Trung tâm rắc rối Ải Chi Lăng, Ngô Thường Hiến tự cho mình là đúng bày ra một cái thế khó đỡ hi sinh không cần thiết khiến Ngô Khảo Ký lẫn Ngô Khảo Tích sa lầy nơi đây cả hai tháng thời gian.
“ Hiến huynh đệ chúng ta tiếp tục chờ đợi thôi…”
Lý Kế Nguyên bưng lên một cốc rượu cứ thế hướng về hướng Thường Hiến mà mời.
Lúc này trong doanh trướng đặt giữa tam phe thế lực có cả Lý Hoằng Chân, Lý Kế Nguyên và Ngô Thường Hiến.
“ Hừ…” Ngô Thường Hiến bực dọc dâng lên ly rượu mà uống cạn.
Lý Kế Nguyên cùng Lý Hoằng Chân cũng không chấp nhặt mà cùng bưng lên rượu nhạt mà uống.
Lý Hoằng Chân tuy nóng nảy nhưng không phải kẻ ngu, biết tin Lý Từ Huy thu thập địa bàn của Lý Nhật Trung thì hắn đã biết đại thế nhà họ Lý đã mất rồi, phía Bắc Thăng Long gia tộc Họ Lý chưa đứng vững, Lộ Đông Hải Lý Kế Nguyên kinh doanh nhiều năm nhưng nơi này dân cư rải rác lại nhiều người dân tộc miền núi, cho nên Lộ Đông Hải sức lực có hạn.
Bản thân Lý Hoằng Chân tiếp nhận Thượng Nguyên , Quảng Nguyên và một phần Phú Lương, nhưng nói thật với năm năm phát triển thì Hoằng Chân cũng chỉ tạm đứng vững nơi đây, căn cơ chưa ổn.
Lý gia mạnh nhất là các bùng Ứng Thiên, Thiên Đức, Khoái, Long Hưng, một phần Tân Hưng, Thiên Trường. Mà các khu vực này không bị Tống Kiệt quấy tan thì cũng bị Kiều Thạc tru diệt Tông Thất, phần còn lại lúc này rơi vào tay Lý Từ Huy.
Cho nên Hoằng Chân có không can tâm thì vẫn phải chấp nhận ý tưởng của Lý Kế Nguyên là chính xác.
Lúc này chiến tranh ở Chi Lăng hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì, bắt Thường Hiến uy hiếp Ký Tích cũng không có tác dụng.
Lúc này điểm quan trọng nhất là Lý Từ Huy thái độ.
Từ Huy thái độ ngả họ Lý thì họ Lý thắng, Từ Huy thái độ ngả họ Ngô thì họ Ngô được, cho nên tranh đấu ở Chi Lăng chỉ là trò cười, thay vào đó nên cửa người thuyết phục Từ Huy sẽ hợp lý hơn nhiều.
Ngay cả Thường Hiến nghe được cũng đồng ý và biết rằng bản thân sự hi sinh của ông ta là vô ích, tất cả vận mệnh của hai tộc lúc này dựa vào một mình thái độ của Lý Từ Huy mà thôi.
Cho nên giờ đây mới có chuyện ba phe ngồi lại ăn nhậu, ánh mắt hướng về Long Thành chờ đợi sáng tỏ hơn chiều hướng.
Ngô Khảo Ký thì mắc kẹt trong đại ngàn rừng rậm, thông tin liên lạc của hắn cực phong bế, thông tị cuối cùng mà Ký biết đó là Huy đã âm Lê Thị Ái Châu một mẻ sau đó rời đi về Hoa Lư. Cái tin này đã là chuyện của cả tháng trước đây. Ký vẫn chắc mẩm Huy sẽ không tự mình công thành Thăng Long mà chờ Ký đến.
Năm ngàn thuỷ binh của Ký vẫn án binh bất động ở Vân Đồn chờ đợi đồng thời làm cầu liên lạc cho Ký. Mặt khác một vạn quân của Ký bị Kế Nguyên dùng vô vàn mưu hèn kế bẩn cầm chân ở vùng rừng núi phương Bắc. Hắn không biết được rằng lúc này Vợ yêu của hắn đã tự ý công thành Thăng Long được gần mười ngày rồi.
Nực cười thay vận mệnh hai tộc Ngô Lý, vận mệnh Đại Việt đi đâu về đâu lại nằm trọn vẹn trong tay một cô gái chưa đầy hai ba tuổi.
Thăng Long Thành hoả pháo ầm ầm nổ vang. Trời đất như cuồng quay, không gian như đứt gãy.
Vạn pháo tế phát là không đến nỗi nhưng cả trăm pháo tế phát là có đấy.
Trong tiếng đối pháo ầm ầm ngoài tiền tuyến, Lý Từ Huy vẫn phải căng não Tiếp các bô lão của người dân xung quanh Thăng Long thành.
Lẫn trong tiếng pháo là một đám tiếng gào khóc thút thít của một nhóm lớn râu tóc bạc phơ bô lão người dân.
