Ngày 15 tháng Chạp thì Ký cũng đã đi được 80km vượt qua thung lũng Lệ Phố- Miêu Nhân Lĩnh tới được điểm tập kết.
6 ngày đi 80km, giay thay một đợt, thật sự là phí tổn kinh hồn, cũng may như đã lường trước, xuất binh trong tuyết rơi đã không ai lường trước, hai bên núi lại toàn là người Miêu đứng bên trên ló đầu hoan hô ầm ỹ chào thỏi làm sao không an toàn.
Đánh giá lại tình hình, đánh giá lại yếu tố quan trọng của người Miêu trong chiến dịch, lại tránh việc họ thiếu pháo làm lỡ chiến cơ. Ngô Khảo Ký đưa thêm cho đám này mượn 30 thanh Sơn Pháo đa nhiệm và tặng không thêm 20 thanh Sơn Pháo cưa nòng, nâng tổng số pháo của người Miêu lên con số 100 thanh có thể bố trí ở nhiều hơn trận địa. Vì người Miêu vừa phải đảm bảo ngăn chặn con đường từ Quế Lâm tấn công Liễu Châu, lại cùng lúc phải phối hợp đánh chặn quân Lưu Kỷ nếu hắn móc hâu quân Đại Việt khi Đại Việt công Hạ Châu.
Nhiệm vụ không thể nói là không nặng nề.
Thăng Long thành ngày 15 tháng Chạp… Bắc Việt Quốc Vương Phủ.
Gà bay chó chạy.
“ Nhanh nhanh nhanh…. Nhanh mặc quần áo cho ta…” Lý Càn Nhân bị đuổi về Thăng Long đã về được ba ngày rồi.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy thư thái như vậy, cuối cùng đã thự sự có nhà, có đất có địa vị mà thứ này thật sự là của hắn, không ai cướp đi được. Không hề giống với lúc làm Hoàng Đế Đại Việt luôn nơm nớp một ngày bị thủ tiêu. Đối với hắn đế vị chỉ là gánh nặng. Trút đi rồi hắn quá sảng khoái.
Cho nên ngủ ngon, lại chơi muộn ôm vợ bé ngủ cho nên dậy muộn. Nay là ngày chị họ Đăng cơ hắn phải đi làm nghi thức nhượng ngôi đâu.
Tất cả là tại ngươi tại ngươi ôm ta ngủ quá ấm.
Lý Càn Nhân đổ thừa.
“ Không kịp, lên xe, vừa đi xe vừa mặc” Lý Càn Nhân quát lớn nô tì mang theo Bé vợ lao lên xe.
Anh Vợ đã từ lúc nào chờ bên ngoài chỉnh chu quần áo Đại Việt Quý tộc. Đầu gắn trâm ngọc quấn gấm dây, áo gấm xám xanh cổ viên lĩnh khoá ngài áo choàng lông chồn thú. Eo đeo bội kiếm nhỏ nhỏ xinh. Chân đi ủng gấm dế lót da. Thật nhìn không ra là người Miêu.
“ Em rể buổi sang tốt lành” học được mấy câu tiếng Việt thì A Chính ngọng líu lô nói.
“ Đi nhanh không nói nhiều” Lý Càn Nhân quần áo xộc xệch kéo theo Vương Sùng Ni quần áo lệch lẹo leo lên xe. Tất nhiên có hai tì nữ đi theo cầm quần áo vào cùng.
Vương A Chính nhìn thùng xe cực lớn nhưng bừa bộn không có chỗ ngồi nên ngớ ngẩn chỉ mặt mình ý là “ Ta ngồi đâu”
Ưng vệ thấy vậy túm lấy hắn kéo kên khoá đánh xe .
“ Công tử ngồi bên trong không thấy cảnh bên ngoài không thú vị, người Miêu chúng ta ở phương Bắc lạnh quen chút lạnh này là gì. Ngồi ngoài ngắm cảnh thượng quốc Kinh sư mới tốt”
Thằng Ưng vệ kiêm thông dịch viên này mắt rất tặc ghé tai A Chính.
