Thành Phủ Lý, một khu hợp viện khá sang chảnh đã được Lý Nhật Trung tạm chưng dụng làm chỗ ở. Dĩ nhiên chủ nhà một tên thương nhân thành Phủ Lý nào dám ý kiến. Thật ta Càn Vương cũng chỉ là tạm thời chưng dụng cũng không bá chiếm cướp bóc gì, cũng không gây quá phiền chủ nhà.
Nhưng lúc này có thêm Lý Từ Huy bậu sậu dọn vào ở, chủ nhà lập tức không nói hai lời dọn luôn ra một khu nhà khác trong thành nhường lại chỗ này.
“ Khuya rồi vẫn thức làm việc?”
Càn Vương được đám nô tỳ đẩy trên xe lăn tiến vào thư phòng nơi Lý Từ Huy vẫn đang công tác muộn.
“ Phụ thân ngươi không nghỉ ngơi còn có thể chạy ra chỗ này?” Lý Từ Huy trách mắng nhìn đám nô tỳ muốn phạt.
“ Lỗi không ở bọn họ không nên trách, là ta kịch liệt yêu cầu tới nơi này” Càn Vương thực sắc mặt tốt lên quá nhiều, tiếng nói cũng trung khí mười phần nếu so sánh cùng bốn ngày trước.
“ Ngày mai là các bác sĩ của Bố Chính làm cái gì … phẫu thuật… đúng rồi là phẫu thuật mở lồng ngực của ta lấy ra mảnh gang. Ta sợ lỡ như có chuyện cho nên trong lúc này khi còn tỉnh táo muốn nói chuyện cùng con đôi chút” Càn Vương phất nhẹ tay ra hiệu cho nô tỳ đâm cùng hộ vệ lui ra.
“ Cha ngươi nói cái gì không may lời… mấy tên Bác Sĩ kia đã nói chín thành không sao cả, ngay cả người truyền máu cho phụ thân cũng tìm đến cả chục người khoẻ mạnh , làm sao lỡ như được” Lý Từ Huy ngắt lời.
Nói đến truyền máu phẫu thuật đúng là một phen phong ba bão táp. Cán Vương con gái nói gì cũng nghe, riêng truyền máu là không chịu, nói cái gì mà làm loãng huyết thống họ Lý của hắn, truyền máu xong liệu hắn còn họ Lý không.
Thật ra trong quá trình thử người có chung nhóm máu để truyền thì Lý Từ Huy cũng chung nhóm máu với Lý Nhật Trung nhưng ông ta không chịu vì sợ con gái mất máu nguy hiểm.
Người khác truyền thì ông ta sợ làm loãng dòng máu “ cao quý” của mình.
Giải thích bằng khoa học thì có lẽ sẽ mất một vài tháng học kiến thức cơ bản sau đó mới là hiểu được bản chất vấn đề . Có thời gian sao?
Không có.
Cho nên Lý Từ Huy đành nói điêu rằng truyền máu người khác vào khiến cơ thể không bị mất máu mà chết, nhưng mà sau đó cơ thể sẽ sinh máu mới từ từ đào thải máu lạ trong cơ thể, mấy ngày sau là máu trong cơ thể thuần lại, yên tâm không bị lẫn máu.
Đấy nói như vậy lại tin và đồng ý truyền máu.
Nói đến truyền máu Bố Chính chẳng xa lạ, tuy chưa có enzyme để Test nhóm máu ABO nhưng thử trực tiếp xem ai cùng nhóm máu, ai có thể truyền máu cho nhau thì lại không làm khó người Bố Chính.
Đơn giản là rút một lượng máu của Cán Vương làm mẫu thí nghiệm, ly tâm nhẹ loại bỏ hồng cầu bạch cầu giữ lại huyết tương chứa kháng nguyên của ông ta.
Tìm một đám người trích máu xét nghiệm, pha loãng cho vào một phần huyết tương thu được của Cán Vương, nếu loại máu có thể truyền được cho Cân Vương thì hồng cầu sẽ không bị vón cục trong huyết tương ấy. Hiện tượng vón cục có thể quan sát bằng mắt thường hay kính lúp, không quá khó phân biệt.
