Tiếng mọi người thảo luận không lớn, nhưng ba người Lý Phi Nhi đều nghe thấy rõ ràng.
Phong Thanh Thanh nóng tính chưa gì đã nổi nóng: “Mấy người ăn nói linh tinh gì đấy! Anh trai tôi vẫn đang ngon lành, mấy người lại đi trù ẻo anh tôi chết, đồ không được dạy bảo…”
“Thanh Thanh ngoan, không cần để ý đến lời bàn tán, gốc rễ nhà họ Phong sâu rộng, há có thể vì một hai lời chửi rủa này đánh đổ.”
Lý Phi ngăn cô ta lại, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng trước mặt nhiều người ngoài như vậy, vẫn giữ dáng vẻ ưu nhã rộng lớn trước mặt mấy phu nhân nhà giàu.
Trước đó một thời gian vì việc hủy hôn mà nhà họ Phong và nhà họ Mộ đã cãi vã không đáng có, người ngoài vì chuyện Phong Ngự Niên mà đoán này đoán nọ.
Lần này bà ta cố ý ăn mặc lộng lẫy như vậy xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy là để tất cả mọi người đều biết thực lực nhà họ Phong vẫn như cũ.
“Nhưng mà mẹ, bọn họ…”
Phong Thanh Thanh từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên nào nhịn được cơn tức này.
Cô ta còn đang định cãi lại thì cổ tay đã bị Lâm Hoài Sơ đang mặc một bộ váy hoa thủy tiên đứng bên cạnh ngăn lại.
Lâm Hoài Sơ ghé vào tai cô ta nhỏ giọng nói gì đó.
Phong Thanh Thanh vô thức ngẩng đầu lên nhìn lên người thấy Sanh Ca đang đứng cùng bà Mộ Vân Mỹ.
Sanh Ca cũng đang nhìn cô ta.
Bốn mắt nhìn nhau xong Sanh Ca khẽ cười quay đầu tìm Lộc Hoa đang xã giao.
Thế nhưng nụ cười vô cùng bình thường của cô trong mắt Phong Thanh Thanh lại là tràn đầy khiêu khích.
Phong Thanh Thanh hạ giọng nghiến răng: “Con khốn!”
Lâm Hoài Sơ vỗ vai cô ta: “Yên tâm, chẳng mấy nữa là không lớn lối được nữa rồi!”
Cả ba nhìn nhau, chợt mỉm cười.
Buổi lễ chính thức bắt đầu.
Buổi lễ lần này nhà họ Mộ tốn không ít công sức, lúc trước chỉ là buổi tiệc rượu xã giao thông thường có thêm ca hát nhảy múa, mà lần này vì để nổi bật hơn nữa còn có cả biểu diễn võ thuật.
Đây là lần đầu tiên mọi người tham gia vào một buổi lễ độc đáo như vậy, không khí thực sự rất sôi động.
Hai đại sư hai phái khác nhau thực chiến trên võ đài.
Quan khách dưới sân khấu chăm chú theo dõi, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.
Mấy người Mộ Kiến Đức thấy không khí như vậy vô cùng hài lòng với ý kiến con gái mình đưa ra.
Đấu được mười phút thì đại sư Nam phái dành chiến thắng.
Cảnh tượng sôi sục.
Thế nhưng giữa tiếng reo hò đột nhiên có giọng lạ bất ngờ vang lên.
“Chỉ xem đại sư đấu thì có gì thú vị chứ, tôi có một đề xuất hay hơn, tổng giám đốc Mộ không ngại nghe thử chứ?”
Lâm Hoài Sơ đứng dậy, tuy đang nói với Mộ Kiến Đức, nhưng ánh mắt nhìn ề phía Sanh Ca và Lộc Hoa chẳng có ý tốt gì.
Mộ Kiến Đức giật mình vô cùng tò mò: “Cô Lâm có ý gì hay nói ra nghe thử xem?”
Ý cười trong mắt Lâm Hoài Sơ càng sâu, ánh mắt nhìn về phía Sanh Ca cách đó không xa.
“Nghe nói võ thuật của bạn nữ đi cùng tổng giám đốc Lộc rất tốt, lúc trước lấy một đánh năm, lời này tôi không tin cho lắm, hay là cô Sanh Ca đây đấu thử với đại sư Nam phái xem sao? Góp vui cho buổi khai trương hôm nay của nhà họ Mộ, sao hả?”
Sanh Ca đang nếm thử những món ăn phụ tinh tế do chính tay Lộc Hoa gắp thì đột nhiên bị xướng tên.
Tất cả đột nhiên yên tĩnh mất hai giây.
Võ cơ bản có giỏi đến mấy cũng sao đánh đồng với võ sĩ Nam phái được, hơn nữa sức lực nam nữ cách biệt rất lớn, Sanh Ca vừa nhìn đã là đôi tay nhỏ đôi chân thon, đoán chừng chẳng chịu nổi hai ngón của võ sư.
Đây không phải nói rõ là đang làm khó người ta sao!
Mộ Ngôn Tâm vốn đang ở sau sân khấu sắp xếp một chương trình giải trí, nghe thấy động tĩnh ở phía trước lập tức kêu người đẩy xe lăn lên sân khấu.
Cô ấy cười nói: “Cô Lâm, đề nghị này thật sự là không công bằng, cô và cô Sanh Ca đây đều là khách quý của nhà họ Mộ, làm ai bị thương cũng đề là nhà họ Mộ không chăm sóc chu toàn, chi bằng cứ ngồi xuống xem biểu diễn, nói không chừng tiết mục sau lại khiến cô thích thú.”
