Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 321: Tống Kiệt không thể coi thường




Như Ký đã tính toán, dịch đậu mùa tuy kinh khủng nhưng không dễ lây, chỉ giai đoạn mưng mủ của bệnh mới thực sự dễ lây lan, vì virus có thể tồn tại khá lâu trong bụi bẩn không khí cho nên khi người bệnh ho, nước bọt có virus rất dễ phát tán môi trường, tiếp xúc gần khoảng cách 1,8m rất dễ lây nhiễm.

Cách lây nhiễm thứ hai đó là vải băng gạc mủ bẩn chạm tay sau đó ăn uống đưa vào miệng virus mà không hay.


Có những kiến thức này thì đám thân vệ quân của Ký rất khó mắc bệnh, bọn họ chỉ cần di chuyển ở nơi vắng người, tránh tiếp xúc đám đông, lại gặp ai nếu có tình trạng bệnh tật sẽ tránh xa.

Lại có rượu mạnh rửa tay, mặt nạ khẩu trang thực tế đám này không có tiêm vaccine nhưng cũng khá khó lây bệnh được.

“ Ai là chủ sự nơi này?”

Trần Biển nhóm người không khó tìm được hang ổ của Cẩm Y Vệ , nguỵ trang của họ là dùng cho người ngoài, đối với Ngô Khảo Ký, Lý Từ Huy thì luôn biết những cơ sở địa điểm chính xác của họ.

Tất nhiên Ngô Khảo Ký mấy năm ở xa, thông tin cập nhật của hắn có lúc gián đoạn cho nên hắn nắm trong tay những cứ điểm quan trọng của Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng. Người nắm toàn bộ hoạt động của hai tổ chức này hẳn phải nói là Lý Từ Huy mới đúng.


“ Khách nhân tới mua hàng, ta chính là chủ sự ở đây a” một tên béo mập thương nhân vội vàng chạy đến.

Thằng này thật là một thương nhân sau đó mới được kết nạp vào Cẩm Y Vệ.

Cẩm Y vệ có hai nhóm phân rõ ràng, nhóm chiến đấu, thân thủ cao cường giỏi đào tường khoét vách lại nhanh tay lẹ mắt giỏi trộm cắp.

Đám này chuyên thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm thâm nhập địch nhân khu vực và dùng cách thô thiển nhất ăn cắp, sao chép thông tin tình báo.

Nhóm thứ hai Cẩm Y vệ là nhóm chuyên đóng vai các tầng lớp xã hội người sau đó thu nhập thông tin tình báo. Nhóm này nói thật là không có võ công, hay nói chính xác là người bình thường thực sự cho nên trà trộn khắp nơi rất khó bị phát hiện.

Tất nhiên rồi một thương nhân vào vậy thương nhân thì làm sao sơ hở được.

“ Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế Cư”

Ngô Biển bỗng nhiên cất lời khoa hiểu.


“ Tiệt Nhiên Định Phận tại thiên thư, đại nhân xin mời vào nhà trong nói chuyện”

So với mật khẩu đời đầu thì lúc này mật khẩu của Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng là một hệ thống phức tạp cùng đầy đủ, có những bộ mật khẩu mà chỉ cần nói ra câu đầu thì người nghe cũng đã hiểu được đẳng cấp đối phương cũng như độ hệ trọng của công việc người đó đưa tới.

Bộ này mật khẩu chính là cao cấp nhất mật khẩu , cho nên Thương nhân béo vội mời đám Ngô Biển vào sương phòng bên trong.

Tất nhiên vế dưới của bài nam quốc sơn hà này là bên thương nhân hỏi bên Ngô Biển trả lời để tránh kẻ gian đột nhập khi biết được một vế.
— QUẢNG CÁO —


Nếu cứ một bên hỏi một bên đáp thì kẻ gian dựa vào bên hỏi hoàn tòa có thể dễ dàng thâm nhập hệ thống lấy mận đổi đào.

“ Vị đại nhân này đến từ ty nào vậy? Thứ cho tại hạ thấy rất lạ mặt”

Thương nhân béo dĩ nhiên vào việc.

Ngô Biển lôi ra lệnh bài của Ngô Khảo Ký chuyên dành để điều khiển đám Cẩm Y Vệ, đồng thời mang ra hộp thép mà chỉ chìa khóa nằm trong tay Cẩm Y Vệ mới có thể mở được.

