Ký bằng bà ta?” Huy không phục..

“ Ngươi đã từng nghĩ tới chúng ta nhường ngôi, hắn có nhận hay không, hay nói cách khác trong thời gian ngắn này hắn có nhận hay không? Trong thư hắn nói về đền Vishnu Wat ẩn chứa bí mật hệ thống , hắn phải lo, săn lùng Tống Kiệt hắn sẽ làm… cho nên hắn chua định thời gian ngắn không làm Đế là hai ta làm… nhưng Ỷ Lan không có hai thông tin này vẫn đoán được ha ha ha.. Một người phụ nữ tài năng” Ảnh tán thưởng.

“ Nhưng ngươi đoán được bà ta” Huy bĩu môi không thích Ảnh khen Ỷ Lan.

“ Là ta trong trạng thái kia mới làm được , đa phần dựa vào cảm giác cùng thôi diễn nhiều lần ăn gian, ta không bằng bà ấy… ta quá mệt cần nghỉ ngơi.. chuyện cuối cùng nói nhanh. Ngô gia gây chuyện là Ỷ Lan lợi dụng Lý gia khiêu khích kích thích khiến Ngô Gia nghĩ ngươi thực sự ủng hộ Lý gia đoạt của Ngô gia… đừng trách Ngô gia nữa , chỉ là mấy tên thiếu kinh nghiệm bin trúng kế thôi…” Nói đến đây Ảnh nghỉ thật rồi