Nghe thấy lời này, đáy mắt Phong Thanh Thanh toả ra sự phấn khích.
Dường như cô ta đã cảm nhận được niềm sung sướng sau khi báo được thù, cô ta đã không chờ đợi được mà muốn nhìn thấy kết cục thê thảm của con khốn đó rồi.
Sanh Ca được nữ giúp việc dẫn đến một căn phòng thay đồ ở hậu trường.
Mộ Ngôn Tâm ngồi trên xe lăn, cũng lặng lẽ tránh khỏi khách mời, đi theo Sanh Ca.
“Cô Sanh Ca, những bộ đồ mặc thoải mái này đều được chọn theo kích thước của cô, mời cô chọn lựa.”
Nữ giúp việc cung kính chỉ năm bộ quần áo đang đặt trên bàn.
Sanh Ca đang định chọn đại một bộ, Mộ Ngôn Tâm đột nhiên đẩy cửa tiến vào.
“Chỗ này có tôi rồi, các người ra ngoài hết đi.”
“Vâng.”
Đám nữ giúp việc rất nhanh đã đóng cửa rời đi, trong phòng thay đồ bỗng chốc chỉ còn lại hai người là Sanh Ca và Mộ Ngôn Tâm.
Sắc mặt Mộ Ngôn Tâm nghiêm túc, đẩy xe lăn đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra.
“Đây là tầng hai, theo ống nước trèo xuống, bên phải có một con đường nhỏ, đi tiếp về phía trước ba mươi mét sẽ có một cánh cửa nhỏ, cửa không khóa, cô im lặng mở ra một khe hở, bảo vệ đều đã bị gọi đi hết rồi…”
“Đây là đang định… bỏ trốn sao?” Sanh Ca nghe thấy thì bật cười.
“Nếu không thì sao?”
Mộ Ngôn Tâm di chuyển xe lăn, vẻ mặt không còn cách nào khác đi qua kéo Sanh Ca đi về phía cửa sổ.
“Cô thật sự định đánh với Nam Phái sao? Từ lúc nổi tiếng đến giờ, ông ta chưa từng thua bao giờ, hơn nữa chuyện này rõ ràng là nhà họ Phong đang chơi cô, nếu thật sự đánh, cô không chết cũng tàn phế.”
Sanh Ca nhìn cô ấy đang nghiêm túc, thật lòng vạch kế hoạch giúp cô, trong lòng cô không nói ra được có cảm giác gì, cảm thấy rất kỳ lạ.
Dù sao hai người cũng quen biết nhau chưa đến nửa tháng.
Mộ Ngôn Tâm thấy cô không nói gì, vẻ mặt còn hơi kỳ lạ, cô ấy vội vàng bổ sung: “Cô đừng cảm thấy trong lòng nặng nề, tôi không phải vì cô đâu, cô mà xảy ra chuyện, nhà họ Mộ của tôi sẽ phải chịu trách nhiệm đầu tiên, nên cô mau đi đi! Tôi sẽ giải thích với bên sảnh trước!”
Sanh Ca không hề nhúc nhích,mà chỉ cười, đáy mắt lóe lên ánh sáng lành lạnh.
“Tôi không đi, hơn nữa, cô chắc chắn là tôi sẽ thua vậy sao?”
Giọng điệu này rõ ràng là rất ngông cuồng.
Nhưng Mộ Ngôn Tâm lại bị ánh sáng dưới đáy mắt cô thu hút, thế mà trong một khoảnh khắc cô ấy lại muốn nhìn thấy cảnh tượng cô thật sự thắng đại sư Nam Phái.
Vào lúc Mộ Ngôn Tâm thất thần, Sanh Ca đã tiện tay cầm lấy một bộ đồ, đi vào phòng riêng để thay đồ.
Trong sảnh trước, mọi người đều đang xem biểu diễn một cách không tập trung, vì ai cũng đang chờ đợi vở kịch chính được diễn ra tiếp theo.
Phong Thanh Thanh đã đợi đến không còn kiên nhẫn, không ngừng nhìn thời gian.
“Sao con khốn đó vẫn chưa ra? Chắc không phải là bỏ chạy trước lúc lâm trận chứ?”
Cô ta vừa lầm bầm vừa ngóng nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện ra gì đó: “Sao Mộ Ngôn Tâm cũng ở đây? Chắc không phải là thật sự giúp con khốn kia chạy trốn chứ?”