“ Ta là thân binh vương gia, không thuộc hệ thống Cẩm Y Vệ, lần này ta đến là phối hợp cùng các ngươi hành động, Đại Vương đã căn dặn dám Cẩm Y Vệ bên các ngươi không cần chân diện gặp mặt chúng ta, thân binh nhóm không nên biết mặt quá nhiều Cẩm Y Vệ”

Cái gì là nguyên tắc, chính là nguyên tắc, ngay cả thân binh của Ngô Khảo Ký được nuông chiều nhưng vẫn nằm trong vòng quy tắc này, đừng thách thức giới hạn của Bình Nam Vương gia.


Bọn họ lúc này cũng không hỏi tên tuổi xuất thân gì đó của nhau, đó là những việc không cần và không nên biết.


“Thì ra là vậy, mọi chuyện hoá ra là thằng chó này gây nên…” Gã béo thương nhân cùng Trần Biển đọc xong thư của Ngô Khảo Ký để lại trong hộp thép thì hiểu được mình phải làm gì.


“ Vị đại nhân này, vị trí thôn trang nuôi bò của tên Tống Kiệt kia thì chúng ta biết, nhưng nơi đó… biết nói sao nhỉ… rất khó công phá” Thương Nhân béo trầm tư một chút rồi lên tiếng.

“ Hả nơi đó hang hùm đầm ngạc hay sao mà khiến Cẩm Y Vệ cũng cảm thấy khó khăn?” Trần Biển bất ngờ.


“ Không dấu gì đại nhân, Tống Kiệt vẫn là trọng điểm theo dõi của Cẩm Y vệ chúng tôi. Cái trang trại nuôi bò này không xa lạ gì chính là cứu điểm luyện binh của Ngô Gia trước đây….”


Thương nhân béo thuật lại, Cẩm Y Vệ không phải vô năng mà cụ Lý Thường Kiệt xây dựng cái khu luyện binh cho thân Binh Lý Gia quá hoàn hảo. Ngô gia lúc này kẻ vào Tân Bình Lộ, người lên biên giới phía bắc. Cho nên Tống Kiệt thừa chỗ vắng mà vào chiếm lấy khu đất trên ở Ba Vì.


Cái khu đất này Cụ Lý Thường Kiệt tự tay bố trí nên rất khó chơi, trong mấy năm qua Tống Kiệt lại luôn cải tạo nơi này cho nên thự sự rất khó công phá.


“ Theo như ngươi nói canh giữ nơi này toàn là người Mân?”


“ Đúng thưa đại nhân, đánh Khâm Ung Liêm mấy châu chúng ta bắt được không ít người mân mấy chục vạn đâu, phân làm mấy cái làng, thằng Tống Kiệt kia là chọn lựa một số người Mân để làm nô bộc cho vào khu vực trên chăn bò”

Đến đây sự việc đã rõ, khu vực chăn nuôi bò của Tống Kiệt không dễ chơi chút nào.
— QUẢNG CÁO —


Đầu tiên cụ Lý Thường Kiệt nhiều năm kinh doanh đã biến nơi đây thành tường đồng vách sắt.

Không phải cái gì thành quách cao lớn, không phải cái gì hào sâu nước thẫm, đơn giản chỉ là dùng luỹ tre bố trí mà thành.


Đừng khinh thường luỹ tre cùng luỹ đất hào sâu kết hợp. Thứ này thật sự rất khó công phá. Nhất là luỹ tre với tầng tầng lớp lớp nhiều dãy càng là dễ thủ khó công.

Nếu biết bố trí một cách hợp lý thì luỹ tre còn khó công phá hơn cả thành luỹ gạch đá.

Cụ Lý Thường Kiệt bố trí nơi này luyện binh đó là dùng luỹ tre để khiến người bên ngoài không quá chú ý, ở nơi này Ký đã từng đến, đó là ngày ấy thử qua Ballista.


“ Hử … vậy mà đám đó dám chiếm vùng đất ấy?”

“Là triều đình ban cho Tống Kiệt” Thương nhân béo giọng bất bình.

“ Rất trùng hợp, lúc Vương gia đi thăm nơi này cách đây năm năm trước, tại hạ nhưng mà đi bên cạnh, lại nghe được vài câu tâm đắc.” Ngô Biển vuốt vuốt cái đám râu ngắn mad cười.

“ Ồ?”

“ Lúc đó vương gia có trầm trồ khen bố trí khu vực luyện binh của Ngô Gia là tốt che mắt người, nhưng lại nói nơi đó không an toàn, thời đại thay đổi, luỹ tre tác chiến sẽ có nhiều cách khắc chế”

…..


Cẩm Y Vệ hệ chiến tập hợp cược một trăm bốn mươi bảy người cả Hoa Lư và Thiên Trường. Cộng thêm mười thân binh tổng cộng hơn trăm năm mươi người xuất phát.