“ Nương Nương… cầu mong nương nương dừng tay, con cháu Kinh Sư là trung thành với Lý thị, cầu mong ngài chớ tạo sát lục”
Một vị già lão nước mắt đầm đìa quỳ bò trên đất, quải trượng cũng vứt đi đâu không biết lúc này đang dùng cả tứ chi mà lần mò đến gần Lý Từ Huy, biểu tình của lão thực hết sức thảm thiết chân thành.
Ngay lập tức có hai nữ thị vệ tiến lên ngăn cản đám lão giả tiếp cận gần Lý Từ Huy.
“ Trung thành với Lý gia ta? Trung thành mà lúc này cả vạn thiên tử quân con em nhà các ngươi đang cầm vũ khí chĩa về bản Quân Chúa… các ngươi gọi đấy là trung thành?”
Lý Từ Huy trợn ngược mày liễu giận dữ đập bàn quát lớn.
Phải rồi, đám bô lão này chính là thân nhân của đám Thiên Tử Binh trong thành. Lý Thị xây dựng thiên tử binh, người nhà bọn hắn hầu hết được đón về gần Thăng Long hoặc trực tiếp sống trong Thăng Long thành.
Có như vậy mới đảm bảo sự trung thành của đám Kiêu Binh Hãn Tướng này, người nhà tại Thăng Long, nếu có biến thì đám này sẽ ra sức bảo vệ Thăng Long đúng không? Vả lại nếu Thiên tử quân có viễn chinh thì người nhà bọn hắn nơi này, sẽ không bao giờ dám phản.
Suy nghĩ này, cách làm này không sai, rất tốt.
Tất nhiên Lý thị không thể nào ngờ được giặc không từ bên ngoài đánh vào mà từ trong nhà đánh ra. Tống Kiệt lợi dụng dịch bệnh uy hiếp thiên tử quân gia quyến , nay lại đến Kiều thị dùng cách tương tự. Cho nên Thiên Tử quân lúc này chỉ biết ra sức mà thôi.
“ Không Không… Nương Nương hiểu nhầm rồi…. đám bọn trẻ không phải muốn phản lại Lý gia phản Triều đình , chúng chỉ là bị chúng ta vô dụng gia quyến làm liên luỵ…”
Vị bô lão dẫn đầu kia vội vàng thưa lớn…
“ Hửm…”
Lý Từ Huy rút toàn bộ Cẩm Y Vệ xung quanh Thăng Long cho nên mất đi thông tin vùng này, đám Đông Xưởng thì bị vây chết trong Nội Thành Thăng Long, thiếu đi Cẩm Y Vệ hỗ trợ liên lạc thì Đông Xưởng thành Hổ không nanh.
Ở đây có ẩn tình…
Lý Từ Huy nhận thấy mình vì cáu giận Ngô Khảo Ký mà có nhiều hành động nóng nảy, lúc này nàng cố gắng kiềm chế tự thân mà ở nụ cười hết sức giả trân.
“ Nào nào.. các vị đều là bô lão, là người lớn tuổi cứ quỳ lạy van xin không phải cách hay, Bản Cung cũng không phải người không lý lẽ , mọi người tận tình ngồi xuống trình bày tình huống cặn kẽ”
Trở mặt như lật bàn tay, đây chính là kẻ có thể làm chính trị a.
Lý Từ Huy đánh mắt ra hiệu, một đám nữ thị vệ liền đôn đáo chuẩn bị ghế ngồi, cả đám bô lão thụ sủng nhược kinh từ chối nhưng vẫn bị ép ngồi đó nói chuyện.
“ Thì ra là vậy… bản cung đã hiểu. Thiếu chút trách lầm các ngươi, là bản cung suy nghĩ chưa thấu đáo. Các vị bô lão yên tâm, việc này ta thay các ngươi làm chủ, thế nhưng lúc này có việc cần phiền các vị ra mặt rồi”
Nghe đám bô lão trình bày thì Lý Từ Huy chợt nảy ra ý tưởng.
Ả vội vàng lật mặt, nặn ra một nụ cười hiền từ như Đức Thánh Mẫu sau đó dụ khị đám người phía dưới.
“Được phục vụ Nương Nương đó chính là vinh của chúng tôi, Chúng bày tôi nguyện lập công chuộc tội…”
Lý Từ Huy cao hứng cười ha ha trong lòng nhưng bên ngoài vẫn hoà nhã gương mặt, nụ cười từ mẫu hiền lành treo trên môi.
Trong bụng Ả đã vạch ra mội kế hoạch dài kỳ, thận chí cờ đã đi đến chục bước, bước công chiếm Long Thành đã không còn là mối bận tâm của Ả.
Tiễn đi đám bô lão, Lý Từ Huy ra lệnh ngừng tiến công bằng pháo.
Đám chúng tướng ủ rũ nhưng phải nghe lệnh.
Nói thật lần này đối bính trực tiếp quân Bố Chính thắng hết khí thế.
Đại Pháo 240 ly nòng kín của Bố Chính quá dữ dội, vì không có khe hở như của Phật Lãng Cơ Mẫu Tử Pháo cho nên loại pháo nạp đạn đầu nòng cỡ lớn này của Bố Chính tầm xa , uy lực đều siêu cấp vượt trội.