Vẻ mặt của Lý Phi ở bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc theo, nhưng bà ta không nói gì cả.
Lâm Hoài Sơ vẫn không hoảng không loạn như cũ: “Sợ gì chứ? Là do chính miệng cô ta đồng ý mà, hơn nữa cũng là do nhà họ Mộ đề nghị cô ta đi thay đồ mà, nếu như cô ta chạy mất, thì cứ lấy nhà họ Mộ ra mà xử lý, xem coi từ nay về sau nhà họ Mộ làm sao có chỗ đứng trong giới nhà giàu nữa.”
Đáy mắt cô ta xẹt qua tia độc ác.
“Cứ chờ mà xem đi, nếu nhà họ Mộ dám giúp cô ta rời khỏi nơi này rồi còn viện cớ, hôm nay chị sẽ có cách khiến cho nhà họ Mộ hết đường chối cãi!”
Đã qua ba nhóm biểu diễn rồi.
Khán giả dưới sân khấu đã không chờ đợi được nữa.
Nam Phái cũng chờ đến không còn kiên nhẫn, sắc mặt đen lại.
Phong Thanh Thanh thấy vậy, đứng dậy chủ động hỏi Vân Mỹ: “Bà Mộ, cô ấy vẫn chưa thay đồ xong sao? Chắc sẽ không nói cho sướng miệng, xong rồi quyết định bỏ chạy chứ?”
Sắc mặt Vân Mỹ cứng lại, mau chóng cười một cái, hoá giải sự ngại ngùng.
Bà ta lại liếc ra hậu trường vài cái, thấy vẫn không có động tĩnh gì, bà ta định bất chấp mà nói lời giải thích theo những gì Mộ Ngôn Tâm sắp xếp.
“Thật là ngại quá, cô Sanh Ca…”
“Tôi đang ở đây, cô gấp cái gì chứ?”
Vân Mỹ còn chưa nói xong, đã bị Sanh Ca đang đi ra từ hậu trường cắt đứt, lời này của cô là đang nói với Phong Thanh Thanh.
Phong Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, liếc cô một cái.
Bởi vì không kịp chờ đợi xem coi cô còn có thể tỏ vẻ ngạo mạn được bao lâu nữa, Phong Thanh Thanh thúc giục: “Nếu đã thay đồ xong rồi, vậy thì mau chóng bắt đầu thôi!”
Mọi người đều im lặng đi.
Không ít khách khứa đều đang chờ xem Sanh Ca sẽ bị những lời nói ngông cuồng lúc nãy vả cho thật mạnh.
Còn cả những cậu ấm có tiền có sắc kia, bởi vì thèm muốn cơ thể mềm mại mà bộ đồ thể thao kia không thể che được, cảm thấy đáng tiếc cho một người đẹp điềm đạm lại nóng bỏng như vậy không biết nói chuyện, đắc tội với người khác.
Dưới ánh mắt với các loại suy nghĩ khác nhau của đám khách mời.
Đại sư Nam Phái và Sanh Ca đi lên đài từ hai bên.
“Búp bê nhỏ, một lát đánh thua rồi thì đừng có khóc nhè, nói là tôi bắt nạt cô đấy nhé.”
Nam Phái cười đùa nhìn cô, mọi người có mặt đều bật cười theo, ai ai cũng cảm thấy Sanh Ca không biết tự lượng sức mình.
Chỉ có Lộc Hoa là vẫn ngồi đó nhâm nhi rượu đỏ một cách cao quý, vẻ mặt hờ hững.
Phong Thanh Thanh liếc nhìn vẻ mặt của anh ấy, trong phòng thầm mừng chắc chắn là Lộc Hoa đã chán ghét mà vứt bỏ con khốn Sanh Ca rồi, vốn dĩ không hề quan tâm đến sự sống chết của cô.
Đây không phải đồng nghĩa với việc cô ta có cơ hội rồi sao?
Trong lúc Phong Thanh Thanh đang si mê nhìn gương mặt đẹp trai của Lộc Hoa, ở trên sân khấu, Sanh Ca nhíu mày với lời nói của Nam Phái: “Ồn ào quá, trực tiếp bắt đầu đi.”
