Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ninh không thể nào yên tâm nổi, cô ta vội vàng thay quần áo, đeo khẩu trang, ra khỏi cửa lập tức bắt xe đi đến nơi đó.
Phong Ngự Niên tắm xong đi ra, trước mắt anh là đoạn video "Lover" của Sanh Ca.
Anh hơi phiền muộn, sớm biết người cuối cùng mệt mỏi là bản thân mình thì anh đã không giúp cô lần này rồi.
Nằm lên giường, nhắm mắt lại mở mắt ra đều nhìn thấy gương mặt Sanh Ca, đặc biệt là đôi mắt to tròn lấp lánh, vừa ngây thơ vừa bướng bỉnh, nhìn một lần là sẽ nhớ mãi không quên.
Lại còn... có chút quen thuộc.
Dường như nhớ ra gì đó, Phong Ngự Niên lăn lộn một hồi rồi quyết định gọi điện thoại cho Sanh Ca.
Anh muốn hỏi cô vài chuyện cho rõ ràng.
Gọi lần thứ nhất, không có ai nhấc máy.
Gọi lần thứ hai, điện thoại truyền đến tín hiệu không gọi được.
Không muốn gặp anh đến thế sao?
Phong Ngự Niên chán nản vứt điện thoại sang một bên, quay đầu đi ngủ.
Mộ Chỉ Ninh ngồi xe đến một căn nhà nhỏ bỏ hoang ngoài thành phố.
Hiểu Nam đã đứng ở cửa đợi cô ta từ trước.
Mộ Chỉ Ninh đi tới gần mới nhìn rõ vết thương trên mặt và người Hiểu Nam, cô ta lập tức giật mình sợ hãi.
"Chuyện gì xảy ra? Sao cô lại bị thương như thế này?"
Hiểu Nam cúi đầu, không nhìn ra cảm xúc trong ánh mắt: "Trên đường người phụ nữ kia liều chết phản kháng, kết quả xảy ra tại nạn nhỏ, tôi nhất thời lỡ tay đổ quá liều thuốc vào, cô ta..."
"Tôi vào trong xem thử."
Hiểu Nam ngăn cô ta lại: "Đêm nay cô đến đây một mình, chị Phó có biết không?"
Mộ Chỉ Ninh lập tức sầm mặt lại, vô cùng không vui.
Bình thường Phó Âm thưởng ỷ vào cô ta có chức vị cao hơn Mộ Chỉ Ninh mà đi đâu cũng vênh vênh váo váo, khó khăn lắm Phó Âm mới đến thành phố S, đàn em dưới trướng cô ta lại muốn giẫm đạp lên Mộ Chỉ Ninh?
Cô ta và Phó Âm chỉ là mối quan hệ hợp tác làm ăn, cũng chẳng thân thiết gì, dựa vào đâu mà chuyện gì cô ta cũng phải báo cáo cho Phó Âm.
Càng nghĩ càng tức, Mộ Chỉ Ninh bèn trừng mắt nhìn Hiểu Nam, nói: "Cô là người Pó Âm cử tới làm việc, cô ta không còn ở thành phố Phương, cô chỉ cần nghe lệnh của tôi là được, hiểu chưa?"
Hiểu Nam càng cúi đầu thấp hơn: "Hiểu rồi."
"Hiện giờ nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô cút xa chút cho tôi."
"Vâng."
Hiểu Nam nói xong vẫn đứng yên tại chỗ.
Bên ngoài căn nhà nhỏ bỏ hoang chỉ có một ngọn đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, không nhìn rõ rốt cuộc trên gương mặt dính máu kia là vẻ mặt gì.
Mộ Chỉ Ninh thấy Hiểu Nam vẫn chày cối chưa chịu đi thì rất bực bội: "Nghe không hiểu tiếng người à?"
"Được rồi." Trước khi rời đi, Hiểu Nam còn lấy từ túi ra một cái điện thoại, hai tay đưa cho Mộ Chỉ Ninh: "Đây là điện thoại của người phụ nữ kia, vừa nãy còn có người gọi đến cho cô ta, tôi sợ ảnh hưởng tới kế hoạch của cô nên đã để điện thoại ở chế độ máy bay."
