Tiền tuyến đánh nhau là chuyện của tiền tuyến. Lê Văn Toản tự coi nơi hắn đứng chính là hậu phương, là nhà của Tân Bình Lộ, cho nên thằng này bắt đầu lập phủ nha môn tạm ngoài thành Hoan Châu.
Quân Tân Bình Lộ quét qua, tuy không tạo sát lục, không chém giết quan viên ở Hoan Châu nhưng thế gia, tiểu quý tộc nơi này trống sạch cả núp trong nhà, Hoan Châu không có người quản lý, để lâu tất loạn. Cho nên việc bổ nhiệm mới quan viên, thành lập các nha môn nhân viên đều là công việc cần kíp nhất.
Lần này vì sao không thiếu quan văn của Bố Chính theo quân đội xuất chinh là vì lý do này đây.
“ A … thằng Ngải. Nhà ngươi mất tích mấy năm ta tưởng chết sạch rồi, sao lúc này lại ở đây”
“ Ha ha.. ta là được các vị đại nhân Bố Chính chọn trúng sau đó bí mật đưa đi Bố Chính học tập, giờ đây quay về quyê hương giúp đỡ mọi người đâu”
Tên thanh niên được người dân Hoan Châu nhận ra gãi gãi mái tóc cắt ngắn mà cười nói.
“ Ngải , ngươi đi tu à” một cô gái nông hộ hai mắt hấp háy đượm buồn nhìn tên thanh Niên.
“ Thị Hoa, ngươi đã lớn vậy rồi kia à. Nhớ ngày trước ngươi chừng này còn trèo trộm ổi nhà ta… thật mấy năm không gặp không nhận ra nổi. Ta là không đi tu, ở Bố Chính đàn ông thường cắt tóc ngắn ngọn gàng rồi, không còn ai để tóc dài vướng víu” Ngải lúc này vò vò mái đầu ngắn của mình mà cười.
“ Hoá ra là người Bố Chính thói quen à. Nhìn thật đẹp, quần áo ngươi mặc cũng đẹp” Thị Hoa hai mắt hấp háy nhưng lại rất nhanh xụ xuống, nàng để ý quần áo nhầu nhĩ còn vương bùn đất của mình mà thấy hơi xấu hổ.
“ Đẹp gì, đây là quần áo bình thường ờ Bố Chính thôi, thời gian tới mọi người đều thuộc về Tân Bình Lộ, cuộc sống rất nhanh khá lên, quần áo, nhà cửa lương thực đều là những thứ tốt nhất rồi” Ngải cười cười bắt chuyện.
“ Nhóc con, chú hỏi ngươi một chuyện, lần này đám các ngươi về Hoan Châu làm gì vậy? Ta còn nhìn thấy cả thằng Gốm ở thôn Chính mất tính cũng trở về rồi” Người trung niên đứng cạnh Thị Hoa lên tiếng hỏi .
“ Gốm hả, hấn lúc này đồi tên Văn Tiến rồi, bọn ta là được các vị đại nhân Bố Chính chọn lựa sau đó bí mật đưa đi học ở Bố Chính mấy năm học thức, lúc này hẳn là hồi hương làm quan viên giúp các vị đại nhân quản lý Hoan Châu”
Ngải nhìn vị trung nhiên nhân nông dân mà trả lời thẳng thắn.
“ Làm quan, vậy là làm đại nhân rồi?” Vị nông dân trung niên bất ngờ thốt lên.
“ Đại nhân cái gì ngữ chúng ta, chỉ là các chức quan bé như hạt vừng, chú đừng nghĩ quá quan trọng như vậy, Ở Bố Chính quan lại chỉ như một ngành nghề công tác mà thôi, như nông dân, thợ may, người đánh cá vậy, làm tốt thì được chính phủ trả lương, làm không tốt gây rắc rối cho dân thì bị cách chức liền à” Ngải cười cười khiêm tốn.