Cách này khá hiệu quả và có thể sử dụng để chuẩn bị trước cho phẫu thuật.
“ Chín thành chín vẫn có khả năng bất trắc chứ đừng nói chín thành, không phải ta không tin tưởng Bác Sĩ Bố Chính, so với Lang Trung của ta thì họ quá thần kỳ rồi. Nhưng mệnh trời đã định, sống chết có số làm sao biết trước được. Cho nên lúc này sức khoẻ tốt lên ta vẫn muốn nói chuyện cùng con”
— QUẢNG CÁO —
Đúng lúc này ầm ầm bên ngoài tiếng quát tháo vọng vào.
“ Đừng tưởng Vương gia là ngon, Vương gia là bệnh nhân cũng phải nghe Bác Sĩ, đã nói nằm yên hạn chế vận động nếu không mảnh đạn di chuyển tạo thêm trấn thương thì sao”
“ Cắt vào màng tim đấy, vị trí gần trung thất lắm”
“ Cứng đầu nói không nghe”
“ Ai cho phép lão lên xe lăn? Chuẩn bị nhận kỷ luật đi”
Không có gì lạ đây là cái họng lớn của hai vị Bác Sĩ Ngô Đức và Ngô Tấn.
Cán Vương mặt biến sắc, ông thực sự mấy ngày này quá nể trọng hai thần y này, đúng là diệu thủ hồi xuân. Hai vị này nói gì ông dăm rắp nghe theo, chỉ có hôm nay liều mình làm trái không ngờ bị đuổi đến nhanh vậy.
“ Cha chạy không thoát đâu, ngươi chuẩn bị lên xe cáng về phòng bệnh, con gái đến ngay nói chuyện cùng ngươi để ngươi yên tâm” Lý Từ Huy cũng chịu, hai tên Bác Sĩ này vừa thối vừa cứng, sợ chết thì sợ chết nhưng miệng vẫn rất từa lưa, nàng thật không muốn dây.
“ Con gái … ngươi nói đỡ lờ cho phụ thân với hai vị B…” Càn Vương mở miệng muốn nhờ vả ngước lên đã thấy con gái yêu lượn mất tăm từ lúc nào.
Lắc lắc đầu cười khổ, Cán Vườn biết lần này ông lai bị hai vị thần y lên lớp giảng bài về đạo đức bệnh nhân học rồi. Có điều ông không dám cãi.
Long Thành đám thái y nhìn vua như nhìn cọp, hầu hạ các vị Vương gia Tông thất thái độ cum cúp. Thật khác hẳn Bố Chính. Càn Vương nghĩ Bác Sĩ là tên mới của Bố Chính dành cho thái y. Thái Y Bố Chính rất giỏi nhưng rất cuồng, địa vị cao thật cao nha.
Càn Vương nhận mệnh cụp tai nằm trên cáng lăn cố định thân thể , hai bên là hai vị Bác Sĩ đang cằn nhằn lảm nhảm.
“ Bản Vương biết lần này sai lầm, hứa không tái phạm, mong hai vị bác sĩ giơ cao đánh khẽ”
Cần Vương chỉ biết ăn năn hối lỗi nhận tội.
“ Vậy còn tạm ổn”
“ Vương gia có tiến bộ”
Càn Vương “…..”
Đoàn người diễu đi, theo sau đuôi còn là một đám lang trung Vương phủ, giờ này họ đã trở thành học đồ cấp thấp nhất ở mặt ngoại khoa nơi này rồi. Chứng kiến các phương pháp thần kỳ mới mẻ dùng chữa bệnh, một số Lang Trung thực sự có tâm huyết và ham học hỏi đã gạt bỏ cái tôi xin theo hầu Bố Chính quân y để học tập.
— QUẢNG CÁO —
Lý Từ Huy chuẩn, còn mấy tên lang trung cổ hủ không biến báo vẫn cao ngạo tự cho mình là đúng , không muốn học tập tiến bộ, Lý Từ Huy đuổi cả. Có những nhóm người có thể đào tạo có những nhóm dù thông minh hơn người nhưng cố chấp thì cũng dạy không được.