“ Cô Nương Đại Việt cực xinh không như con gái miêu đâu….”
“ Thật?”
“ Chính xác”
“ Đi nhanh, ta ngồi ngoài”
A Chính 14 tuổi đã biết chút chuyện trai gái gái rồi, hắn một phốc nhảy tít lên càng xe cao ngồi thân thủ người Miêu đúng là như mèo. Cỡ này vào Cẩm Y Vệ làm đào tường khoét vách là nhất bá.
Ưng Vệ cười cười cưỡi ngựa đi bên cạnh. Một đám thân binh Lý Từ Huy phân cho Lý Càn Nhân ầm ầm chiến mã đạp chân từ từ tiến.
— QUẢNG CÁO —
“ Tránh ra tránh ra, là xe của Bắc Việt Quốc Vương đang chậm giời làm ơn nhường đường”
Hộ vệ rất khách khí chứ không dám quát nạt người dân. Hắn sợ ngày mai lên báo rồi đến tai Minh Huy Hoàng Đế thì toi mệnh. Luật đi xe ở Thăng Long đã rất nghiêm.
“ Thì ra xe của Bắc Việt Quốc Vương… tránh đường thôi”
Mấy cái xe ngựa phía trước đi nép vào. Dân đàn đi bộ ở phần đường đu bộ cũng rời khỏi đường nhựa tạm thời.
“ Cám ơn cám ơn”
Lý Càn Nhân vừa chỉnh lý áo quần vừa không quên thò đầu ra ngoài cảm ơn.
“ Bệ… Bắc Việt Quốc Vương đi thong thả”
“ Gặp nhau sau, gặp nhau sau” Lý Càn Nhân hàm hồ chào mấy cái xe ngựa, toàn là quan viên cả cần chào hỏi.
Xe ngựa hiện đại madein Bố chính đã được sản xuất ở Thăng Long.
Thăng Long giờ thiếu gì xưởng cơ khí dạng nhỏ, cái xe ngựa kiểu này chế thừa.
Giờ Bố Chính đi vào chuyên mộn sản xuất về vũ khí chất lượng cao. Thiết bị khoa học cơ sở, thiết bị cho hàng hải đóng tàu…
Còn công nghiệp nhẹ dân dụng để Thăng Long lo.
Xe ngựa Bố Chính và Thăng Long khung gầm như nhau, nhưng mà nói đến độ ăn chơi, trang trí, hay kiểu cách phía trên thì người Thăng Long chú ý hơn nhiều.
Bố Chính thì kiểu là phải bền, chắc, an toàn, đổ xe không vỡ khung hòm.
Nhưng Thăng Long là theo kiểu, đẹp, nhẹ nhàng, phong cách riêng biệt để ai nhìn qua cũng biết được chủ nhân là ai.
Cho nên bên Bố Chính thùng xe còn có khi gia cố sắt thép nhưng Thăng Long không, chơi gỗ xây trên khung gầm thép là được. Đẹp mắt vô cùng.
Xe của Lý Càn Nhân là đặc chế, nếu xe bình thường mà so sánh là xe Toyota 4 chỗ thì xe của Lý Càn Nhân là Hummer :D. Bên trong thậm chí 6 người ngồi vẫn thoải mái. Vách xe là gỗ xến hai lớp mỏng ở giữa có lá thép chống tên đạn. Hàng này là hàng chỉ có hạng quý nhân mới có dùng, là hàng đặc chế.
“ Nhiều nhiều xe… nhiều nhiều người quá” Vương A Chính nhà quê ra phố nhìn người quá đông mà sợ hãi. Trước mắt hắn không xa Hoàng Thành Thăng Long hung vĩ khổng lồ hiện ra..