"Biết rồi." Mộ Chỉ Ninh kiêu căng nhận lấy chiếc điện thoại.
Đợi Hiểu Nam đi khỏi, Mộ Chỉ Ninh mới mở điện thoại của Sanh Ca lên, lập tức nhìn thấy số điện thoại gọi nhỡ trên màn hình.
Chỉ cần vừa liếc qua, hốc mắt Mộ Chỉ Ninh đã đỏ lên.
Mặc dù không đề tên người gọi đến nhưng cô ta biết rõ người đó là ai.
Muộn như vậy rồi, Phong Ngự Niên lại chủ động gọi điện thoại cho Sanh Ca?
Còn cô ta về nước đã lâu như vậy, mỗi lần đều là cô ta chủ động đi tìm anh, trước giờ Phong Ngự Niên chưa từng để tâm tới cô ta.
Dựa vào cái gì?
Rõ ràng cô ta mới chính là vợ chưa cưới của anh, rõ ràng người phụ nữ kia mới chính là kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của bọn họ!
Mộ Chỉ Ninh càng nghĩ càng tức, không thể che giấu ánh mắt căm hận và ác độc.
Cô ta tức giận giơ điện thoại của Sanh Ca lên cao, hận không thể đập nát nó ngay lập tức.
Nhưng mới giơ được nửa đường thì lại dừng lại.
Đột nhiên một ý nghĩ tuyệt vời hiện lên trong đầu cô ta.
Cô ta mở mục tin nhắn trong điện thoại Sanh Ca ra, sau đó gửi một mẩu tin nhắn cho Phong Ngự Niên.
Xong xuôi đâu đấy, Mộ Chỉ Ninh mới hung hăng vứt điện thoại xuống đất, dường như chưa hết tức giận, cô ta còn dùng giày cao gót dẫm mấy cái lên chiếc điện thoại, cho đến khi màn hình điện thoại tan nát ra thành mấy mảnh mới chịu dừng lại.
Lúc này cô ta mới nhìn sang căn phòng bỏ hoang kia lần nữa, tối nay cô ta nhất định không để cho con đĩ điếm kia có cơ hội trở mình!
Nghĩ vậy, cô ta lập tức đẩy cửa ra, bên trong căn phòng tối om, không có một chút ánh sáng.
Chuyện gì thế này? Hiểu Nam trói người lại xong cũng không để lại một ngọn đèn dầu được hay sao?
Mộ Chỉ Ninh hồ nghi bước hai bước, bụi trong phòng khiến cô ta bị sặc mà ho khù khụ một trận.
Tối quá rồi, chẳng nhìn thấy gì cả.
Đột nhiên Mộ Chỉ Ninh cảm thấy hoảng loạn, đang định quay đầu lại tìm Hiểu Nam bảo cô ta đem đèn dầu tới.
Bất ngờ cánh cửa bị đóng sập lại!
Ý thức được có gì đó không đúng, Mộ Chỉ Ninh lập tức chạy về nơi phát ra ánh sáng, ra sức đập cửa: "Ai? Ai ở ngoài đó? Hiểu Nam? Là cô sao Hiểu Nam? Mau mở cửa ra cho tôi!"
Ngoài cửa lại chẳng có động tĩnh gì.
Yên tĩnh tới mức khiến người ta phát sợ.
Mộ Chỉ Ninh hít vào hai ngụm khí, cố gắng lấy lại tinh thần, quay đầu lại dựa vào cảm giác mà mò mẫm khắp nơi, đồng thời hét lên: "Sanh Ca? Sanh Ca cô có đấy không?"
Cho dù cô ta có hét thế nào thì đáp lại cũng chỉ là một màn tối đen tĩnh mịch đến dọa người.
Nhận ra trong căn phòng nhỏ này chỉ còn lại một mình mình, Mộ Chỉ Ninh lập tức không còn chút phòng bị nào.
Là Sanh Ca giở trò quỷ?