Vân Mỹ cũng đứng ra giảng hòa phụ họa thêm vài câu.
Lâm Hoài Sơ đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn Sanh Ca vẫn sáng quắc như cũ.
Cảm thấy bên mình đã trở nên yếu thế hơn, Phong Thanh Thanh cũng đứng lên, dùng lời lẽ khiêu khích để kích động cô.
“Không phải là cô không dám đấy chứ? Vậy thì đơn giản lắm, thừa nhận những người khoe khoang về cô trước đây đều bị cô lừa dối, rằng cô chính là một kẻ dối trá bước ra từ trại trẻ mồ côi.”
“Cô Phong!”
Mộ Ngôn Tâm không nhìn nổi nữa.
Còn chưa đợi cô ấy nói gì, Sanh Ca đã đặt đũa xuống: “Ngược lại cũng không phải là không dám mà là cảm thấy có thắng cũng chẳng có gì thú vị, dù sao thì tôi cũng không thua được.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao.
Cô gái này…cũng cuồng vọng quá rồi!
Sao cô dám kia chứ!
Chỉ có Lộc Hoa vẫn bình tĩnh cao quý thử vang đỏ như cũ, mọi người nhất thời khó có thể nắm được thái độ của anh ấy trước chuyện thế này.
Lời này gãi đúng chỗ ngứa làm Phong Thanh Thanh hả hê không thôi, nhìn về phía Nam phái cũng đang ngây cả người.
“Võ sư, xem ra cô ta hoàn toàn không đặt ông vào mắt, nếu như ông thật sự thua cô ta thì sau này ra ngoài sao mà kiếm cơm được nữa đây?”
Nam phái có phần tức giận: “Nếu cô đây đã tự tin như vậy thì không ngại đấu thử chứ? Nhưng dù gì cô cũng chỉ là một cô nhóc, già đây có thắng cô cũng chẳng vẻ vang gì, cho nên thân già này sẽ chỉ phòng thủ mà không tấn công, nhường cô mười chiêu, nếu trong vòng mười chiêu mà cô có thể đánh lui ta thì xem như cô thắng.”
Lời này nói ra vừa có chừng mực.
Lại giả như bị ép bức cũng vừa giữ được thể diện hơn người.
Mà ý lại là không đấu không được.
Nếu Sanh Ca còn từ chối nữa thì sẽ bị người ta nói là vừa gà vừa cuồng vọng lại còn ngu xuẩn, còn làm mất mặt Lộc Hoa nữa.
Ánh mắt của tất cả mọi người chỗ này đều đổ dồn lên người Sanh Ca, ai nấy đều có ý hả hê xem kịch vui.
Sanh Ca nghênh đó ánh mắt của mọi người, tao nhã đứng dậy, khẽ mỉm cười: “Nếu ông đã nói như vậy vậy tôi chô ông mặt mũi này, nhưng mười chiêu thì không cần, tôi cũng chẳng cần thắng một cách đáng khinh vậy được.”
Cô mặc một chiếc váy sa tanh màu đỏ sẫm, khuôn mặt xinh đẹp lại kiêu sa, khí chất vô cùng sắc sảo tao nhã, cơ hồ khiến mọi người không cách nào rời mắt.
Đáng tiếc Nam phái là một người đam mê võ học, thứ không thể khoan nhượng nhất chính là có người xem thường ông ta, đặc biệt là lại còn là phụ nữ.
Ông ta hừ lạnh, rõ ràng là tức giận rồi: “Đây là cô nói đấy, vậy già đây thật sự lên.”
Sanh Ca vẫn nở một nụ cười điềm tĩnh, cô rời khỏi chỗ ngồi chuẩn bị bước lên sân khấu, Mộ Ngôn Tâm lo lắng cô sẽ chịu thiệt, đứng ra nói.
“Nếu đã đấu, vậy quần áo cô Sanh Ca đây không được thỏa đáng lắm sao, không bằng mọi người xem biểu diễn khác trước, đợi cô Sanh Ca xuống dưới thay đồ đã được không?”
Khách mời không phản đối.
Mộ Ngôn Tâm nhanh chóng nháy mắt với nữ giúp việc.
Sanh Ca cũng không từ chối, để người giúp việc dẫn đường, rời khỏi sảnh tiệc.
Phong Thanh Thanh thấy vẻ mặt cô từ đầu tới cuối đều bình tĩnh, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.
“Chị Sơ Hoài, chị xem thần sắc cô ta, không phải là cảm thấy thắng được đại sư Nam phái thật đấy chứ? Hơn nữa mấy tay đấm chuyên nghiệp lần trước chúng ta phái đi cũng không có ai trở về, lỡ như lát nữa…”
“Không có lỡ như.”
Lâm Hoài Sơ vô cùng tự tin: “Tùy rằng lần trước võ của mấy người đó không kém nhưng sao có thể so với đại sư Nam phái được chứ, còn kém xa lắm. Cô ta mới hơn hai mươi tuổi, cho dù có căn cơ võ thuật cũng không thể thâm hậu hơn Nam phái được, em đợi chút đi.”
“Vậy lỡ như đại sư Nam phái nhường thì sao?”
“Yên tâm.”
Cô ta cười đắc ý, kế sát bên tai Phong Thanh Thanh, nói tiếp: “Trên đời này không có gì là tiền không giải quyết được, để ông ta giả vờ lỡ tay đánh cô ta tàn phế. Buổi lễ lần này là do nhà họ Mộ làm chủ, dù có thế nào thì cũng không thể đổ lên đầu chúng ta được.”