“ Cha mẹ ơi”
Ba ngày này mới về Thăng Long chỉ có ở Bắc Việt Quốc Vương Phủ , nơi đó hắn đã quá kinh hãi về độ to lớn hùng vĩ rồi, những tưởng không có nhà cửa nơi nào lớn hơn đẹp hơn nhưng,…. Lần này phải xem lại rồi.
Cửa Tam Môn, Binh sĩ đang hò hét.
“ Quan Tam phẩm trở lên đặc chỉ đi xe qua Tam Môn, bãi gửi xe bên tay trai cổng Đoan Môn…”
Lúc này A Chính phát hiện hắn mới nhìn chỉ là cổng mà thôi…
“Bắc Việt Quốc Vương, Bắc Việt Quốc Vương… lối này lối này…”
Từ xa một đoàn thái giám hình như đứng chờ xa giá của Lý Càn Nhân mà hét lên.
“ Lý Thuận à. Bản vương đến ngay.”
— QUẢNG CÁO —
“ Quốc vương bỏ xe đi nơi này có xe đón ngài đi thẳng vào cung… bệ hạ đang chờ”
Lý Thuận ý ới gọi.
“ Vậy hả … tốt quá…”
Lý Càn Nhân kéo Vương Sùng Ni.. dưới sự ủng hộ của hộ vệ chen vào.
Anh rể hắn đâu dường như hắn quên rồi.
Vương A Chính lần nữa chỉ mặt mình mắt chữ a mồm chữ Ô.
“ Công tử đi mau”. Ưng Vệ vội kéo hắn xuống len theo Lý Càn Nhân con đường mà đi.
“ Đứng lại là ai mà len vào còn mang vũ khí?” Cẩm Y Vệ và Cấm Vệ quân phối hợp ngăn lại.
“ Là anh rể của Bắc Việt Quận Vương, vũ khí chúng ra giao nộp” Ưng vệ cuống lên la lớn để đánh động Lý Càn Nhân phía trước.
“ Là anh rể bản Vương đấy, các ngươi cho hắn vào” Lý Càn nhân nghe gọi mình thì quay lại nói với.
“ Thì ra là người nhà Bắc Việt Quốc Vương, đắc tội rồi.. mời vào” Cẩm Y Vệ nói thì nói nhưng vẫn xét vũ khí trên người mới tha cho vào.
“ Là Ưng Vệ?” Cẩm Y Vệ chợt nhận ra đặc điểm khi sờ mó kiểm tra vũ khí, giáp mỏng đặc chế của Ưng Vệ.
“ Bẩm Đại Nhân Ưng Vệ Giang A Phúc. Quảng Tây Sở bộ số 3, Bắc Ty Cẩm Y Vệ số 17 doanh” Ưng Vệ lập tức báo cáo thân phận.
“ Tốt lắm nói chuyện sau, ta bận công vụ” Cẩm Y vệ cho đi.
“ Đại nhân vất vả” Ưng Vệ vài chào một cái rồi đi theo bảo vệ A Chính.
Ngày hôm nay quảng trường Thiên An dù quá đỗi rộng lớn vẫn thấy chật.
Sứ thần các nước, thủ lĩnh các Động trại, quan viên các lộ tụ tập đâu chỉ có một hai ngàn.
Lần đầu tiên dân thường được đến gần Hoàng Thành vậy, thậm chí họ còn được qua cổng Đoan Môn đứng bên ngoài cổng Phụng Thiên nhìn vào Thiên An Điện nơi cử hành đại lễ.
Khoảng từ Đoan Môn đến Phụng Thiên đã là nội Hoàng Thành rồi. Đây là lần đầu tiên dân thường được đối đãi vậy. Tất nhiên không phải bạch dân thường. Vị trí trong này ½ thuộc về học sinh có thành tích suất sắc, thương nhân công tượng nổi bật, các thiện nhân mạnh thường quân có danh tốt trong dân gian. Sau đó mới tới dân thường tự do dần dần thả vào , ai đến sớm thì được vào.