“ Cha, hai vị bác sĩ cho 10 phút để nói chuyện…” Lý Từ Huy ngồi bên giường bệnh cười gian. Nàng sớm đã chạy trước về nơi này chờ đợi.
“ Ngươi…” Càn Vương cười khổ chỉ chỉ muốn chí nàng mà không nỡ.
“ Con rể là có ý phế Lý lập Ngô?” Càn Vương bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.
Câu hỏi này đúng là làm khó Huy, một bên là chồng, một bên là cha.
“ Không cần ngại. Binh quyền ta đã đưa hết cho con thì ta cũng không nghĩ tham gia chuyện này, ta chỉ muốn trước ngày phẫu thuật hiểu rõ hơn mà thôi”
“ Vả lại trải qua lần này ta nghĩ rất kỹ, con nói với ta hoạ này là người tạo nên, không phải trời phạt Lý gia. Nhưng ta lại có kiến giải khác.”
Càn Vương trầm ngâm nhìn ra cửa sổ ngắm bầu trời đêm.
“ Ta nghĩ mãi, do đâu chỉ một tên nho nhỏ phò mã ngoại tộc lại có thể quấy cho Thăng Long thành biến sắc , khiến cho Lý gia gần như tuyệt hậu. Là Lý gia ngu ngốc không có người tài? Là các đại thần người Việt không có trí tuệ?”
“ Ta nghĩ rất rất lâu, sau đó ta có một câu đáp án cho riêng mình”
“Thời thế đã thay đổi, kể từ khi con Rể nổi danh Đại Việt thời thế đã thay đổi chóng mặt mà đám chúng ta Lý gia vẫn không hay biết vẫn ngủ say trên ngôi cửu ngũ chí tôn”
“Lý gia người vẫn cứ nghĩ dù phong vân biến ảo thì giang sơn này vẫn là họ lý vững như bàn thạch.”
“ Nhưng sự thật đó là chúng ta có quá nhiều điều không biết, hay nói đúng hơn là quá bảo thủ không chịu thực tâm học hỏi dẫn đến bị tụt lùi về sau.”
“ Thời đại thay đổi, có quá nhiều thứ thay đổi nhanh đến chúng ta không bắt kịp. Ngày xưa một năm thời gian triều đình luyện được vài chục tấn gang đã là hạnh phúc đến phải tế tổ ăn mừng, ngày nay một ngày mười tấn, hai mươi tấn nếu cần vẫn đúc được.”
“ Trước đây cả tháng trời qua hàng mấy chục công đoạn mới rèn được một thanh đao ra hồn…. ngày nay….”
“ Trước đây chiến tướng ngồi suy tính bao bước chân bắn tên , bao bước cầm khiên lớn giơ cao… giờ đây pháo lớn thậm chí giết người từ khoảng cách không nhìn rõ nhau…”
“ Có quá nhiều thứ Lý gia không biết, nhưng lại không thực tâm đi học, ví như lần này dự trù nếu người quản Long Thành là con rể liệu tên Tống Kiệt kia có thể gây loạn được không?”
Càn Vương liếc mắt nhìn Lý Từ Huy mà hỏi.
“ Hừ … tên đó mà làm chủ Long Thành hắn dùng Đại Việt thôn tính cả khu vực cũng không có gì là chuyện ngạc nhiên, thử hỏi hắn muốn hay không muốn làm mà thôi. Cỡ như Tống Kiệt, chỉ là con bọ trước mặt hắn…” Nhắc đến Khảo Ký thì Lý Từ Huy giận sôi người nhưng vẫn cho ra nhận xét tương đối công bằng của bản thân.
Cán Vương trợn trừng mắt, ông đã đánh giá cao Con rể nhưng theo lời con gái đánh giá thì vị con rể này còn ẩn rất sâu.
— QUẢNG CÁO —
“ Con gái ý ngươi là con rể còn có nhiều năng lực hơn?”