Nhưng Hiểu Nam là người của Phó Âm, sao lại có thể giúp Sanh Ca hại cô ta?
Chẳng lẽ Phó Âm đã liên kết với Sanh Ca?
"Không thể nào... Không thể như vậy được..."
Trong lòng Mộ Chỉ Ninh cảm thấy vô cùng rối loạn, hai tay cô ta ôm lấy đầu, sợ hãi ngồi xổm xuống, co rúm người lại run rẩy.
Bóng đêm vô tận khiến cô ta sợ hãi và tuyệt vọng.
Mãi đến khi đột nhiên ngoài phòng có tiếng bước chân vang lên.
Mộ Chỉ Ninh lập tức dấy lên một tia hy vọng, đứng dậy điên cuồng đập cửa: "Ai ở ngoài đó, mau thả tôi ra! Mau mở cửa ra!"
Tiếng cửa mở ra.
Một bóng người cao lớn ngược sáng đi vào, sau đó là người thứ hai, người thứ ba...
Bọn họ đều là đám đàn ông được cô ta kêu tới xử lý Sanh Ca.
Mộ Chỉ Ninh định dựa vào nơi có ánh sáng phát ra chạy khỏi cửa thì ngay lập tức đã bị một trong số những người đàn ông cường tráng kia một tay ngăn lại.
"Các người nhầm rồi! Không phải tôi! Tôi không phải Sanh Ca! A!"
Bốp!
Đáp lại cô ta là một cái bạt tai thật mạnh.
Cô ta hoàn toàn không trụ nổi, lập tức ngã văng xuống nền đất, một bên má nhanh chóng sưng lên, hình như còn rơi mất hai cái răng.
Đau quá!
Mộ Chỉ Ninh quỳ rạp trên mặt đất, nôn ra một búng máu, vậy mà vẫn cố sức giải thích: "Không phải tôi! Thật sự không phải tôi! Là tôi gọi các người tới, sao các người có thể đối với tôi... Á á á!"
Mộ Chỉ Ninh còn chưa nói hết câu thì đã bị một gã đàn ông túm lấy tóc, gã ta dùng lực mạnh đến nỗi da đầu cô ta như bị xé toạc ra, đau đến mức chảy nước mắt, cô ta chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết như con lợn bị chọc tiết.
"Thật sự... không phải... tôi..."
Người đàn ông lại tát hai phát vào mặt cô ta, cười ha hả: "Từng gặp qua bộ dạng cầu xin tha thứ rồi, cơ mà chưa từng thấy bộ dạng giả tạo này của cô, tối nay các ông đây sẽ cho cô biết thế nào là đỉnh điểm của sự hành hạ."
Cửa ra vào bị đóng lại nhưng không có khoá, hơn mười gã đàn ông vây xung quanh cô ta.
Ngay sau đó, căn phòng nhỏ vang lên tiếng đánh đập vô cùng tàn bạo, còn có cả tiếng hét thảm thiết của Mộ Chỉ Ninh, vô cùng đau đớn, ghê rợn.
Sanh Ca ngồi dựa vào dưới gốc cây cách đó khá xa, Hiểu Nam yên lặng đứng một bên, không nói gì.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Sao trời đêm nay thật sáng.
Đáng tiếc, tiếng gào thét đau thấu tâm can vang lên bên tai có chút phá hỏng khung cảnh đẹp đẽ.
Xem kịch hay cũng đủ rồi, Sanh Ca chuẩn bị về nhà, mặc kệ Mộ Chỉ Ninh đang hưởng thụ bữa tối tra tấn cho chính tay cô ta chuẩn bị.
"Sếp, chính là ở đó!"
Đột nhiên trên con đường nhỏ vang lên một âm thanh quen thuộc, sau đó là tiếng bước chân chạy như điên tới.
Nghe thấy tiếng động mỗi lúc một gần, Sanh Ca vội vàng trốn đi.
Cô nấp sau cái cây to quan sát động tĩnh trước căn nhà nhỏ, cô nhìn thấy người đang gấp rút chạy tới, chính là Phong Ngự Niên.