“ Vớ vẩn, làm quan sao lại so sánh với nông dân, người đánh cá được cơ chứ. Nhóc Ngải, qua đây âu đây chú có việc bàn riêng với mầy”
Người trung niên nông dân thần thần bí bí kéo Ngải qua một bên thậm thụt nói chuyện, lúc này trung niên nông dân thì thầm gì đó lúc thì cười gian lúc thì đánh mắt liếc nhìn Thị Hoa con gái hắn nơi xa. Thanh niên tên Ngải thì tư thế ngày càng cúi thấp, hai tay xoa xoa, mặt mày đỏ dựng có việc gì đó xấu hổ, tặc nhãn thì đáo đưa lén lút nhìn Thị Hoa.
Đúng lúc này một tên thanh niên khác chạy đến .
“ Chú Hiển… Chú Hiển… lâu lắm không gặp”
Thằng này không phải là người mà lão Hiển vừa nhắc sao? Thanh niên tên Gốm đổi tên thành Văn Tiến.
“ Ồ Gốm à, ngươi nhóc con có chuyện gì vậy?”
— QUẢNG CÁO —
“ Ha ha .. chú Hiển, tôi được phân làm quan xã ở thôn Đầu chúng ta, lúc này mới dám qua hỏi nhà chú Thị Hoa có mối hay chưa, tôi là muốn xin hỏi cưới nàng” Gốm cười ràng rỡ thẳng thắn thưa.
Ngải giận tái mặt, Hiển thúc thúc nông dân thì há hốc mồm lớn kinh ngạc không thôi.
Tạm thời bỏ qua chuyện của đám người trên.
Lần này Lý Thường Kiệt mưu đồ Hoan Châu không hề đơn giản, mỗi bước đi ông ta đều đã sắp xếp từ trước. Việc lấy Hoan Châu đối với ông ta chỉ là việc rút một vật trong túi áo mà thôi.
Bốn Năm qua đám Hồng Lam Ty Cẩm Y vệ đã bí mật đưa không biết mấy trăm thanh niên Hoan Châu , Nghi Châu đi Bố Chính du học.
Bốn năm học tập dòng dã có thằng đã học để làm quan văn quản lý địa phương, có thằng theo ngạch sĩ quan quân sự, lại không thiếu người không có hứng thú với hai ngành trên mà đi theo hướng học tập làm khoa học nghiên cứu.
Nhưng nói chung một điều quan viên tầng lớp xã huyện ở Hoan Châu đều là người bản địa Được đào tạo từ bốn năm trước. Thậm chí nhiều thằng còn được đi thực tập, bám đuôi các vị quan Bố Chính để học hỏi kinh nghiệm làm việc.
Đám này phần lớn đã có thâm niên trợ thủ cho quan viên chính thức Bố Chính cho nên không phải tay mơ. Nói chung lần này cụ Lý Thường Kiệt bố trí quá chi tiết và đầy đủ. Hoan Châu dường như cựa không thể cựa.
Thế tộc, quý tộc, tiểu quý tộc ở Hoan Châu một đêm bị đá bay. Họ không có quyền thương lượng.
Con bài của thế tộc trên bàn đàm phán luôn là nếu không có họ ai sẽ giúp kẻ cầm quyền cai trị dân chúng, không có tiểu quý tộc thì ai giúp Thế tộc quản lý địa phương ở mức cơ sở, vi mô?
Nhưng Bố Chính không cần, họ dùng chính dân đen và đào tạo chi thức cho họ, trang bị đầy đủ chuyên môn để quản lý cơ sở. Kể từ đó quân bài duy nhất trong tay tiểu quý tộc, thế gia đều bị lược bỏ.
Cho nên nói phổ cập tri thức chính là thanh đao hạ xuống cổ của thế gia là vậy.
Lý triều lập nên Quốc Tử giám thương nghị năm phần quan viên do thi cử mà thành năm phần do thế gia tiến cử cũng là từng bước cắt tước con bài tẩy của thế gia.
Nhưng Bố Chính còn làm tuyệt hơn nhiều, họ chính là toàn dân phổ cập giáo dục, thế gia hay nông dân đều phải cạnh tranh ngang hàng, ai có năng lực kẻ đó làm quan.
Làm một phép so sánh giữa Quốc Tử Giám ở Thăng Long và Đại Học Bố Chính nhé.
Muốn vào quốc tử giám học tập phải trải qua thi Hương ,Thi Hội, Thi Đình. Sau đó học tập ở Quốc Tử Giám bước chân lên Tiến Sĩ Cấp hay dừng ở Cử Nhân cấp.