“ Cha … ta cũng không cần thiết dấu ngươi làm gì. Tên khốn bội tình ấy cái gì xấu xa ta không biết nhưng năng lực của hắn muốn cướp ngôi Lý gia thì không cần Tống Kiệt gây chuyện, hắn muốn cướp là cướp. Nhưng tên khốn kiếp này luôn lưỡng lự không muốn người Việt lầm than nội chiến này nọ. Ngươi không ở cạnh nên không hiểu hắn, hắn là chưa biết bản thân hắn muốn gì mà thôi, khi hắn muốn nhập chủ Long Thành, khi hắn đã quyết định chủ ý, tốt nhất Lý gia không nên có ai cản hắn, nếu không ngay cả ta cũng khó đảm bảo cho người Lý gia”
Lý Từ Huy nói là thật, người trong cuộc u mê, người bên cạnh lại rõ ràng.Thân là vợ chồng sớm tối ở chung Từ Huy hiểu được Ký.
Tuy bề ngoài Ký rất hay do dự, lưỡng lự, đôi lúc rất nhân đạo, nhân đạo với ngay cả kẻ thù. Nhưng Lý Từ Huy biết đó là giả tượng, là hậu quả còn sót lại của nền giáo dục hiện đại về một xã hội nhân đạo hiện đại.
Nhưng sâu thẳm trong con người Ký là gì? Huy hiểu, chỉ nội hành động lấy một châu có tám vạn người ( thời điểm đó góp cả Mon trên núi cũng có tám vạn cả già trẻ gái trai) dám không nháy mắt đương đầu với cả một Chiêm quốc không nháy mắt.
Đây không phải là ngu ngốc mà là tự tin tuyệt đối, quyết đoán vô cùng. Cái loại người này khi nhận định đúng một hướng là sẽ sống chết đi dùng trâu kéo lại không được.
Cho nên nếu một lúc nào đó Ký nhận ra hắn trực tiếp làm Hoàng mới giúp được nhiều nhất cho dân tộc thì hắn sẽ quyết đoán bước lên vị trí này, và khi hắn đã quyết đoán bước lên, ai cản tức là kẻ đó vong mệnh.
Lý Từ Huy từ lâu đã nhìn thấu bản chất của Ký nhưng không có nói ra. Bởi lẽ nàng nhắc nhở kết quả chưa hẳn đã tốt.
“ Nếu hắn bước lên một bước kia, Con rể có thể dung được Lý gia?” Càn Vương run run hỏi lại.
“ Lý gia không chơi hoa chiêu cái gì ngu ngốc , có ta tại đảm bảo Lý gia đãi ngộ tuyệt không thua kém lúc này” Lý Từ Huy nói chắc như đinh đóng cột.
“ Vậy thì con gái ngươi bớt tính ghen tuông lại, một đứa con gái thảo nguyên thì có gì ghê gớm , ta thấy hình như con rể còn chưa có tiểu thiếp nào” Càn Vương nhận được câu trả lời thì cười cười gõ đầu Lý Từ Huy.
“ Hừ… hừ…. hắn có là Hoàng Đế thì cũng phải quỳ mà nhận roi… cha ngươi chuyện này đừng quản…” Lý Từ Huy hừ mạnh bực dọc.
“ Được … được … con gái của ta dũng mãnh .. ta không quản chuyện này.. nhưng chuyện Ngô Gia ở Hoa Lư thì..”
Cán Vương có phần lo lắng.
“ Diễn mà thôi, ta bực dọc gì với đám chuột nhắt ấy. Chém tuyệt Ngô gia nhánh Hoa Lư để khiến đám sau màn nghĩ ta mắc bẫy thôi… như vậy chúng mới trồi lên được” Lý Từ Huy cười gằn.
“ Có điều phen này Lê Thị Ái Châu, Dương thị Nghệ An phải gánh tiếng xấu một hồi oan uổng, sau này đền bù họ sau vậy…” Lý Từ Huy cười.
“ Ồ , sao con nghĩ không phải do Lê, Dương hai nhà ?” Càn Vương hơi bất ngờ