Vừa dứt lời, cô đã mau chóng ra tay, động tác rõ ràng là vừa uyển chuyển lại nhanh và mạnh.
Lúc những khách mời có mặt vẫn chưa phản ứng kịp, Nam Phái đã bị đá vào ngực, lùi ra sau nửa bước.
Mọi người đều ngây ra, chìm vào sự im lặng.
Đây là… kết thúc rồi sao?
Người không chuyên nghiệp còn chẳng nhìn rõ động tác, đây là đã bị K.O rồi sao?
Bản thân Nam Phái cũng kinh ngạc, mặc dù ông ta nhìn rõ động tác ra chân của Sanh Ca, nhưng ông ta còn chưa kịp làm ra động tác gì đáp lại thì đã bị đá trúng rồi.
Nhưng nếu nhận thua, thừa nhận rằng mình không đánh lại một cô gái nhỏ yếu ớt như búp bê ở trước mặt nhiều người như vậy, Nam Phái ông ta sẽ mất mặt chết mất, sau này ông ta làm sao còn lăn lộn trong giới này được nữa?
Nghĩ đến đây, ông ta vỗ vỗ bụi trên người, hừ nhẹ một tiếng: “Căn bản của cô không tệ, nhưng lúc nãy lão phu đã nhường cô một chiêu rồi, lần này tôi sẽ đánh một cách nghiêm túc đây!”
Mọi người nghe thấy lời nói của ông ta, đều tin tưởng ông ta.
Ai ai cũng đều khen ngợi hành động của ông ta rất ga lăng.
Một cô gái mảnh khảnh như vậy, một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã, sao có thể đánh lại Nam Phái, quả nhiên là do ông ta nương tay rồi!
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Nam Phái tập trung sự chú ý, ra tay trước, dùng một trăm phần trăm sức lực tấn công về phía Sanh Ca.
Sanh Ca không nhúc nhích, cho đến khi ông ta ép đến gần ngay trước mắt, cô mới nghiêng người đi.
Nam Phái không thể tưởng tượng, cô thế mà lại trốn?
Trong sự kinh ngạc, ông ta tiếp tục tấn công, hận không thể dùng một trăm hai mươi phần trăm sức lực.
Hai người đánh qua đánh lại, vật lộn với nhau, nhưng động tác vô cùng nhanh, ngoại trừ người chuyên nghiệp, những người khác còn chẳng nhìn rõ hai người đang đánh với nhau như thế nào.
Những người vốn dĩ xem thường Sanh Ca, sau khi nhìn thấy hai người đánh đến ngang tài ngang sức, bất giác đánh giá cao Sanh Ca hơn, thậm chí có người còn quay ngược lại hy vọng cô sẽ thắng.
Nhưng vẻ mặt của Lộc Hoa lại ngày càng nghiêm túc.
Là anh trai, anh ấy hiểu rất rõ khả năng của em gái mình, nếu còn tiếp tục kéo dài thì đây sẽ trở thành trận chiến duy trì sức lực, cô chắc chắn sẽ thua.
Sanh Ca cũng hiểu rõ cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, nhưng khổ nỗi cô lại không tìm ra được điểm yếu của Nam Phái.
Còn Nam Phái thấy lâu như vậy vẫn chưa thắng, thậm chí ở dưới đài đã bắt đầu xuất hiện tiếng cổ vũ cho Sanh Ca.
Trong lòng ông ta vừa gấp vừa vội, ra tay ngày càng mạnh.
Nhưng càng hoảng loạn thì lại càng dễ dàng lộ ra sơ hở.
Sanh Ca quyết đoán nắm bắt cơ hội, nhẹ nhàng tránh khỏi sự tấn công của ông ta, sau đó nhanh chóng ra tay, dùng tất cả sức lực của mình.
Nam Phái không kịp tránh né, bị cô đá trúng mũi, hừ một tiếng ngã ra sau.
Còn Sanh Ca vẫn đứng vững vàng trên đài, từ trên cao nhìn xuống ông ta, đôi môi đỏ mỉm cười: “Ông lại thua rồi.”
Không phải thua, mà là “lại thua”!
Nam Phái cảm thấy vô cùng nhục nhã, đang định bò dậy từ dưới đất, đột nhiên ông ta cảm thấy trong mũi mình có một dòng ấm nóng chảy qua…