Thật là lần cử hành đại điển độc nhất vô nhị.
Giờ lành đã đến.
Lý Càn Nhân làm nghi thức cởi mũ nhượng hiền. Lý Từ Huy theo kịch bản ba lần từ chối sau đó miễn cưỡng nhận lấy đế mão.
Tại chỗ hai bên đổi áo khoác ngoài. Cung nhân đã chuẩn bị sẵn Long bào ngũ trảo cho Lý Từ Huy và một cái vương bào tứ trảo co Lý Càn Nhân.
Lý Càn Nhân sung sướng lui xuống bên cạnh vợ bé. Còn Lý Từ Huy tiếp tục theo thể lễ các nghi thức tế thiên, đọc Đế Văn. V.v…..
Đến lúc này không ai biết người đang xưng đế là Ảnh mà không phải Lý Từ Huy.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy nàng đang dung dung xúc động tiến lên bục tế thiên, sau đó nàng đã là Hoàng Đế Đại Việt rồi.
Ước mơ trở thành Hoàng Đế vượt qua tất cả nam nhân của nàng đã thành hiện thực.
Không phải như lời hứa của Ngô Khảo Ký là ở một nơi xa xa nào đó mà chính trên đất Đại Việt chính trên mảnh đất tổ tiên bao bậc anh tài này. Nàng muốn khóc vì xúc động nhưng không thể, bậc đế quân không thể thể hiện yếu đuối trước người ngoài.
Nghi thức chấm dứt, lúc này là lễ triều bái.
Tháp Chuông bát giác hai bên cổng Phụng Thiên âm vang kêu ngân nga trong không gian, thư đánh thức tâm tưởng, như lời tuyên cáo với trời đất. Vẫn rất bình thường lễ nhi cho đến khi.
Ầm…. ầm …. ầm…
Có lẽ chuông khổng lồ từ gác chuông không đủ. Chín hồi chuông chắc lão thiên còn chưa ngủ dậy cho nên…. Bắn pháo đánh thức thiên. 300 khẩu pháo đồng loạt nổ ba hổi không nhét đạn.
Kinh khủng khí thế. Rạo rừng lòng người.
Lúc này người ta mới nhận ra cả vợ cả chồng nhà Minh Huy Thánh Thiên Hoàng Đế không phải Văn đế mà là Vũ đế.
Ảnh ánh mắt ngắm thiên rút bên người bội kiếm giơ cao.
“ Ta Minh Huy Thánh Thiên Đế nguyện như tấm khiên bảo vệ Đại Việt trường tồn, ta nguyện như thanh kiếm giúp Đại Việt mở rộng giang san bờ cõi ”
Đây là lời nguyện, là cả đời tâm nguyện của Đế Vương, nếu là Lý Từ Huy có thể nói những lời như giáo chúng, cái gì thái bình, thịnh trị nhưng đây là Ảnh. Một tính cách cực đoan trong con người Huy. Thực tế thì đây mới là những gì sâu thẳm trong nội tâm Huy được nhân lên vô số lần và thể hiện qua Ảnh.
“ NGUYỆN THEO MINH HUY THÁNH THIÊN BỆ HẠ LÀ KIÊN LÀ KIẾM BẢO VỆ MUÔN DÂN BẢO VỆ ĐẠI VIỆT”
Lý Thường Kiệt bước ra cúi người vái, ông ta lão thần 5 đời nhà Lý tuổi cao Lý Từ Huy ban không quỳ chỉ cúi người là đủ.
Lý Thường Kiệt cũng bị những lời của Ảnh xúc động vì đấy cũng là tâm nguyện cả đời của ông ta.
“ Bệ Hạ Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế” Lý Thuận giọng the thé la lớn.
Lúc này vạn vạn người tại chỗ la lớn vạn tuế.
Nhưng Minh Huy Thánh Thiên Hoàng Đế đột ngột lảo đảo ngay tại chỗ.