Pháo Đại Việt Long thành có hai loaii chính, loại 130 ly nòng dài 1,7m và loại tiền thân của pháo cối 250 ly nòng dài 1m. Sở dĩ có hạn chế này thì nói rồi, thép của Đại Việt mỗi mẻ chỉ được 300-400kg cho nên lượng đúc không thể vượt quá con số trên.
Cho nên loại đại pháo 240 ly nòng 2,4 m của Bố Chính mới là siêu cấp đại pháo của thế giới lúc này.
Tầm bắn của nó thậm chí đã vươn tới 1,8 km nếu bắn ở góc 30 độ.
Tốc độ bắn của pháo này dĩ nhiên là chậm, nhưng uy lực thì miễn chê. Nói chung nó giống như Pháo Nga đập Pháo U Cà Na vậy, pháo U Cà Na với không tới nên chỉ chịu trận mà thôi. Tất nhiên pháo Mỹ vào cuộc phần nào ép lại Pháo Nga. Tương tự như vậy, đại pháo Bố Chính tầm quá xa, tuy có nặng nề và khó cơ động nhưng hoàn toàn nằm ngoài tầm bắn hai dặm của pháo Đại Việt , do đó chính là một bên phát xạ một bên chịu đòn.
Chỉ trong thời gian vừa qua đúng là pháo Bố Chính đã đánh cho quân Thăng Long không ngóc đầu dậy nổi, đám dân phu tranh thủ chui ra khỏi hầm hào xây dựng công sự hết sức thuận lợi. Đúng lúc này Lý Từ Huy lại ra lệnh cho pháo binh Bố Chính tập chung đục tường thành. Không bắt lên đầu thành áp chế Pháo Thăng Long.
Mệnh lệnh này khiến đán công sự dở dang của dân phu bị bỏ lỡ, bao công sức lại bị quân Thăng Long dùng hoả pháo phá huỷ.
“ Đục tường thành? Ngươi không nghe nhầm mệnh lệnh chứ?”
Một tên sĩ quan pháo binh kinh ngạc nhìn tên lính truyền tin.
“ Thứ tướng quân, tôi không nghe nhầm, đây là chỉ lệnh của Nương Nương… ngài xem”
Tên sĩ quan đọc chỉ lệnh sau đó mặt thộn ra nhưng vẫn nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, khẩu đội pháo của hắn chỉnh lại tầm bắn khoan thẳng vào tường thành Thăng Long trong vô vọng.
Nên biết khi tấn công đâu thành bọn sĩ quan đã nhìn được nữ thành trên đó được xây dựng rất dày, rất kiên cố rất khó phá huỷ.
Nữ thành đã vậy, thân thành rộng cả chục mét như vậy đục đến bao giờ mới thủng nổi?
Nên nhớ ngoại thành Thăng Long xây theo kiểu Vauban, rất khó phá bằng đạn pháo, các bức tường nghiên sẽ làm đạn pháo chệch hướng rất nhiều, khó tạo thành tổn thương nặng nề cho tường thành.
Nhưng lệnh của Nương Nương là thánh chỉ cho nên họ không nề hà mà chấp hành.
“ Nương Nương… Từ Huy… Từ Huy…”
Lý Nguyên Hào vội vã từ ngoài bước vào soái doanh.
“ Nương Nương của ta ơi… pháo binh đã đánh tan tác trên đầu thành hoả pháo Kiều Thị, chỉ cần cho tôi thêm bốn canh giờ thì tôi có thể hoàn thành công sự, đưa lên Thạch Đầu Pháo lấp thành lấp sông từ đó tiến vào Thăng Long rồi? Tại sao Nương Nương lại cho ngừng tấn công vậy?”
Lý Nguyên Hạo sốt tuột vô cùng.
Lý Từ Huy ngẫm nghĩ một hồi buông xuống bút lông ngỗng, nhìn chằm chằm Nguyên Hạo sau đó nghĩ ngợi.
“ Kẻ này cũng có thể tin tưởng được” Lý Từ Huy thầm nhủ.
“ Anh cứ bình tĩnh ngồi xuống, để Bản Cung giảng thuật cho nhe”
Lý Từ Huy bắt đầu sách giảng kế hoạch công phá Thăng Long của bản thân cho Lý Nguyên Hạo nghe.
“ Hay… Hay … Hay… kế này hay”
Lý Nguyên Hạo nghe xong thì vỗ đùi la lớn.
“ Nhưng Nương Nương có chỗ không biết, càng dùng kế này thì chúng ta lại càng phải đánh lớn ở phía Tây này, phải đánh như thật, đánh hết sức gây sức ép khiến Kiều Thạc không để ý đến hướng kia… dừng lại lúc này không ổn”
Lý Nguyên Hạo tận tình khuyên bảo Lý Từ Huy.
“ Đạo Lý này nghe thông, nhưng nếu làm như vậy thiên tử quân không phải sẽ tổn thương trầm trọng sao? Lòng người sau này?”