Nhưng có phải ai cũng được thi Hương Thi Đình hay không?
Cứ đọc chữ là được đi thi ư?
Vậy nếu toàn dân đọc chữ thì mỗi lần thi Hương sẽ có bao người tham gia? Bộ máy chấm thi của Lý Triều chịu nổi không? Xin thưa là méo phải nhé.
Người biết chữ và người đọc sách là hai khái niệm.
Người đọc sách dĩ nhiên là người biết chữ, nhưng người biết chữ chưa chắc là người đọc sách.
— QUẢNG CÁO —
Người đọc sách ở đây là chỉ người có tư cách dự thi Hương Hội.
Tư cách để thi Hương Hội rất ngặt nghèo, không phải ai gì cũng được vào ngồi thi.
Điều kiện cần dĩ nhiên là biết chữ, điều kiện đủ thì phải thoả mãn một trong những điều kiện sau.
Thứ nhất là sĩ môn gia tộc, tức là trong ba đời gần nhất có người làm quan, thứ hai nếu không phải sĩ môn gia tộc thì phải có người đề cử cho ngươi Hiếu Liêm danh tiếng. Người đề cử phải là thầy đồ có danh tiếng thân phận trong giới sĩ nho, hoặc người đề cử ngươi là thế gia vọng tộc.
Đến đây mới thấm thía câu, con quan thì lại làm quan , con sãi ở chùa lại quét lá đa. Tuy đây là câu ca dao nhưng lại lột tả hết thảy chế độ lúc này đây.
Với chế độ trên thì dù Quốc Tử giám thành lập thì giới thương nhân, nông dân , tá điền không bao giờ chen chân được vào tầng lớp thống trị. Cho nên cái sách luận tam chương của Ngô Khảo Ký thời ấy mới gây nên sóng gió bạt ngàn như vậy.
Vấn đề tư cách dự thì đã cản đến 90% số lượng người biết chữ tham gia thi cử. tổng số người biết chữ Hán ở Đại Việt lại chưa đủ 10%.
Cho nên nếu tính ra thì ….. chưa đầy 1% người Việt tham gia thi cử. E hèm như vậy có thể trong nhóm nhỏ này chọn ra quan viên thì vẫn là liên quan thế gia. Còn Hàn Môn ở đây chỉ bọn Lê Văn Toản là dòng dõi thi hương nhiều đời trước nhưng gia cảnh lụi bại. Bọn chúng vẫn là sĩ tộc mà không phải nông dân hay thương nhân gì.
Đến đây mọi người ắt hiểu bản chất khác nhau giữa Quốc Tử Giám và Đại Học Bố Chính chứ nhỉ.
Cho nên mới nói cách làm của Bố Chính, toàn dân phổ cập giáo dục, ai dám đi thi thì chính phủ ủng hộ hết sức, miễn ngươi không phải tội phạm thì cứ thế mà thi cử. Không những làm quan phải thi cử mà mọi ngành nghề ở Bố Chính đều gần như cần bằng cấp và thi cử , cho nên đi thi cái gì đó đối với Bố Chính là một chuyện nó hết sức bình thường rồi.
Với chính sách như vậy, một đêm đán tiếu quý tộc ở Hoan Châu bị đá bay là bình thường.
Các du học sinh Hoan Châu sau bốn năm học tập miệt mài ở Bố Chính đã quay lại xây dựng gia viên. Họ rất nhanh lấp đầy hết hệ thống thống trị cơ sở ở Hoan Châu mặc kệ cho thành Hoan Châu chưa bị chiếm đóng, mặc kệ tiền tuyến đánh nhau sống chết ra sao.
Mỗi ngày qua đi là hệ thống mới mà Bố Chính áp đặt lệ Hoan Châu lại vững mạnh một tầng cao.
Nha môn thành lập, lại quan bổ xung, bổ đầu quân tốt nha môn lính thành lập giữ trị an khu vực , công an phường, công an quận huyện tới tấp được thành lập.
Đám tiểu thế gia muốn cựa không cựa nổi, đám này gia đinh vài chục đến trăm, lại phân tán khắp nơi, dám làm ra chuyện xấu sẽ bị Cẩm Y Vệ mật báo cho Nha Môn xử lý ngay. Nói chung các tiểu thế tộc đàn bị lực lượng Cẩm Y Vệ Lam Hồng Ty chằm chằm theo dõi.