Dĩ nhiên tránh gây chú ý, thời gian xuất phát khác nhau, chia thành từng nhóm nhỏ mà đi, con đường đến mục tiêu cũng vòng thẳng khác nhau. Về điểm này đám đào tường khoét vách Cẩm Y Vệ rất rành.

Tại sao nói đám Cẩm Y Vệ hệ chiến là đám đào tường khoét vách? Đây là khinh thường lời nói?

Đây là nói thật, đám Cẩm Y Vệ ở Bố Chính mới là hệ chiến thực sự, vì bọn họ hoạt động ngoài sáng, cả ngày diễu võ dương oai trên đường chuyên liếc mắt đưa tình theo dõi quan viên, lại trấn áp cường hào ác bá nếu có việc này xảy ra. Cho nên lũ này có chiến lực không khác gì quân đội, quen với đội hình đồng đoàn chiến.

Nhưng đám Cẩm Y Vệ xa nhà dĩ nhiên phải co đuôi lại mà làm người. Ở ngoài Bố Chính bọn mật thám Cẩm Y Vệ cần là hoạt động một cách âm thầm, độc lập không thể rêu rao. Cho nên đám này thường là đào tường khoét vách trộm cắp thông tin là chính, sức chiến đấu cá nhân tốt, nhưng không mấy khi hoạt động chiến đấu số đông.


Nhưng lần này nhân viên chiến đấu của Cẩm Y Vệ không thể không tụ tập một lần lớn hành động. Vì theo tình báo ước chừng bén trong khu chăn nuôi bò có đến hai ngàn lính Mân.

Phải chính là lính Mân.
— QUẢNG CÁO —

Những tháng ngày qua Tống Kiệt lợi dụng bản thân hắn khống chế thiên tử hiệu lệnh chư hầu cho nên đã thoải mái làm một số chuyện mà trước đây hắn chỉ dám âm thầm làm với quy mô nhỏ. Tuyển người Mân tạo nên một nhánh quân đội thuần Mân.

Khoan nãy nói đến trại bò ở Ba Vì và đám Cẩm Y Vệ sẽ hành động ra sao. Lúc này quay về với tình hình Thăng Long Thành.

Tình hình dịch bện sau khi tân hoàng đăng cơ tạm thời có hiện tượng giảm xuống.

Cũng phải thôi, cái thứ quỷ này không có người cố tình reo rắc thì đâu có thể dễ lây lan thành một đại dịch?

Lúc này mục tiêu đã đạt được dĩ nhiên Tống Kiệt sẽ khống chế, thu liễm dịch bệnh rồi.

“ Phu quân, ngươi nắm lấy thiên tử hiệu lệnh chư hầu, người không sợ chư hầu đồng loạt công phạt ngươi”


Kỷ Quận Chúa những ngày này thật lo lắng bất an, cái vị trí giám quốc của nàng chỉ là danh xưng mà thôi, tất cả công việc đều do một mình Tống Kiệt sắp xếp, nàng như con rối chờ hắn chỉ đạo mà thôi.


Những ngày này đã có lục tục quan viên vào nội thành làm việc, dĩ nhiên phần lớn xuất thân từ tiểu gia tộc tiểu quý tộc xung quanh long thành. Họ là bị ép rồi không vào nội thành làm việc chỉ có nước chết mà thôi.

Cũng may có đám này cáng đáng, Thăng Long thành sau nhiều tháng tê liệt chính vụ đã bắt đầu nhẹ vận chuyển.


Tống Kiệt nhìn Kỷ quẫn chúa bĩu môi:

“ Ấu trĩ đàn bà, đọc được dăm ba cuốn sách cổ thư nghĩ thông thấu mọi chuyện? Nếu ta thể hiện ra bá đạo như Đổng Trác, gian hùng như Tào Tháo dĩ nhiên đám chư hầu kia chắc chắn ngay trong ngày sẽ thực hiện hội minh cần vương”

“ Nhưng nếu bản hầu liên tục tỏ ra ấu trĩ sơ sót thì đám kia lại vui lòng để bản hầu ở vị trí nắm thiên tử lệnh chư hầu”

“ Đầu tiên đám kia muốn mượn tay bản hầu gạt hết Lý gia, vậy thì bọn hắn giữ được thanh danh trong sạch rồi”

“ Thứ đến nếu bề ngoài bản hầu luôn tỏ ra ấu trĩ, thì đám quân phiệt kia sẽ nghĩ bắt bản hầu, thế vào chỗ bản hầu không khó… ha ha ha…. Chờ bản hầu một khoảng thời gian chuẩn bị, để đám quần hùng thiên hạ sẽ biết được ai mới là ấu trĩ đây?”


Tống Kiệt cười như điên như dại, đắc ý vô cùng