Đánh trận thì Lê Văn Toản- Vũ Tường Yên là gà mờ nhưng làm mấy thứ sắp xếp dân chính , bổ trị quan viên, xây dựng nha môn thì đám này là đại hành gia. Ở Bố Chính họ làm công việc này đến ngán rồi.
Tiền Tuyến.
Dương gia đi đến quyết định nhanh nhất, đánh.
Không có cách nào khác Lý Thường Kiệt là kẻ thù không đội trời chung với Dương gia không đánh không được.
Cúi đầu trước Lý Thường Kiệt thì cả đời này Dương gia sẽ mãi không ngóc đầu dậy được.
Vì sao lại vậy?
— QUẢNG CÁO —
Mối thù này kể đến phải từ cả chục năm trước vụ án Thượng Dương Hoàng Thái Hậu vợ chính thức của Vua Lý Thánh Tông.
Vụ án tranh đoạt quyền lực nhiếp chính giữa Ỷ Lan và Thượng Dương với kết cục Thượng Dương Hoàng Hậu cùng 72 cung tần bị trôn cùng Lý Thánh Tông không thể không kể đến bàn tay của Lý Thường Kiệt lúc đó.
Sử có ghi lại Ỷ Lan khóc cùng nhà vua trẻ
"Mẹ già khó nhọc mới có ngày nay, mà bây giờ phú quý người khác hưởng, thế thì sẽ để mẹ già vào đâu?"
Sau đó vua Lý Nhân Tông mới phế đi Thượng Dương Hoàng Thái Hậu.
Nói đùa gì đó đây là vu oan cho Lý Nhân Tông, lúc đó ông ta tám tuổi biết gì đâu mà quyền bính.
Sự việc phế đi Thượng Dương Hoàng Hậu với mội Dương gia hùng hậu ở Thanh Nghệ cần phải có một người siêu quyền lực chống lưng cho Ỷ Lan. Người này không ai khác đó là Lý Thái Sư Lý Thường Kiệt, kẻ lúc bấy giờ nắm hoàn toàn quân quyền Đại Việt.
Tất nhiên lúc giúp Ỷ Lan thì Lý Thường Kiệt cũng không ngờ đến việc Ỷ Lan sẽ ép chết Dương Thái Hậu cùng 72 phi tần. Mà ông cũng không ngờ nổi sau này Ỷ Lan sẽ tìm mọi cách cắt đi quân quyền của ông.
Mà thôi chuyện này đã là bụi mờ lịch sử, lúc này không cần nhắc lại. Ỷ Lan lúc này bị Tống Kiệt giam vào Thượng Dương cung nơi trước đây Thượng Dương Hoàng Thái Hậu bị ép chết rồi. Còn Lý Thái Uý vẫn long hổ tòng vân phong mà oai hùng lẫm lẫm lĩnh soái hạm đánh vào Nghệ An.
Tất nhiên thù như vậy khó có thể để Dương gia làm ra thoả hiệp chuyện ngay lúc này.
Dương gia Nghệ An là vùng đất giàu có thời này, lại thêm nơi đây là biên thuỳ cũ của Đại Việt cho nên hệ thống quân sự được Lý gia cởi mở hơn, Dương gia thực tế cả mặt ngoài lẫn âm thầm đều có số quân đội đông hạng nhất trong các chư hầu. Nếu nói Bố Chính là mạnh nhất Chư Hầu thì Dương gia nói thứ hai không ai dám tranh.
Bảy ngàn thuỷ binh Bên Thuỷ ngay lập tức được điều động đến cảng Cửa Hội đánh chặn quân Bố Chính. Một vạn sương binh củng cố thành Vịnh Doanh. Đồng thời Dương gia đang tiếp tục nhanh nhất tổng động viên quân đội ở các vùng Diễn Quỳnh cứu viện Vịnh Doanh, tổng số quân ước tính không ba vạn cũng là bốn vạn người.
Dương gia không dễ chọc nhé.
Trận thuỷ chiến cửa Hội cứ vậy mà chạm sẽ nổ.